Tử La vừa đến cửa thì đã nghe thấy tiếng rất nhiều người đang tiến vào hậu viện, tiếp đó là tiếng huyên náo ầm ĩ ngoài cửa.
Sau đó, Chu Viễn cùng các phù rể liền gõ mạnh cửa phòng, la hét muốn đón tân nương. “Nhị tỷ phu, muốn đón tân nương thì mau đưa bạc nào!” Tử La bên trong cười hì hì nói.
Tử La vừa nói xong thì các nữ quyền cũng phụ hoạ “Đúng đấy! Tân lang muốn đón người thì tiền không thể cho ít được đâu!”
Chu Viễn2vừa nghe thấy giọng nói nghịch ngợm của Tử La và tiếng cười náo nhiệt của nữ quyền trong phòng thì không khỏi nghĩ đến năm Lưu Hoành rước dâu. Khi đó Lưu Hoành bị Tử La ngắn ngoài cửa thật lâu. Vì vậy, Chu Viễn không khỏi vì mình mà toát mồ hôi lạnh.
Sau đó Chu Viễn âm thầm khích lệ mình một phen rồi cười hướng về phía phòng chỗ Tử La các nàng nói: “Đương nhiên, đương nhiên, bạc này làm sao thiếu được!” Vừa nói vừa cầm ra bạc8và hà bao đã chuẩn bị sẵn nhét vào khe cửa, tiếp đó làm động tác để tất cả phù rể cũng theo đó mà nhét tiền vào.
Chu Viễn chuẩn bị tiền so với Lưu Hoành năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Hắn nhét vào đều là nén bạc nửa lạng, còn là bảo chuẩn bị cho Tử La là hai ngàn lượng ngân phiếu. Giang Tam Nha thấy giá trị ngân phiếu trên tay đám người Tử La thì sợ ngây người, sau đó lại càng thêm lớn tiếng ồn6ào muốn Chu Viễn nhét thêm tiền vào. Chu Viễn nghe vậy cũng không keo kiệt, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không còn là vấn đề nữa. Vì vậy, tiếp đó là một lượng bạc, hai lượng bạc nhét vào cửa. Trong phòng chúng nữ quyền mừng như điên, la lên tân lang thật là rộng rãi. Chu Viễn nhét tiền hơn năm phút thì người trong phòng mới ngưng ồn ào.
“Nhị tỷ phu, tiền này chúng ta rất hài lòng. Nhưng có tiền vẫn chưa đủ. Như vậy3đi, A La cũng không làm khó Nhị tỷ phu, huynh làm một bài thơ tình hoặc bày tỏ tấm lòng với nhị tỷ đều được. A La đủ tốt rồi chứ hả?!” Sau khi đưa tiền, Tư La lại tiếp tục cho Chu Viễn nan đề.
Chu Viễn nghe xong khoé miệng có rút. Hắn cố tình chuẩn bị cho Tử La bao lì xì nhiều tiền như vậy là muốn nàng cho hắn qua dễ dàng, không muốn bị nàng làm khó như Lưu Hoành năm đó. Nhưng tình huống bây giờ5cho thấy cô em vợ này không để tâm đến nha!
Mặc dù nói có thể làm thơ hoặc bày tỏ với Tử Đào, nhưng trông hẳn là kẻ có thể làm thơ tình sao? Rõ ràng hắn làm không được, cho nên hắn chỉ có thể chọn cách bày tỏ thôi! Thật ra trước đó Chu Viễn và các phù rể đã chuẩn bị rất nhiều thi từ, chẳng qua là lúc ở tiền viện đã lấy ra dùng hết rồi, chẳng còn cách nào, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục bọn họ không phải đèn cạn dầu. Bây giờ trong đầu hắn chẳng còn thi từ gì nữa, mà dù có hắn cũng không muốn lấy ra dùng, bởi vì hắn cảm thấy thời khắc quan trọng và ý nghĩa như thế này thì vẫn dùng thành ý của mình mới phải.
Còn may, trước đây hắn cũng từng nghĩ qua sẽ có tình huống như vậy, hắn cũng chuẩn bị xong nên bày tỏ thế nào rồi, những lời này hắn đã nghĩ thật lâu đấy!
Vì thế, Chu Viễn không cần nghĩ nhiều liền nhìn Tử La nói: “A La, Nhị tỷ phu chọn bày tỏ!”
Tử La nghe vậy khoé miệng co quắp, Chu Viễn này thật biết chiếm tiện nghi, nhìn đi, giờ cũng đã bắt đầu tự xưng tỷ phu! Hừ, quả là thương nhân!
