Điền Viên Cẩm Tú

Chương 330: Mạc vân thiên xa lánh

Dung Phong nghe Tử La nói vậy thì khóe miệng bất giác giật giật, xem ra vị biểu tẩu tương lai này còn khó dây vào hơn cả biểu huynh của hắn nữa.


Nhưng mà Tử La có thể suy nghĩ cho biểu huynh như vậy, tin tưởng biểu huynh đến vậy, hắn lại thấy cảm động. Dung Phong biết từ nhỏ đến giờ biểu huynh phải chịu nhiều cực khổ, giờ gặp2được một người tin mình, hiểu mình, lo cho mình, đó chắc hẳn là điều may mắn nhất của huynh ấy. Nếu biểu huynh không gặp được Tử La, cuộc sống đau khổ đó thực khiến cho người ta chua xót.


Nghĩ đến năm đó biểu huynh đánh thắng tộc Hung Nô, lúc quay về ngang qua huyện Thanh Dương, tất cả mọi người đều hâm mộ, sùng kính hoặc là đố kỵ8với huynh ấy. Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy Tử La chỉ có một suy nghĩ, giành được vinh dự nhường này, chắc huynh ấy đã chịu nhiều khổ cực. Có thể nói, giữa lúc mọi người hâm mộ hay đổ kỵ với những thành tựu mà biểu huynh đạt được, trong lòng nàng ấy chỉ đau lòng mà thôi, đau lòng vì huynh.


Mà hắn ủng hộ người6biểu tẩu tương lai là Tử La đến vậy, bảo vệ nàng thay biểu huynh, phần lớn lý do cũng là vì điều đó. Biểu huynh hắn đã chịu nhiều vất vả, hắn hy vọng sẽ có một người quan tâm cho huynh ấy, sưởi ấm cho huynh ấy như thế.


Vậy nên ánh mắt Dung Phong nhìn Tử La càng thêm cảm kích và yên tâm.
Nhưng mà nghĩ đến tình hình biến3quan thời điểm này, cả sóng gió trong triều đình gần đây, lời căn dặn của biểu huynh khi hắn rời khỏi biến thành, Dung Phong không nhịn được lại thở dài một hơi.


Hôm đó trước khi rời đi, Mạc Vân Thiên đã nói với hắn rằng.


“A La còn nhỏ, nàng nên được sống một cuộc sống không buồn không lo. Ta không thể khiến nàng mất đi cuộc sống giản đơn,5vui vẻ đó vì mình. Cho nên lần này lúc đệ gặp nàng ấy thì phải biết lựa chuyện mà nói nghe chưa? Ta không muốn vì bộ trang sức này mà A La biết ta có những ý nghĩ khác với nàng“. Mạc Vân Thiên nói. Dung Phong nhíu mày không đồng ý: “Nhưng rõ ràng là huynh rất thích nàng ấy mà?”


“Bây giờ ta không có tư cách thích nàng ấy, để biết mà“. “Huynh muốn từ bỏ A La sao?” Dung Phong hỏi lại. “Không phải“. Mạc Vân Thiên phủ định, hắn nghiêm túc nói với Dung Phong: “Nhưng mà phải chờ thời cuộc ổn định cái đã, nếu thể lực mà chúng ta ủng hộ thắng, ta có thể cho nàng một tương lai tốt đẹp. Nếu A La vẫn chưa có người mình thích, vậy thì ta sẽ đi tìm nàng, không buông tay ra nữa, còn bây giờ thì không thể được“.


Hắn nhìn thẳng vào mắt Dung Phong, trịnh trọng nói: “Vậy nên ta nhớ đệ đó, Tam đệ. Nhớ giữ khoảng cách với A La, đừng nói quá nhiều khiến A La hiểu lầm, còn bộ trang sức này cứ nói là vì ta nhận lỗi“.


Dung Phong không đồng ý với ý kiến của Mạc Vân Thiên, nhưng hắn biết huynh ấy nói có lý. Thế là Dung Phong không biết phải làm sao, mâu thuẫn đến mức hắn không thể đáp lời.


Dung Phong biết bây giờ Mạc Vân Thiên không muốn Tử La biết hắn có tình cảm đối với nàng, bởi vì thân phận của hắn bây giờ mẫn cảm và nguy hiểm. Cho nên trước khi thể lực mà hắn ủng hộ giành được chiến thắng trong cục diện chính trị hỗn loạn ở Đại Tề, hắn không muốn Tử La biết được tâm lý của mình. Có thể nói, trước khi Mạc Vân Thiên nắm chắc mình có thể mang lại cuộc sống yên ổn cho Tử La, hắn sẽ không để nàng biết tình cảm của mình.


