Diễn Viên Đa Năng

Chương 32: Nhà của anh và em

Tôi và Ngạn Luật rong ruổi khắp các khu vui chơi mua sắm trong thành
phố. Anh mua cho tôi bộ tóc xù bằng ni – long đen, một cái mũ rộng vành
và một cái “kính cú mèo”. Như vậy tôi sẽ không dễ dàng bị người khác
nhận ra. Ngạn Luật cũng đeo kính râm, mặc đồ nhìn giống… bụi đời còn
thêm vào vài sợi dây chuyền hình đầu lâu.

Trong chúng tôi giống như một cặp quái dị vừa chui lên từ lòng đất…
(ờ mà cũng đúng, tôi và Ngạn Luật đúng là vừa chui dưới đó lên mà… ==).

-Ăn kem đi…

Anh đưa cho tôi một que kem bóc khói. Tôi nhanh tay nhận lấy và gặm
ngon lành. Chúng tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên nghỉ ngơi một
lát.

-Anh à! Tối nay mình phải đi đâu ngủ đây?

Ngạn Luạt đang liếm kem, thờ ơ đáp

-Thì em về Chánh Cung, anh về Phủ tướng!

Tôi xém nuốt luôn cái que tre đang cầm trên tay

-Không! Em không về! Chỉ mới đi được có 4 tiếng thôi mà… Đã có công
đào tẩu như vậy, ít nhất cũng đi vài ngày cho thỏa thích chứ! Hơn nữa em còn nghỉ bệnh đến hết tuần sau, giờ mà về thì cũng trốn chui trốn nhủi
trong tẩm phòng… Ứ ừ, không chịu đâu. Em không về đâu! Đánh chết cũng
không về!

Ngạn Luật cười hà hà và véo má tôi

-Em làm gì mà huýnh lên vậy? Anh đùa thôi, đương nhiên chúng ta chẳng dại gì chui đầu vào cái Cung điện đó sớm như thế!

Hú hồn, tưởng đâu sắp bị anh lôi về ấy chứ…

-Vậy thì mình sẽ vào khách sạn! Thuê phòng trong một đêm là được…

Tôi nhanh nhảu đề nghị. Sau đó còn tự khen mình quá… thông minh! Ngạn Luật chẳng thương tiếc mà cốc đầu đầu tôi một cái.

-Đồ ngốc! Em muốn bị phát hiện sao mà mò vào khách sạn?

Tôi ôm đầu mình đần độn hỏi


-Là sao?

-Còn sao nữa? Muốn thuê phòng thì phải tạm giữ chứng minh thư. Em
muốn người ta biết mình là ai sao? Gần đây báo chí đưa tin về lễ cưới
rất nhiều, cả nước đều nhớ tên lẫn mặt mũi của anh rồi. Em thì còn nổi
tiếng hơn nữa!

Tôi bắt đầu hiểu ra. Hóa ra… mình không thông minh như đã tưởng! ==
Với lại tôi bỏ nhà đi, ngoài bộ đồ đang mặc thì không có hành trang gì
hết, lấy đâu ra chứng minh thư. Nói cũng như không!

-Vậy giờ làm sao???

Ngạn Luật suy nghĩ, đôi mắt anh linh hoạt chuyển động.

-Thật ra có thể về nhà anh nhưng… vẫn là quá mạo hiểm. Chỉ còn một cách là… ngủ lại trong xe!

Tôi há miệng và phản đối ngay lập tức

-Cái xe đen sì đó hả? Sao có thể?

Ngạn Luật thản nhiên cười

-Chẳng có gì là không thể cả.

Nói rồi anh đứng dậy, kéo tôi đứng dậy theo.

-Mình đi thôi. Chuyện đó tối tính!

