Điền Viên Cẩm Tú

Chương 333: Chuyện làm ăn đi lên

Mặc dù trước đó có thể dự đoán được tổng thu và lợi nhuận của tửu điểm Cẩm Tú, nhưng Tử La vẫn muốn chứng thực lại lần nữa. Dù sao nàng đã về Cổ Thủy trấn một thời gian, đã lâu không xem qua tửu điếm Cẩm Tú làm ăn TVT thể nào, cũng không biết còn tốt như khoảng thời gian mới khai trương nữa không.


Mặc dù Thân Diệc đến kỳ hạn vẫn phải người2đến báo cáo, nói tình hình làm ăn vẫn tốt, nàng không cần phải lo lắng, nhưng nếu không tận mắt xem qua sổ sách thì nàng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.


Lại nói nàng bỏ rất nhiều tâm huyết vào tửu điếm Cẩm Tú này, nàng không chỉ lựa chọn tửu lâu, trang trí, huấn luyện nhân viên khách sạn mà còn bỏ ra hai mươi công thức nấu ăn ở hiện đại nữa. Từ8khi tới triều đại này thì đây là lần đầu tiên nàng bỏ ra nhiều công thức nấu ăn như vậy đấy!


Nàng vô cùng chăm chút cho khách sạn Cẩm Tú này, thế nên đương nhiên phải quan tâm đến tình hình kinh doanh của nó rồi. Nhìn Tử La cầm sổ sách, đôi mắt to linh động nhìn hắn, Thận Diệc Phàm cảm thấy Tử La đáng yêu vô cùng.


“Vậy A La thử đoán xem nào,6để Thân đại ca xem A La có đoán đúng hay không.” Thấy Tử La nóng lòng muốn biết như vậy, Thân Diệc Phàm lại muốn chọc nàng. “Hả?” Tử La nghe vậy nhăn nhó, như thế này không bằng nàng trực tiếp xem sổ sách cho rồi, “Thân đại ca, A La đoán không ra, huynh nói cho A La biết đi.”


“Đúng đó, Thần đại ca à huynh đừng thừa nước đục thả câu như vậy,3bọn đệ đang tò mò không biết tửu điếm Cẩm Tú được xưng là đệ nhất tửu lâu của Bạch Nhạc phủ làm ăn tốt thế nào đây! Đệ nghe nói tửu lâu của huynh bây giờ kinh doanh còn tốt hơn Lưu Vân Hiên nữa.” Tử Hiên ngồi bên thấy vậy cũng nói.


Tử Hiên nói đúng vậy, chuyện kinh doanh của khách sạn Cẩm Tú đang ngày càng tốt hơn.


Vốn tửu lâu này khi khai trước5đã có thanh thể lớn, sau đó vì bên trong bài trí lạ mắt, có thể nói là rất đặc sắc, mọi người chưa từng thấy bao giờ, mà món ăn cũng ngon vô cùng, có nhiều món chưa từng xuất hiện ở Đại Tể nữa. Thể nên từ ngày khai trương thì danh tiếng của khách sạn Cẩm Tú càng ngày càng vang dội. Bây giờ không chỉ trong Bạch Nhạc phủ mà còn có nhiều người bên ngoài phủ nghe danh nên đến, bọn họ muốn mở mang tầm mắt xem tòa tửu lâu kiếm khách điểm mới khai trương này có tốt như lời đồn hay không.


Nghe nói bây giờ ngay cả Lưu Vân Hiên làm ăn cũng không sánh bằng tửu điểm Cẩm Tú của Tử La bọn họ nữa.


Hai tửu lầu gần nhau, chỉ cách mấy trăm thước mà thôi, tình huống bây giờ rõ ràng là hai tửu lâu này đang cạnh tranh nhau, muốn phân cao thấp. Một bên là lão đại đã nổi danh nhiều năm, một bên là tửu lâu đặc sắc mới xuất hiện, hơn nữa hai tửu lâu còn gần nhau đến vậy, làm ăn cũng ngang nhau, thế nên mọi người đều bàn luận về hai tửu lâu này, thậm chí có người còn bắt đầu cá cược xem nhà nào kinh doanh tốt hơn, nhà nào mới là lão đại.


Tử La cũng biết chuyện này, nàng cũng cảm thấy hơi ngại với Lưu Văn Hiến bên kia, nàng không hề có ý muốn dựa vào Lưu Vân Hiên để làm nổi tửu điểm của mình, nhưng mọi người lại cứ thích so sánh như vậy, nói ra thì đúng là tửu điểm của các nàng chiếm được lợi.