Hơn nữa gần đây đúng là Mạc Vân Thiên đang dần tránh mặt Tử La, giống như tết Nguyên Tiêu năm nay, rõ ràng hắn có thời gian tới trần Cổ Thủy, nhưng lại nhịn không đến gặp, bởi vì hắn sợ nếu tiếp xúc với nàng nhiều, Tử La sẽ nhận ra tình cảm của hẳn. Nhỡ hắn thất bại trong trận chiến chính trị này, chắc chắn Tử La sẽ rất đau lòng.


Dung Phong biết tại sao Mạc Vân Thiên làm thế, cũng hiểu rõ tình cảnh lúc bấy giờ của Mạc Vân Thiên. Bây giờ ở Đại Tề có thể nói là loạn trong giặc ngoài, trong triều thể cuộc bất ổn, tân quân khó định, sóng gió trong kinh thành khó đoán, mà bên ngoài lại có tộc Hung Nô và Dạ quốc lăm le. Mạc Vân Thiên thân là Trần Bắc hầu, nắm binh lực nhiều nhất Đại Tề, hai trăm ngàn quân Mạc gia. Có thể nói với thân phận của Mạc Vân Thiên, dù là nội chiến tranh vị giữa các hoàng tử Đại Tề hay là bất ổn biến quan, hắn đều là nhân vật đứng mũi chịu sào. Ai có khả năng ngồi xem thể cuộc biến đổi chứ Mạc Vân Thiên thì không thể chỉ biết lo thân mình. Hiểu rõ tình hình bản thân, cho nên gần đây Mạc Vân Thiên càng tránh liên lạc với Tử La, bởi vì hắn sợ nếu mình không tránh mặt, cứ tiếp tục đến gần nàng, Tử La sẽ hiểu được lòng hắn. Dung Phong biết Mạc Vân Thiên lo rằng mình không đảm bảo được tương lai cho Tử La, vì thế hắn mới chôn chặt tình cảm của chính mình, không cho nàng biết.


“Tam đệ. Ta không thể ích kỷ như thế. Ta tin đệ cũng giống như ta. Tam đệ, việc này ta nhờ đệ“. Thấy Dung Phong trầm mặc hồi lâu không đáp, sau đó hắn xoay người rời đi, vậy mà một người luôn bình tĩnh tự tin như Mạc Vân Thiên lại đứng lên cao giọng nói về phía bóng lưng của Dung Phong như thế.


Ôi, chắc huynh ấy nghĩ mình chắc chắn sẽ nghe lời đây mà. Dung Phong định thần lại rồi nghĩ. Rõ ràng biểu huynh thích Tử La đến mức khó mà kiềm chế được, nhưng lại muốn giữ khoảng cách với nàng. Dung Phong không biết phải nói thân phận của huynh ấy là may mắn hay xui xẻo nữa đây. Mà trước lúc đó, hắn còn đang mâu thuẫn không biết có nên nói rõ tình cảm của Mạc Vân Thiên cho Tử La nghe hay không, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng tin tưởng vô điều kiện và suy nghĩ cho biểu huynh như thế, hắn lại không nỡ nói hết chân tướng cho nàng.


Mà thôi, nghe lời biểu huynh vậy. Đúng thế, Tử La là một cô nương thiện lương như vậy, họ còn không rõ tương lai của mình thì không nên để nàng biết tình cảm của huynh ấy với nàng, nếu không nhờ họ không thắng được, thậm chí là mất mạc, sao họ xứng đáng với tình nghĩa thắm thiết Tử La dành cho biếu huynh đây.


Thấy Tử La tốt đẹp đến vậy, rốt cuộc bây giờ Dung Phong cũng hiểu được suy nghĩ của Mạc Vân Thiên.
Thôi vậy!
Thôi vậy! Tất cả cứ xem là ý trời đi.


Nghĩ tới đây, ý định nói rõ mọi chuyện của Mạc Vân Thiến cho Tử La nghe, để nàng sớm hiểu tình cảm của huynh ấy cũng bị hắn miễn cưỡng kìm nén lại.


Hắn lục lọi trong trí nhớ một lúc rồi có tính cười thật to, chọn một chuyện không liên quan đến tình cảm nói cho Tử La nghe, “Ha ha.. Dung đại ca nói ngay đây, A La đừng vội. Mạc đại ca bảo huynh nói với muội, huynh ấy đã cho người xử lý Mạc Thao rồi, hơn nữa huynh ấy cũng giành được thể lực ở Mạc Phủ trong tay Mạc Thao“.


“Có thể nói hiện tại quyền lực của Mạc Thao ở phủ Trần Bắc Hầu gần như bằng không, họ chỉ có cái danh, sai khiển được mấy người bên cạnh, tài sản cũng chỉ còn vài cửa hàng và địa tô rách nát là của hồi môn của Mạc Ngô Thị năm đó mà thôi“.


