Thấy xe ngựa ngừng lại, Tử La rất tò mò nàng đã tới chỗ nào, bèn vén màn xe lên!
Vừa nhìn, Tử La cũng bị cảnh sắc xung quanh khiến cho sự ngây người! Hóa ra, các nàng đi tới một bờ hồ cách đó không xa, hiện tại bóng đêm đã buông xuống,2không xa trên mặt hồ đậu vào chiếc thuyền hoa hoa lệ phi thường. Chỉ thấy những chiếc thuyền hoa này đèn đuốc rực rỡ, biển mặt hồ phẳng lặng thành tấm kính lung linh rực rỡ!
“A La, thích cảnh đêm ở nơi này không?” Thân Diệc Phàm thấy Tử La cùng Xuân Hoà,8Hạ Hà bước xuống xe ngựa liền mang theo Thư Mặc đi tới hỏi. “Dạ! Đêm bên hồ này thật quá đẹp!” Tử La đúng sự thật mà gật đầu. “Đúng chứ, Thân Đại ca không có lừa muội đi! Nhưng mà, chút nữa Thân Đại ca còn có thể cho A La thưởng6thức cảnh đêm còn đẹp hơn nhiều! Đi theo huynh!” Tiếp đó, Thân Diệc Phàm dẫn Tử La tới bên kia hồ, cùng đi lên một chiếc thuyền.
Chiếc thuyền này trang hoàng hoa lệ đến cực hạn. Trên thuyền treo đầy đèn lồng tinh xảo lộng lẫy. Trong thuyền cũng bài trí xa hoa,3đẹp đẽ, nhỏ như một cái bàn, một cái ghế đều rất tinh tế.
“Oa! Thân Đại ca, thuyền này sao huynh tìm được nha?” Tử La nhịn không được tò mò hỏi han.
“Là huynh mượn của một người bạn. Hắn đồng ý cho huynh mượn vài ngày. Cho nên đêm nay chúng ta muốn5chơi bao lâu cũng được, kể cả đêm mai A La muội muốn đến cũng được. Tới, ăn vài thứ trước đi!” Thân Diệc Phàm dẫn Tử La tới trước một cái bàn trà ngồi xuống nói. Chỉ thấy trên bàn trà kia đã bày biện đầy đủ các loại bánh ngọt tinh xảo và nước trà!
Tuy rằng hơn nửa giờ trước Tử La đã dùng qua cơm chiều, nhưng hiện tại nhìn thấy bánh ngọt ngon lành như vậy, nàng vẫn không nhịn được mà ăn một chút! Tử La và Thân Diệc Phàm vừa ăn điểm tâm vừa tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng thật ra cũng rất thích ý!
“Thân Đại ca, chúng ta ra bên ngoài ngắm cảnh đêm được không?” Tử La cảm thấy bánh ngọt cũng đã ăn không ít, bèn muốn ra ngoài xem cảnh hồ. Dù sao nàng hiếm có được một lần đi du thuyền, không ngắm cảnh đẹp trên mặt hổ chẳng phải là có chút tiếc nuối sao.
“Được!” Thận Diệc Phàm vui vẻ đứng dậy, đi trước vài bước vén rèm che lên, dẫn Tử La ra ngoài thuyền.
Đi tới bên ngoài thuyền, tầm nhìn quả nhiên khoáng đạt không ít! Ban đêm mặt hồ tĩnh mịch mà an tường, thỉnh thoảng trên mặt hồ còn có thể truyền tới tiếng đàn sáo loáng thoáng từ trong những thuyền hoa khác, thậm chí còn có tiếng ngâm thơ đối từ.
Từ trên mặt hồ nhìn lại về phía bờ, con đường phía xa mặt hồ lúc này đúng là đèn đuốc rực rỡ. Tuy rằng Tử La không nghe được tiếng động trên đường cái kia, nhưng dường như cũng có thể tưởng tượng được tiếng người ồn ã, cảnh tượng thật náo nhiệt... Cảnh đẹp trước mắt này đối với Tử La mà nói quả thật là đủ mới lạ! Tử La đang im lặng thưởng thức cảnh đêm, đột nhiên trên người ấm áp. Hóa ra là Thân Diệc Phàm phủ thêm áo choàng cho nàng!
