Điền Viên Cẩm Tú

Chương 317: Trên đường gặp cướp

“Thư Mặc, chuyện đó ta cũng hiểu. Nhưng ta sợ A La sẽ từ chối ta, vậy nên ta mới muốn tìm một biện pháp vẹn toàn, vừa có thể khiến A La thích ta, lại làm cho nàng hiểu rõ lòng ta.” Thân Diệc Phàm nói.


Thư2Mặc nghe vậy thì cũng hiểu ý của Thân Diệc Phàm, sau một lúc suy nghĩ, cậu có biện pháp ngay. Thế là cậu vội hiến kế cho Thân Diệc Phàm: “Thiếu gia, tiểu nhân có ý này không biết thiếu gia có muốn nghe không?”
Thận Diệc8Phàm đang sứt đầu mẻ trán, nghe Thư Mặc nói vậy thì hỏi ngay: “Ý gì?”


“Thiếu gia, chúng ta.” Thư Mặc ghé sát sai Thân Diệc Phàm, hiến kể.


Từ phủ thành Bạch Nhạc đến phủ thành Mạc Phủ có một con đường nhỏ, một đoàn xe đi6vội trên đường. “Tam tiểu thư, còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến trấn nhỏ gần đây, với tốc độ này ta có thể tới được trân trước khi trời tối.” Sau khi hỏi thăm tình hình xong, Hạ Hà kéo mành ra báo cáo với3Tử La ngồi trong xe.


“Vậy thì tốt, chúng ta không cần phải ngủ ngoài trời rồi.” Tử La nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Không sai, đoàn xe đang đi chính là đoàn của Tử La và Thân Diệc Phàm. Nói đến chuyện này phải bắt5đầu từ ngày hôm qua, Thân Diệc Phàm đột nhiên đến nói, người của hắn ở phủ thành Mạc Phủ thấy có ba nơi thích hợp để mở chi nhánh tửu lâu. Thân Diệc Phàm nói, họ hợp tác mở tổng điểm tửu lầu ở phủ thành, vì phải xây lại nên sẽ mất thời gian, cho nên bây giờ hẳn chọn phủ thành Mạc Phủ gần với Bạch Nhạc nhất, muốn tìm một nơi để mở chi nhánh tửu lâu thứ hai. Hiện tại chuẩn bị mở chi nhánh thứ hai, đến lúc khai trương tổng quán xong là họ có thể mở tiếp chi nhánh này. Hai cửa tiệm khai trương liên tiếp ở hai phủ thành, chắc chắn danh tiếng tửu lâu sẽ vô cùng chấn động.


Phủ thành Bạch Nhạc và phủ thành Mạc Phủ rất gần nhau, đi xe ngựa chưa đến một ngày rưỡi là tới, cho nên việc mở chi nhánh hai ở đó là rất thích hợp.


Sau khi phân tích với Tử La xong, nàng nghe cũng cảm thấy có lý. Thế là Thân Diệc Phàm đề nghị nàng cùng hắn đi đến phủ thành Mạc Phủ xem địa điểm mở tửu lâu thích hợp, đưa cả ý kiến cho việc trang trí ở đây nữa.


Người ta đã tới cửa mời, Tử La sao có thể không biết xấu hổ mà bỏ dở giữa chừng. Thế là nhân lúc Tư Hiên đi phủ thành bàn chuyện làm ăn mấy ngày, chuyện về trấn Cổ Thủy có thể bị trì hoãn, nàng bàn bạc với Tử Hiên mới quyết định cùng Thận Diệc Phàm đi đến phủ thành Mạc Phủ.


Vốn Tử Hiên còn muốn đi cùng Tử La, nhưng gần đây cậu thực sự quá bận, hơn nữa Thân Diệc Phàm cũng vừa giới thiệu cho cậu một điền trang muốn bán. Điền trang này ở ngoại thành phủ thành, nghe nói không chỉ đất đai phì nhiều mà còn diện tích lớn, hơn 1500 mẫu đất.


Tử La bàn bạc với Tử Hiên xong thấy cơ hội mua được điền trang như thể cũng không nhiều, thế là họ quyết định mua lại, vì vậy gần đây Tử Hiên còn phải đến điền trang kia xem thử.
Nhiều chuyện cậu cần phải xử lý đến thế cho nên dù muốn đi cùng Tử La đến Mạc phủ cũng không có cách nào.


Thế là Tử Hiên phải dặn dò Xuân Hoa và Hạ Hà suốt, phải chú ý an toàn của Tử La.
Xuân Hoa và Hạ Hà cũng có chút công phu, cho nên có hai người họ đi cùng Tử Hiên mới yên tâm hơn một chút.


