Điền Viên Cẩm Tú

Chương 92: Mối làm ăn đồ Chơi bằng vải

“Đúng thế, nhưng ngoài chuyện đó ra ta còn muốn bàn chuyện hợp tác với các muội.” Thân Diệc Phàm nói tiếp.
“Hợp tác gì kia?” Tử Vi tò mò hỏi.
“Gần đây chúng ta đang cân nhắc đến thị trường buôn bán thỏ vải, chúng ta thấy có rất nhiều người hứng thú với


món đồ chơi này, không chỉ trẻ em muốn được chơi, mà cả một số tiểu thư khuê các, các phu2nhân cũng thấy thích thú. Có thể nói là được rất nhiều người ưa chuộng.”


“Ta nghĩ, nếu nhiều người thích món đồ chơi này như vậy, đây sẽ là một cơ hội làm ăn rất tốt. Vì thế nếu kinh doanh chúng ta có thể có được rất nhiều khách hàng, tuy nhiên mặt hàng không thể chỉ có một hình thức, nếu không mọi người sẽ không còn thấy mới lạ nữa,8vả lại nếu chỉ có một kiểu thì người mua cũng không có cơ hội để lựa chọn. Vì vậy nếu chúng ta có thể làm được nhiều loại khác nhau, ta tin chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền.”


“Lần này tới đây ta muốn hỏi thử mấy muội có còn những đồ chơi vải như vậy kiểu dáng khác hay không. Nếu được, chúng ta có thể cùng hợp tác.6Các muội thiết kế, chúng ta sẽ làm ra rồi mang bán, tiền kiếm được chia đôi, mọi người thấy sao?” Thân Diệp Phàm trình bày.


Sau khi nghe hắn phân tích như vậy, Tử La càng cảm thán hơn: Thân Diệc Phàm đúng là thiên tài kinh doanh hiếm có.
Dù không trải qua nên giáo dục kinh doanh như thế giới mà Tử La từng sống, nhưng hắn có thể nghĩ tới những3mặt này cũng đủ khiến Tử La kinh ngạc.


“Hay quá! Vậy là chúng ta có thể kiếm được tiền rồi.” Tử La cố ý nói.
“Tỷ thấy bệnh mề tiền của muội lại tái phát rồi đấy.” Tử Đào nói thẳng.
Tử La: “...”


Thân Diệc Phàm thấy mấy tỷ muội nói vậy thì vui mừng hỏi: “A La, có phải muội còn vẽ những thứ đồ chơi vải khác nữa phải không?”


“Đúng rồi. Muội thấy5mọi người thích thỏ vải như vậy nên muội còn vẽ ra mấy con vật đáng yêu khác nữa. Nhưng mà không biết Thần đại ca có thích không thôi.” Tử La nói.
“A La có thể lấy cho Thần đại ca xem thử không?”
“Được chứ.”


Tử La đáp xong thì chạy vào phòng lấy bảy tám bản vẽ những loài động vật nhỏ khác ra. Thật ra Tử La có thể vẽ được nhiều hơn nữa, nhưng nàng không dám lấy ra hết, bởi vì như vậy thì gây chú ý quá, nàng không muốn ra vẻ xuất chúng đến vậy. Đó chính là nguyên tắc Tử La luôn ghi nhớ.


Ngoài nguyên nhân này ra, còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là Tử La không muốn khiến cho Thân Diệc Phàm tưởng rằng mấy món đồ chơi này rất dễ nghĩ ra, điều đó sẽ gây bất lợi cho việc bàn điều kiện giữa hai bên.


Hơn nữa, nếu nàng lấy hết mấy bản vẽ đó ra, trong quá trình hợp tác sau này, nếu nàng không có đóng góp gì nữa, thì rất khó đảm bảo Thân Diệc Phàm vẫn có thể coi trọng các nàng như bây giờ. Dù nàng tin vào con người của Thần Diệc Phàm, biết hắn không có ý đồ khác, nhưng chuyện làm ăn ở Thân gia không phải chỉ có một mình Thân Diệc Phàm, Tử La đâu dám chắc những người khác cũng như vậy được chứ.


