Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 117: Quần anh hội bắt đầu

...

Hôm nay, đấu trường của Trung viện bỗng trở nên đông đúc hơn rất nhiều so với ngày thường. Hơn nữa, tại đấu trường lúc này không phải chỉ có người của Trung viện mà còn có đệ tử của Đông viện, Tây viện, Nam viện và Bắc viện.

"Chuyện này thật kỳ quái!"

Nếu như là một lúc khác thì chắc chắn các đệ tử sẽ nghĩ như vậy. Nhưng hôm nay thì không. Bởi mọi người đều biết nguyên nhân của sự tụ tập này, tất cả là vì ba chữ "Quần Anh Hội".

Đúng vậy. Hôm nay chính là Quần Anh Hội - đại hội tranh tài ba mươi năm một lần của Đại Nhật Cung.

...

"Không biết đệ tử của viện nào sẽ là quán quân năm nay."

Một tên đệ tử lẩm bẩm.

"Cần gì phải suy đoán. Quán quân đương nhiên là đại sư huynh Tô Bá của Trung viện chúng ta rồi."

Tên bên cạnh nói với vẻ khẳng định.

"Trung viện các ngươi? Hừ! Ta thấy quán quân phải là Phong Vỹ sư huynh của Đông viện bọn ta mới chính xác."

Một đệ tử khác cũng xen vào.

"Các ngươi đừng có ở đó mà mơ tưởng. Người sẽ đứng nhất đại hội năm nay tuyệt đối là đại sư huynh Bạch Hạo của Bắc viện bọn ta."

"Bắc viện? Bắc viện ngươi là cái gì? Trung viện chúng ta mới là nhất. Tô Bá sư huynh mới là đệ tử mạnh nhất của Đại Nhật Cung."

"Ngươi là đang nằm mơ sao? Ta nói Phong Vỹ sư huynh mạnh nhất."

"Ta nói Bạch Hạo sư huynh mới là quán quân..."

...

Mặc dù đại hội vẫn chưa chính thức bắt đầu nhưng không khí trong đấu trường đã khá sôi động. Những lời bình luận đánh giá, những màn đấu võ mồm có ở khắp nơi.

Đại Nhật Cung tuy là một môn phái, thế nhưng do phân chia thành các viện độc lập với nhau nên ganh đua là việc khó tránh khỏi.

Một lát sau.

Trừ ba vị thái thượng trưởng lão và những trưởng lão đang ở bên ngoài thì gần một nửa cao tầng của Đại Nhật Cung đều đã có mặt trên khán đài.


"Cũng đã không còn sớm, tại sao tên họ Chu kia còn chưa tới?"

Đang ngồi ở hàng ghế đầu, một lão giả chợt lên tiếng.

Nghe vậy, Đông viện chủ mới hướng lão giả nói:

"Trương huynh, ta nghĩ Chu huynh chắc là cũng sắp tới... Phải rồi, ta nghe nói gần đây Trương huynh có ý định nhường lại chức vị đường chủ của Chấp Pháp Đường để chuyên tâm tu hành. Không biết có phải là thật chăng?"

Khi Đông viện chủ nói xong thì cũng là lúc bốn vị viện chủ khác chăm chú nhìn về phía lão giả. Không riêng gì mỗi mình Đông viện chủ, họ cũng rất quan tâm đến việc này.

Đại Nhật Cung có bảy phần thì đã có bốn phần thuộc về hai gia tộc Phong gia và Bạch gia. Riêng còn lại Trung viện, Linh Bảo Các và Chấp Pháp Đường, ba bộ phận này hình thành nên một thế lực thứ ba - thế lực trung lập.

Nếu như Phong gia có Phong Thiên Thu dẫn đầu, Bạch gia có Bạch Vô Cực chống đỡ thì thế lực trung lập lại lấy lão Phong Tử làm đại diện.

Giữa Phong gia và Bạch gia trước giờ đều đấu đá tranh giành quyền lực ở Đại Nhật Cung, nhưng vì sao họ chỉ có thể tiến hành bằng những biện pháp mềm dẻo mà không thật sự tranh đấu một cách cứng rắn?

Tất cả là vì có cổ thế lực trung lập do lão Phong Tử chỉ đạo. Nếu không phải có lão Phong Tử thì mọi chuyện thành ra thế nào rất khó nói, nhưng tuyệt đối sẽ không yên bình như lúc này.

Có thể nói, Đại Nhật Cung hiện tại đã chia làm ba phe, tạo nên thế chân vạc, một thế cục cân bằng vi diệu.

Chính vì lẽ đó, một khi thế cục này bị phá vỡ, Đại Nhật Cung tất sẽ biến động. Và rất có thể việc lão giả nhường lại chức vị đường chủ sẽ là sự kiện làm phá vỡ thế cân bằng ấy. Bởi vì hiện tại ở Chấp Pháp Đường, có đủ tiêu chuẩn kế nhiệm chức vị đường chủ chỉ có người của Phong gia và Bạch gia!

Nhìn nét mặt trông đợi của mấy vị viện chủ, trong lòng lão giả thầm than.

Bế quan ư?