Ngoài căn dặn hai người họ chú ý an toàn cho Tử La, Tử Hiên còn phái Kim Tiễn, Đồng Tiền và hai tiểu nhị đáng tin cậy ở cửa hàng Malatang của họ ở phủ thành do chưởng quỹ Ngô Thiết Ngưu chọn lựa đi cùng. Sau khi sắp xếp xong, Tử Hiên lại tiếp tục dặn dò Tử La, ra khỏi nhà phải chú ý an toàn, giữ khoảng cách với Thân Diệc Phàm, khi ấy Tử Hiên mới yên tâm để nàng đi.


Cũng không trách tại sao Tử Hiên lại cẩn thận như vậy, bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tử La ra ngoài một mình, trước kia đều có Tử Đào đi cùng, hơn nữa nàng chưa từng đi đến phủ thành Mạc Phủ, cũng chưa từng rời khỏi phủ Nhạc Bạch nữa kìa.


Ngoài ra, Tử Hiên cảm thấy Thân Diệc Phàm có ý với Tử La, cho nên cậu lại càng cẩn thận. Tử Hiên nghĩ, nếu không phải Thân Diệc Phàm và họ có giao tình nhiều năm, hơn nữa họ cũng yên tâm về nhân phẩm của Thận Diệc Phàm, chắc chắn Tử Hiên sẽ không để Tử La đi cùng hắn đến phủ thành Mạc Phủ đầu.


Sáng sớm hôm nay Tử La và Thần Diệc Phàm đã xuất phát đến Mạc Phủ, bởi vì trên đường đi hơi chậm nên không biết có kịp đến trấn nhỏ phía dưới không.


Nếu trước khi trời tối không tới kịp, đồng nghĩa với việc họ phải ngủ lại ở ngoại ô, vì lẽ đó Thân Diệc Phàm đề nghị đi đường tắt, nhanh hơn đường lớn một chút, may ra thì tới kịp.


Đi đường tắt thì nhanh hơn, hơn nữa nghe Thân Diệc Phàm nói bình thường cũng có nhiều người đi đường này, vì thế Tử La nghe vậy cũng đồng ý đi cùng.


Sau khi nghe Hạ Hà báo cáo, biết không phải ngủ lại ngoài trời, Tử La cũng thấy yên lòng. Nghĩ đến sắp tới được phủ thành Mạc Phủ, nàng lại chợt nhớ đến Mạc Vân Thiên. Nàng biết có hương của Mạc Vân Thiên là phủ thành Mạc Phủ, tổ trạch Mạc gia cũng ở đây.


Nghĩ tới việc sắp bước vào nơi mà hắn được sinh ra, không hiểu sao Tử La bỗng có một cảm giác vui vẻ vô hình, giống như thể nàng lại gần Mạc Vân Thiên hơn một chút. Nàng muốn biết, nơi mà hắn đã sinh ra, đã lớn lên trông như thế nào.


Tử La biết lần này nàng dễ dàng đồng ý đến phủ thành Mạc Phủ như vậy, mong muốn được đến cổ hương của Mạc Vân Thiên cũng là một lý do.


Nghĩ mới nhớ, cũng hơn một năm rồi nàng chưa gặp lại hắn, nói không nhớ hắn chút nào đúng là điều không thể. Tử La cũng không biết tình cảm mà mình dành cho Mạc Vân Thiên là sao, nàng chỉ biết ở cạnh Mạc Vân Thiên, nàng có một cảm giác an toàn kỳ lạ, còn cả thân thiết, đến mức khiến nàng ỷ lại và lưu luyến... Đồng thời mỗi khi nghĩ đến thân thể của Mạc Vân Thiên, nàng lại thấy đau lòng khôn xiết. Nàng muốn hòa vào thế giới của hắn, mang ấm áp xua tan đi sự hiu quạnh đó, Mà cứ mỗi lần nhìn thấy Mạc Vân Thiên đẩy người khác ra xa ngàn dặm, cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn. Nàng biết hắn lạnh lùng là muốn che giấu sự cô độc của mình.


“Xuân Hoa tỷ, Hạ Hà tỷ, hai người từng tới cố hương của Mạc Đại ca chưa?” Nghĩ tới đây, Tử La bèn hỏi Xuân Hoa và Hạ Hà.
Xuân Hoa và Hạ Hà đột nhiên trầm mặc, bỗng nhiên được hỏi chuyện này, nhất thời trong lòng họ lại cảm thấy khó chịu.


“Nô tỳ và Hạ Hà đều sinh ra ở biến thành, cho nên chưa từng đến cố hương của Hầu gia ạ.” Xuân Hoa không nhịn được nói lảng sang chuyện khác: “Nghe nói phủ thành Mạc Phủ là một trong ba phủ phồn hoa nhất Mạc Bắc, giàu có và đông đúc nhất. Nghe nói còn náo nhiệt hơn phủ thành Bạch Nhạc của chúng ta. Đến lúc Tam tiểu thư xử lý xong chuyện tửu lâu, người có thể đi dạo quanh xem thử.”


