Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 15: Một tia hy vọng



Một con người bằng xương bằng thịt, có cử động, nói năng được, nói tóm lại là một người sống, thì chia thành hai phần rõ rệt là thể xác và linh hồn (còn gọi là nguyên thần).

Chính cái linh hồn đó, khi còn trong một thân xác sống động thì gọi là Người. Nhưng khi người đó chết đi thì gọi là Vong. Linh hồn vì không còn thân xác để trụ vào nữa, cho nên gọi một cách đúng nghĩa là thần thức.

Linh hồn, nguyên thần, thần thức đơn giản đều hàm ý chỉ cùng một thứ. Phàm nhân khi chết đi, linh hồn phải vào luân hồi, đầu thai chuyển thế. Còn đối với tu sĩ, sau khi chết, linh hồn có thể tồn tại lâu hơn tùy vào đạo hạnh cao thấp…

Hiện tại, Giang Lưu Nhi chính là bị một linh hồn (nguyên thần) đoạt xá. Lại nói, đây chính là linh hồn của một tu sĩ thuở sinh thời cũng từng là một nhân vật tiếng tăm vang dội, đã tu luyện tới Chân Đan Cảnh, ngưng tụ ra Đan châu. Về sau do làm nhiều chuyện ác bị người đuổi giết, sau đó chết tại hang động này.



Trong đầu Giang Lưu Nhi, tại một vùng không gian mờ ảo, một luồng khói đen đang xâm chiếm… Ở một góc của không gian mờ ảo này, một thanh kiếm trôi lơ lửng…

Khi luồng khói đen kia lan đến chỗ thanh kiếm, nó bao lấy như muốn nuốt trọn thứ đồ vật này. Nhưng chưa được bao lâu thì luồng khói đen đó bị hút vào bên trong kiếm. Phải. Chính là bị hút vào.

“Tại sao lại như vậy?... Đây là thứ gì?...”

Bên trong luồng khói vang lên một giọng nói già nua.

Không có ai trả lời. Luồng khí cứ thế bị hút vào thanh kiếm kỳ quái kia. Mỗi lúc một nhanh dần.

“Không!… Không!… Không thể…”

Giọng nói già nua lúc nãy lại vang lên. Nhưng lần này không còn bình tĩnh mà vô cùng hoảng hốt. Luồng khói đen kia thu lại như muốn chạy trốn ra khỏi không gian này. Nhưng vô ích…

Mặc cho giọng nói già nua đang gào thét, thanh kiếm cứ hút ngày một nhiều… Một lúc sau, khói đen bị hút hết, tiếng gào thét nhỏ dần rồi biến mất.

Bên trong thanh kiếm, một con tử long mở mắt. Đôi mắt màu tím như bảo thạch, sáng quắc.

Lúc này, Giang Lưu Nhi đã bất tỉnh, Lâm Thải Tuyết thì đang ngồi bên cạnh hắn, thật sự phải cố sức lắm nàng mới bò qua được. Nàng nhìn thiếu niên đang hôn mê, gương mặt hốc hác vì đói, nghĩ đến nụ hôn của hắn lúc cứu nàng, nghĩ đến những giọt nước mắt lúc nãy của hắn, lòng nàng nhói lên. Có chút gì đó xúc động… Trong hang động lạnh lẽo này, nếu có chết cũng không phải điều gì tồi tệ lắm. Ít ra còn có hắn chết cùng nàng. Như vậy chắc là sẽ không cô đơn…

Đang miên man nghĩ ngợi, chợt Lâm Thải Tuyết nghe có ai đó gọi mình. Nàng nhìn thiếu niên vẫn còn nằm đó, mắt nhắm nghiền.

Chắc là ta ảo giác. Nàng nghĩ.

“Tam tiểu thư!"

“Tuyết Nhi!"



Những giọng nói cứ dồn dập. Lâm Thải Tuyết mở to mắt, cố lắng tai nghe kỹ. Không phải ảo giác. Là tiếng của bọn hộ vệ, còn có... tiếng của cha nàng…

Nàng cố hít hơi thật sâu, dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng cố gắng hét to nhất có thể:


“Ta… ở… đây… y… y…"

Hét xong, nàng vô lực nằm dài. Nàng thật sự đã hết hơi rồi. Nàng cũng chẳng biết họ có nghe được không. Mắt nàng dần khép lại.