“Được đấy, Nhị tỷ phu bắt đầu đi, nhưng bày tỏ phải có thành ý đấy, không có thì không mở cửa đâu! Nhị tỷ phu huynh nói có đúng không?” Tử La nói tiếp.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Chu Viễn liên tục nói, thật ra hắn làm gì có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể phụ hoạ theo!
Nhưng sau đó Chu Viễn phát hiện, đối mặt với đầy người trong sân, còn cả trong phòng, đặc biệt là nghĩ đến Tử Đào ngày thường hào khí bừng bừng đang ngồi bên trong nghe thì hắn không cách nào nói ra miệng được!
Chu Viễn tự xưng là phong lưu hào phóng, da mặt đủ dày cũng không nghĩ đến có lúc mình sẽ xấu hổ và khốn đốn như vậy, nửa ngày mà ngay cả một câu cũng không thốt lên được! Vì vậy, Chu Viễn sắc mặt đỏ thẫm, bao nhiêu lời bày tỏ chẳng nói ra được.
Phía trong, Tử La thầy Chu Viễn trước giờ không câu nệ tiểu tiết, da mặt dày như tường thành nhưng lúc này lại xấu hổ như vậy, thật là hiếm có, khỏi quay đầu trêu Tử Đào: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu thật hiếm khi đỏ mặt xấu hổ như vậy, A La biết huynh ấy nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên chứng kiến đấy, thật hiếm có nha! Làm sao đây, A La thật mong chờ nghe Nhị tỷ phu sẽ thổ lộ thế nào với nhị tỷ!”
Tử La nói xong không đợi Tử Đào phản ứng gì, trong lúc mọi người đang cười ầm lên thì quay sang phía ngoài thúc giục: “Nhị tỷ phu, không phải huynh muốn bày tỏ sao? Sao còn chưa bắt đầu vậy? Mọi người đang nóng lòng chờ đợi đây!”
“Đúng đó, tân lang, giờ lành sắp đến rồi!” Mọi người trong viện, trong phòng nghe vậy cũng rối rít ồn ào lên! Chu Viễn thấy vậy cũng biết sắp đến giờ lành rồi, càng nóng nảy hơn. Nhưng hắn càng sốt ruột, người xung quanh càng ồn ào trêu chọc thì hắn càng không nói nên lời. “Tử Đào... Tử Đào... Ta... Ta..” Chu Viễn ấp úng thật lâu mới nói được mấy chữ, tiếng cũng rất nhỏ, chỉ có mấy phù rể đứng cạnh hắn mới nghe thấy.
“Nhị tỷ phu, huynh nói gì vậy? Nói lớn một chút! Nhị tỷ và chúng ta chẳng nghe được gì!” Tử La thấy Chu Viễn đứng ngoài gãi đầu, nhìn dáng vẻ thật thà biết điều khác một trời một vực với dáng vẻ khôn khéo ngày thường, không khỏi càng vui vẻ!
“Tử Đào! Ta đến đón nàng, nàng để Tử La mở cửa đi!”
Mọi người chẳng ngờ tới bức bách quá làm Chu Viễn cứ thể hướng vào phòng mà hô to! Đoàn người nghe vậy cười ầm lên! Tử Đào ở trong phòng nghe Chu Viễn không mặt mũi hô to như vậy không hiểu sao tim đập thật nhanh, sắc mặt càng ngày càng đỏ. Chu Viễn nhận ra hắn kêu như vậy mà cửa vẫn không mở thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt!
“Tử Đào, nàng yên tâm, sau này ta kiếm tiền cũng để cho nàng dùng, không giữ làm của riêng, còn nghe lời nàng nữa! Nàng mau để A La mở cửa đi!” rốt cuộc Chu Viễn cũng miễn cưỡng đem lời tỏ tình nói ra. Mặc dù lời bày tỏ này rất khác người, cũng rất trực tiếp, nhưng trong đó có bao nhiêu thành ý mọi người đều cảm nhận được. Tử La cũng biết chừng mực, dĩ nhiên sẽ không làm lỡ giờ lành, thấy rõ thành ý của Chu Viễn, hắn thể hiện đầy đủ” như vậy, liền mở cửa ra.
Vừa nãy Tử Đào còn vì Chu Viễn mà sốt ruột, nhưng bây giờ thấy sắp chia xa, rời khỏi ngôi nhà nàng đã sống nhiều năm qua, rời khỏi anh chị em đến một gia đình khác, sự không nỡ đều lộ ra trên khuôn mặt của nàng. Tử Vi ở bên cạnh mắt đã sớm đỏ hoe.
