Chỉ thấy Đổng Mai bị Hà Hoa xô liền ngã về phía Lâm Chi. Lâm Chi liền bị Đổng Mai đè ngã xuống. Thấy hai người họ ngã xuống, người Hà gia cùng đám người Đông Hoàng thị liền hốt hoảng.
Có điều người Hà gia đỡ là Lâm Chi, còn Đổng Hoàng thị đỡ Đổng Mai dậy. Hà2lão bà thấy mấy người con dâu đỡ Lâm Chi dậy rồi, Lâm Chi vẫn luôn ôm bụng kêu đau, con ngươi đảo một vòng liền nhìn Đổng Mai mắng: “Trời đất, ngươi đúng là độc ác, còn dám ra tay với chắt trai bảo bối của ta lần nữa!” Nói xong liền giơ tay tát Đổng Mai.
“Hà8lão bà. Bà điên rồi!” Đông Hoàng thị thấy vậy liền đẩy Hà lão bà ra, sau đó chửi: “Đây rõ ràng là cháu gái Hà Hoa của bà đẩy người, liên quan gì đến Mai tỷ nhi nhà ta?”
“Hừ! Đổng Mai xô ngã cháu dâu ta là sự thực, ta không quan tâm nó làm sao lại6thế. Nếu chắt trai của ta có chuyện gì, lão bà ta nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi!” Hà lão bà không nói lý. Hà tú tài thấy cùng tranh cãi cùng Đông Hoàng thị và huynh muội Tử La không giành được lợi gì, giờ thấy Hà lão bà làm ầm lên cũng không3ngăn cản. Hắn nghĩ cứ để Hà lão bà làm ẩm như vậy, bọn họ có thể kiếm được chút lợi ích. Thế là hắn cũng không ngăn cản Hà lão bà. “Bà đúng là đồ vô lý!” Đông Hoàng thị cả đời đều không nói lý lẽ, không ngờ bây giờ lại đụng phải người vô lý5hơn bà ta, tức muốn sôi máu. “Cái gì mà vô lý chứ? Hừ, hôm nay lão bà ta chỉ nói câu này, nếu chắt trai của ta có chuyện gì, Hà gia chúng ta nhất định sẽ không buông tha các ngươi!” Hà lão bà nói xong quay sang mấy người con dâu, nói: “Còn không mau đi mời đại phu, mau đi mời đại phu đến!”
“Mẹ, chúng ta không mang theo bạc.” Đại tức phụ Hà gia nghe nói đi mời đại phu liền không vui. “Ngươi còn sợ không có người trả bạc sao? Tiền mời đại phu hôm nay, Đổng gia đừng mơ chúng ta sẽ bỏ ra một đồng!” Hà lão bà chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói. Người Hà gia nghe Hà lão bà nói vậy liền hiểu ra, ánh mắt sáng rực. “Nhưng, đi đâu mời đại phu đây?” Hà gia Tam tức phụ hỏi Hà lão bà. “Các cháu đi mời Ngô đại phu đến đây đi!” Trần trưởng thôn thấy vậy liền sau mấy người trẻ tuổi đi gọi Ngô đại phu trong thôn tới. Dù sao tình hình của Lâm Chi có vẻ không ổn.
Nhưng không ngờ Lâm Chi nãy giờ luôn kêu đau đột nhiên nói: “Bà nội, bà bà, con không có chuyện gì, không cần mời đại phu đầu. Tỷ tỷ không cẩn thận mà thôi, con về nghỉ ngơi một lát là được.”
“Đúng vậy, Chi tỷ nhi khỏe mạnh lắm, ngã một cái cũng không sao đâu, mọi người đừng lo.” Lâm Mã thị cũng nói theo.
“Cái gì mà không sao đâu chứ, độc phụ kia ngã đè lên người con, sao có thể không mời đại phu đến khám được. Không khám xem thế nào, chúng ta cũng không yên lòng.” Hà gia Tam tức phụ là người đầu tiên phản đối. “Mẹ nói đúng, Chi nhi, chúng ta mời đại phu đến khám đi. Yên tâm, vi phu nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng.” Hà tú tài cũng nói.
Người chung quanh nghe Hà tú tài nói vậy đều thi nhau lắc đầu. Lâm Chi này bị ngã rõ ràng là do Hà Hoa xô Đổng Mai, Hà lão bà bọn họ không nói lý thì thôi, bây giờ người đọc sách duy nhất ở Hà gia là Hà tú tài cũng nói như vậy, có thể thấy phẩm hạnh của nhà họ như thế nào.