Chúng tôi hòa và đám đông trong khu phố đi bộ. Trời đã về chiều, một
vài cửa hàng bắt đầu lên đèn. Cả buổi tối hai người ăn hết món này tới
món khác trong phố ẩm thực, thế là no nê! Tôi thích thú dạo quanh các
cửa hàng quần áo hai bên đường. Đây là lần đầu tôi tận mắt chứng kiến sự sầm uất, sôi động của thành phố thủ đô. Càng về đêm, người dân đổ ra
đường càng nhiều. Ở đây có đủ mọi loại hình mua bán. Quần áo từ những
gian hàng vỉa hè đổ xô thành đống mà ai ai cũng hùa nhau chen vào lựa
cho tới những shop hàng hiệu chỉ đón khách thượng lưu đi ôtô sang
trọng. Thức ăn cũng đa dạng từ loại bán trên xe đẩy cho tới những nhà
hàng xa hoa, lộng lẫy nhất. Đi được một lúc thì tôi kéo anh vào khu
thương mại lớn. Đó là một tòa nhà trọc trời.

-Vào đây đi, chỗ này gọi là gì ấy nhỉ?

Ngạn Luật không cần suy nghĩ đã đáp liền:

-Trung tâm thương mại Air Soft. Cái này là chi nhánh lớn nhất trong nước đó, mới mở được hai năm nay thôi… cũng khá hoành tráng…

Cái tên của nó nghe quen quen mà tôi nhất thời chưa nhớ ra. Bên trong sang trọng hơn những siêu thị thông thường. Hàng hóa đều trưng bày
trong tủ kính, nhân viên bán hàng đứng theo từng quầy và mặc đồng phục
đỏ. Tôi nhìn vào các mác gắn trên chiếc mũ lưỡi trai và buộc miệng thốt
lên:

-Trời ơi… sao mà nó để bản giá bằng đôla không thế này??? Ai mà mua nổi?


-Vì cái nón đó từng ngồi máy bay nên tính thêm tiền ấy mà… Thôi đi ra ngoài đi, trong này rõ chán…

Tuy anh nói vậy nhưng rốt cuộc tôi cũng đòi ăn cho bằng được một cái
hamburger ở cửa hàng KFC trong khu thương mại rồi mới chịu đi ra. Dạo
qua dạo lại phố thời trang, hai anh em đã mua đủ quần áo đề mặc trong
những ngày sắp tới. Tôi bắt đầu thấy thích kiểu đi chơi không mang hành
lý này. Chỉ cần cái thẻ của Ngạn Luật, mọi thứ mình cần đều dễ dàng có
được…

-Thôi nghỉ đi! Sắp không xách nổi rồi…

Ngạn Luật đi theo sau mà cái miệng thì liên tục kêu ca. Tôi đắc ý cười và chộp thêm một cái áo thun Kungfu Panda

-Thỉnh thoảng cũng phải xài bớt tiền giúp Liêu tộc nhà anh chứ… Dù gì tiền đó cũng là từ kho bạc nhà nước chi ra mà… Nhìn tới nhìn lui thì nó cũng là tiền của Hoàng gia, tức là tiền của em!

Ngạn Luật thở dài, chỉ còn biết nhắm mắt kêu trời. Tôi nghe anh lẩm bẩm cái gì mà… “em xài hết rồi còn đâu để anh cưới vợ…”. ==

Tôi biết mục đích tiết kiệm của anh ấy nên càng hăng máu mua nhiều
hơn. Phải rồi, nếu mà Liêu phủ không còn tiền thì lễ cưới đó sẽ lại bị
dời đi lần 2! (sao mà có người suy nghĩ nông cạn vậy không biết? ~~)

Cuối cùng, khi đồng hồ lớn trên tháp nhà thờ Thịnh Thiên điểm 12 giờ, tôi và anh mới thất thiểu đi ra bãi đổ xe. Tôi vừa ngáp vừa nói:

-Giờ mình phải đi đâu đây? Em nói trước, không về Hoàng Cung đâu!…

Ngạn Luật không thèm trả lời, anh tống hết mấy túi đồ vào hàng ghế
sau. Tôi chui vào ghế trước và mở điều hòa lên. Sau khi cả hai đã thắt
dây an toàn, Ngạn Luật khởi động xe và lái đi bon bon

-Đầu tiên phải ra khỏi thành phố. Mình có thể đi ra vùng ngoại ô, tìm một chỗ vắng vẻ nào đó rồi ngủ luôn trong này…

