Điền Viên Cẩm Tú

Chương 307: Đổng mai không biết tốt xấu

“Dừng tay, dùng tay, tất cả đều dùng tay cho ta! Các ngươi muốn gây án mạng à?” Trần thôn trưởng thấy vậy vội vàng phản ứng lại, sau đó liên tục kêu to bắt bọn Đổng2Hoàng thị dừng tay.


Nhưng tám nữ nhân đang đánh nhau đỏ cả mắt, không có ai nghe lời Trần thôn trưởng, không ai chịu dừng tay trước. Lúc này không biết ai hố một tiếng: “Nhà Đổng8Đại thiếu gia tới rồi.” Không biết bắt đầu từ khi nào, người trong thôn gọi huynh muội Tử La là Đổng Đại thiếu gia, Đổng Nhị thiếu gia, Đổng Tam thiếu gia và Đông Nhị tiểu6thư, Đổng Tam tiểu thư. Mấy huynh muội Tử La chẳng biết làm sao, nhưng tất cả mọi người đều gọi như vậy, huynh muội họ hết cách. Tiếng hỗ kia vang lên xong, những người đứng3đó nhanh chóng phát hiện ra huynh muội Tử La. Vì vậy, mọi người đều tự giác tránh ra một con đường để huynh muội Tử La đến gần chiến trường giữa nhà họ Hà và Đông5Hoàng thị. Lúc này, mấy huynh muội Tử La bị bà con phát hiện đành phải lên sân khấu. Cơ mà dù không ai phát hiện ra, huynh muội họ cũng muốn ra tay.


Trần thôn trưởng thấy mấy huynh muội xuất hiện, vui mừng khôn xiết, bước vội tới chỗ huynh muội Tử La.


Tử Thụ thấy thôn trưởng đã ngoài sáu mươi đi nhanh như thế, vội vàng nói: “Thôn trưởng gia gia, ngài cẩn thận chút.” “Thụ ca nhi, mấy đứa tới thì tốt quá. Các ngươi xem đi... xem đi... trường hợp này đúng là...” Thôn trưởng tỏ vẻ bất lực với tình huống này rồi. Lúc này, Hà tú tài cũng thấy mấy huynh muội Tử La, thầm nghĩ, xem ra Đổng Mai cũng không đến nỗi vô dụng. Ít nhất mấy huynh muội Tử La cũng không trơ mắt nhìn hắn bỏ Đổng Mai, bởi nó cũng gây ảnh hưởng đến thanh danh huynh muội Tử La. Hà tú tài thầm suy tính, một ý tưởng chợt nảy ra! Vốn đang giữ bộ dạng chuyện này chả liên quan đến minh, Hà tú tài đổi ngay thành bộ vô cùng sốt ruột. “Bà nội, nương, hai người mau dùng lại đã. Cứ đánh tiếp sẽ chết người đó!” Hà tú tài làm bộ sốt ruột muốn đi qua khuyên can. Tử La thấy Hà tú tài trở mặt ra vẻ ta đây, khoé miệng nàng run rẩy. Giờ mới khẩn trương, thể khi nãy làm gì. Hơn nữa, Tử La cũng không bỏ qua cái nhìn tính kế chợt lóe qua lúc Hà tú tài nhìn thấy mấy huynh muội nàng. Không thể không thừa nhận, lời của Hà tú tài đối với mấy người Hà lão bà vẫn có trọng lượng. Vốn dĩ mấy người bọn họ đang đánh nhau túi bụi, nghe Hà tú tài kêu dùng tay cũng dừng lại.


Người nhà họ Hà nghe lời Hà tú tài nên dừng tay, nhưng không có nghĩa là Đổng Mại và Đông Hoàng thị cũng muốn dừng.


Đổng Hoàng thị và Đông Mai vừa bị mấy người Hà lão bà đánh cho vắt giò lên cổ chạy, giờ thấy mấy huynh muội Tử La tới, đám Hà lão bà đều dùng tay, hai người cảm thấy như có chỗ dựa tới. Vì thế, lúc mấy người Hà lão bà không đánh nữa, Đống Hoàng thị và Đống Mai vẫn chết sống đuổi theo đánh Hà lão bà.


Giang Tam thẩm đứng một bên sợ đám Đông Hoàng thị và mấy người Hà lão bà lại đánh tiếp, cuống lên kéo Đổng Mai đang định nhau tiếp với Hà lão bà. Đổng Mai thấy thời cơ tốt để báo thù lại bị người khác ngăn lại, thấy người này còn là người nàng ta khinh thường nhất trong thôn trước đây Giang Tam thẩm. Đồng Mai hung hăng quay lại tát Giang Tam thẩm một cái, sau đó tiếp tục xông lên đánh cùng đám Hà lão bà.


“Nương, nương không sao chứ?” Giang Nhị Nha thấy thể chạy tới kiểm tra tình hình của Giang Tam thẩm.
“Không sao, không sao” Giang Nhị Nha không tin lời Giang Tam thẩm, kiên trì muốn kiểm tra vết thương của bà. Giang Tam thầm bỏ tay xuống, trên mặt bà in một dấu tay rõ ràng, có thể thấy cái tát kia của Đổng Mai đánh rất ác.


