Diễn Viên Đa Năng

Chương 27: Những cuộc điều tra bị mất dấu

“ Chiếc trâm Thủy bích ngọc hoàng sa, do sứ giả Vương quốc Vaiza trao tặng, với lời chúc phúc cùng mong muồn duy trì tình đoàn kết hữu nghị
của hai nước…”

Đại tổng quản đọc ro ro cuộn giấy dài, một đầu ông cầm trên tay, đầu
kia thòng xuống đất, nằm la liệt một đoạn trên đất, một đoạn trên thảm
đỏ, một đoạn vắt lên cái ghế cao rồi chạy dọc ra cửa… (~.~ có cần dài
tới mức đó không!?) Đây là món quà thứ 132 trong đóng quà cáp mừng sinh
nhật của tôi. Đám giấy lụa gói quà đã bị bóc ra, chất thành một núi bên
dưới bàn. Những món quà thì trao hết cả cho đám hầu gái thân cận của tôi cất giữ. Hoàng Cung vốn đã có lắm ngọc ngà châu báu rồi, giờ lại thêm
vài trăm món nữa. Tôi đang nghĩ không biết có nên đem chúng đi… bán bớt
hay không. Nhà có nhiều tài sản quá thì rất nguy hiểm. Ơ nhưng… đây là
Hoàng Cung kia mà!? Binh lính chắc chắn sẽ không để những chuyện như
trộm cướp xảy ra ở đây! (== cuối cùng thì Nữ Hoàng của chúng ta đã khôn
ra một chút ~~)

“Bộ váy lụa cao cấp mang tên The Call from the Sea được cẩn ngọc trai trắng và đen là quà mừng của công chúa Dĩ Linh. Chiếc váy xếp hạng
trong top 10 sản phẩm quý giá nhất của Pierre Cardin. Kèm theo là một
thiệp mừng do chính tay công chúa viết…”

-Đưa tấm thiệp đó cho cháu!

Tôi ngắt lời Đại tổng quản và điều đó làm ông giật mình, đánh rơi cả
cuộn giấy xuống đất. Có lẽ vì cả buổi sáng tôi không thèm mảy may quan
tâm đến số quà tặng, chỉ ngồi im vừa nghe vừa ngáp nên bây giờ ông ấy
ngạc nhiên.

-Sao nào? Cháu muốn tự đọc thiệp của chị Dĩ Linh… Không được à?

Đại tổng quản lấy lại tinh thần kính cẩn cúi đầu

-Không, không phải vậy thưa Điện hạ. Dĩ nhiên là Người có thể đọc…


Ông nhìn sang người hầu cận ra hiệu. Ngay lập tức cái thiệp được đưa tới trước mặt tôi.

-Ông cứ tiếp tục đi! Tối nay cháu sẽ mở thiệp ra xem…

Tôi cẩn thận cất nó vào ngăn kéo bàn. Qùa của chị họ đương nhiên là
quan trọng hơn những thứ khác rồi! Gia đình nhỏ bé của tôi giờ chỉ còn
có 3 người cùng huyết thống, không yêu thương nhau thì chẳng lẽ đi yêu
người dưng?

Cuộn giấy được nhặt lên và tiếp tục đọc…

Thái hậu cho tôi một bộ nữ trang kim cương quý giá.

Dĩ Thuật thì tặng một cây đàn piano cổ không biết anh ấy “moi” ở đâu
ra. Ôi… anh họ “yêu vấu”… sao anh không nghiên cứu một chút xem cô em
gái này có biết chơi nhạc cụ hay không? (botay)

Dượng của tôi – Chu Hầu tước thì tặng một đôi rùa mai vàng, tôi đặt
nó trong cái bể nước bằng kính mặc dù chúng cứ nằm im không bơi lội gì
được!?

