Điền Viên Cẩm Tú

Chương 60: Ly biệt

Sau khi nhóm thuộc hạ nhận tội với hắn xong, Mạc Nam tức giận mắng: “Cái thằng nhãi đầu rùa kia, dám thuê sát thủ ám sát thiếu chủ, đúng là chán sống mà, ông2đây sẽ đi giết hắn ngay bây giờ.”


Mặc dù thiếu chủ không trách họ vì hộ giá quá muộn, nhưng điều đó cũng không khiến họ cảm thấy bớt đau buồn phẫn hận vì tên8đầu sỏ gây ra chuyện lần này. Mạc Nam cầm đao đi ra ngoài sơn động.


“Thôi đi. Đừng khiến chủ nhân mệt mỏi thêm. Bây giờ cậu đi đánh họ chỉ tạo thêm phiền phức6cho chủ nhân mà thôi, ảnh hưởng đến sự tính toán nhiều năm của ngài.” Mạc Ngũ thúc mắng.


Mạc Nam không dám bỏ qua lời Mạc Ngũ thúc, hắn dừng lại nhưng không chịu buông3cây đao trong tay, giống như chỉ cần Mạc Vân Thiên ra lệnh, hắn sẵn sàng là người đầu tiên xông đi trả thù cho Mạc Vân Thiên.


“Nhưng mà thiếu chủ, lần này họ đúng5là chó cùng đường cắn bậy. Trước đây họ còn không dám công khai đối nghịch với thiếu chủ, sao bây giờ lại tự thuê sát thủ công khai đuổi giết người. Theo như Mạc Tam điều tra, trong nhóm sát thủ còn có người trong quân doanh. Mạc Ngũ thúc phân tích.


“Chắc bà già đó thấy thiếu chủ như diều gặp gió nên không chờ nổi chứ gì. Nhân lúc chủ mẫu mới mất, thiếu chủ bị thương, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đó mà.” Mạc Nam hiểu rõ.


“Cậu nhỏ tiếng thôi, làm ồn thiếu chủ.” Đúng lúc này Mạc Tam thúc lo lắng nói, ông tiếp tục phân tích với Mạc Vân Thiên: “Ám sát lúc này chứng tỏ đối phương chuẩn bị quá nóng vội, sai lầm chồng chất nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng muốn ép thiếu chủ không qua được nạn này nên mới không che giấu. Nó không giống với cách làm của lão yêu bà kia mà lại giống phương thức của thằng vô học đó.”


“Mặc dù thủ đoạn của lão yêu bà khá tàn nhẫn, nhưng bà ta lại rất cẩn thận, mọi việc đều tính đường lui cho mình. Lần ám sát này giống với tác phong ngu ngốc của con trai bà ta hơn.” Mạc Tam thúc nói thêm.


Mặc dù ngoài miệng ông khá bình tĩnh phân tích tình huống cho thiếu chủ, nhưng trong đầu lại mắng nhiếc mẹ con Mạc Kế Tổ còn tàn nhẫn hơn cả mình, khóe mắt giật giật, quả nhiên, gừng càng già càng cay.


“Chắc lão yêu bà kia cũng phải phát khóc vì độ ngu của con trai mình. Bà ta giả vờ hiền lương thục đức nhiều năm như vậy, giờ bị nhi tử nhà mình phá hủy hết, chắc tiếc hận lắm đây.” Mạc Nam nghĩ vậy mới thấy hơi hả giận.


“Mặc dù ám sát trực tiếp như vậy rất ngu xuẩn, nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, vì vậy sau này thiếu chủ phải chú ý tự bảo vệ mình hơn. Lần này nếu không phải thiếu chủ cát nhân thiên tướng, chỉ sợ hậu quả thuộc hạ chúng ta không gánh nổi.” Mạc Tứ thúc im lặng suốt buổi giờ mới nói.


Mọi người vừa nghe xong đã lặng thinh toàn bộ. Đúng là do họ sơ sẩy quá.
“Thiếu chủ, chúng ta nhanh chóng về Mạc Bắc thôi, để Nhị ca xem vết thương của người thử. Hơn nữa, Mạc Bắc không thể không có chủ soái.” Sau một hồi trầm mặc, Mạc Tam thúc quan tâm nói với Mạc Vân Thiên.


“Không vội, giúp ta điều tra một người đã.” Mạc Vân Thiên ra lệnh.
Gần buổi trưa, rốt cuộc Tử La cũng tới.
“Đại ca ca, ngại quá. Hôm nay trong nhà ta có việc nên tới muộn. Huynh xem ta mang bánh thịt đến cho huynh này, tranh thủ ăn cho nóng.”
“Nha đầu, cho này.” Mạc Vân Thiên ăn xong thì lấy hai nén bạc ra đưa.


“Hả?” Tử La nghi ngờ.
“Mua gà mà ăn.” Hiếm khi Mạc Vân Thiên giải thích.
Bên ngoài sơn động, một đám nam nhân sụp đổ hết trên cây. Đây chính là Trấn Bắc hầu gia uy phong lẫm liệt khiến cho kẻ địch nghe danh đã sợ mất mật của bọn họ đó sao?


