Thân Diệc Phàm cũng thấy Tử La mỉm cười thản nhiên như thế, mặc dù yên tâm nhưng vẫn có một chút lo lắng.
Nữ tử biểu diễn tài năng, mặc dù nói có thể chọn một trong cầm kỳ thi họa hoặc là nhảy múa, nhưng nữ tử bình thường đa số sẽ chọn đánh đàn hoặc viết thư pháp. Bởi vì hai hạng mục này dễ gây ấn tượng nhất, mà tốn thời gian không quá nhiều, thích hợp biểu diễn tại chỗ.
Giống như hôm nay, những cô nương trước đều chọn đánh đàn hoặc thư pháp,2chỉ có một cô nương chọn nhảy mà thôi. Còn đánh cờ hay vẽ tranh thì rất ít người chọn, bởi vì nữ tử bình thường ít hứng thú với đánh cờ, còn vẽ tranh thì cần thời gian lâu, không thích hợp để biểu diễn tại chỗ, dù sao cũng có ít người bằng lòng chờ vẽ từng tí từng tỉ một. Ngay cả nhảy múa cũng chỉ có những cô nương mạnh dạn một chút mới chọn mà thôi.
Còn Tử La bây giờ lại chọn vẽ tranh, Thân Diệc Phàm cũng lo thời gian quá ngắn,8không đủ để Tử La phát huy tài nghệ được. Đương nhiên Thần Diệc Phàm cũng biết Tử La cầm kỳ thi họa không có cái nào học ra hồn cả. Đánh đàn ư, Thân Diệc Phàm biết Tử La đánh đàn có thể khiến chim chóc trên trời không dám bay ngang qua. Còn đánh cờ thì Thân Diệc Phàm không biết trình độ của Tử La thế nào. Thư pháp thì mấy năm nay Tử Thụ vì mong Tử La viết chữ đẹp hơn một chút mà bắt Tử La chép phạt rất nhiều lần, có6thể thấy trình độ thư pháp của Tử La cũng chẳng ra gì. Còn về ư, Thân Diệc Phàm biết Tử La có thiên phú, nhưng trong thời gian ngắn như vậy Tử La có thể vẽ được bức tranh đẹp sao, Thân Diệc Phàm vô cùng lo lắng.
Suy nghĩ một phen, Thân Diệc Phàm vẫn không thể thôi lo cho Tử La được. Vì trước đó cũng có người biểu diễn thư pháp nên có sẵn giấy bút, không cần nhiều thời gian chuẩn bị. Thể là dụng cụ vẽ mà Tử La cần cũng nhanh chóng3được mang ra. Tử La đang định bắt đầu vẽ tranh, Lương Tĩnh Mị thì thầm to nhỏ với Tô Sở Nguyệt xong lại đứng dậy nói: “A La muội muội muốn biểu diễn tài vẽ tranh ư?”
Tử La dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Lương Tĩnh Mị lên tiếng chắc chắn không có chuyện tốt lành gì, nhưng nàng ta đã hỏi vậy thì cần phải trả lời, đành đáp: “Đúng như Mị Nhi tỷ tỷ thấy vậy, A La muốn biểu diễn vẽ tranh.”
“Không biết A La muội muội vẽ tranh cần thời gian bao5lâu đây? Nếu quá lâu cũng không được nha, dù sao bây giờ trời cũng không còn sớm, phía sau còn có người biểu diễn tài nghệ nữa, mọi người cũng không thể chờ muội về quá lâu được. A La muội muội thấy đúng không?” Lương Tĩnh Mị nói, trong lời nói rõ ràng có ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Lúc này Lương Tĩnh Mị không biết, nàng ta gây khó dễ với Tử La nãy giờ đã khiến mọi người có ấn tượng vô cùng xấu với nàng ta rồi.