Vẫn là phải ngủ trong xe? Tôi cáu kỉnh cằn nhằn vài tiếng rồi cũng
đành chấp nhận. Bây giờ cũng không có chỗ nào để đi… Xe chưa đi được bao lâu thì tôi mệt tới mức ngủ gật trên ghế. Những gì diễn ra sau đó thì
không rõ nữa… cho tới tận sáng ngày hôm sau…

Ánh sáng mặt trời làm tôi tỉnh dậy. Đập vào mắt chính là cái rèm treo cửa gắn trong ôtô. Một khe hở giữa hai mảnh vải làm tia nắng lọt vào và rọi thẳng vô mắt tôi. Qua cái khe hở bé tí đó, tôi nhìn thấy một cái
cây. Tên nó là cây phong. Mùa này, lá phong đều chuyển sang màu vàng và
đỏ. Lá rụng thành một thảm vàng tươi ngay dưới gốc cây.

Tôi bắt đầu tỉnh dần và vươn vai, duỗi người theo thói quen. Cái ghế
tôi nằm đã được điều chỉnh lại, thành ghế ngã ra sau tối đa, tạo một chỗ nằm thoải mái như cái ghế bố cho người tắm biển. Tôi phát hiện trên
người có một cái áo choàng đen. Hình như cái này là do chính tay tôi lựa được tối hôm qua, trong một shop hàng hiệu dành cho nam giới. Cái áo
chỉ phủ hờ trên người để giúp tôi giữ ấm. Tôi kéo nó xuống rồi ngồi
thẳng dậy ngó nghiêng xung quanh. Ghế bên cạnh không có ai, hàng ghế
phía sau ngổn ngang mấy túi đồ chất chồng lên nhau. Ngạn Luật đâu rồi?
Tôi kéo tấm rèm cửa để nhìn ra ngoài. Chiếc xe đang đỗ trên một con
đường nhựa vắng vẻ. Hai bên toàn là phong lá đỏ. Tôi không do dự mà mở
khóa cửa nhảy ra ngoài. Không khí buổi sớm thật là trong lành! Tôi hít
vào thật sảng khoái rồi nhìn qua lại hai đầu của con đường. Phía sau là
một khúc đường cong nên đã bị hàng phong che mất. Phía trước thì thằng
tấp và xa tít không thấy được điểm dừng. Con đường trãi nhựa bằng phẳng
nhưng khá hẹp. Chỉ đủ để hai chiếc ôtô qua lại. Vẫn không thấy tăm hơi
anh ấy đâu. Tôi bất đắc dĩ chui trở vào trong, lục lọi mấy cái túi đồ.
Quần áo mặc từ trưa hôm qua tới giờ, đã đến lúc cần thay rồi… Tôi lấy ra một cái áo thun mềm và một cái quần ống bó ngắn lưng lửng ở cẳng chân.
Chiếc áo rộng rãi và dài khỏi mông trông khá tinh tế. Tiếp đó tôi mở cái túi nhựa màu hồng ra. Mớ quần áo lót này là tôi kì công mua được nhân

lúc lừa Ngạn Luật vào nhà vệ sinh ở khu thương mại. Vốn dĩ loại này dành cho người lớn nhưng vì chúng đẹp quá nên tôi sống chết cũng phải mua! Ý tôi muốn nói “người lớn” tức là …. “lớn” về mặt thân thể… Tuy rằng tôi
đã chính thức bước vào tuổi 18 nhưng xem xét từ trên xuống dưới thì chưa “đạt” tới độ phát triển của một phụ nữ trưởng thành. Chắc là phải vài
năm nữa thì tôi với có được số đo 3 vòng đẹp như mấy cô người mẫu quảng
cáo in trên cái bao nào… Tôi xé bao nhựa ra, giật phăng cái mác treo
lòng thòng. Như vậy là món đồ đã sẵn sàng cho việc sử dụng.

