Điền Viên Cẩm Tú

Chương 87: Oan gia ngõ hẹp

Chừng một khắc sau, Tử La cùng nhóm người Mã chưởng quỹ đã đến cửa Lưu Hương Lầu.
Lưu Hoành cùng Tiểu Trúc đang đứng ngoài cửa Lưu Hương Lầu đón khách. Lưu Hoành thấy đám người Tử La liền bước nhanh lại đón.


“Tử Thụ mọi người cuối cùng đã đến!” Lưu Hoành đi lại để lấy lễ vật của huynh muội Tử La.2Tiểu Trúc cũng tiến lên hỗ trợ.
“Huynh muội bọn đệ vẫn chưa chúc mừng Lưu đại ca đậu Tú tài” Tử Thụ nói.


“Đúng vậy, Tử Hiên cũng chúc mừng Lưu đại ca đậu tủ tài!” Tử Hiên cũng chắp tay nói.
“Cảm ơn Tử Thụ, Tử Hiển!” Lưu Hoành nói.
Tử La thấy vậy cũng chúc mừng Lưu Hoành: “A La cũng chúc mừng Lưu8đại ca!”
“Đa tạ A La!”
Tử Đào cũng lên tiếng chúc mừng Lưu Hoành.


“Cảm ơn tử Đào muội muội!”
Tử Vi thấy mọi người đều lên tiếng chúc mừng Lưu Hoành, nàng cũng nói: “Tử Vi cũng chúc mừng Lưu đại ca đậu tú tài!” Lưu Hoành thấy Tử Vi cũng lên tiếng chúc mừng, trong lòng càng thêm thỏa mãn.
“Cảm ơn Tử Vi muội6muội!” Lưu hoành vui vẻ nói.


“Lão hủ cũng chúc mừng Lưu thiếu gia đậu tủ tài!” Mã chưởng quỹ cùng Tiểu Hỉ xuống ngựa, cầm lễ vật bước lên nói.
“Thì ra là Mã trưởng quỹ, đúng là khách quý, mời vào, mời vào! Tiểu Trúc, mau gọi cha ta ra đón tiếp Mã chưởng quỹ” Lưu Hoành nhiệt tình nói.


Cùng làm ăn trong3cùng một trấn, Lưu Hoành đương nhiên cũng biết Mã chưởng quỹ, lại nói, Tử La các nàng biết về Tụ Phương Trai đều từ Lưu Hoành ra.


Mặc dù Mã chưởng quỹ cùng ở trong trấn, nói ra thì thân phận cũng gần giống Lưu Hoành bọn họ, nhưng Mã chưởng quỹ có Thận gia chống lưng, khách ra vào Tụ Phương Trai5đều là nhân vật có tiếng trong trấn, thế nên thương gia vẫn luôn nể mặt Mã chưởng quỹ.


“Lưu thiếu gia khách khí rồi! Ta phụng ý thiếu gia chúng ta đến chúc mừng Lưu thiếu gia. Thiếu gia chúng ta còn dặn lão hủ là nhất định phải cẩn thận chúc mừng Lưu thiếu gia nữa.”
“Thân thiếu gia cẩn thận quá! Mã chưởng quỹ khi về ngài có thể giúp ta gửi lời hỏi thăm Thân thiếu gia được không?”


“Được, được, lão hủ nhất định sẽ chuyển lời thăm hỏi của Lưu thiếu gia!”
“Mã chưởng quỹ, ngài có thể đến đây khiến cho Lưu Hương Lầu chúng ta được vẻ vang rồi. Xin mời vào!” Lưu Hoành đang nói chuyện với Mã chưởng quỹ thì Lưu chưởng quỹ từ trong Lưu Hương Lầu đi ra nói.


“Thụ ca nhi, mời mọi người vào! Hôm nay đông khách, có chỗ nào thất lễ mong Thụ ca nhi thứ lỗi!” Lưu chưởng quỹ quay sang nói với đám người Tử La.


“Lưu bá bá, bá khách khí quá rồi! Bá bá cứ chiêu đãi các khách quý đi ạ. Đây cũng không phải lần đầu tiên chúng cháu đến Lưu Hương Lầu, không cần bận tâm chúng cháu làm gì” Tử Thụ nói.


“Lại nói lão hủ đi cùng Thụ thiếu gia đến, thiếu gia chúng ta có quan hệ tốt với huynh muội Thụ thiếu gia, nếu Lưu chưởng quỹ cùng huynh muội Thụ thiếu gia đã có giao tình, thì cũng coi như là bằng hữu của thiếu gia chúng ta. Mọi người cùng vào thôi”


Mã chưởng quỹ không hổ là nhân tinh lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chỉ dăm ba câu đã kéo gần khoảng cách giữa ba bên, đồng thời cũng ngầm nói với Lưu chưởng quỹ là bọn họ có thể chiêu đãi ông giống như huynh muội Tử La là được.


