Điền Viên Cẩm Tú

Chương 80: Việc vui

“Tiểu tử, cậu nghĩ cái gì đấy? Đổng Vũ có thi đậu hay không có phải do chúng ta quyết định đầu. Còn chuyện thơm lấy gì đó, chúng ta cũng chẳng thiết, chỉ mong bọn họ không tới gây phiền


phúc cho mấy huynh muội chúng ta là tốt rồi. Hắn có thi đấu không, chúng ta không quan tâm.” Tử Hiên biết Thiết Trụ nói vậy cũng không có ý khác


“Cũng đúng!” Thiết Trụ gật đầu đồng ý, sau đó chợt tới nghĩ2tới chuyện lúc chiều, hắn nói tiếp: “Đúng rồi! Tử Hiên, nhà Giang Tam thúc không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tử Đào cũng tò mò hỏi:“Đúng vậy, có phải mấy người Giang lão bà lại đến nhà Giang Tam thúc gây sự không?”


“Hi! Lần này mấy người đó ra tay quá độc ác, suýt nữa thì đánh chết Giang Tam thẩm...”
“Hả? Không phải chứ?” Tử Đào còn chưa đợi Tử Hiên nói xong đã kêu lên.
Trong phòng, ngoài Tử La ra thì những người8khác đểu giật mình với tin này.


Tử Hiên thấy mọi người nghe xong đều hốt hoảng, vội nói tiếp: “Mọi người đừng lo lắng, bọn ta đã mời Mã đại phu trong thôn đến, Giang Tam thẩm cũng không còn nguy hiểm nữa rồi...”
Sau đó, Tử Hiên kể lại những chuyện xảy ra lúc chiều cho mọi người. Tử La ở một bên thỉnh thoảng bổ sung.


“Hi! Nhà Giang Tam thúc thật đáng thương, phí thuốc men lần này phải tầm mười lượng bạc,6nhà Giang Tam thúc lấy đâu ra nhiều bạc vậy đây!” Thiết Trụ thở dài nói.


“Có điều đây cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất thì sau này mấy người Giang lão bà cũng không thể đến gây phiền phức cho nhà Giang Tam thúc như trước nữa, chỉ là cái giá phải trả hơi lớn.” Tử Thụ cũng gật đầu phân tích.


“A La, muội làm rất đúng, lát nữa Đại tỷ sẽ trả lại tiền riêng cho muội, coi như lần này3nhà chúng ta đưa tiền cho Giang Tam thầm chữa bệnh đi.”


Tử Vi không trách Tử La lấy tiền riêng đưa cho nhà Giang Tam thúc, mà còn lo Giang Tam thúc thiếu tiền mua thuốc, vì vậy nàng nói với đám Tử Thụ: “Ta thấy chỗ bạc đó không đủ để nhà Giang Tam thúc bốc thuốc cho Giang Tam thẩm đầu, hay chúng ta cho họ mượn thêm ít tiền?”


Đám Tử La nghe Tử Vi nói vậy cũng không có ý kiến5gì, thế là các nàng quyết định để Tử Hiên mang sáu lượng bạc sang cho nhà Giang Tam thúc mượn.
Thiết Trụ thấy vậy cũng muốn đi cùng, dù sao cũng đến giờ hắn phải về nhà rồi, vừa tiện đường.


Đến lúc Tử Hiên trở về, cậu đưa lại cho Tử Vi hai lượng bạc, nói: “Giang Tam thúc bảo chỉ cần bốn lượng bạc nữa là đủ rồi, đệ nói thế nào cũng không chịu nhận lấy hai lượng này.”


Nhà Tử La quyết định đưa cho Giang Tam thúc sáu lượng bạc thì đã tính toán cả rồi. Chiều nay Tử La đưa cho họ hơn ba lượng bạc. Bọn họ lại lấy từ chỗ Giang lão bà Hơn hai lượng bạc, như thế tiền thuốc mà họ thiếu cũng chỉ khoảng bốn lượng nữa thôi.


Đám Tử La đưa sáu lượng qua là để họ dư dả một chút, nhưng giờ Giang Tam thúc chỉ nhận bốn lượng bạc, cũng không thiếu bao nhiêu nữa, nếu cứ đưa đi đẩy lại thì nhà thúc ấy cũng chẳng nhận, thế nên huynh muội Tử La cũng không suy nghĩ chuyện này nữa.


Hôm sau, huynh muội Tử La vừa ăn cơm trưa xong không lâu thì phía cổng thôn truyền đến từng đợt tiếng chiêng trống, còn có cả tiếng pháo nổ.
“Có phải Thiếu Thanh sư huynh thi đậu tú tài không?” Tử Hiên nói.
“Có thể lắm.” Tử Thụ cũng nói.


“Chúng ta đi xem một chút đi!” Tử La chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh quan sai báo hỉ khoa cử cả, lần trước quan sai cũng tới báo tin vui của đám Trần Thiếu Thanh, nhưng lúc huynh muội Tử La biết tin chạy đến thì quan sai đã đi rồi, mọi người cũng giải tán.