Lúc tỉnh lại, Lâm Thải Tuyết thấy mình đang nằm trong một căn phòng tao nhã, sang trọng quen thuộc. Là phòng của nàng. Nàng đã trở về Lâm phủ.

Hôm đó, Lâm Phong đã nghe được tiếng của Lâm Thải Tuyết nên mới cứu được nàng. Kể ra cũng là nhờ Tiêu Tĩnh và Hàn Bân báo tin kịp thời.

Lúc tới ngày hẹn, Hàn Bân và Tiêu Tĩnh không thấy Lâm Thải Tuyết đâu. Hai người đi tìm kiếm suốt hai ngày nhưng vô ích nên đã quay về Lâm Gia thành báo tin cho Lâm Phong. Lâm Phong hết sức lo lắng, điều động gần như toàn bộ hộ vệ của Lâm Gia thành tìm Lâm Thải Tuyết, cả Độc Giác Lang, yêu thú cấp bốn, là chiến sủng của Lâm Phong cũng được điều đi.

Độc Giác Lang trời sinh khứu giác mẫn cảm hơn nhiều so với các yêu thú khác, cũng nhờ đó mà Lâm Phong mới có thể tìm đến chỗ của Lâm Thải Tuyết giữa chốn U Sơn âm u rộng lớn.

Qua hơn mười ngày, vết thương trên người Lâm Thải Tuyết đã khỏi hẳn. Giờ phút này nàng đang ngồi trên giường, nét mặt đăm chiêu. Trong những suy nghĩ vẩn vơ, thỉnh thoảng hiện lên thân ảnh một thiếu niên với khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt vô hồn… rồi chợt thiếu niên đó khóc… Bộ dáng vô cùng đau khổ như mất đi thứ gì đó rất quý giá… Nàng khẽ lắc đầu như muốn xóa đi.

“Cốc cốc cốc”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi."

Một nha hoàn bước vào, cúi đầu nói:

“Bẩm tam tiểu thư, có Tiêu tiểu thư tìm người."

“Ta biết rồi." - Lâm Thải Tuyết hờ hững đáp. Nàng đứng lên, tới trước gương, sửa soạn một chút rồi bước ra khỏi phòng.



“Thải Tuyết. Ngươi khỏe hẳn rồi hả?”

Tiêu Tĩnh nắm tay nàng, mặt cười, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Thải Tuyết nhẹ gật đầu.

“Ừ… Ta đã khỏi hẳn rồi. Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Tiêu Tĩnh buông tay Lâm Thải Tuyết ra, nói:

“Cũng không có gì. Cảm thấy trong nhà buồn chán nên định rủ ngươi đi dạo phường thị thôi."

“Ừ… đi thôi. Ta cũng đang muốn ra ngoài thay đổi không khí."




Trong một căn phòng chứa củi, Giang Lưu Nhi vẫn bộ dáng đờ đẫn thường ngày. Nhưng không ai biết rằng có một giọng nói đang quanh quẩn trong đầu hắn. Một giọng cười nhạo mỉa mai.

“Không nghĩ tới! Thật sự là không nghĩ tới! Đường đường là một cường giả Vũ Hóa Cảnh, một tuyệt thế thiên tài của Đại Hồng Vũ hôm nay lại biến thành một tên giữ ngựa ti tiện… Thật buồn cười!… Thật là buồn cười!…”

Những tiếng cuồng tiếu vang vọng trong đầu Giang Lưu Nhi.

Hồi lâu, như đã cười chán chê, giọng nói kia lại trở nên nghiêm túc, lạnh nhạt:

“Ngươi thật sự cứ thế định buông tay? Chỉ vì một người phụ nữ?”

Giang Lưu Nhi im lặng không đáp.

“Ngươi đã quên những lời hẹn ước dưới gốc Tuyết Ninh Hương năm đó rồi sao? Ngươi đã quên người con gái tên Tử Lâm Nhi một mực yêu thương ngươi rồi sao? Ngươi định bỏ mặc cô ta cả đời lẻ loi ư?”