“Ban đêm rất lạnh, mặc nhiều chút!” Thận Diệc Phàm vừa sửa sang lại áo choàng cho Tử La vừa nhắc nhở nói.
Thấy Thân Diệc Phàm sau khi không có áo choàng thật ra ăn mặc so với mình còn ít hơn. Hơn nữa Thân Diệc Phàm thân thiết sửa sang lại áo choàng cho mình như vậy, Tử La cũng có chút không được tự nhiên.
Vì thế, Tử La bèn cự tuyệt: “Thân Đại ca, A La mặc rất dày, huynh đừng lo, áo choàng này huynh khoác đi!”
“Không sao! Thân Đại ca là nam tử, làm sao lại yếu ớt như vậy!” Thân Diệc Phàm lúc này cũng vừa mới sửa sang lại áo choàng cho Tử La xong, nghe vậy cười nói. Thấy thái độ Thân Diệc Phàm kiên quyết, Tử La nói thêm một lần, thấy Thân Diệc Phàm không có ý định cầm lại áo choàng, Tử La cũng bèn thôi.
Thân Diệc Phàm nhìn cảnh hồ tĩnh mịch trước mắt, bên cạnh còn có mỹ nhân làm bạn, tâm tình cũng không phải sung sướng bình thường!
Nghĩ tới mục đích hôm nay, Thân Diệc Phàm bèn đề nghị với Tử La: “A La muốn nghe đàn không? Hôm nay Thân Đại ca đàn một khúc nhạc cho A La nhé?”
Nhìn mãi cảnh đếm, Thân Diệc Phàm đột nhiên đề nghị đàn cho mình nghe, Tử La có chút phản ứng không kịp. Nhưng mà, thấy vẻ mặt chờ mong, một bộ dáng nóng lòng muốn thử của Thân Diệc Phàm, Tử La cũng không thể không biết xấu hổ mà nói nàng không chỉ không biết đánh đàn, mà đến nghe đàn cũng không hiểu! Vì thế, Tử La cũng chỉ đành cứng nhắc gật đầu, bằng không ít nhiều cũng phá vỡ hưng phấn của người khác nha! Tử La nghĩ, một lát dù cho nàng nghe hiểu hay không, cứ im lặng làm bộ thật sự nghe là được!
Thân Diệc Phàm dẫn Tử La vào trong thuyền, mang đàn của hắn ra bèn bắt đầu thử dây đàn.
Tiếp theo, từng làn điệu vô cùng êm tai, nhuốm chút sầu muộn như tuôn ra từ đôi tay của Thân Diệc Phàm! Thân Diệc Phàm đàn khúc Phường Cầu Hoàng.
Nhưng mà, ở phương diện âm nhạc này Tử La dốt đặc cán mai, nghe mấy ca khúc hiện đại được yêu thích thì còn được, chứ làm sao có thể lĩnh hội được khúc đàn cổ thâm tình mà Thân Diệc Phàm đánh kia. Cho nên Thân Diệc Phàm đàn khúc Phượng Cầu Hoàng này nhất định là “Đàn gảy tại trâu.” May mắn nha đầu kia còn biết lo lắng tâm tình của Thân Diệc Phàm. Tuy rằng nghe không hiểu nhưng Tử La vẫn im lặng ngồi một bên, thỉnh thoảng nhàm chán thì ăn mấy miếng bánh ngọt, uống mấy ngụm trà! Lúc này Thân Diệc Phàm làm sao biết được Tử La ngay cả khúc nhạc Phường Cầu Hoàng nổi danh như vậy cũng nghe không hiểu. Cho nên hắn thấy Tử La im lặng nghe thì đánh đàn lại càng thêm nồng nhiệt! Một khúc Phượng Cầu Hoàng đàn xong, Thân Diệc Phàm khẩn trương ngẩng đầu lên, trong lòng rất không yên muốn thấy Tử La nghe tiếng đàn thổ lộ của hắn thì phản ứng thế nào? Nhưng mà, phản ứng của Tử La có chút ngoài dự kiến của hắn! “Hay! Hay! Thân Đại ca huynh đàn thật êm tai!” Tử La thấy Thân Diệc Phàm đàn xong, bèn phối hợp ra sức vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Tử La nhiệt tình mà khen ngợi hắn đàn như vậy, trong nháy mắt Thân Diệc Phàm cũng có chút mừng thầm. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy phản ứng này có chút không đúng! Thân Diệc Phàm đã tưởng tượng qua vô số loại phản ứng của Tử La, nhưng thật không ngờ đến Tử La lại có phản ứng như vậy!
