Đúng 9 giờ, chúng tôi trở về phòng ngủ. Cả hai đã quá mệt mỏi vì đoạn đường dài. Căn phòng của tôi vẫn y như thế trừ việc nó hơi bụi bặm. Tôi giũ sạch ra giường và mền gối. Nằm trên giường nhìn mong lung khắp
trong phòng tôi tự hỏi có phải khoảng thời gian qua chỉ là một giấc mơ – một giấc mơ dài? Bởi vì cuốn tập Toán của tôi vẫn còn nằm trên bàn, mở
đúng trang đang viết dở, lần cuối cùng tôi ngồi vào bàn chính là giải
cái bài lượng giác đó… Ngôi nhà nguyên vẹn đến hoàn hảo!
Giờ đã là cuối thu, cái lạnh của mùa đông đang chầu chực chờ đợi. Tôi cuộn mình trong tấm chăn bông, rất ấm áp! Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yêu nhất, an lành chưa từng có trong một thời gian dài…
Rồi tôi thấy mình lại ngồi trên Ngai Vàng. Điện chầu rộng thăm thẳm
và lộng gió. Tất cả cửa sổ kính dài đã được mở – điều này chưa từng xảy
ra trước đây. Những tấm rèm lụa màu vàng đang phấp phơ bay. Điện Quang
Minh vẫn đẹp đẽ như mọi khi. Sàn lót đá kim sa lấp lánh. Các bức tường
vững trãi, kiên cố như không thể phá vỡ. Những hàng tượng mặc áo giáp,
tay cầm gươm đứng nghiêm trang. Những cái cột điêu khắc tỉ mỉ vô số hình ảnh về lâu đài, những trận chiến, những nhân vật đã khuất trong Hoàng
tộc, cả những khu phố chợ của thế kỉ trước, những lễ hội truyền thống
rực rỡ và náo nhiệt… Tôi rời mắt khỏi các phù điêu và nhìn lên trần
điện. Nó có hình vòm, cũng ngập tràn hình điêu khắc như vậy. Chính giữa
là một bộ đèn chùm đồ sộ đến khó tin. Tôi nghe nói nó nặng tới 250 kg,
do một nhà thiết kế nội thất người Ý dâng tặng. Mỗi năm vào dịp tất
niên, Hoàng gia phải quy động 80 hầu nam, hầu nữ lâu chùi bộ đèn. Họ
phải dựng một hệ thống giàn giáo bằng sắt để trèo lên cao, cẩn thận làm
sạch từng chi tiết một. Công việc này mất chừng 2 ngày mới hoàn thành.
Tôi lại thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước. Im lặng quá! Tại sao
không có ai ở đây? Bao giờ cái điện chầu này chẳng đông đúc và náo
nhiệt. Khi thì các quan quân xếp thanh hai hàng, kiên nhẫn từng người
đọc sớ cho tôi nghe, lúc nảy sinh vấn đề thì họ mỗi người một tiếng
tranh luận, làm cho căn phòng chẳng khác gì cái tổ ong. Những sự kiện
lớn cũng đều diễn ra ở đây, tôi đã chứng kiến nó biến hóa từ một đại
điện trang nghiêm thành một phòng tiệc hiện đại, rực rỡ sắc màu và ngập
tràn nhạc pop… Bao giờ cũng thế, Điện chầu là nơi không ba giờ vắng vẻ
và im lặng.
Nhưng giờ đây, mọi thứ hoàn toàn khác. Không có ai ở đây, trừ tôi. Có những tiếng xì xầm phát ra từ trong trí não tôi, chúng không hề thực…
Giống như những mãnh hồi ức xếp chồng lên nhau: tiếng giày dép, tiếng
nhạc, tiếng đọc sớ, tiếng bát đĩa va chạm, tiếng cười khúc khích hòa lẫn vào nhau…
Im lặng quá!
Ồn ào quá!
Tôi phát điên lên vì mớ tạp âm đến độ phải tự mình dùng hết sức bịt
chặt lỗ tai lại. Cung điện đang chao đảo hay chỉ do tôi đang bị chóng
mặt?
Tôi không biết…
Những bức tường và những cái cột uốn éo, chúng xoắn lại, đảo tròn
giống như lòng đỏ trứng bị đánh thành vòng tròn trong cái bát to.
Âm thanh trong đầu cũng dần dần rõ ràng hơn, một giọng nói cất lên
trong khi những thứ tạp âm khác vẫn đâu đó làm nền: “Của ta! Cung điện
là của ta! Vương miện là của ta! Ngai vàng là của ta! Vương quốc là của
ta! Tất cả phải là của ta!”