Chú tôi – Ngài Quốc Công thì hào phóng dâng lên một hộp âm nhạc cẩn
xà cừ thuộc loại đồ cổ. Mỗi lần mở ra là một bản nhạc khác nhau. Nàng
công chúa trong hộp thì cứ xoay vòng tròn…

Thế nhưng, trong mớ trân châu bảo bối, tuyệt phẩm nhân gian đó có một món “quà lạ” lọt vào…

“Một chú gấu teddy là quà của…. hả? cái gì? Gấu…gấu bông hả?… ơ Nữ Hoàng… cái này chắc là lầm lẫn gì đó…”

Mọi ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về cái hộp trên tay người lính hầu. Anh

ta đang vội vã mở nó ra. Một con gấu bông lông nâu, giống y chang con
gấu trong phim Mr.Bean! Đại tổng quản trợn mắt, quay lại nhìn trăng trói vào cuộn giấy.

-Là của ai? -Tôi tò mò hỏi.

“Thưa Điện hạ… là của… Liêu Thần Phong – Liêu tướng quân”

Tôi mỉm cười và giơ hai tay ra, giống như đưa trẻ đòi kẹo

-Mau đưa đây! Đưa cho cháu!

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi chộp lấy con gấu và say sưa
chơi với nó. Những món quà tiếp đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa… Và cũng từ
đó, con gấu bông mỗi tối đều bị tôi quăng lên, ném xuống, nói chung là
bị ngược đãi thay cho chủ của nó! Nhưng đổi lại, nó được bí mật bỏ vào
valy mỗi khi tôi đi xa, còn được tôi may cho quần áo và một cái nón ông
già Noen có dòng chữ Teddy of the Queen! ^^

Một tuần sau ngày sinh nhật, tôi gặp lại vị tiến sĩ sử học từng đảm
nhận nhiệm vụ điều tra về mẹ tôi. Ông buồn rầu thông báo đã mất hết các
đầu mối. Hầu hết những chuyện ghi trong báo cáo tôi đều đã biết như là
mẹ tôi làm nghề gì sau đó, sống ở đâu, mất khi nào, vì sao mất… chỉ trừ
một chuyện mà tôi lần đầu nghe tới… Theo như kết quả điều ra, mỗi tháng
một lần đều có một khoản tiền gửi vào thẻ tín dụng riêng của mẹ. Người
gửi đó chính là cố đại tướng quân Liêu Mãn Bình. Trong khi tất cả mọi
người đều không biết mẹ con tôi ở đâu, còn sống hay chết thì Ngài ấy vẫn là người duy nhất giữ liên lạc với mẹ? Cái “phong cách” phát tiền theo
tháng như vầy nghe sao mà quen quen… Bỏ đóng giấy tờ xuống, tôi ngẩng
đầu nhìn vị tiến sĩ tò mò hỏi


-Làm cách nào mà ông có thể tra ra chuyện này?

Ngồi trên ghế đối diện, ông ta vội vã buông tách trà vuống và trịnh trọng nói

-Thưa Nữ Hoàng, việc này… phải nói rằng Liêu tướng quân quả rất cẩn
trọng! Hàng tháng, ông ấy có khoảng vài chục khoản tiền lớn nhỏ được
giao dịch dưới hình thức chuyển tiền vào tài khoản tín dụng cá nhân.
Công việc này được Ngân hàng ghi nhớ và tự động thực hiện không cần chỉ
đạo. Cụ thể là: Liêu phủ chi 2.000$ mỗi tháng cho một viện cô nhi nào đó ở miền Nam từ 3 năm trước tới nay, hay là số tiền 500$ cho một ông già
ngư dân xa lạ sống ven biển… ông già này năm xưa từng một lần chơi đánh
cờ với Liêu Mãn Bình và ông ta thắng hết sức thuyết phục! Khoảng tiền đó đã được gửi liên tiếp suốt 2 năm dưới danh nghĩa là cho lão già tịnh
dưỡng…Ngoài ra còn có…

Vị tiến sĩ lật cuốn số tay nói tiếp:

-… còn có 3.000$ cho tổ chức “Bếp ăn từ thiện”, 250$ cho mộ cô bé
gái số ở Mali… số tiền này sẽ ngừng vào năm sau, khi cô bé đó 18 tuổi…
còn rất nhiều khoản linh tinh khác. Trong số 335 khoản giao dịch cố định có một khoản là 1.000$ cho người tên Dương Mai Mai, khoản ngày đã ngừng được 6 năm, tức là ngay lúc Mỹ Thụy phi qua đời…