Mạc Nam khϊế͙p͙ đảm đến mức suýt chút nữa thì ngã từ trên cây xuống. Hóa ra lúc nãy thiếu chủ muốn lấy một trăm lạng bạc ròng là để làm chuyện đó.


“Không cần nhiều vậy đâu, huống hồ ta cũng không thể lên trấn một mình được. Nếu không hôm nay ta lại nài nỉ Đại tỷ giết một con gà nữa nhé.” Tử La còn nghĩ là do Mạc Vân Thiên muốn uống canh gà.
“Thế thì giữ lại sau này mua.” Mạc Vân Thiên đáp lời.


Giờ Tử La mới hiểu, đây là bạc Mạc Vân Thiên cho nàng, thế nên nàng vội vàng từ chối: “Không cần đâu, ta không cần bạc.”
Nhưng Mạc Vân Thiên không để nàng phản bác. Hắn cố nhét thỏi bạc cho nàng, sau đó cởi một miếng ngọc bội trên người đưa cho Tử La: “Cho này.”


Tử La nhìn thấy miếng ngọc bội trong suốt long lanh, nàng cũng biết đây không phải vật tầm thường, nó to bằng một nắm tay nàng, mặt trên khắc hình kỳ lân sống động. Dù không hiểu về ngọc nhưng nàng cũng biết để là ngọc tốt có giá trị liên thành.
Tử La càng lắc đầu nguầy nguậy.


“Lại đây.” Mạc Vân Thiên ra lệnh, lông mày của hắn cũng nhíu lại không vui.
“Không...” Thấy sắc mặt thâm trầm và ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, Tử La bị dọa đến rùng mình. Nàng lắp ba lắp bắp, muốn từ chối cũng không nói được, sau đó cơ thể bất giác nghe theo lời hắn, đi về phía trước.


Lúc này Mạc Vân Thiên mới hài lòng cong môi, tự mình đeo ngọc bội cho Tử La.
Tử La cảm giác đầu ngón tay hắn chạm vào làn da sau gáy, nàng vô thức run lên.


Tay của hắn rất nóng, nốt chai sần trên lòng bàn tay chạm vào da sau cổ, mặt Tư La cũng ửng hồng phơn phớt rất khả nghi, không biết có phải vì tay hắn quá nóng hay không.
“Đừng làm mất đấy.”
“Mang thế này mấy Đại tỷ sẽ thấy.” Tử La định thần lại rồi nói.


“Về thì cất đi, đừng để người ta nhìn thấy.”
Tử La nghe xong thì ngơ ngác gật đầu.
Mạc Vân Thiên thấy vẻ mặt ngây ngốc của nàng thì càng thấy đáng yêu. Nhưng mà trên mặt hắn vẫn nhẹ nhàng bình thản như cũ.


Đợi Tử La đi rồi, một lúc lâu sau, mấy lão già trên cây vẫn còn đang khϊế͙p͙ sợ chưa thể bình tĩnh lại.
Thiếu chủ của họ sao thế này? Có phải nhầm người rồi không?
Không phải do họ nghĩ quá nhiều, mà vì thiếu chủ của họ hôm nay quá khác thường.


Từ trước đến nay thiếu chủ giống hệt như một khối băng lớn, lúc giận dữ thì có thể khiến người ta cảm giác như rơi xuống hầm băng giữa ngày hè, cả người ớn lạnh. Thiếu chủ chưa bao giờ nói cười tùy tiện vậy mà hôm nay lại có thể nói nhiều như thế với một tiểu nha dầu, còn cười nữa chứ.


Họ không thể nào bình tĩnh nổi.
Còn nữa sao thiếu chủ lại đưa ngọc bội kỳ lân đời đời tương truyền của Mạc gia cho tiểu nha đầu này.
Đừng nói đến Mạc Nam nhỏ tuổi nhất trong nhóm, ngay cả Mạc Tam thúc cũng không thể hiểu được.


Mạc Nam nhìn mọi người đều đang trong trạng thái khϊế͙p͙ sợ, lòng cũng thấy yên tâm. Hắn còn tưởng chỉ mình mình hoảng hốt, không bình tĩnh nữa chứ.
Mặc dù Mạc Tam thúc kinh ngạc về hành động dễ dàng đưa ngọc bội gia truyền cho người khác của Mạc Vân Thiên, nhưng ông cũng hiểu được vị trí của mình.


Thiếu chủ làm gì đi nữa thì thuộc hạ cũng không được nghi ngờ. Cho dù thiếu chủ gọi ông một tiếng Tam thúc, ông cũng không được quên bổn phận của mình.


“Thiếu chủ, thuộc hạ đã điều tra tiểu nha đầu vừa rồi. Nàng là con của một hộ nông gia dưới chân núi, cha mẹ chết sớm, trong nhà có sáu anh em, nàng là con thứ năm. Phía trên có hai ca ca, hai tỷ tỷ, dưới có một đệ đệ...”