Vốn dĩ mấy huynh muội Tử La còn vài phần đồng tình với cảnh ngộ của Đổng Mai, dù sao người Hà gia ai cũng là cực phẩm. Những hành động lúc này của Đổng Mai làm tia đồng tình ít ỏi kia cũng trôi sạch. Hành động của Đổng Mai không chỉ chọc giận mấy huynh muội Tử La, đồng thời cũng chọc phải thôn dân thôn Hòe Hoa. Vì vậy, lúc hai mẹ con Đổng Mai đánh thêm một trận với Hà lão bà, chẳng ai lên tiếng can ngăn nữa.


Đổng Mại và Đông Hoàng thị thấy mấy người Hà lão bà dừng tay, tưởng họ sợ mới đuổi theo đánh. Mấy người Hà lão bà tuy nghe Hà tú tài nói nên mới dừng, nhưng giờ thấy Đổng Mai và Đông Hoàng thị vẫn đuổi theo, vốn dĩ bọn họ đã chiếm thượng phong rồi, đương nhiên theo lẽ phải đánh trả.


Đánh mới được một lúc, Đông Hoàng thị và Đổng Mai lại rơi xuống thể hạ phong, bị đánh đến nỗi kêu đau liên tục.


“Hà lão bà, các ngươi không được đánh nữa, cẩn thận ta kêu Thụ ca nhi kiện các ngươi.” Đổng Hoàng thị bị đánh đau lập tức dựng cờ hiệu của huynh muội Tử La lên, hy vọng có thể doạ lui được đám Hà lão bà. “Đúng, đúng. Mấy huynh đệ Thụ ca nhi đều là án thủ đó, cơ ngơi giàu có, nhà họ Hà các ngươi không đắc tội nổi đâu.” Lúc này Đổng Mai cũng nhớ tới huynh muội Tử La. Mấy người Hà lão bà chỉ là đám thận phụ thiếu hiểu biết, đâu biết địa vị lúc này của huynh muội Tử Là như thế nào. Vì vậy nghe Đông Hoàng thị nói xong, bọn họ cũng chả quan tâm, vẫn tiếp tục đánh.


Đổng Hoàng thị và Đồng Mai kêu than liên tục. May thay cuối cùng Hà tú tài vẫn kiêng kỵ mấy huynh muội Tử La, hơn nữa hắn có kế hoạch của riêng mình, không thể để đám đàn bà này gây chuyện.
Hà tú tài thấy thế lập tức đi lên kêu đám Hà lão bà dừng tay.


Nhưng mấy người họ đánh đỏ cả mắt rồi, dùng làm sao được. “Mọi người mau lại đây kéo bọn họ ra giúp đi, không đánh chết người đó...” lúc này đến lượt Hà tú tài nóng nảy.


Người ở đây tuy khó chịu vì hai mẹ con Đổng Mai chẳng phân biệt được tốt xấu, người một nhà cũng đánh. Nhưng thấy hai mẹ con họ bị đánh thảm thiết như thế cũng vội lên can ngăn.
Mất bao phen, mọi người mới tách hai bên ra được.


Thấy bên Hà lão bà và Đông Hoàng thị bên nào cũng bị thương trình độ khác nhau. Nhưng về chỉnh thể thì mẹ con Đổng Hoàng thị bị thương nặng hơn. Mấy người Hà lão bà chỉ tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, cùng lắm thì trên mặt có vài vết thương. Tình huống của Đông Hoàng thị và Đổng Mai lại không tốt như thế. Vốn dĩ Đông Hoàng thị mạnh mẽ, giỏi đánh nhau, nên vết thương của bà ta không nặng, rụng một ít tóc, mặt bị đánh vài cái thôi.


Nhưng Đồng Mai thì thảm thật sự.
Hôm nay lúc Đổng Mai ở nhà họ Hà đã bị người nhà họ dạy cho một trận, mặt mũi bầm dập. Vừa nãy lại bị Hà tú tài đạp cho một phát, giờ thì bị đám Hà lão bà vây đánh, thiếu chút thì đường cũng không đi nổi.


“Ai da, Thụ ca nhi, các ngươi phải làm chủ cho Nhị bá nương đó. Người nhà họ Hà khinh người quá đáng. Bọn họ thấy nhà họ Đổng chúng ta không có ai nên bắt nạt. Thụ ca nhi, các ngươi nhất định phải trút giận cho nhà họ Đổng chúng ta.