Tuy nói thọ mệnh của tu sĩ cấp cao như bọn họ là rất dài so với phàm nhân, nhưng mà... cuối cùng vẫn phải chết. Tu sĩ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong như hắn cũng chỉ sống tối đa được khoảng chừng tám trăm năm mà thôi. Bây giờ hắn đã được bảy trăm năm mươi mốt tuổi rồi. Nếu như lần trùng kích vào Chân Đan Cảnh sắp tới không thể thành công, hắn sẽ bị Sinh Tử kiếp đánh cho hồn phi phách tán. Chỉ có hai khả năng đó, thành công hoặc diệt vong, không có khả năng thứ ba.

Vì vậy, trước khi bế quan, hắn muốn tìm một người kế nhiệm mình, đề bạt y lên làm đường chủ của Chấp Pháp Đường. Thế nhưng... đây lại là việc khiến hắn đau đầu. Những người thuộc thế lực trung lập thì không ai đủ tiêu chuẩn, người đủ tiêu chuẩn thì lại đều là thế lực của Bạch gia và Phong gia.

Chẳng lẽ Đại Nhật Cung đã đến lúc thay đổi rồi sao?

Tạm gác lại những phiền muộn trong lòng, lão nhân bình thản đáp:

"Đúng là ta đang có ý nhường chức đường chủ lại. Nhưng cụ thể đề bạt ai thì ta vẫn phải xem xét. Đây không phải một việc nhỏ, không thể bàn tính qua loa được."

Nghe vậy, bốn vị viện chủ đều ra vẻ gật đầu tán đồng, riêng Trung viện chủ thì thần sắc không được tốt lắm.

Giống như lão giả, hắn cũng là người thuộc phe trung lập. Tình hình của Chấp Pháp Đường hiện nay thật sự khiến hắn có chút lo lắng.


"Hình như là lão Chu đã đến rồi."

Nam viện chủ Phong Ngọc Thường khẽ nói.

Từ bên trái khán đài, một thân ảnh già nua đang tiến lại.

"Tên họ Chu, cuối cùng ngươi cũng chịu tới rồi sao?"

Giọng bất mãn của lão giả, cũng tức Trương đường chủ cất lên.

"Lão Chu ta có chút việc nên tới trễ một chút. Thông cảm! Thông cảm!"

Ngồi gần đó, Cổ Mị Sanh cũng góp lời:

"Chu các chủ nói quá lời rồi. Tính ra thì mọi người cũng chỉ mới đến được một lúc thôi."

"Tây viện chủ nói đúng, Chu huynh, mời ngồi."

Trung viện chủ đưa bàn tay chỉ về một chiếc ghế làm động tác mời.

Sau khi vị Chu các chủ kia ngồi vào chỗ của mình, Trung viện chủ mới nói tiếp:

"Các vị. Mọi người đều đã có mặt đông đủ, ta nghĩ cũng nên bắt đầu đại hội rồi, không biết ý các vị thế nào?"

"Thu lão đệ, Quần Anh Hội năm nay là do Trung viện ngươi chủ trì, ngươi cứ tiến hành đi, không cần phải khách sáo với chúng ta như vậy."

Chu các chủ nói.

"Vậy Thu mỗ xin được phép tự tiện."

Trung viện chủ quay sang một vị trưởng lão ở gần đó, bảo:

"Lưu trưởng lão, bắt đầu đi."

Vị Lưu trưởng lão nọ nhẹ gật đầu, sau đó đứng lên đi xuống đấu trường.

...

"Tất cả mọi người im lặng!"

Giọng của Lưu trưởng lão không lớn, nhưng nó lại truyền tới tai từng đệ tử đang có mặt tại đấu trường.

Mắt thấy các đệ tử đã trật tự, ông nói tiếp:

"Hôm nay mọi người có mặt ở đấu trường này là vì cái gì, thiết nghĩ lý do thì ai cũng biết. Không sai. Chúng ta có mặt ở đây, tại nơi này là vì đại hội tranh tài ba mươi năm một lần của Đại Nhật Cung, hay còn được biết đến với tên Quần Anh Hội."

Vị Lưu trưởng lão tiếp tục:

"Ba chữ này chắc hẳn không xa lạ gì với mọi người. Quy tắc và hình thức thi đấu ta tin là mọi người cũng đã nắm rõ. Cho nên, ta sẽ không dài dòng làm mất thời gian mà chỉ nói vào những điều trọng tâm... Số đệ tử tham gia thi đấu là ba mươi người, chia làm sáu tổ, mỗi tổ năm người. Sau vòng bảng, sẽ có mười tám người bị loại, còn lại mười hai người sẽ tiến vào vòng tiếp theo. Tại vòng hai, tiếp tục loại thêm sáu người, sáu người còn lại sẽ tiến vào vòng ba. Ở vòng ba lại loại thêm ba người, ba người còn lại sẽ tiến vào chung kết..."

Giảng giải một lúc, Lưu trưởng lão dừng lại trong chốc lát rồi đột ngột cao giọng:

"Có một chuyện mà ta phải nói cho các ngươi được rõ: trong bảng đấu thứ sáu dành cho đệ tử bình thường, chỉ cần đệ tử nào có thể tiến vào vòng hai sẽ đoạt được một danh ngạch tham gia Quần Long Đại Hội vào ngày mười lăm tháng tám tới cho viện của mình!"