Hiện giờ Tử La nhìn qua dường như là rất vừa lòng với khúc nhạc hắn đàn, nhưng thái độ này cũng có chút quá... nhiệt tình, cũng không có chút ngượng ngùng nào sau khi được nam tử thổ lộ.
Nhất thời, Thân Diệc Phàm thực sự là không hiểu ra sao!
Vì thế, Thân Diệc Phàm thử hỏi han: “Vậy A La cảm thấy Thân Đại ca đàn khúc này tốt chỗ nào?”
Tử La vốn chỉ nghĩ làm bộ nghe hiểu khúc này, không nghĩ tới phá hủy hứng trí của Thân Diệc Phàm, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Thân Diệc Phàm sau khi đàn xong còn có thể hỏi hắn đàn tốt chỗ nào! Cái này, nghe Thân Diệc Phàm hỏi như vậy, Tử La nhất thời mắc kẹt. Nàng căn bản nghe không hiểu khúc đàn này, làm sao có thể nói nó tốt chỗ nào được! Nhưng mà, hiện giờ Thân Diệc Phàm người ta nhìn nàng với vẻ mặt chờ mong như vậy, đợi câu trả lời của nàng, nàng dám ở lúc người ta sau khi đàn xong mới nói một câu thật ra mới rồi nàng cái gì cũng không hiểu sao?!
Đáp án này đương nhiên là không dám nha! Cho nên Tử La không khỏi ở trong lòng kêu khổ không thôi!
Tâm tư thay đổi thật nhanh, không rõ tình huống Tử La bèn dựa theo cách thức nàng tự nhận là “Chìa khóa vạn năng” mà trả lời: “Thân Đại ca đàn khúc này đúng là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, êm tai dễ nghe, dư âm còn văng vẳng bên tai, có thể nói là đàn rất tốt, rất tốt!”
Thân Diệc Phàm nghe xong câu trả lời nói cũng như không này của Tử La, nhất thời hắn bình thường am hiểu bất động thanh sắc như thế nào, lúc này cũng có chút nhịn không nổi!
Vì thế, vẻ mặt Thân Diệc Phàm trong nháy mắt trở nên quái dị! “A La... A La nói không đúng sao?” Thấy vẻ mặt Thân Diệc Phàm mất tự nhiên, trong lòng Tử La có chút lộp bộp, chẳng lẽ lời mới rồi của nàng không đúng?! Nhưng cách thức trả lời vừa rồi của nàng rõ ràng chính là “Chìa khóa vạn năng” nha, lấy ra tán dương khúc nhạc nào cũng đều được, nói cách khác chính là chẳng có chút thật tâm nào, nói cũng như chưa nói. Thấy vẻ mặt không yên này của Tử La, Thân Diệc Phàm làm sao có thể không rõ vừa rồi căn bản Tử La nghe không hề hiểu khúc Phượng Cầu Hoàng hắn đàn! Nha đầu này vừa rồi là một mực giả bộ nghe mà thôi. “Không có, A La nói rất đúng! Thân Đại ca chỉ là cảm thấy bản thân mình đàn không có tốt như A La nói vậy, nên có chút xấu hổ thôi!” Tuy rằng Tử La căn bản nghe không hiểu khúc nhạc hắn đàn, nhưng Thận Diệc Phàm cũng không đành lòng để Tử La phải khó xử.