“Không, không cần! Trong chuyện này chúng ta cũng có chỗ không đúng. Tỷ tỷ bây giờ đã tội nghiệp lắm rồi, chúng ta không nên so đo tính toán với tỷ ấy nữa.” Lâm Chi thấy mấy người kia đang định đi mời đại phu liền cuống lên, nói xong liền nháy mắt ra hiệu với Lâm Mã thị. Lâm Mã thị thấy Lâm Chi ra hiệu liền chạy lại ngăn cản mấy người muốn đi mời đại phu: “Chi tỷ nhi nhà chúng ta không có chuyện gì, không cần phiền các vị đi mời đại phu đâu!” Mấy người trẻ tuổi kia nghe vậy thoáng lưỡng lự, nhìn Trần trưởng thôn.
Trần trưởng thôn sống đến từng này tuổi, sao không nhìn ra mẹ con Lâm Chi có vấn đề chứ. Mặc kệ hai mẹ con họ có ý gì, hôm nay nhất định phải mới đại phu. Thế là Trần trưởng thôn nói: “Người này ngã trước mặt chúng ta, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được, mau mau đi mời đại phu đến.”
So với mẹ con Lâm Chi thì mấy người kia đương nhiên nghe lời Trần trưởng thôn hơn. Thế là Trần trưởng thôn vừa nói xong, bọn họ liền chạy đi mời đại phu. Mẹ con Lâm Chi thấy mọi người chạy đi mời đại phu rồi, mặt liền trắng bệch, nhưng bọn họ cũng không thể nói từ chối được.
Trần trưởng thôn cũng nhìn ra vấn đề thì huynh muội Tử La sao không nhìn ra được chứ. Mặc dù Tử La không biết lý do mẹ con Lâm Chi không muốn mời đại phu, nhưng chắc chắn không phải vì muốn cho Đổng Mai một cơ hội. Còn vì sao bọn họ không muốn, thì đợi lát nữa đại phu đến là biết thôi.
Thế nên cho dù Trần trưởng thôn không kiên trì nói mời đại phu, thì huynh muội Tử La cũng mời.
Chỉ một lát sau Ngô đại phu liền tới. “Tiểu nương tử khó chịu chỗ nào?” Ngô đại phu hỏi. “Ta... ta không sao, đại phu không cần khám đâu!” Lâm Chi hốt hoảng lùi lại. “Đúng vậy, Chi tỷ nhi nhà ta không sao, không cần làm phiền đại phu.” Lâm Mã thị ở bên cạnh Lâm Chi cũng nói.
“Cái gì mà không cần chứ, ban nãy cháu ngã mạnh vậy mà!” Hà lão bà nghe vậy liền cuống lên, lại nói với Ngô đại phu: “Ngô đại phu bắt mạch cho cháu dâu của ta đi, đúng rồi, phải kể loại thuốc tốt nhất, đắt tiền nhất!” Chuyện đến nước này Lâm Chi cũng không thể từ chối bắt mạch được.
Mà Tử La các nàng nghĩ tới rất nhiều loại nguyên nhân, nhưng không ngờ Lâm Chi không muốn khám đại phu là vì nàng ta không hề mang thai! Đám người Hà lão bà biết Lâm Chi không mang thai liền không thể bình tĩnh nổi: “Đại phu, ông cẩn thận khám lại xem, con dâu ta sao lại không mang thai được, có phải ông muốn giúp đám Đông Hoàng thị nên mới nói con dâu ta không mang thai đấy chứ?” Hà gia Tam tức phụ không chấp nhận sự thực, vặn hỏi đại phu.
“Lão phu hành nghề bao nhiêu năm, chưa bao giờ nói dối! Hừ, các ngươi nếu không tin thì đừng mời ta tới. Trên trấn có nhiều danh y, các ngươi có thể tìm bọn họ, xem bọn họ có nói giống lão phu không!” Bị nghi ngờ y thuật, Ngô đại phu liền khó chịu.
Nghe Ngô đại phu nói như vậy, lại nhìn mẹ con Lâm Chi mặt mũi tái nhợt, mọi người làm sao không hiểu được chứ. Đông Hoàng thị thấy vậy cũng hiểu rõ, cố tình nói to: “Ngô đại phu, chúng ta đương nhiên tin tưởng y thuật của ông rồi. Ngô đại phu nếu thấy Lâm cô nương kia không có việc gì, vậy mời qua khám cho Mai tự nhi nhà chúng ta một chút, con bé bị Hà gia bọn họ đánh không nhẹ đâu!”
Ngô đại phu nghe liền qua bắt mạch cho Đổng Mai, có điều Đổng Mai chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không có gì đáng lo ngại.
Mọi chuyện sau đó vô cùng đặc sắc. Đám người Hà tú tài phát hiện bị Lâm Chi lừa, thái độ đối với Lâm Chi thay đổi một trăm tám mươi độ. Thế là đám người Hà tú tài bỏ lại cũng không bàn tới nữa.