“Hay lắm. Lúc có thời gian mình đi dạo đi, nhân tiện xem xem nơi mà Mạc Đại ca lớn lên trông như thế nào.” Tử La không để ý vẻ mặt của Xuân Hoa và Hạ Hà, nghe Xuân Hoa nói vậy thì cũng tán thành ngay.


Lúc mấy người đang nói chuyện, đột nhiên cả người chúi về phía trước, xe ngựa đột ngột dừng lại. Phu xe bên ngoài từ trước đến nay luôn cẩn thận, chắc chắn không thể tự nhiên dừng xe như thế được, cho nên Tử La biết là có chuyện xảy ra. Chưa đợi nàng lên tiếng hỏi, Hạ Hà đã kéo màn xe ra hỏi Kim Tiễn ở ngoài: “Kim Tiễn có chuyện gì thế?” Giọng Hạ Hà vừa vang lên, Kim Tiễn còn chưa kịp trả lời, đoàn xe trước mặt đã hỗn loạn.


“Tam tiểu thư, hình như chúng ta gặp cướp rồi. Mọi người ngồi yên trong xe, đừng ra ngoài.” Ngay sau đó là tiếng thất thanh của Kim Tiễn.


Phía trước đoàn xe vang lên giọng nói đầy sát khí và thô lỗ: “Mấy người nghe đây, đưa hết đồ đạc đáng giá ra, đàn bà cũng để lại cho ông, ông sẽ tha mạng cho mấy người còn bằng không thì các người hiểu đấy.”


Dù Tử La không nhìn thấy tình huống bên ngoài nhưng nghe âm thanh thì cũng hiểu ra ngay, đây không phải là giọng của bọn cướp đó sao?
Nàng cảm thấy tế bào não của mình không đủ để dùng rồi.


Tử La không ngờ mình còn có thể tự trải nghiệm một lần bị cướp như thế, nhất thời không biết phải làm sao. Xuân Hoa, Hạ Hạ cũng bị giật mình trước tình hình đó. Nhưng các nàng là người luyện võ, cũng từng được huấn luyện, cho nên sau phút kinh hoàng ngắn ngủi, các nàng bình tĩnh ngay. “Tam tiểu thư đừng sợ, nô tỳ và Hạ Hà sẽ không để người xảy ra chuyện gì đâu.” Xuân Hoa lo Tử La hoảng sợ nên vội an ủi. “Ta không sao.” Tử La biết giờ có lo cũng không giải quyết được gì nên nàng cố để khiến mình bình tĩnh. “Chào các vị hảo hán, bạc thì ta sẽ để lại cho các vị, nhưng nữ quyến thì không.” Đúng lúc này, phía trước vang lên giọng nói của Thân Diệc Phàm. “Lão đại, đừng nghe thằng nhãi đó nói, mấy huynh đệ mới tìm hiểu thấy trong đội xe này có đàn bà, ba đại mỹ nhân đây, chúng ta cướp lấy làm áp trại phu nhân cho ngài thì quá tốt rồi.” Có một kẻ nịnh nọt nói với tên cầm đầu. “Ha, dám đấu trí với ông đây phải không, ta thấy thằng nhãi này chán sống rồi.” Tên cầm đầu nghe vậy thì càng tỏ ra tức tối.


“Các vị hảo hán à, ta nào dám, những người trong xe là muội muội của ta, mong các vị hảo hán tha cho, đồ đáng tiền vàng bạc bọn ta đều đưa cả. Còn người thì các ngươi đừng hòng đụng đến một sợi tóc của nàng. Hơn nữa chỗ này cách đường lớn rất gần, lúc đó có quan sai đi qua, các ngươi không sợ đánh nhau với quan sai thì không chạy được sao?” Lúc mới đầu giọng điệu của hắn còn có phần mềm mỏng, nhưng sau đó lại bắt đầu uy hϊế͙p͙.


Tử La biết Thân Diệc Phàm nói vậy là vừa đấm vừa xoa, hy vọng sau khi nhóm sơn tặc này cầm bạc đi thì vì an toàn họ sẽ không dám cướp người.


Nào ngờ đám sơn tặc này cực kỳ ngang ngược, giọng nói quái gở đó lại vang lên: “Ô thằng nhãi này còn dám uy hϊế͙p͙ lão tử của chúng ta. Đừng nói giờ đang gần tối, làm gì có quan sai nào ở đây, mà dù là ban ngày ban mặt cũng chẳng có quan sai nào tới được, có chăng nữa thì ông đây cũng không sợ nhé.”


Ngay sau đó giọng tên cầm đầu tức tối nói: “Xem ra các ngươi rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Lên đi. Các huynh đệ lên hết cho ta.”