“Thân Đại ca huynh đừng khiêm tốn, A La sớm đã nghe qua, Thân Đại ca huynh là đại tài tử của phủ thành, tinh thông cầm kỳ thi họa. Cho nên khúc nhạc Thân Đại ca huynh đàn đương nhiên là vô cùng hay!”
Tử Là nghe Thân Diệc Phàm nói vậy cũng thở phào một hơi. Bằng không bị phát hiện vừa rồi nàng căn bản là nghe không hiểu khúc đàn của huynh ấy, nàng cũng không biết giấu mặt vào đầu. Chuyện này thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến giao tình nhiều năm của nàng cùng Thân Diệc Phàm!
Thấy bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của Tử La, Thân Diệc Phàm cảm thấy hắn căn bản là đối với nha đầu quỷ tinh linh này không tức giận nổi! Để ý thấy khóe miệng Tử La có dính chút vụn bánh ngọt, nghĩ tới là mới vừa rồi khi nghe đàn ăn chút điểm tâm thì bị dính lại, Thân Diệc Phàm không nhịn được thấy buồn cười. Hắn đoán chừng nha đầu này ban nãy không hiểu tiếng đàn cũng không dám nói ra, đành im lặng ngồi nghe, nhưng lại nhịn không được nhàm chán mà ăn bánh ngọt giết thời gian.
Nghĩ đến đây, Thân Diệc Phàm làm sao còn có thể tức giận với Tử La.
Thân Diệc Phàm đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một cái nha đầu quỷ tinh linh như vậy, cuộc sống trôi qua chắc chắn sẽ càng thêm sinh động, thú vị! Nghĩ đến đây, ánh mắt Thân Diệc Phàm nhìn Tử La càng thêm nhu tình như nước, tiếp theo kìm lòng không được mà đưa tay qua nhẹ nhàng lau đi chút vụn bánh ngọt ở khóe miệng Tử La! Tử La thấy Thân Diệc Phàm đưa tay về phía mình, trong lòng nhất thời liền khẩn trương, nhưng cũng không thể né tránh nên nhất thời chỉ có thể cứng nhắc ngồi đó. Cũng may, Thân Diệc Phàm chỉ đưa tay gạt vụn bánh ngọt trên mặt nàng mà thôi! Ai! Đúng là sợ bóng sợ gió!
Nhưng tiếp đó Tử La mới sực tỉnh mà phản ứng lại. Nàng nghe người ta đàn lại còn có thể hăng say ăn bánh ngọt, thậm chí vụn bánh ngọt dính lại còn không biết, thật sự là có chút quá phận!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tử La cũng không khỏi đỏ lên, cảm thật thật quá xấu hổ! “Thân Đại ca... Thân Đại ca, vụn bánh ngọt ấy vừa mới rồi A La không cẩn thận bị dính lại!” Tử La cảm thấy hiện tại cũng không biết mình đang nói cái gì!
Thân Diệc Phàm thấy Tử La phản ứng như vậy cũng biết cô gái nhỏ này ngượng ngùng chuyện nàng vừa nghe hắn đàn vừa có thể hăng say ăn bánh ngọt. Nhìn thấy Tử La luôn luôn biết ăn nói hiện tại xấu hổ đến không biết làm như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên, Thân Diệc Phàm cũng cảm thấy Tử La như vậy thật đáng yêu. Hắn cũng không nhịn nổi mà cười thành tiếng.
Đang xấu hổ vạn phần Tử La nghe được tiếng cười sang sảng này của Thân Diệc Phàm, sắc mặt lại càng thêm đỏ! “Tốt lắm, Thân Đại ca biết A La luôn luôn thích ăn bánh ngọt, cho nên Thân Đại ca sẽ không chê cười A La!” Thấy Tử La quẫn đến mức giống như sắp khóc lên, Thân Diệc Phàm nhanh chóng nói.