Hai bên bị tách ra xong, Đông Hoàng thị đầy mưu mô lập tức khóc lóc kể lể với huynh muội Tử La. Tử La rất muốn phản bác lại Đông Hoàng thị, nói là hai nhà bọn họ tách nhà từ mười mấy năm trước rồi. Nhà các nàng là nhà các nàng, chả liên quan gì đến nhà Đổng Hoàng thị cả. Nhưng ngẫm lại thi Tử La cũng không nói ra, nàng tin Tư Thụ sẽ xử lý tốt việc này. Mà trên thực tế, mấy huynh muội Tử La còn chưa kịp mở miệng nói gì, Hà tú tài đã nói: “Ai da, Tử Thụ lão đệ, việc hôm nay nhà họ Hà chúng ta bị ép cho hết cách rồi.”


Hà tú tài làm bộ vô cùng đau đớn nói tiếp: “Đổng Mai này từ ngày gả và nhà họ Hà chúng ta đã hơn sáu năm rồi. Không những không có con, lại bất kính với cha mẹ chồng, cãi nhau, đánh nhau với cha mẹ chồng và chị em dâu là chuyện thường ngày. Thậm chí còn động một chút là đánh chửi người trượng phu là ta đây. Hôm nay, người đàn bà độc ác này còn ra tay với Chi nhi ta mới nạp vào cửa, suýt chút thì làm sảy thai nhi trong bụng Chi nhi. Người đàn bà này tâm tự độc ác, nhà họ Hà chúng ta không dám giữ lại. Vì thế hôm nay chúng ta mới tới nhà để bỏ độc phụ này.”


“Ồ! Hóa ra là vậy! Nhưng chúng ta vẫn có vấn đề chưa hiểu, không biết Hà huynh có thể giải đáp thắc mắc cho chúng ta được không?” Tử Thụ nghe vậy chắp tay hỏi. “Không biết Tử Thụ lão đệ thắc mắc điều gì, cứ hỏi là được?” Tuy rằng Hà tú tài cảm thấy Tử Thụ nói vậy chả có ý tốt gì, nhưng không thể không nói tiếp như vậy.


“Vậy chúng ta không khách khí. Hà huynh vẫn nói, đại đường tỷ nhà chúng ta bất kính với cha mẹ chồng, đánh đập người nhà huynh. Nhưng chúng ta thấy thế nào cũng chỉ có một mình tại đường tỷ bị thương từ trên xuống dưới, thậm chí còn không đi đường được, mà nhà họ Hà của Hà tú tài huynh chả ai có việc gì. Hơn nữa, đại đường tỷ nhà chúng ta chỉ có một mình, người nhà họ Hà lại tứ đại đồng đường, nhân khẩu đông đúc, sao người nhà họ Hà huynh lại bị đại đường tỷ đánh được.


Hà tú tài nghe tới đó, sắc mặt trắng bệnh, vừa muốn giản biện nhưng Tử Thụ không để cho hắn có cơ hội này, nói tiếp: “Còn nữa, Chi nhi trong miệng huynh là người ở đâu ra? Sao chúng ta không biết ngoài đại đường tỷ Đồng Mai Hà huynh còn nạp người mới chứ.”


Tử Thụ nói xong ra vẻ thâm trầm sâu sắc nhìn về phía nhà Hà tú tài, chờ Hà tủ tài trả lời.


Mấy năm nay tuy Tử Thụ chưa thể nói là vào Nam ra Bắc, nhưng cậu và Tử Hiên có thể mở rộng việc làm ăn ra đến Mạc Bắc tam phủ, đương nhiên không còn là thư sinh văn nhược năm đó. Thế nên bây giờ lúc hỏi chuyện vô thức mang theo khí thế của người bề trên.


Dưới sự ép hỏi của Tử Thụ, nhà Hà tú tài chột dạ cúi đầu. Hai vấn đề này của Tử Thụ, Hà tú tài bày tỏ hắn không cãi được, á khẩu không biết trả lời như nào. Đổng Mai thấy Tử Thụ ra mặt vì nàng, lại thấy người Hà gia không còn lời nào để nói, nàng ta càng thêm đắc ý. Đổng Mai chẳng thèm quan tâm đến vết thương trên người, bước lên một bước tới gần người nhà họ Hà vênh váo tự đắc mắng: “Đúng rồi. Hà gia nhà các người trả lời thử xem, xem có phải Đổng Mai ta đây đánh đập người Hà gia không.” Đổng Mai nói tới đây lại kích động thêm lần nữa, sau đó chỉ vào Lâm Chi chửi ầm lên: “Còn nữa, Lâm Chi thì coi là thứ gì? Là thế tử của Hà Quang Tổ ngươi, hay bình thể, hay là thϊế͙p͙? Sao Hà Quang Tổ ngươi có thêm một nữ nhân mà thế tử như ta lại không biết gì? Nữ nhân này còn chưa vào cửa, cái thứ trong bụng nàng ta là cái gì?” Hà Quang Tổ là tên của Hà tú tài, lời này tỷ muội hỏi ra rất trực tiếp. Người nhà họ Hà nghe vậy mặt mũi đều trắng bệch, đặc biệt là Hà tú tài và Lâm Chi đang giả vờ đau bụng.


Tuy lời Đổng Mai nói hơi bị “lỗ mãng”, nhưng Tử La rất muốn khen nàng một câu.