“Được, vậy ta cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nếu không A La giận ta mất.” Thận Diệc Phàm nghe Tử Hiên nói vậy liền cười, “Tửu điếm Cẩm Tú của chúng ta tháng đầu tiên khai trương đạt tổng lợi nhuận là...”


“Là bao nhiêu?” Tử Hiên nuốt nước miếng nói, dáng vẻ còn sốt ruột hơn Tử La nữa.
“Là bốn vạn tám ngàn chín mươi sáu lượng bạc!” Thận Diệc Phàm nói rõ từng chữ, lúc nói về mặt của hắn vẫn không nén nổi kích động.


Đúng vậy, mặc dù Thân Diệc Phàm không phải là chưa từng có vụ làm ăn lớn hơn thế này, nhưng một tháng có thể kiếm được nhiều bạc như thể đúng là hiếm thấy. Ngay cả lúc còn ở Thân phủ, tổng điểm Trân Vị lầu kinh doanh tốt nhất thì lợi nhuận mỗi tháng cũng khoảng hai vạn lượng bạc mà thôi, mà lợi nhuận của tổng điểm này đã nhiều gấp mấy lần các chi nhánh Trần Vilẩu khác rồi. Có thể nói chỗ bạc kiếm được trong một tháng của khách sạn Cẩm Tú đã hơn cả số bạc kiếm được của một nửa chi nhánh Trần Vị lâu năm đó rồi.


Thế nên người đã từng quản lý chuyện kinh doanh của Thân phủ như Thận Diệc Phàm cũng cảm thấy kinh ngạc về lợi nhuận mà tửu điểm Cẩm Tú kiếm được. “Nhiều vậy sao?” Tử Hiên nghe thể cũng khϊế͙p͙ sợ, “Nếu tiếp tục tính như thế thì hết năm này, có, có thể kiếm được hơn năm mươi vạn lượng bạc? Đại ca, huynh nói xem đệ tính có đúng hay không?” Nói xong đẩy Tử Thụ bên cạnh, hỏi.


Tử Thụ nghe Thân Diệc Phàm nói ra số bạc mà tửu điếm Cẩm Tú kiếm được cũng bị kinh sợ, nhưng trước giờ cậu vẫn trầm ổn nên không biểu hiện ra ngoài như Tử Hiển. “Đệ tính không sai.” Tử Thụ trả lời Tử Hiên, sau đó chắp tay nói với Thân Diệc Phàm: “Tử Thụ chúc mừng khách sạn Cẩm Tú của Thần đại ca khai trương may mắn.”


“Tử Thu khách khí quá rồi. Lại nói, tửu điểm Cẩm Tú vừa khai trương đã thành công như vậy không thể không nói đến công lao của A La. Nếu không có A La chỉ điểm thì khách sạn Cẩm Tú kinh doanh đã không thuận lợi, danh tiếng cũng không cao như thế.” Thận Diệc Phàm thực sự cảm thấy tửu điểm Cẩm Tú kinh doanh tốt như vậy một phần là nhờ ý tưởng của Tử La.


Ví dụ như nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đều được khách quan tán thưởng là do Tử La tự mình huấn luyện, từ bàn xoay đến các món ăn mới cũng đều do Tử La nghĩ ra. Thế nên Thân Diệc Phàm trong lòng vẫn luôn nghĩ tửu điểm Cẩm Tú thành công như vậy là nhờ công lao của Tử La. Hắn tiếp tục nói: “Vậy mới nói, nếu không có ý tưởng của A La thì tửu điểm Cẩm Tú đã không kinh doanh tốt như vậy. A La à, chuyện này Thân đại ca còn phải cảm tạ muội nữa.” Những lời này xuất phát từ tận đáy lòng Thân Diệc Phàm, hắn thực sự cảm thấy Tử La là quý nhân của hắn. Có thể nói, từ sau khi gặp được Tử La thì Tử La đã trợ giúp hắn rất nhiều trong việc kinh doanh, khiển sự nghiệp của hắn ngày càng phát triển. Bắt đầu từ bánh kem rồi đến bỏng gạo, sau đó lại đến đồ chơi vải... cái nào cũng đều giúp hắn thu được rất nhiều lợi nhuận. Nhất là khi hắn bị Thân phủ đuổi ra khỏi cửa, nếu không có chuỗi cửa hàng quà tặng Như Ý mà Tử La hợp tác với hắn, thì hắn đã không khôi phục nguyên khí nhanh như vậy rồi. Nghĩ tới đây Thân Diệc Phàm lại càng thêm cảm kích Tử La, ánh mắt nhìn Tử La càng thêm nóng bỏng, mà ý nghĩ muốn lấy Tử La làm vợ lại càng thêm mãnh liệt. “Thân đại ca khách khí quá rồi, A La chỉ cố gắng làm hết sức mình thôi ạ. Dù sao khách sạn Cẩm Tú kinh doanh cũng có phần của A La, nếu khách sạn kiếm được nhiều bạc thì A La cũng được chia nhiều bạc hơn thôi. À phải rồi, tình hình khách sạn gần đây có gì mới không?”