Đến lúc đó, nếu họ đá nàng ra khỏi cửa, các nàng cũng còn cách nào đầu. Chỉ với một tờ hiệp ước không thể ràng buộc được Thần gia, nếu họ muốn đá các nàng ra thì có vô vàn biện pháp.


Vì vậy, các nàng phải biết giấu nghề. Dù không có ý muốn hại người ta, nhưng cũng phải có lòng phòng bị. Nếu trong quá trình hợp tác Thân gia không có biểu hiện gì mờ ám, đương nhiên các nàng sẽ tận tâm thiết kế cho họ.


Thế là Tử La quyết định thỉnh thoảng sẽ cung cấp cho họ một hai bản vẽ, như vậy nàng sẽ không quá mức xuất chúng, vừa không ngừng phát huy tác dụng bản thân trong quá trình hợp tác, thể hiện tầm quan trọng của mình và cũng giữ quyền chủ động.


Thân Diệc Phàm cầm mấy bản vẽ Tử La đưa, càng xem càng kích động, càng nhìn mắt càng sáng trưng.
“A La à, muội đúng là thiên tài. Những bản vẽ này tuyệt vời quá, rất thu hút người xem, khiến người ta thích thú. Ta tin nếu người ta nhìn thấy cũng sẽ muốn mua ngay.”


Tử La nghe cầu thiên tài của Thần Diệc Phàm thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.


May mà nàng chỉ mới về mấy bức hình đơn giản nhất thôi đó, hơn nữa đây đều là những con vật mà nàng từng gặp, nếu không chắc danh tiếng hôm nay sẽ càng vang vọng hơn nhiều. Nàng cũng không thể giải thích được tại sao mình lại có thể vẽ ra những thứ khác người như vậy.


“Ha ha...” Tử La làm ra vẻ tươi cười lém lỉnh: “Thần đại ca quá khen. A La nhìn mấy con vật nhỏ xung quanh rồi vẽ lại thôi mà. Có đẹp như Thần đại ca nói thật không?”
“Đương nhiên rồi, Thân đại ca nói dối A La bao giờ.” Thân Diệc Phàm cười đáp.


“A La mà thiên tài gì chứ, nó không giỏi như Thần đại ca nói đầu, nó chỉ có chút thiên phú trong vẽ tranh thôi.” Tử Vi lên tiếng.
Tử Vi vẫn nhớ lời Tử Thụ, các nàng không thể để cho A La biểu hiện quá mức thiên tài trước mặt người ta.


“Đúng đó, Thần đại ca đừng khen con bé, huynh khen nó nữa là cái đuôi của nó vểnh lên trời ngay. A La chỉ biết về bậy thế thôi, chứ Thần đại ca chưa thấy chữ của nó đấy, chẳng khác nào bùa về quỷ cả. Hôm qua Đại ca còn phạt A La viết chữ lớn nữa đó. Tỷ nhớ A La chưa viết xong đúng không? A La không lo hoàn thành đi, coi chừng Đại ca về đánh muội đấy.”


Bình thường Tử Đào hùng hùng hổ hổ, không tim không phổi thế thôi, nhưng nàng lại cực kỳ thông minh. Nàng cũng biết tiểu muội không nên tỏ vẻ thông minh quá trước mặt người ngoài. Cho nên nàng mới vội dời câu chuyển sang hướng khác.


“Nhị tỷ, chữ của muội sao lại giống bùa vẽ quỷ được, muội viết đẹp hơn Tiểu Lục mà.” Tuy A La cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Tử Vi, Tử Đào, nhưng Nhị tỷ à, tỷ đừng có nói chữ muội như thế chứ. Dù muội viết chữ bằng bút lông có hơi kém chút thôi.


“Muội còn dám so với Tiểu Lục à, Tiểu Lục viết ra có thể gọi là chữ được sao? Muội nhanh đi viết chữ mà Đại ca giao đi. Coi chừng Đại ca về lại đánh cho bây giờ, tỷ và Đại tỷ không giúp muội được đâu.” Tử Đào hù dọa.


Tiểu Lục: “...” Đây chính là nằm cũng bị thương mà Tam tỷ hay nói đó sao?