Tử La vén rèm, thấy Tử Vi các nàng như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, sau khi Tử Đào xuất giá thì trong nhà cũng chỉ còn nàng và Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục. Mặc dù mấy người Tử Thụ cũng rất thân thiết với nàng, nhưng chị em gái với nhau cũng vẫn có chút khác biệt, có những lời mà chỉ có con gái mới nói với nhau được thôi! Cho nên sự không nỡ rời xa trong lòng Tử La so với Tử Vi chỉ có hơn chứ không kém, nhưng Tử La biết rõ bây giờ nàng phải chủ trì đại cục. Vì vậy, Tử La chỉnh đốn tâm trạng, cười hì hì nói: “Đại tỷ, mọi người cũng đừng thương cảm nữa, coi chừng làm Nhị tỷ khóc, son phấn sẽ lem luốc hết!”
Người xung quanh thấy vậy cũng rối rít phụ hoạ, “Đúng vậy, Đúng vậy!” Tử Vi, Tử Đào các nàng nghe Tử La cười như vậy, trong lòng cũng bớt buồn, phấn chấn trở lại.
Cuối cùng, trong tiếng pháo náo nhiệt, Tử Đào được Tử Thụ cõng về phía kiệu hoa đỏ thẫm.
Tử Đào nghe tiếng pháo không dứt, tiếng hoan hô không ngừng, rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt trên lưng Tử Thụ. Tử Thụ cũng cảm nhận được Tử Đào đang khóc trên lưng mình, trong lòng cũng dân trào cảm giác không nỡ rời xa, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, chẳng qua là mắt đỏ một chút chứ không biểu hiện gì nhiều. Trong tiếng pháo, tiếng nhạc, kiệu hoa được nâng lên. Đồ cưới mà Tử La chuẩn bị từ trước cũng đã rất nhiều, trừ sính lễ Chu Viễn gồm vàng, đồ trang sức, đá quý, đồ bằng ngọc, quần áo, lăng la tơ lụa, vải vóc các loại, Tử La các nàng đưa Tử Đào hai vạn lượng áp đáy rương, ba điền trang, chín cửa hàng, còn có đồ trang sức, đồ sứ, đồ cổ, tranh chữ. không cần nói đến những thứ như lặng la tơ lụa, xiêm áo, chăn, đồ dùng trong nhà càng thêm nhiều. Có thể nói đồ cưới của Tử Đào bây giờ là đứng đầu Cổ Thuỷ trấn, so với đồ cưới mà nhà giàu nhất trấn trên là Liễu viên ngoại chuẩn bị cho con gái ông ta chỉ có nhiều hơn chứ không kém! Trừ giường chiếu lúc trước đã đưa qua, đồ cưới của Tử Đào bây giờ cũng có chín mươi chín rương! Còn không phải sao, kiệu hoa của Tử Đào đã đi thật xa rồi mà đồ cưới còn chưa ra khỏi cửa hết.
Đồ cưới nhiều như thế này có thể nói là ập vào mắt người qua đường.
Vì vậy, lúc nhặt tiền được rải ra trong hôn lễ của Chu Viễn, mọi người còn lớn tiếng thảo luận không ngừng.
“Ôi chao! Thế này gọi là mười dặm hồng trang cũng không quá đâu! Thụ ca nhi bọn họ thật giỏi nha! Dựa vào mấy huynh muội mà có được gia sản hùng hậu đến như vậy, chị em gái xuất giá người sau càng nhiều đồ cưới hơn người trước, thật là ngưỡng mộ!” Có người nhặt tiền hý nói với người bên cạnh.
“Còn không phải sao, có thể làm chị em gái của Thụ ca nhi vận khí thật tốt, nhìn đồ cưới này đủ để tân nương dùng cả đời không hết đấy!” Một bên có người phụ hoạ. “Ôi người có tiền thật là thích, nhìn xem, có thể cả đời ăn uống không lo!” Có người cảm khái. “Các người còn không mau nhặt tiền đi, một hồi hết bây giờ!” Có người yêu tiền nhắc nhở. “Ha ha! Nhìn dáng vẻ Nhị cô gia của Đổng gia vui vẻ và hào phóng như vậy còn sợ nhặt không hết tiền nha!” Có người trêu ghẹo. “Đúng vậy, đúng vậy, bình thường nhà khác rải tiền mừng đều là chút tiền xu, nhìn người ta đi, rải bạc luôn đấy!”
“Đúng đó, cô gia nhà này thật hào phóng!” Mọi người rối rít phụ họa.