“Ừ, nghe A La hỏi vậy Thân đại ca mới nhớ ra có hai chuyện liên quan đến khách sạn muốn thương lượng với A La, xem A La có ý kiến hay không.” Thân Diệc Phàm nghe hỏi thì cũng tỉnh táo lại. “Dạ, huynh nói đi ạ.” Tử La thấy Thân Diệc Phàm dời mắt đi, cảm thấy người nhẹ nhõm hơn. Nghe Thân Diệc Phàm có chuyện cần thương lượng với mình thì nghiêm túc hỏi. “Chuyện thứ nhất là bây giờ có nhiều tửu lâu bắt đầu học theo chúng ta, nghe nói trong Phủ Thành đã có mấy tửu lâu để nhân viên trong cửa hàng đứng ở cửa đón khách, hơn nữa cũng làm thực đơn đặt trên bàn, ta nghe nói có người còn đặt làm bàn xoay giống chúng ta, như vậy những thứ chúng ta có thì chẳng mấy chốc bọn họ cũng bắt chước theo hết rồi. Ta nghĩ như vậy chắc chắn ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của chúng ta. Thế nên Thân đại ca đến lần này là muốn hỏi A La xem muội có đối sách gì không?”


Chuyện bị bắt chước theo đương nhiên không phải lần đầu tiên Thân Diệc Phàm gặp, lần trước món đồ chơi vải bị người ta bắt chước ảnh hưởng nặng nề nhất đến chuyện kinh doanh của hắn, nhưng sau khi nghe Tử La phân tích, lại làm theo cách Tử La nói thì kinh doanh cũng nhanh chóng tốt trở lại.


Từ chuyện đó nên Thân Diệc Phàm cũng biết không thể tránh khỏi chuyện bị người khác bắt chước theo, điều bọn họ muốn làm là cho dù bị bắt chước thì không thể để người khác vượt qua mình là được. Thế nên lần này thấy có nhiều tửu lâu bắt chước theo khách sạn Cẩm Tủ của bọn họ như vậy, Thân Diệc Phàm vẫn giữ bình tĩnh.


“Dạ, chuyện này A La cũng đã lường trước, nhưng đây là việc không thể tránh khỏi, chúng ta không cần quá quan tâm đến bọn họ, cứ làm tốt việc của mình là được rồi. Chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là khiến danh tiếng của khách sạn chúng ta ngày càng vang dội, để ai ai cũng biết đến khách sạn của chúng ta, như thể cho dù có người bắt chước theo thì chúng ta cũng chẳng có gì phải sợ.” Tử La nghe vậy nói.


“A La nói đúng. Một chuyện khác nữa là khách sạn đã khai trương gần hai tháng rồi, qua mấy ngày nữa là đến ngày ra mắt món ăn mới, không biết lần này chúng ta nên đưa ra cái gì đây?” Thân Diệc Phàm nghe vậy gật đầu tán thành, sau đó lại hỏi.


“Lần này... vậy lần này chúng ta đưa ra món bánh gạo nếp đi! Lại nói, từ năm ngoái bánh gạo nếp xuất hiện trong tiệc sinh nhật của thiên kim nhà Lương Tri phủ thì đã có rất nhiều người tò mò về bánh gạo nếp này rồi. Chi bằng lần này chúng ta tung ra món bánh gạo nếp đi. À phải rồi, đến lúc đó chúng ta cũng phải tặng cho nhà Lương Tri phủ một ít bánh mới được.” Tử La suy nghĩ một lát rồi nói.


“Ý tưởng của A La không tồi, Thân đại ca cũng rất tin tưởng bánh gạo nếp này. Vậy chúng ta quyết định thể đi! Thân đại ca nghĩ, lần này chúng ta đưa ra bánh gạo nếp thì nhất định sẽ khiến khách sạn của chúng ta trở thành tiêu điểm chú ý lần nữa, việc kinh doanh lại càng tốt đẹp hơn.”