“Được được, không ngờ ba nhà chúng ta lại có duyên đến vậy, vậy chúng ta cùng vào trong thôi!” Lưu chưởng quỹ
mặc dù biết huynh muội Tử La có giao tình với Tụ Phương Trai, nhưng không nghĩ tới quan hệ tốt đến như vậy, thậm chí còn có giao tình với thiếu gia Tụ Phương Trai nữa.


Mã chưởng quỹ còn luôn miệng gọi Tử Thụ là Thụ thiếu gia, xem ra giao tình của huynh muội Tử La và thiếu gia Tụ Phương Trai không phải bình thường. Nếu không thì Mã chưởng quỹ đã không tôn kính bọn họ như vậy.


Huynh muội A La cùng đám người Lưu chưởng quỹ vào trong Lưu Hương Lầu, bên trong đã đông khách khứa. Lưu Hương Lầu hôm nay không kinh doanh, chỉ đãi khách. Huynh muội Tử La vừa bước vào liền để ý thấy Lưu Hương Lầu treo bảng thông báo hôm nay không kinh doanh.
“Mã chưởng quỹ, đã lâu không gặp!”


“Đúng vậy, Mã lão ca, huynh đúng là quý nhân bận rộn mà!”


“Bây giờ Mã lão ca phải uống mấy chén với bọn đệ mới được!” Mấy chưởng quỹ khác nhìn thấy Mã chưởng quỹ liền nhiệt tình lại tiếp đón. Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Trúc đi vào nói với Lưu chưởng quỹ có khách quý đến.


“Vậy mọi người cứ nói chuyện đi nha, ta ra ngoài đón khách!” Lưu chưởng quỹ chắp tay nói với đám người Mã chưởng quỹ.
“Được được, lão ca cứ làm việc của huynh đi, mấy lão già chúng ta ở đây đàm đạo là được rồi, huynh không cần bận tâm” Một chưởng quỹ phóng khoáng nói.


“Vậy mọi người cứ tự nhiên đi nha. Tiểu Lý, dẫn các vị chưởng quỹ lên nhã gian đi!” Lưu chưởng quỹ nói.
Tiểu Lý dẫn đám người Mã chưởng quỹ lên lầu. Lưu chưởng quỹ thấy huynh muội Tử La đang ngồi ở bàn trong góc, Lưu Hoành đang nói chuyện gì đó với bọn họ, ông liền đi lại.


“Hoành ca nhi, con nhớ chăm sóc cho huynh muội Tử Thụ nha. À, đúng rồi, Hoành ca nhi con dẫn huynh muội bọn họ vào hậu viện đi, chỗ này ồn ào quá” Lưu chưởng quỹ dặn dò Lưu Hoành cẩn thận chiêu đãi huynh muội các nàng.
“Cha, cha cứ yên tâm, con nhất định sẽ chiêu đãi huynh muội họ cẩn thận”


“Được, vậy cha ra ngoài đón khách đây” Lưu chưởng quỹ lúc này mới yên tâm ra ngoài.


Chờ Lưu chưởng quỹ đi rồi, Lưu Hoành quay sang nói với huynh muội Tử La: “Thụ ca nhi, ta dẫn mọi người ra hậu viện nhé, ở đó yên tĩnh hơn. Bây giờ trong tử lâu nhiều người quá, lát nữa đông hơn sợ không hợp với A La muội muội”
“Được!” Tử Thụ nói.


Sau đó Lưu Hoàng dẫn huynh muội Tử La ra hậu viện. Hậu viện sát bên phòng bếp, trong phòng để gạo và bột mì.
Huyn muội Tử La lần đầu tiên bước vào hậu viện, chỉ thấy hậu viện nhà bọn họ cũng lớn vô cùng. Đây là chỗ ở của Lưu Hoành và Lưu chưởng quỹ, có hai phòng, phía trước còn có hoa viên.


Huynh muội Tử La cùng Lưu Hoành đi qua hoa viên, bước vào phòng đầu tiên.


Lưu Hoành dẫn huynh muội Tử La vào phòng khách, mời mọi người ngồi xuống, nói: “Tử Thụ ngồi đây đã nha, ta vào thư phòng lấy sách cho các đệ. Lần này ta đi Phủ Thành có mua mấy cuốn sách thích hợp cho Tử Thụ, Tử Hiên. Ta còn mua cho các muội muội mấy quyển du ký, nông thư cùng sách thuốc, giờ ta đi lấy cho mọi người”


Một lát sau, Lưu Hoành mang từ trong thư phòng ra rất nhiều sách, chừng hai mươi quyển.
“Tử Thụ, các đệ đọc sách trước đã, ta phải ra ngoài chào hỏi khách. Lát nữa ta sai Tiểu Trúc mang điểm tâm cho mọi người. Đến trưa mới khai tiệc, lúc nào khai tiệc ta sẽ vào mời các đệ” Lưu Hoành nói.