Giơ cái áo ngực toàn là ren với hạt cườm lên cao, tôi thấy mặt mình… nóng lên ==

Có phải là sai lầm không đây? Nào giờ tôi chỉ mặc loại màu trắng,
toàn bộ lô đồ này toàn là màu đỏ lựu … thứ màu khêu gợi nhất trong gian
hàng, theo như tôi thấy. Ôi lo gì! Chỉ là đồ ở bên trong, có ai thấy đâu mà sợ. Nghĩ vậy tôi nhanh chóng thoát y và mặc đồ mới vào. Tôi rút khăn giấy ướt ra để lau người. Trưa hôm qua tới giờ không có tắm! (~_~) Đành phải xài khăn ướt vệ sinh tạm vậy. Cũng may giờ là cuối thu, thời tiết
lúc nào cũng hơi se lạnh nên ít bị đổ mồ hôi. Nhưng nếu cứ cái đà không
tắm, không có chỗ ngủ, không đánh răng, không gội đầu… tất tần tật đều
không thì nay mai gì tôi sẽ biến thành một con cú mèo, vừa hôi vừa dơ!
==

Thì ra bỏ nhà đi có cái tai hại như vậy. Sống bên ngoài điều kiện
tiện nghi làm sao bằng trong cung… Lúc tôi vứt cái khăn ướt cuối cùng
vào trong bọc rác bên dưới sàn xe thì chợt nghe tiếng mở cửa. Tôi giật
mình quay đầu lại. Thì ra Ngạn Luật vừa đi đâu đó về, trên người khoác
cái áo lạnh dài có mũ trùm.

-Uhmmmmm… sau này… nhớ khóa cửa trước khi thay đồ nha!

Anh nói có vậy rồi lại đóng cửa xe lại trước khi tôi kịp hiểu ra vấn
đề… Anh ấy vừa nói cái gì nhỉ? Khóa cửa… trước khi thay đồ… Thay đồ!!!! Tôi giật mình nhìn lại trên người mình lần nữa…

-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Bạn đừng có hiểu lầm! Tôi không phải khỏa thân! Chắc chắn không thể gọi là khỏa thân! Lúc này tôi đã mặc xong quần áo vào rồi, chỉ có phần trên là… bị thiếu cái
áo! == Tôi định sau khi lau người bằng khăn ướt thì mới mặc vào. Cùng
lắm thì anh ấy chỉ thấy cái áo hai dây toàn ren và cườm này thôi! Sau khi suy nghĩ thấu đáo tôi lấy hết can đảm nhìn về phía
cửa kính. Chiếc ôtô này lắp loại kính nhìn một chiều, tức là ngoài nhìn
vào không được nhưng trong nhìn ra thì OK.

Lúc này Ngạn Luật đang quay lưng dựa vào thành xe. Hình như người anh ấy hơi run, không phải là đang cười đấy chứ? Mà đúng là tình huống này… đáng cười thật! Đã vậy tôi còn hét thất thanh nữa chứ, anh ấy không
nghe mới là lạ (T.T) Nhưng dù sao thì cũng phải giữ chút thể diện cho
đứa em gái này chứ! Đúng ra anh phải giả vờ nhưng không thấy gì, không
nghe gì mới phải. Mặt tôi đã đỏ ửng và nóng như cục than đang cháy! Tôi
mặc nhanh áo ngoài rồi thuận tay khóa lại tất cả cửa ra vào. Tiếng cái
khóa bật xuống làm Ngạn Luật giật mình. Anh quay người lại và thử giật
cửa xe ra

-Ế nè nè… em làm vậy là không công bằng! Lỗi là tại em sao bây giờ lại nhốt anh bên ngoài?

Ngạn Luật vừa cười vừa đập tay vào cửa kính

-Sao Ly, mở ra… được rồi, anh sẽ không cười em nữa! Anh hứa đó!

Anh dí sát mặt vào kính xe, đôi mắt nhìn thẳng vào trong nhưng rõ ràng là không thấy tôi

-Không mở! Lỗi tại anh mới đúng. Sao không gõ cửa trước khi mở?

Tôi bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm. Ngạn Luật tuy nói là không cười nhưng miệng anh cứ toa ra.


-Có vụ đó nữa hả? Đây là cửa xe chứ có phải cửa phòng đâu, cửa không khóa thì anh cứ mở ra thôi… Ai mà biết em đang…

Nói giữa chừng lại ôm bụng cười. Tôi ngồi trong tức tối đánh huỳnh
huỵch vào ghế xe. Đã vậy thì mặc kệ anh! Cho đứng ở ngoài vài tiếng ráng chịu!