“Ha ha, không ngờ A La cũng bị Tử Thụ phạt sao!” Thận Diệc Phàm thấy hơi buồn cười. Từ lần đầu gặp mặt, hắn đã biết Tử Thụ chiều chuộng Tử La như thế nào, cho nên có thể khiến Tử Thụ bắt A La chép phạt chữ to, có thể thấy chữ A La tệ đến mức nào.


Quả nhiên trời cao luôn công bằng như thế, cho A La thiên phú vẽ tranh thì lại lấy đi khả năng thư pháp, chữ của nàng đến cả Tử Thụ còn không chịu được.


Lúc này Thần Diệc Phàm cũng bị mọi người dời sự chú ý đi, trải qua chuyện này, hắn cũng không còn ngỡ ngàng khi A La có thể vẽ ra những bản vẽ xuất sắc đến vậy.


“Đại ca không nỡ phạt A La đầu, Đại ca chỉ có yêu cầu hơi cao thôi. Hơn nữa, Đại ca bảo tối mới kiểm tra, nên buổi chiều muội viết cũng không muộn.” Tử La nói.
Tử Vi, Tử Đào và Thần Diệc Phàm thấy mặt Tử La nhắn nhó như vậy, ra chiều đau khổ còn phải gắng gượng chống đỡ nên họ càng thấy vui.


“Muội lại tính viết ẩu chứ gì, viết cho nhanh mà không quan tâm chất lượng đúng không? Coi chừng Đại ca lại phạt nặng hơn đó.” Tử Đào nói móc.
Tử La: “...”
“Được rồi, đừng đùa A La nữa.” Tử Vi không đành lòng khi thấy A La đáng thương như vậy.


Lúc này Tử Thụ, Tử Hiên cũng vừa lúc tan học về nhà.
“Có khách tới ạ?” Tử Hiên còn chưa vào đến cửa đã nghe tiếng vọng vào.
Chỉ chốc lát sau, Tử Thụ và Tử Hiên đi tới đại sảnh, sau khi nhìn thấy Thân Diệc Phàm, họ thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.


“Tử Thụ, Tử Hiên, sao hôm nay các đệ tan học sớm thế: Không phải hai khắc nữa sao?” Tử Vi hỏi.
“Hôm nay phu tử cho viết chính tả, đệ và Đại ca viết xong nên phu tử cho phép về sớm.” Tử Hiên trả lời luôn.


“Đại ca ơi, huynh có mua kẹo hồ lô nữa à?” Tử La đã để ý đến xấu kẹo hồ lô trên tay họ từ khi Tử Hiên Tử Thụ mới bước vào nhà, giờ mới có cơ hội hỏi.
“Đúng rồi, hôm nay có người đến bán ở trường tư thục, thế nên Đại ca mua cho mỗi người một xâu.” Tử Thụ cười nói.


Tử Thụ đưa kẹo hồ lô trên tay cho ba người.
Thấy tình cảm của họ tốt như vậy, Thân Diệc Phàm cũng thấy hâm mộ vô cùng. Đây là điều mà gia tộc lớn như nhà hắn không thể nào có được.
Nhưng mà Thân Diệc Phàm bình tĩnh lại rất nhanh.


“Tử Thụ, Tử Hiên, đây là túi sách của hai đệ a?” Ngoài kẹo hồ lô ra, Thần Diệc Phàm để ý ngay đến túi sách khi hai huynh đệ họ mới bước vào.
“À, Thân đại ca nói cái này sao?” Tử Thụ cởi túi sách ra, vừa hỏi.


“Đúng đó, không biết Tử Thụ cho ta nhìn thử được không?” Thân Diệc Phàm vô cùng hứng thú với tạo hình đặc biệt của chiếc túi sách này, thậm chí hắn còn nhạy bén cảm nhận được cơ hội làm ăn.


Thần Diệc Phàm nhận lấy túi sách, càng nhìn càng thấy tiện lợi hơn nhiều so với các kiểu túi đựng đồ thống thường, hơn nữa cũng đựng được nhiều hơn, hay nhất là có thể phân loại vật dụng. Càng thấy càng thích, khó mà buông tay được. Xem ra, mấy huynh muội Tử La mang đến cho hắn rất nhiều điều bất ngờ.


“Đấy là do mấy để làm sao?” Thận Diệc Phàm kích động hỏi.