Nhưng cho dù mọi người đều thấy Lương Tĩnh Mị đang bắt nạt tỷ muội Tử La, nhưng nếu lát nữa Tử La thực sự không có tài năng gì hơn người, thì thanh danh Tử La cũng bị hủy hoại, mọi người sẽ cho rằng tỷ muội nàng hữu danh vô thực, không có tài năng gì hết.
Vậy nên có thể nói, mưu kế của Tổ Sở Nguyệt đúng là vô cùng hoàn mỹ. Nàng ta lợi dụng tính cách hùng hổ của Lương Tĩnh Mị, để Lương Tĩnh Mị ép Tử La các nàng nhất định phải biểu diễn tài năng, cho dù kết quả thế nào đi nữa, thì Tô Sở Nguyệt cũng không chịu ảnh hưởng gì hết.
Mà ở trong chuyện này, người có kết quả tệ nhất chính là Lương Tỉnh Mi.
Cho dù Tử La có tài năng hơn người hay không, thì hôm nay Lương Tĩnh Mị đã chắc chắn mang danh bắt nạt người, điều ngoa tùy hứng, không coi ai ra gì rồi. Còn Tử La nếu lát nữa biểu hiện hơn người thì danh tiếng sẽ càng thêm vang dội, nhưng quan trọng là Tử La phải thể hiện thật tốt, nếu không tiếng xấu cũng chẳng kém.
Những chuyện này người có đầu óc một chút cũng hiểu ra, chỉ có Lương Tĩnh Mị ngu ngốc không biết thôi.
Triệu di nương ngồi cạnh tri phủ phu nhân là người thông minh, bà đương nhiên hiểu rõ tình thế này đối với Lương Tĩnh Mị không tốt chút nào. Không ai hiểu nàng ta hơn Triệu di nương, bà biết rõ tình độ của nàng ta thế nào, cho dù Lương Tinh Mị không ưa tỷ muội Tử La nhưng nhất định không nghĩ đến chuyện nói vòng vo chèn ép như vậy. Thế nên Triệu di nương có thể chắc chắn Lương Tinh Mị làm vậy là có người xúi giục, mà người đó ngoài Tô Sở Nguyệt ra không còn ai khác.
Tỷ muội Tử La đều có thể nhìn thấy Tô Sở Nguyệt nói chuyện với Lương Tĩnh Mị thì Triệu di nương làm sao không thấy chứ!
Thể là Triệu di nương nhìn Tô Sở Nguyệt, ánh mắt mang theo nguy hiểm, tức giận và y phục. Thân Diệc Phàm nghe Lương Tĩnh Mị nói xong cũng nhíu mày, trong lòng lo lắng cho Tử La hơn. Còn Tử La nghe Lương Tinh Mị hả hê nói như thế, không hề có chút luống cuống mà chỉ mỉm cười: “Mị Nhi tỷ tỷ nói rất đúng, A La đương nhiên không thể để mọi người chờ lâu, thế nên A La sẽ vẽ thật nhanh mới được.” “Hừ, A La muội muội rốt cuộc cần bao lâu đây? Phải cho chúng ta một khoảng thời gian chính xác chứ. Nếu quá lâu thì muội nên chọn cái khác thì hơn, không thể để mọi người chờ được.” Lương Tĩnh Mị tiếp tục nói.
Lương Tĩnh Mị nói thực sự rất quá đáng, cho dù người khoan dung nhất cũng phải nhíu mày.
“Mị Nhi tỷ tỷ nói có lý, vậy A La sẽ đưa ra thời gian cụ thể” Tử La nói xong xoay người nói với mọi người ngồi bên dưới: “Các vị cho A La hai khắc để vẽ tranh có được không ạ?”
(Hai khắc bằng 30 phút) Tử La vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Hai khắc, thời gian ngắn ngủi như thế làm sao có thể vẽ được đây?
