Diễn Viên Đa Năng

Chương 21: Dương Ngạn Luật và Liêu Thần Phong

Nếu cuộc đời một người con gái quan trọng nhất là thời khắc được gã
cưới sang nhà chồng thì giây phút quan trọng nhất của một Nữ Vương là
lúc đội vương miện, cầm quyền trượng. Vị Tân Nữ Hoàng đẹp lộng lẫy trong bộ cánh đỏ rực thay vì màu vàng như các Nam Vương. Tóc của cô cài trâm
ngọc và trang trí cầu kỳ nhưng không quên tạo nét mềm mại, dịu dàng thục nữ. Lọ lem bây giờ biến thành Nữ Hoàng, đôi giày thủy tinh cũng được
thay bằng hài ngọc bích màu xanh dịu ngọt. Chẳng ai còn nhận ra cô bé
Sao Ly hồn nhiên vô tư ngày nào. Mi mắt đánh màu cẩn thận và làn môi đỏ
thắm đậm đà… Tôi trang điểm rất là người lớn. Nhìn như lớn hơn vài tuổi
dù đôi mắt không thể tránh vẻ ngây thơ. Trong gương bây giờ là một quý
bà trẻ tuổi, một người vẻ lạnh lùng, kiên định lẫn oai nghiêm chính

trực. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao trong Quang Minh Điện thành lập hẳn
một đội chuyên viên làm đẹp. Ra là sử dụng trong những dịp như vầy… Bộ
móng tay xinh xắn của tôi ấy vậy mà bị chê bai. Người ta dùng móng giả
dài như con yêu tinh gắn vào. Tôi bắt đầu thấy lo. Bàn tay như vầy khác
chi vuốt của quỷ… làm sao mà ăn uống gì được!? Nhưng bỗng nhớ ra rằng lễ đăng quang này không bao hàm tiết mục tiệc tùng nên đỡ thấy ấm ức. Mất
gần 1 giờ đồng hồ để đính hết mớ kim cương lên da mặt tôi. Không rõ cái
tục lệ ngớ ngẩn này do ai bầy ra nhưng tất cả phụ nữ trong Hoàng tộc khi tham dự sự kiện tầm cỡ quốc gia đều làm vậy. Họ đính lên da tôi một
hàng những viên đá bé tí như hạt cát, nếu nó không phát sáng lấp lánh
thì cũng khó nhìn ra. Những chấm sáng li ti này làm gương mặt tôi trở
nên đài cát yểu điệu và bí hiểm kì lạ.

Cuối cùng khi toàn bộ công trình hoàn thành tôi phải gật đầu công
nhận rằng nó thật là tuyệt mỹ! Tôi không thể nào gắn kết hai cái tên Sao Ly và Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên với nhau được! Người con gái kia có vẻ đẹp mê hồn, chẳng thua một bức tranh đồ họa 3D nào… (không phải tự
sướng đâu nha! Tui đẹp thiệt mà, mấy bồ chớ ghen tị hehehe…!)


-Đến giờ rồi thưa Nữ Hoàng Điện Hạ!

Đại Tổng Quản khúm núm thưa. Tôi bắt đầu làm quen với cách xưng hô
mới này từ hôm nay. Thật lạ là tôi không hề khó chịu, sợ hãi như trước
kia nữa. Tôi đang thích thú, tò mò, và hưng phấn rất nhiều. Cảm giác ta
đây trên hết mọi người cũng sướng lắm! Tôi kiêu hãnh ngẩng cao chiếc cổ
dài trắng nõn quyến rũ và đường bệ bước lên xe. Cỗ xe theo phong cách xe ngựa kéo thời xưa nhưng vô cùng tinh xảo, sáng choang màu vàng bạc. Tấm thảm đỏ lót dưới sàn xe mịn màng khó tưởng, cả loại vải nhung bao ghế
đệm cũng thế! Tôi cá là một mét vuông vải có thể mua đứt cái nhà bạn
đang ở. (Tác giả: con ranh kia, khoe khoang vừa thôi, ta đây mới có
quyền quyết định số phận của mi đó!)


Kéo tấm mạn che mặt lên tôi tròn mắt nhìn ra bên ngoài. Đoàn xe hộ
tống đã ra khỏi cổng và cỗ xe tráng lệ của tôi còn cách một khoảng ngắn. Tôi giữ sẵn một nụ cười duyên dáng để toàn dân chúng có thể trông thấy. Cỗ xe đã hoàn toàn hòa vào đám đông trên quảng trường lớn. Tôi thấy hơi thở nghẹn lại. A thì ra không phải tôi không lo lắng, hồi hộp mà là
chưa tới lúc. Bây giờ đây, khi tận mắt chứng kiến hàng vạn người tay cầm cờ nô nức vẫy gọi, tôi thấy mình bị áp lực. Nụ cười trên môi méo đi một tí. Định thần lại tôi cười tươi hơn và vẫy tay chào. Qúa nhiều gương
mặt xa lạ nhưng họ cứ tỏ ra là quen thân lắm vậy… Đoàn người đứng cách
xa 2 mét vì bị chắn lại bởi hàng dây thừng kiên cố dọc đường đi. Đây là
cách bảo vệ tôi an toàn hiệu quả nhất. Một cô bé đang ngồi trên vai bố,
bên má phải của nó là hình lá quốc kì (sao giống đi cổ vũ đá banh vậy
trời >.