“Mạc Thao không biết thân phận của mọi người, bây giờ cũng không có năng lực và sức lực để tìm hiểu chuyện này nữa. Hơn nữa Mạc đại ca đã phải người đi giám sát nhất cử nhất động của Mạc Thao rồi, nếu có gì khác thường, ám vệ sẽ xử lý ngay lập tức. Cho nên A La không cần lo lắng chuyện này nữa“.


Nghe Dung Phong nói xong, Tử La gật đầu đã hiểu: “Vâng, A La biết rồi. Dung đại ca cảm ơn Mạc đại ca giúp muội“. “Việc nhỏ mà. Còn nữa dù sao đây cũng là việc người Mạc gia chuốc lấy, Mạc đại ca có trách nhiệm trừng trị bọn họ. Hơn nữa dù không có chuyện của muội, Mạc đại ca cũng sẽ trừng trị họ thôi“. Dung Phong nói thêm. “Nói thì nói thế, nhưng A La vẫn muốn cảm ơn Mạc đại ca“. Tử La nói xong, không nhịn được mong đợi nhìn Dung Phong hỏi tiếp: “Ngoài việc này ra Mạc đại ca có nói gì hay gửi thư gì cho A La không?” “Không có gì nữa cả. Gần đây Mạc đại ca bận lắm, có nhiều chuyện huynh ấy không để ý nổi, nói gì có thời gian viết thư, cho nên A La...”


“A La hiểu mà, muội không trách Mạc đại ca đâu, A La biết huynh ấy có chuyện phải làm“. Không đợi Dung Phong nói xong, Tử La biết Mạc Vân Thiên không có gì khác hay thư từ gì cho nàng cả, để che giấu sự thất vọng và mất mát của mình, nàng hấp tấp nói ngay.


Rõ ràng thấy nàng không vui nhưng vẫn gắng gượng cười, Dung Phong không khỏi đau lòng, thiếu chút nữa đã nói ra mọi chuyện. Nhưng mà có một số việc bây giờ hắn không thể thay đổi được, vì thể phải cố gắng kìm nén kích động muốn nói ra, lời đến miệng lại thành: “A La hiểu cho Mạc đại ca là tốt rồi. Chúng ta đi cũng lâu rồi, nên về thôi, đi nào“.


“Được“.
Đúng là gần đây Dung Phong rất bận. Sau khi quay về nhà Tử La, hắn không dừng lại ở trấn Cổ Thủy qua Đoan Ngọ mà đi thẳng đến huyện Thanh Dương. Những ngày kế tiếp, Tử Thụ và Tử Hiên nhiều lần tìm cơ hội nói chuyện Tử Đào và Chu Trần thị cho Chu Viễn nghe.


Đặc biệt Tử Hiên và Chu Viễn trước nay rất hợp lý, hai người lại có hứng thú với chuyện kinh doanh, có thể nói là cùng chung chí hướng. Vì thế mặc dù Tử Hiên khá kích động, nhưng cuối cùng cũng có thể ngồi xuống cùng Chu Viễn nói chuyện liên quan đến Tử Đào.


Mà đối với việc của Tử Đào, hiển nhiên Chu Viễn cũng đứng về phía nàng. Sau khi biết nàng phải chịu nhiều oan ức vì Chu Trần thị, Chu Viễn cực kỳ phẫn nộ, hắn muốn nói chuyện này cho Lão Chu và Chu Hà thị nghe.


Nhưng Tử Thụ lại không muốn vợ chồng lão CHu cảm thấy mấy huynh muội họ đang khích bác quan hệ trong nhà. Dù sao Chu gia luôn luôn hòa thuận, nếu Tử Đào vừa vào cửa không lâu đã có chuyện như thể xảy ra, dù lão Chu biết con dâu thứ hai của mình không sai, nhưng khó trách khỏi cảm thấy Tử Đào là người không suy tính. Điều đó có thể để lại ấn tượng xấu về Tử Đào trong lòng lão Chu, vậy lại càng không ổn.


Cho nên Tử Thụ không muốn Chu Viễn để lộ chuyện này sớm, dù sao hiện tại Chu Trần thị chỉ mới gây khó dễ cho Tử Đào một vài việc nhỏ, không tính là gì, bình thường Chu Viễn che chở cho nàng hơn là được. Nếu Chu Trần thị có làm gì tệ hại hơn nữa thì họ hẵng nói cho lão Chu nghe. Ngoài việc để Chu Viễn biết chuyện này, sau này Tử Đào ở Chu gia cũng có người che chở, huynh muội Tử La còn dặn dò Nhật Nguyệt và Nhị Nguyệt được gả đi cùng với Tử Đào, bình thường họ nên đi theo Tử Đào, không để cho Chu Trần thị có cơ hội gây thương tổn đến nàng, có chuyện gì ở Chu gia thì nhanh chóng sai người đến báo tin cho các nàng.