“Được, chúng ta cũng đi xem, đây là việc vui của thôn chúng ta mà!” Tử Thụ cũng đồng ý.
Đám Tử La còn chưa đi đến nhà Trần thẩm thì Thiết Trụ đã chạy tới chỗ các nàng rồi.


“Tử Vi tỷ, mọi người đến đúng lúc quá, ta còn đang muốn đến báo cho mọi người đây. Thiếu Thanh sư huynh và


Đổng Vũ ở thôn chúng ta đều đậu tú tài rồi, nghe nói lát nữa thôn trưởng còn phát tiền mừng cho mọi người trong thôn đấy. Bây giờ mọi người đều đến nhà thôn trưởng rồi. Nhà ta cũng đã đi, mẹ ta bảo ta đến thông báo cho mọi người đó.”
Thiết Trụ thở hồng hộc nói.


“Được phát tiền mừng nữa hả? Đại tỷ, Đại ca, chúng ta mau đi thôi!” Tử La hưng phấn nói.
“A La, muội đúng là tham tiền, chạy chậm thôi!” Tử Hiển thấy Tử La kéo Tiểu Lục chạy như bay thì vội lên tiếng nhắc nhở.


Trên đường đến nhà thôn trưởng, huynh muội Tử La và Thiết Trụ có đi qua nhà Đổng Nhị Lang, các nàng thấy nhà họ cũng tụ tập rất nhiều người.
“Đại tỷ, chúng ta đến nhà họ không?” Tử La hỏi.


“Không nên đi vội, chúng ta cứ đến nhà thôn trưởng gia gia trước đã. A La, không phải muội bảo muốn đi nhận tiền mừng ư?” Tử Vi không muốn đến nhà Đổng Nhị Lang, nàng không thích nhìn sắc mặt của họ.


Suy nghĩ của đám Tử Thụ cũng không khác Tử Vi là bao, vì vậy, các nàng đều nhất trí quyết định tới nhà thôn trưởng gia gia trước.


Lúc huynh muội Tử La tới nhà thôn trưởng thì thôn trưởng đang đưa một cái hà bao cho một trong hai vị quan sai, cung kính cười nói: “Hai vị quan gia lần này đi vất vả rồi rồi. Nếu quan gia còn có việc thì chúng ta cũng không giữ các vị lại nữa, hai vị quan gia cầm chút bạc này uống trà nhé. Chỉ là chút lòng thành của chúng ta thôi.”


“Trần lão thái gia nói gì vậy, huynh đệ chúng ta có thể báo hỉ cho tấn tú tài lão gia thì chính là vinh hạnh của chúng ta. Trần thiếu gia còn nhỏ tuổi đã đậu tú tài, đúng là tiền đồ vô lượng! Sau này nhất định có thể từng bước thăng chức! Huynh đệ ta cũng xin cáo từ.”


Quan sai nụ cười híp mắt nhận hà bao, thấy hà bao nặng trĩu thì mắt cũng hợp thành một đường nhỏ, mấy lời tốt đẹp cũng tuôn hết ra.


Tuy thôn trưởng biết mấy lời của vị quan sai kia chỉ là xã giao, nhưng có ai là không thích nghe mấy lời hay ý đẹp chứ? Huống hồ, Trần Thiếu Thanh có thể thi đậu tú tài lúc còn trẻ như vậy thì đúng thật là tiền đồ xán lạn.


Chờ hai vị quan sai cưỡi ngựa đi, thôn trưởng vui vẻ nói với vợ mình: “Lão bà, bà và mẹ Thiếu Thanh vào phòng lấy tiền ra phát cho mọi người đi, để các hương thân cũng lấy chút không khí vui mừng!”


Dân thôn vây quanh của nhà thôn trưởng, bao gồm cả huynh đệ Tử La nghe thôn trưởng nói vậy thì đều kích động!
Bạc đó! Được nhận bạc thì ai chả thích!


Tử Thụ thấy Tử La đang vô cùng nóng lòng thì buồn cười:“A La, có thể lát nữa mọi người sẽ rất loạn, muội nhất định phải cẩn thận. Bạc chỉ là thứ yếu, dính chút không khí vui mừng là được rồi! Tử Hiên, mấy đứa cũng vậy!”


Đám Tử La nghe xong đều liên tục gật đầu! Chỉ chốc lát, Trần nãi nãi và Trần Cao thị đã mang nửa rổ tiền ra, theo lời thôn trưởng tung tiền cho mọi người.
Nhất thời, tất cả mọi người đều cúi xuống nhặt tiền! Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!


Tử La, Tiểu Lục và Tử Đào ỷ vào thân thể nhỏ bé, linh hoạt luồn lách trong đám người, nhặt được không ít tiền, thậm chí còn nhiều hơn một số người lớn.


Ánh mắt Tử Hiên cũng vô cùng sắc bén, không bỏ qua bất kỳ đồng tiền nào cậu nhìn thấy. Chỉ có Tử Thụ và Tử Vi phải chú ý đám em nhỏ, nhặt chậm hơn một chút nhưng cũng được khá nhiều.
Nhất thời, mấy huynh muội Tử La thu hoạch tương đối khá, khiến một số người nhìn mà thèm.