“Lưu đại ca, bọn đệ ở đây đọc sách là được rồi, không cần mang điểm tâm tới đâu. Trước khi tới đây bọn đệ đến Tụ Phương Trai ăn một ít điểm tâm rồi, giờ vẫn chưa đói. Với lại ở đây cũng có trà bánh, không cần làm phiền Tiểu Trúc ca đi lại một chuyến đấu” Tử Thụ không muốn làm phiền Lưu Hoành.


Lưu Hoành thấy điểm tâm trên bàn mặc dù chỉ có mấy loại nhưng số lượng cũng không ít, hơn nữa Tử Thụ nói ban nãy ở Tụ Phương Trai ăn rồi. Hôm nay bọn họ đúng là rất bận nên hắn cũng không ép.


“Được rồi, vậy lát nữa vào tiệc ta sẽ quay lại thông báo mọi người. Các đệ muội cứ đọc sách nha, nếu chán thì đi dạo một chút, phía trước có hoa viên, mọi người cứ đi dạo. Lưu Hoành cảm thấy không thể tiếp đãi các nàng, trong lòng cũng thấy áy náy, liền tận lực sắp xếp cho các nàng.


“Được rồi, bọn đệ biết rồi. Lưu đại ca cứ đi đi” Tử Thụ nói.
Chờ Lưu Hoành đi rồi, Tử La, Tử Thụ, Tử Hiên liền cầm sách đọc say sưa, Tử Vi cũng cầm một cuốn du ký lên đọc.


Tử Đào cầm cuốn sách lật vài trang, cảm thấy chán. Nàng không thích đọc sách, nhưng cũng không muốn quấy rẩy mấy người Tử La, liền ra hoa viên dạo.


Tử Đào vừa bước chân ra hoa viên, liền nghe trên cây đại thụ có tiếng kêu: “Này, nha đầu bên dưới, mang cho tiểu gia cái thang!” Chu Viễn nhìn Tử Đào bên dưới, hổ lên.


Mà khoảnh khắc cậu thấy Tử Đào ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ vẻ mặt Tử Đào, trong nháy mắt tựa như bị sét đánh trúng. Cậu không khỏi cảm khái, đúng là oan gia ngõ hẹp.


Không sai, Chu Viễn chính là thiếu niên đã tranh cãi với Tử Đào ở Châu Ngọc Lâu. Chu Viễn bây giờ chỉ có thể cầu trời khấn phật mong Tử Đào không nhớ hắn. Nhưng dường như ông trời không nghe thấy.


“Ồ, hóa ra là ngươi, con vịt chết! Ta còn tưởng là tên đầu heo nào đang la hét đấy! Sao lại đòi lấy thang? Không leo xuống được đúng không?” Tử Đào cũng nhận ra Chu Viễn. Mấy huynh muội nàng nửa năm nay đều ăn đồ có thêm nước linh tuyền của Tử La, bây giờ trí nhớ của nàng rất tốt, sao không nhận ra Chu Viễn được!


Chu Viễn nghe Tử Đào cười cợt như vậy, sụp đổ hoàn toàn.
Có một câu nói: leo lên được, leo xuống không được.
Tình trạng của Chu Viễn bây giờ là vậy. Cậu nhìn xuống dưới mặt đất là chân đã run rẩy, không thể leo xuống được.


Bây giờ Chu Viễn hối hận phát điên rồi. Cậu không thể hạ mình năn nỉ Tử Đào mang thang đến, nhưng cậu cũng không muốn làm kinh động đến mấy người phía trước.


Nếu để cha cậu biết được cậu không yên vị ngồi ngoài sảnh, chạy vào đây leo cây, lại còn xuống không được, làm mất mặt ông ấy trước bao nhiêu người, chắc chắn cha sẽ không tha cho cậu. Phải biết là cha cậu đã không hài lòng với hành vi chơi bời của cậu từ lâu rồi.


Lùi một bước mà nói, cho dù cha không xử lý cậu, thì nếu để tân khách phía trước biết được chuyện xấu hổ này, cậu cũng không còn mặt mũi ở Cổ Thủy trấn nữa. Nếu để đám bằng hữu biết được, cậu sẽ bị cười cho thối mũi mất.


Giờ Tử Đào đã biết hắn như vậy, dù sao mặt cũng đã mất, có xấu mặt thêm chút nữa cũng chẳng sao.