Mạc Tam thúc báo cáo lại những gì nghe ngóng được cho Mạc Vân Thiên. Không ngờ một quân sư điều khiển mấy trăm ngàn quân Mạc gia như hắn lại phải đi điều tra những thứ nhỏ nhặt này.


Mạc Vân Thiên nghe xong thì chau mày, một lúc sau mới nói: “Ngũ thúc, Mạc Nam, mọi người ở lại âm thầm bảo vệ cả nhà cô bé đó cho ta, có chuyện gì thì cấp báo kịp thời. Những người khác cùng ta về Mạc Bắc.”


“Thiếu chủ, không thể...” Mạc Nam định phản kháng. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Mạc Vân Thiên, hắn vội vàng im bặt.
“Thiếu chủ, Ngũ thúc có thể đi cùng...” Mạc Ngũ thúc cũng lo lắng đề nghị.


“Cứ vậy đi. Tam thúc chuẩn bị, chạng vạng lên đường.” Mạc Vân Thiên không để tâm đến sự phản đối của Mạc Nam, giải quyết dứt khoát rồi thì không buồn nói nữa.


“Được.” Mạc Tam thúc cũng biết chuyện gì thiếu chủ đã quyết rồi thì không bao giờ thay đổi. Ông cũng lấy làm lạ tại sao phải chờ chạng vạng mới xuất phát nhưng lại không dám hỏi.
Tử La về đến nhà thì thấy Nhị ca, Đại ca cũng vừa mới tan học.


Thế là nàng bắt đầu “ra tay” với Tử Thụ, làm nũng nài nỉ Tử Thụ làm thịt cho mình một con gà.
Khỏi phải nói, Tử Thụ đúng chuẩn là Đại ca thương muội, không nói hai lời đã mài dao soàn soạt để thịt gà.


Tử Đào thấy thế chỉ biết đỡ trán mệt mỏi. Nếu nàng biết chuyện vì một người ngoài như Mạc Vân Thiên mà Tử La “ra tay” với gà nhà mình, sao nàng có thể bình tĩnh được thế này.
Chắc chắn nàng sẽ mắng Tử La ăn cây táo rào cây sung.


Nhưng mà, buổi chiều, lúc Tử La ra sơn động lần thứ hai thì Mạc Vân Thiên đã không còn đó nữa.
“Đại ca ca, ta mang canh gà đến cho huynh này.” Tử La vừa đi tới cửa động đã bắt đầu hô to. Nhưng nàng không nhìn thấy Mạc Vân Thiên ở chỗ hắn hay nằm, chỉ còn chiếc chăn nhỏ lẻ loi ở đó.


Nàng nhớ những lời hắn nói với mình sáng hôm nay, giờ mới nhận ra đó là lời từ biệt.


Tử La cũng không biết tại sao, biết tin Mạc Vân Thiên đi rồi, trong lòng nàng lại thấy hơi trống trải. Nàng đợi trong sơn động hơn một canh giờ, mãi đến khi mặt trời khuất núi, biết Mạc Vân Thiên đã đi thật, nàng mới cất chăn, mang về nhà.


Tử La không biết khi nàng đi rồi, Mạc Vân Thiên mới nhảy trên cây xuống, nhìn theo hướng nàng rời khỏi một lúc lâu mới dẫn thuộc hạ rời đi.
Lúc ăn cơm tối, Tử Thụ thấy Tử La uể oải đếm từng hạt cơm nên hỏi: “A La sao thế này? Sao mặt mày ủ dột thế?”


“Tự mình làm mình chứ sao. Ngày nào cũng chạy lên núi, đến cả Tiểu Lục cũng không dẫn theo, mệt đấy chứ gì. Sau núi có vàng hay sao mà tích cực thế chứ.” Tử Đào hầm hừ trách.


“Thôi mà, Nhị tỷ thân mến của muội, thấy rau sau núi tươi tốt quá nên muội mới đi hái mỗi ngày mà. Không phải Đại ca phạt Tiểu Lục viết chữ đó sao, muội nào dám dẫn đi, Nhị tỷ thấy đúng không?” Tử La thấy Tử Đào giận thì vội vàng lấy lại tinh thần, vừa ứng đối vừa lấy lòng nàng.


“Sang bên kia đi. Nhị tỷ thân mến cái gì. Làm tỷ nổi da gà.”
Tử Đào thấy Tử La cố gắng lấy lòng mình, vốn trong lòng nàng cũng không trách Tử La, thấy nàng như vậy càng không sao giận nổi. Nhưng mà dù mềm lòng đi nữa, ngoài mặt vẫn không nói một câu, ấy vậy mà vẻ mặt cũng không duy trì được.


Tử La là ai chứ, nàng nhận ra ngay nên càng cố gắng hơn, tiếp tục nói: “Nhị tỷ tốt, đương nhiên là muội thương tỷ rồi. A La thương tỷ nhất.”
Tử Hiên bất cẩn phun một miếng cơm ra ngoài.