Trần Cao thị vốn đã tiếc tiền, bây giờ nhìn thấy đám Tử La nhặt được nhiều như vậy thì trong lòng càng không muốn, nhưng cũng không tiện nói gì trong ngày vui này, nếu không, cha mẹ chồng nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta.


Đám Tử La còn chưa nhặt tiền xong đã thấy một chiếc xe ngựa chạy tới. Người ngồi bên ngoài chính là Trần Thiếu Thanh!
Chờ xe ngựa dừng lại, Trần Thiếu Thanh nhảy xuống xe ngựa, Trần Sơn ở trong xe cũng xuống theo.
Thôn trưởng kích động nghênh đón, mấy người Trần nãi nãi cũng theo sát.


“Ông nội, bà, mẹ, Thanh ca nhi đã trở về.” Trần Thiệu Thanh thấy người nhà cũng rất kích động!
“Tốt, tốt, tốt! Thanh ca nhi, cháu giỏi lắm, mang vinh quang về cho liệt tổ liệt tông Trần gia, ông nội tự hào vì cháu.”


“Thanh ca nhi của bà, để bà nhìn kỹ một chút. Ôi! Gầy đi rồi, đen đi rồi.” Trần nãi nãi nói, vành mắt đỏ ửng.
“Thanh ca nhi, con giỏi quá, đúng là con trai ngoan của mẹ.”


“Ca, huynh đậu tú tài! Thật tốt, sau này muội sẽ là muội muội của tú tài lão gia rồi.” Trần Châu cũng vui vẻ nói. Có điểu, so với sự vui vẻ thật lòng của mấy người thôn trưởng, lời Trần Châu nói rõ ràng mang theo chút tính toán lợi ich.


“Chao ôi! Cuối cùng thân chúng ta cũng có tú tài lão gia rồi, sau này, chúng ta ra ngoài cũng có thể ưỡn lưng kiêu ngạo với các thôn khác! Thanh ca nhi đúng là giỏi quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Thanh ca nhi, mọi người đều cảm thấy kiêu ngạo vì cháu đó.”


“Xem đi! Trước kia ta đã nói Thanh ca nhi là sao Văn Khúc trên trời hạ phàm rồi mà, còn trẻ như vậy đã đậu tú tài, quả nhiên là tiền đồ rộng lớn.”
Cho dù mọi người có ý gì thì bây giờ cũng đều rối rít mở miệng tán thưởng Trần Thiếu Thanh.


Tử La thấy mọi người đều vây quanh tán dương Trần Thiếu Thanh, nói tới nói lại đều là mấy lời khen ngợi, thì bắt đầu cảm thấy có chút buồn chán.
Nàng nhìn thấy trên đường lớn vẫn còn sót mấy đồng tiền thì vội vàng tới nhặt.


Tử La vội nhặt tiền cho nên không hề nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy như bay về phía mình.
Mọi người thấy vậy thì cực kỳ sợ hãi.
“A La!” Tử Vi kêu to.
Trần Thiếu Thanh ở gần Tử La nhất, hắn đang định lao đến cứu nàng thì bị Trần Cao thị ở cạnh túm được, không cho hắn đi.


Tử Thụ thấy vậy thì chạy như bay đến. Cậu nhanh nhẹn nhào tới, ôm lấy Tử La, trước khi xe ngựa Lao đến đã ôm lấy nàng tránh được!
Xe ngựa kia chạy qua đám Tử La cũng không hề giảm tốc độ, nhanh chóng biến mất trên đường lớn.
Tử Vi, Tử Hiên, Tử Đào và Tiểu Lục đều khẩn trương chạy tới.


“Tử Thụ, A La, hai đứa không sao chứ?” Tử Vi vội vàng hỏi.
“Đệ không sao, A La, muội có bị thương không?” Tử Thụ trả lời Tử Vi xong thì luôn miệng hỏi Tử La. Tuy cậu đã ôm Tử La tránh được xe ngựa, nhưng vẫn sợ Tử La bị thương ở đâu đó.


Tử La vẫn chưa hoàn hồn, lúc nãy khi nhìn thấy xe ngựa chạy đến, nàng cực kỳ sợ hãi, cũng không biết trốn đi đâu cả.
Nàng thấy đám Tử Thụ đều quan tâm nhìn mình, thậm chí trong mắt họ vẫn còn ngấn lệ, lòng vô cùng aasm áp.”Muội không sao. Mọi người xem, muội không bị gì hết mà”


Tử La trượt khỏi lòng Tử Thụ, nhảy nhót tại chỗ, cho thấy mình cực kỳ khỏe mạnh.
Tử Hiên mắng cái xe kia: “Chạy nhanh vậy làm gì, vội đi đầu thai chắc!” Nếu không phải xe ngựa kia nhanh chóng biến mất ở khúc ngoặt thì Tử Hieen nhất định sẽ đuổi theo lý luận với vọn họ.


Tử Vi không nhịn được ôm Tử La vào lòng, vỗ một cái vào mông nàng: “Xem sau này muội có dám chạy ra giữa đường nữa không?”
“Đại tỷ, đau!”