-Thôi mà… thì anh xin lỗi, lỗi tại anh. Em mở cửa đi, anh sắp chết cóng rồi. Ngoài này lạnh lắm đó!

Ngạn Luật ngã đầu vào cửa kính, làm mặt méo để kiếm một chút mềm lòng từ tôi. Cuối cùng thì sau 15 phút năn nỉ, anh ấy cũng được vào trong.
Ngạn Luật đưa cho tôi một cái hộp giấy

-Là pizza đó! Có công chạy đi mua cho em mà còn bị chết cóng bên ngoài.

Tôi làm ngơ nhận lấy nó và mở hộp ra ngay.

-Anh mua ở đâu?

-Phía trước, chừng 15 mét có một con đường nhỏ. Anh tìm ra một thị
trấn nằm ngay giữa đồi phong này…. Ý mà em khoan ăn đã! Đánh răng đi…

Anh đưa cho tôi một tuýp kem mới, một cây bàn chải mới và một lốc chai nước suối.

-Gì? Đánh răng bằng nước suối sao?

-Thì cũng là nước mà… còn đặc biệt sạch nữa chứ. Nếu em tiếc thì cứ nuốt vào, khỏi nhổ ra!

Tôi lừ mắt nhìn anh ấy một cái rồi miễn cưỡng đặt hộp bánh xuống. Đó
là lần đầu tiên trong đời tôi đi đánh răng mà không phải đứng trước cái
bồn rữa mặt. Tôi chọn một gốc phong gần đó và nhân tiện tưới một ít nước và kem cho… xanh tốt ==

Cảm giác giống như mình có một chuyến du lịch tự túc và bị tách biệt
khỏi những tiện nghi bình thường trong nhà. Sau khi xơi ngon lành cái
bánh pizza tôi vươn vai nằm xuống ghế đệm

-Giờ mình đi đâu hả anh?

Ngạn Luật đang bấm điện thoại thì ngừng lại, nhìn tôi trả lời.

-Anh quên nói cho em biết, mình đang trên đường về nhà rồi đó!

Tôi bật dậy và nói oang oang

-Em đã bảo là không muốn về sớm mà. Em còn muốn đi chơi… anh về một mình đi!

Ngạn Luật nhăn mặt, ngoáy ngoáy một bên lỗ tai.

-Em giảm thanh tí đi. Chưa chi đã om sòm… Anh nói là “nhà” chứ không phải Quang Minh Điện.

Nói xong Ngạn Luật lại tập trung vào màn hình điện thoại. Còn tôi thì tiu nguỷu ngồi đó, bộ não mắt đầu suy luận. Nếu không phải là Hoàng
Cung thì là đâu? Một chút thông minh cuối cùng cũng lóe lên

-Anh bảo… chúng ta về… nhà của chúng ta? Nhà của em và anh?

Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên môi Ngạn Luật


-“Nhà của em và anh”, cách gọi này nghe rất hay, rất là… ngọt ngào đó!

Vậy tức là tôi đóan trúng? Chúng tôi sẽ trở về nhà sao? Ở thị trấn bé nhỏ đáng yêu đó? Không thể nào tin được có một ngày tôi lại trở về! Nơi đó là một góc nhỏ mà tim tôi luôn luôn gìn giữ suốt mấy tháng ngày qua, nơi đó chất chứa vô số kỉ niệm giữa tôi và anh, nơi đó đã bảo vệ và
vung đáp cho tôi 5 năm an lành và đẹp đẽ nhất của cuộc đời.. Dường như
xúc động quá đổi, tôi chồm qua ôm lấy anh, nước mắt lại không kìm được
mà rơi ra

-Thật sao? Em có thể quay lại đó sao? Về “nhà của anh và em” đi, em muốn về nhà… em muốn về nhà… (T.T)

Ngạn Luật hình như cũng có chung mạch cảm xúc với tôi. Anh để mặc cho tôi níu lấy và khóc như mưa lên cái áo sạch sẽ của mình

-Ừ… anh biết rồi. Chúng ta sẽ quay về… Về nhà của anh và em!