Lúc này đại thiếu gia Lương Cảnh Bân đứng dậy chắp tay nói: “A La muội muội, đây là vẽ tranh, trong hai khắc không thể vẽ được một bức tranh đẹp, tin rằng các vị ở đây cũng không thể làm được. Vậy nên A La muội muội không cần phải ép bản thân như thế, Mị tỷ nhi bị chiều quá nên hư, nói chuyện không có chừng mực, ta thay Mị tỷ nhi xin lỗi A La muội muội.”
“Đúng vậy, Bân ca nhi nói rất đúng, Mị tỷ nhi nói chuyện không có chừng mực, ta cũng thay Mị tỷ nhi xin lỗi huynh muội A La, chuyện biểu diễn tài nghệ ALa đừng để ý, không cần phải ép buộc bản thân như vậy.”
Lương Tĩnh Mị nghe mẹ con Lương Cảnh Bân nói vậy đời nào chịu, liền nói: “Mẹ, Đại ca, mọi người sao có thể nói Mị Nhi ép A La muội muội chứ! Mị Nhi đâu có ép muội ấy, đây là muội ấy tự nguyện đồng ý mà! A La muội muội nói đúng không? Hay là A La muội muội không có tài năng gì nên mới cố tình nói là cần hai khắc để vẽ hòng muốn mọi người thương cảm, không làm khó muội nữa?”
Lương Tĩnh Mị nói vậy càng khiến mọi người chán ghét. “Mị Nhi tỷ tỷ hiểu lầm rồi, A La không có ý như vậy.”
Tử La ung dung trả lời Lương Tinh Mị, lại nhìn về phía tri phủ phu nhân, Lương Cảnh Bân nói: “Đa tạ ý tốt của tri phủ phu nhân và Lương công tử, nhưng A La có thể vẽ tranh trong hai khắc, nói được thì sẽ làm được. Nhưng A La có một chuyện cần Tri Phủ phu nhân giúp đỡ, không biết Tri Phủ phu nhân có thể đồng ý A La không ạ?”
Tử La điềm tĩnh nói, tương phản hoàn toàn với lời nói đanh đá của Lương Tinh Mị, hơn nữa Tử La đáng yêu xinh xắn, y phục màu vàng nhạt tươi tắn, còn có hình thêu mèo mập câu cá rất đáng yêu, càng khiến mọi người yêu mến. Nhất thời, ai nấy đều có thiện cảm với Tử La, thêm cả bao dung nữa.
Tri phủ phu nhân nghe vậy liền nói: “A La cứ nói đi, nếu ta có thể giúp được thì nhất định sẽ đồng ý.”
“Vậy A La cảm ơn tri phủ phu nhân trước. Là thế này ạ, A La vẫn chưa biết nên vẽ gì, chi bằng A La vẽ một bức chân dung của tri phủ phu nhân, có được không ạ?”
Tử La nói ra, mọi người trong sảnh lại lần nữa kinh ngạc, thì thầm bàn tán.
“Ta không nghe nhầm chứ? Nha đầu Đổng gia này muốn vẽ chân dung tri phủ phu nhân trong hai khắc ư?”
“Đương nhiên ngươi không nghe nhầm rồi, nha đầu Đổng gia này to gan thật đấy.” “Ai, nếu lát nữa Đổng Tam tiểu thư không vẽ được, thì huynh muội họ hôm nay sợ là bị hủy hoại thanh danh rồi.”
“Đúng vậy, hai khắc làm sao có thể vẽ được một bức chân dung chứ, tiểu cô nương đúng là không biết trời cao đất rộng mà!”
Mọi người xôn xao đủ kiểu, mà tri phủ phu nhân nghe Tử La nói vậy vẫn bình tĩnh đáp: “Ta còn tưởng yêu cầu gì chứ, cái này đơn giản thôi. Nhưng tranh chân dung phức tạp hơn tranh vẽ bình thường nhiều, trong hai khắc a La thực sự vẽ được không?” Tri Phủ phu nhân hỏi.