Tử Lâm Nhi?… Cha nàng đã sát hại mẹ ta. Kiếm của ta cũng đã giết chết ông ấy. Mấy trăm mạng đệ tử Thanh Hà cũng vì ta mà trở thành vong hồn. Chúng ta… còn có thể sao?

Lời ước hẹn năm nào đã tan đi trong gió…

Chủ nhân của giọng nói kia thấy Giang Lưu Nhi vẫn không phản ứng thì trở nên âm trầm. Nghĩ một lúc, hắn lần nữa lên tiếng:

“Ta thấy ngươi vô cùng yêu quý mẹ mình. Vì nàng ta chết nên ngươi mới trở nên như bây giờ. Ta nói không sai chứ? Ngươi đã yêu quý nàng ta đến như vậy chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại nàng sao?”

Gặp lại Người? Nếu như có thể, hắn bằng lòng đánh đổi tất cả để có được điều đó, thậm chí cả tính mạng hay linh hồn này. Nhưng… có thể sao?

“Nếu ta nói có thể thì sao?”

Chủ nhân của giọng nói kia như thể đọc thấu mọi suy nghĩ của Giang Lưu Nhi.

Nghe hắn nói thế, lần đầu tiên trong mắt Giang Lưu Nhi ánh lên một tia sáng.

“Tất nhiên ngươi sẽ không thể gặp lại Giang Nghinh Từ của trước kia được vì nàng đã chết. Nhưng muốn gặp kiếp sau của nàng thì cũng không phải không thể.” - Giọng nói kia lại vang lên.

Kiếp sau ư? Chỉ cần có thể gặp lại Người, dù Người có thay đổi thế nào, có là ai đi nữa hắn cũng không bận tâm. Chỉ cần có thể gặp lại Người…

Hắn biết con người sau khi chết sẽ phải tiến nhập luân hồi đầu thai chuyển thế. Hắn cũng muốn tìm kiếp sau của Người. Nhưng làm sao hắn có thể biết được Người sẽ đầu thai thành ai? Giữa ngàn vạn tinh cầu, ngàn vạn thế giới, giữa vũ trụ bao la vô cùng tận này hắn biết tìm ở đâu đây?

Truyền thuyết nói rằng lục đạo luân hồi nằm dưới Địa Ngục. Ở đó có một con đường gọi là Hoàng Tuyền Lộ, có một con sông được gọi là Vong Xuyên Hà, trên dòng sông có một chiếc cầu bắc qua được gọi là cầu Nại Hà, đi qua cầu Nại Hà có một nơi gọi là Vọng Hương Đài, cạnh Vọng Hương Đài có một bà lão bán canh tên là Mạnh Bà, bên cạnh sông Vong Xuyên có một hòn đá gọi là Tam Sinh Thạch, canh Mạnh Bà giúp người ta quên hết tất cả mọi thứ, đá Tam Sinh thì ghi lại cuộc sống từ kiếp trước cho đến hiện tại.

Nghe nói chỉ cần có thể đến được Địa Ngục, tìm được đá Tam Sinh thì có thể biết được một người đã đầu thai thành ai. Nhưng từ xưa đến nay không ai biết Địa Ngục nằm ở đâu, ngoài người chết. Nhưng nếu chết rồi thì sẽ phải vào luân hồi. Như vậy có biết được kiếp sau của nàng lại có ý nghĩa gì.

Giữa lúc Giang Lưu Nhi đang miên man, giọng nói kia tiếp tục:

“Đúng là từ trước đến giờ không ai biết cái mà các ngươi gọi là Địa Ngục ấy ở đâu… Thế nhưng… ta biết."

“Ngươi biết?”

Lần đầu tiên từ sau khi đến Thiên Vũ đại lục này, Giang Lưu Nhi mở miệng nói.

“Đúng vậy. Ta biết."

Giọng nói kia khinh thường khẳng định.

“Làm sao để đến đó? Ngươi mau nói cho ta biết? Mau nói cho ta biết?”

Giang Lưu Nhi đầy kích động. Cuối cùng… hắn có hy vọng gặp được Người.