Qua chuyện này, mọi người đều biết rõ bộ mặt thật của người nhà họ Hà rồi.
Không lâu sau đó, huynh muội Tử La lại nghe một chuyện rất khôi hài liên quan đến Hà gia: Nghe nói ở Hà gia thôn có lão thầy bói chột mắt, cả ngày ăn không ngồi rồi. Có một lần Hà lão gia vô tình phát hiện Hà lão bà qua lại với gã thầy bói chột mắt đó, còn nghe bọn họ nói chuyện, biết được hóa ra ba người con trai của Hà lão gia đều không phải con ruột của ông ta, mà là con của Hà lão bà cùng gã thầy bói đó. Bây giờ gã thầy bói chột mắt đang uy hϊế͙p͙ Hà lão bà đưa bạc cho ông ta, nếu không sẽ đi nói với Hà lão gia, lúc này mới bị Hà lão gia phát hiện.
Tin này đối với Hà lão gia có thể nói là sấm sét giữa trời quang.
Thể là Hà lão gia hét lớn một tiếng liền đi bắt lấy Hà lão bà, cho hai người họ một trận, kinh động mấy người Hà gia. Cuối cùng Hà tú tài phản ứng nhanh, mau bảo bọn họ bình tĩnh lại, dù sao chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được.
Hà lão gia bình tĩnh lại cũng biết chuyện này không vẻ vang gì, mà ba người con trai của ông ta, cả đứa cháu trai đều bảo đảm là chỉ nhận mình Hà lão gia làm cha, cũng chỉ hiểu kính với mình ông ta thôi. Lúc này Hà lão gia mới đồng ý không làm lớn chuyện.
Mặc dù người nhà họ Hà muốn giữ kín, nhưng chuyện này hôm sau đã lan truyền khắp thôn.
Thì ra hôm đó Hà gia náo loạn hơi lớn, những nhà xung quanh không ít người đã biết chuyện. Thế là nhà họ Hà liền trở thành trò cười cho mọi người.
Mà Hà gia bê bối như vậy, làm sao còn ngông cuồng tự đại như trước được chứ. Bây giờ người nhà họ Hà hầu như đều trốn trong nhà không dám ra ngoài nữa. Thế nên càng không dám lớn tiếng đòi hưu Đông Mai, dù sao bây giờ Hà gia đã chẳng còn danh tiếng, nếu Hà tú tài lại bỏ Đổng Mai chỉ sợ chẳng còn gì nữa.
Huynh muội Tử La nghe nói vậy không khỏi trợn mắt há mồm. Chuyện gì vậy trời? Có điều những chuyện này không liên quan tới huynh muội Tử La là được.
các nàng nghe nói chuyện này sau cũng là không khỏi có chút trợn mắt ngoác mồm! Còn Chu Viễn bên này cuối cùng cũng chuẩn bị xong sính lễ đưa đến cho Tử Đào. Cái tên Chu Viễn bám lấy Tử Đào không phải là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ rốt cuộc sắp ôm được mỹ nhân về, sao không vui mừng được chứ. Thế nên Chu Viễn càng tận tâm chuẩn bị sính lễ hơn. Sính lễ của Chu Viễn có thể nói là phong phú nhất ở thôn Hòe Hoa từ trước tới nay, không, phải nói là cho dù ở trấn Cổ Thủy thì sính lễ phong phú như vậy cũng là hiểm có rồi. Có thể nói, kỳ trân dị bảo bên trong sính lễ của Chu Viễn khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt. Ngay cả Tử La các nàng cũng bị chỗ trân bảo đó làm cho giật mình.
Tỷ như nguyên một tương trân châu lớn, đến mấy chục cuộn gấm vóc, vân vân... Tử La bây giờ mỗi khi nhớ lại lúc Chu Viễn đưa sính lễ đến mọi người tròn mắt hổ hào kinh ngạc vẫn thấy buồn cười. Mà Chu Viễn chuẩn bị sính lễ chu đáo như vậy cũng đủ thấy tâm ý của cậu, thế nên Tử La vẫn thấy vui vẻ vì Tử Đào có vị hôn phu một lòng một dạ với nàng. Thực ra mấy năm trước Tử Vi xuất giá, giờ lại tới lượt Tử Đào, trong lòng Tử La vẫn luôn cảm khái. Thế nên càng đến gần ngày Tử Đào xuất giá, Tử La càng thêm lưu luyến.
Tử Đào lập gia đình rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại mình nàng là nữ nhi và ba huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục. Tử La càng nghĩ càng thấy buồn.