Tôi muốn hét lên với giọng nói đó: “Câm ngay!” nhưng tôi không biết
làm sao để mở miệng. Tôi thấy mặt đất đang rung lên, những cái cột đang
bị đổ sập, bộ đèn chùm đẹp đẽ rơi xuống, vỡ tan tành thành một mớ thủy
tinh hổn độn… Theo như bản năng, tôi chạy về phía cánh cửa, tôi cần
thoái ra khỏi đây… Trước khi tôi chạy tới thì cánh cửa đã mở ra. Tôi
nhìn thấy chị ấy: Vi Linh. Mặt chị sợ hãi tái mét đi
-Nữ Hoàng. Mau chạy đi!!!
Chị hét lên với tôi. Tôi cố hết sức chạy về phía chị… Một cây cột
không rõ từ đâu bỗng nhiên ngã vào tôi, tôi biết mình sẽ chết, tôi biết
mình không thể tránh nó được.
Nhưng rồi Vi Linh đã nhào vào tôi, chị đẩy tôi ra. Cái cột khổng lồ
đè thân xác chị dập nát… Vi Linh chết. Chị tắt thở. Đầu chị đầy máu, mắt chị trắng dã…
Cuối cùng thì trận động đất cũng ngừng lại… Tôi khóc thảm thiết và trườn về phía chị, cố lôi cơ thể chị ra khỏi cái cột đá.
Và tôi nhận ra xung quanh có đông đủ mọi người, từ các quan lại lớn
nhỏ cho tới người trong Hoàng tộc. Họ đứng vây quanh tôi, nhìn tôi nhưng không biểu lộ điều gì. Họ không lo lắng, không hoảng sợ. Nhóm cận vệ
không tất tả chạy tới hộ giá Nữ Hoàng. Các anh cũng chỉ đứng đó, và
nhìn.
-Giúp tôi. Giúp Vi Linh. Cứu chúng tôi đi!
Tôi ra lệnh nhưng chẳng ai tuân theo. Họ thản nhiên, đứng im như vại. Cứ như họ đã làm khán giả trong suốt cuộc trốn chạy của tôi lúc nãy.
Còn kết quả người chết không phải tôi thì làm họ không mấy hài lòng. Có
người còn cười khúc khích, kẻ chỉ trỏ, họ thì thầm vào tai nhau những
lời châm biếm khó nghe… Họ cười tôi, vị Nữ Hoàng ăn vận rách rưới đang
ôm lấy người thị nữ đã chết của cô ta. Tất cả mọi người, những kẻ từng
là thuộc hạ của tôi, những quan chức do tôi sắc phong, cả những người
anh chị, cô chú trong gia đình đều trở nên xa lạ… Tôi như đang ngồi giữa một bầy chuột đen đúa, chúng kêu chút chít và chờ thời cơ nhảy vào xâu
xé thịt, hút cạn máu…
Tôi mở bừng hai mắt. Mồ hôi rịn ra trên trán, ướt đẫm cả áo gối. Ra chỉ là ác mộng…
Tôi ngồi dậy. Một cơn gió lạnh lùa vào chân tóc, toàn thân run lên, lông tơ dựng đứng.
Tôi ngồi như vậy rất lâu trên giường. Tay ôm lấy thân mình. Sợ quá! Lạnh quá!
Chờ tới khi mình bình tĩnh lại, tôi đặt chân xuống đất, đi ra ngoài…
Cả căn nhà tối om om. Tôi vịn vào tường lần tới cầu thang. Sự thân
quen giúp tôi nhớ rõ từng bậc thang, từng khoảng cách trong nhà. Tôi sẽ
không bao giờ bị té, ngay cả khi ở trong bóng tối.
Tôi muốn xuống nhà bếp pha một ly sữa nóng, uống sữa sẽ giúp tôi quên đi cơn ác mộng. Tôi đi hết cái cầu thang, vào phòng khách. Đột nhiên
tôi dừng lại.