Tôi chờ ông ấy nói hết. Qủa là rất chuyện nghiệp. Chỉ riêng việc có
được danh sách mấy khoản tiền đó thôi là rất khó khăn rồi, vì Ngân hàng
thường luôn luôn bảo mật thông tin khách hàng. Không biết làm cách nào
mà ông ấy có thể biết được? Chẳng lẽ là đột nhập vào hệ thống máy tính?
Nhìn cái mặt “gian” của ông này, tôi bắt đầu thấy nghi nghi =.=

Nhưng nghĩ lại thì không khỏi rùng mình. Tiền gửi đi toàn là tính
bằng đôla, chưa kể có tới 335 khoản mà khoản nào cũng tầm vào trăm cho
tới vài ngàn…cộng chung tất cả thì… eo ôi, Liêu phủ sắp sửa phá sản đây! Họ giàu tới mức đó sao???

-Ngài tiến sĩ này,… những khoản tiền này hầu hết đều có thời hạn đúng không?

Ông ấy dừng việc đọc và trả lời tôi

-Vâng, năm sau sẽ có 5 khoản ngừng chi, năm tới thêm 7 khoản nữa… nhưng số khoản cố định không thời hạn là 114.


-Ơ… thế chẳng lẽ Liêu giá cứ “rãi tiền” khắp nơi cho tới lúc họ sạt nghiệp à?

-Điều này… vi thần không rõ lắm… có điều từ khi Liêu Thần Phong kế
thừa Liêu phủ thì chỉ có mười mấy khoản chi bị cắt giảm, còn lại Ngài ấy giữ nguyên theo ý cha…

Tôi gật gù. Nếu Ngạn Luật vẫn muốn ném tiền đi lung tung thì có nghĩa là chuyện đó cần thiết! (~.~)

Cuối cùng thì cuộc điều tra được tôi cho phép dừng lại. Chẳng tiến
triển tới đâu nhưng vẫn tốt hơn một chút so với lúc đầu… Vì sao mẹ tôi
lại phải sống ẩn mình và kín đáo tới mức đó? Bà và Liêu Mãn Bình thật ra có quan hệ gì? Chẳng lẽ như lời đồn đại, giữa họ có tình cảm đặc biệt
sao? Thật là vô lý! Mẹ tôi là người đàng hoàng, không thể làm chuyện
trái đạo đức được…

ÔI… đau đầu quá đi >_<

Tôi ước gì Ngạn Luật có ở đây để tôi chấp vấn. Anh ấy chắc là biết
nhiều điều mà tôi chưa biết… nhưng mà mỗi lần tôi hỏi là toàn bị đánh
trống lãng, rốt cuộc thì anh ấy đang tính làm chuyện gì đây, cái đầu bò
của anh ta còn bao nhiêu bí mật nữa???

Hai ngày sau đó tôi nhận được một hung tin gây sốc nặng.

Đó là chuyện về người phụ nữ điên ở bệnh viện mà có lần tôi nhờ ông
Giám đốc gửi hồ sơ bệnh án tới. Bà ấy đã…. CHẾT! Theo như cảnh sát điều
tra thì là do bà ta hóa điên rồi tự treo cổ!? Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó mờ ám ở đây. Người mất đã đành, cớ làm sao ngay cả số tài liệu mà ông bác sĩ cất công thu lượm cũng không cánh mà bay?

Tôi thấy mình đang sống trong một thế giới đầy rẫy những uẩn khúc.
Dường như có ai đó che giấu một sự thật nào đó bằng một cách nào đó… và
những cái “nào đó” vẫn còn là dấu chấm hỏi =.=

Vì sao quá khứ của tôi cứ mãi mãi là một vùng tối, càng quan tâm tới, càng cố công điều tra ra thì cái vùng tối ấy càng lan rộng… Vì không
muốn phiền tới Ngạn Luật mà tôi một mình dùng tài trí bản thân tự hành
động, nhưng xem ra cái óc bé tí này chẳng thấp tháp vào đâu… Tôi quyết
định phải tìm cách gặp mặt anh ấy, nói hết mọi chuyện, hỏi cho rõ ràng.
Một quân sư tài ba là điều tôi cần nhất trong lúc này…