Có một đóm sáng màu đỏ đang di chuyển trong phòng, ngay chỗ bộ ghế sa long. Tôi ngửi thấy mùi hanh hanh của thuốc lá. Rồi một cái bóng đen to dài hiện rõ lên… Trong sự im lặng tuyệt đối của đêm đen, tôi nghe thấy
hơi thở đó, một nhịp điệu đều đều và mệt mỏi…
Tôi lướt về phía trước, nhẹ nhàng như một cơn gió. Tôi tới cạnh anh,
đứng bên cái ghế, cúi đầu nhìn xuống. Dưới ánh sáng vàng của đèn đường
yếu ớt hắt vào trong nhà, tôi nhìn thấy anh trong một tư thế lẫn phong
cách chưa từng thấy: Anh đang nằm trên ghế dài, hai mắt nhắm, một tay
đưa ra ngoài đang di di điếu thuốc hút dở, tàn thuốc rơi nhẹ xuống sàn
nhà. Một tay khác gác lên trán. Một chân trên ghế, một chân thòng xuống
đất… Cái áo thun đang mặc trễ ngực, chiếc quần jean xệ xuống dưới hong
để lộ những khoảnh da và cơ bắp chắc nịch. Cảnh tượng sống động và hấp
dẫn như trên đài MTV. Trái tim bè nhỏ tội nghiệp của tôi nhảy tưng tưng. Tôi muốn lao trở lại phòng ngay tức khắc, nếu không chắc tôi sẽ làm
chuyện gì đó dại dột, khó xử. Tuy đã tự cảnh báo mình nhưng tôi lại ngu ngốc ngồi xuống sàn nhà kế bên ghế salong dài. Anh ấy vẫn nằm im bất
động, trừ ngón tay đưa ra là đang se se điếu thuốc. Vốn không chịu được
mùi hôi nồng nặc của nicotin nhưng tôi vẫn hít nó vào, đơn giản vì đó là thứ Ngạn Luật thích. Tôi tựa sát thân mình vào thành ghế và gói đầu lên bụng anh, giống như một đứa học trò ngủ gục trên bàn. Ngạn Luật động
đậy, tôi biết anh đã mở mắt.
Làm cái quái gì mà tôi lại tạo ra một tư thế mờ ám như vậy? ==
Tôi không biết. Và tôi cũng chẳng muốn biết. Tôi chỉ mong mình có thể biến thành một con cún, một con mèo hay bất cứ con vật nào có thể bò
lên người anh, cuộn mình lại và ngủ luôn trên đó!? (Chị này thật biến
thái! (;_;)
-Sao Ly?
Ngạn Luật thều thào, anh không đẩy tôi ra, không cố ngồi dậy, không
là gì cả trừ đành rơi điếu thuốc xuống. Bàn tay rãnh rang tự nhiên ôm
lấy đầu tôi – lúc này đang ủ rũ gục trên người anh.
-Sao vậy em…? không ngủ được?
Tôi động đậy cái đầu, giống như đang gật đầu. Bàn tay anh luồn sâu
vào trong tóc rồi kéo ngược ra. Những sợi tóc đen dài vướn vào năm ngón
tay rồi từ từ, từng sợi một rơi xuống. Anh cứ lập lại như vậy, giống một điệu nhạc ru không lời…
Trong hoàn cảnh này, khi cả hai thân mật như vậy tôi muốn nói điều gì đó. Một điều mà tôi thề là sẽ mãi giữ kín trong lòng. Nếu bây giờ tôi
hèn nhát không dám nói thì mãi mãi về sau, mãi mãi… tôi sẽ không còn cơ
hội.
-Em ghét làm em gái của anh lắm!
Tôi nhắm mắt lại và nghe thấy giọng mình bật ra, nhanh đến không kiềm lại được. Bàn tay đang nghịch tóc tôi cũng dừng lại. Im lặng kì quái
này kéo dài tới bao giờ đây? Ngạn Luật tóm lấy một lọn nhỏ và anh đưa
lên mặt mình. Tôi không nhìn nên chẳng biết số phận của đám tóc đó ra
sao. Chắc là anh không bứt nó ra trăm đoạn nhỏ đó chứ!? (Anh ấy không tự kỉ như chị đâu! ==)
-Anh cũng ghét làm anh trai em lắm!
Cuối cùng thì anh ấy cũng đáp lại. Đúng hơn là nhắc lại câu của tôi, chỉ thay đổi chủ từ một chút thôi.
-Em còn ghét anh làm Liêu Thần Phong nữa!
Có một tiếng cười nhẹ tuênh…
-Anh cũng ghét em là Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên nữa!
-Em còn ghét anh là anh rể của em vô cùng…
-Anh cũng ghét em làm em vợ của anh vô cùng!
Gì vậy nè? Tôi có cảm giác mình đang làm một bài tập ngôn ngữ nho nhỏ với Ngạn Luật. Không chịu nổi bị anh ấy đùa cợt tôi ngốc đầu dậy, giật
tóc mình trên tay anh
-Em ghét anh nghịch tóc của em!
-Nhưng anh vẫn thích làm như vậy!
Ngạn Luật tóm lấy một mớ tóc khác. Được lắm… được lắm! Tôi lại kéo
tóc mình ra khỏi tay anh nhưng lần này Ngạn Luật giữ chặt. Hai người
chúng tôi khùng hết chỗ nói. Tôi ngồi bẹp dưới đất, anh nằm dài trên ghế và tóc của tôi chính là sợi dây chơi kéo co!!??
(Hai anh chị “bệnh” như nhau >__