Tử Đào và Tử Vi tỉ mỉ xem bộ diệu một lượt, sau đó mở hộp khác ra.
Trong hộp này là một chiếc vòng, Tô Sở Nguyệt đứng bên nhìn thấy chiếc vòng thì càng cảm thấy bị kích thích.
Hồng ngọc đính trên chiếc vòng làm nàng ta lóa mắt. Tô Sở Nguyệt cảm thấy hôm nay nàng ta2đã bị những món đồ của đám người Tử Đào làm chết lặng rồi! “Đổng Nhị tiểu thư, các vị có hài lòng với bộ diêu và vòng tay này không?” Quan chưởng quỹ thấy Tử Đào và Tử Vi xem xong liền hỏi.
“Ừm, làm rất tốt, tinh xảo, đẹp hơn chúng ta tưởng tượng, chúng ta rất hài8lòng.” Tử Vi và Tử Đào xem xong bộ diêu và vòng tay cảm thấy rất đẹp, không chút keo kiệt khích lệ. “Cảm ơn Lưu thiếu phu nhân khen ngợi, các vị hài lòng thì tốt rồi! Sau khi nhận được đơn hàng của Lưu thiếu phu nhân và Đông Nhị tiểu thư chúng ta liền cho thợ6lành nghề nhất làm, hôm nay mới mang từ Phủ Thành về.” Quan chưởng quỹ thấy vậy bèn nói. “Cảm ơn Quan chưởng quỹ đã cẩn thận như thế, xin hỏi tổng tất cả chi phí là bao nhiêu?” Tử Đào hỏi. “Đổng Nhị tiểu thư khách khí rồi, đây là chuyện chúng ta phải làm! Bộ điều này3giá mười hai ngàn lượng bạc, vòng tay bốn ngàn lượng. Nhưng ông chủ nói các vị là khách quen nên được giảm hai phần, cho nên các vị trả mười hai ngàn tám trăm lượng là được.”
“Vậy nhờ Quan chưởng quỹ thay ta chuyển lời cảm ơn đến ông chủ nhé! Đây là ngân phiếu mười hai ngàn5lượng, ông hãy kiểm lại xem!” Tử Đào cảm ơn Quan chưởng quỹ sau đó đưa xấp ngân phiếu đã sớm chuẩn bị cho hắn.
Thân Uyển Nhi thấy Tử Đào nói xong thì hỏi: “Bộ diêu và vòng tay này đẹp thật, có thể cho ta xem một chút không?” Thì ra không chỉ Tô Sở Nguyệt kinh diễm với món trang sức đặc biệt này, mà ngay cả Thân Tam phu nhân và Thần Uyển Nhi cũng hiếm thấy món đồ quý giá như vậy. “Đương nhiên là được rồi!” Tử Đào nói xong liền đẩy hai cái chiếc hộp qua cho Thân Uyển Nhi xem. Thần Uyển Nhi cầm hai món trang sức lên, lúc thì ngắm bộ diều, lúc thì ngắm vòng tay, càng xem càng thích, nhưng Thân Uyển Nhi là người hiểu chuyện, có chừng mực nên sau khi xem xong liền trả lại.
“Tử Đào muội muội, đồ trang sức mọi người đặt thật đẹp. Ta hiếm khi được nhìn thấy đồ trang sức đẹp đến như vậy, đặc biệt là kim cương trên bộ diều này, mà thiết kế của bộ diêu và vòng tay đều cũng đẹp nữa!” Thân Uyển Nhi nói với Tử Đào các nàng.
“Thật ạ? Uyển Nhi tỷ tỷ cũng cảm thấy bộ diều và vòng tay này đẹp à?” Tử Đào nghe xong vui mừng nói. “Ừ, rất đẹp!” Thân Uyển Nhi gật đầu, nói tiếp: “Trước tiên nói bộ diệu này, kiểu dáng không quá phô trương nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, kim cương phía trên như vẽ rồng điểm mắt. Còn vòng tay này thì kiểu dáng mềm mại đáng yêu.”
“Ha ha, không ngại nói thẳng với Uyển Nhi tỷ, bộ diều và vòng tay này là muội và Đại tỷ cùng thiết kế rồi đưa cho tiệm gia công. Mấy ngày nữa là sinh nhật A La. Đây là quà bọn muội chuẩn bị tặng cho A La đấy! Nếu Uyển Nhi tỷ tỷ cảm thấy đẹp thì tin rằng A La cũng thích.” Nghe thấy lời khen ngợi của Thần Uyển Nhi, Tử Đào rất hưng phấn.
Thì ra mấy năm nay thấy y phục ngày càng ăn nên làm ra, một mình nàng làm không xuể nên Tử La đã dạy Tử Vi, Tử Đào thiết kế y phục, trang sức, dù sao nàng vận dụng một vài thiết kế hiện đại, các nàng xem nhiều năm như vậy chắc cũng biết rồi. Thêm nữa, gần đây hai nàng cảm thấy học được cũng kha khá rồi nên tự mình thiết kế quà tặng sinh nhật cho Tử La, muốn cho nàng ngạc nhiên vui vẻ. Bây giờ có được sự tán thưởng từ Thân Uyên Nhi đương nhiên Tử Đào rất vui vẻ, ngay cả Tử Vi nghe thấy cũng rất mừng.
“Cái gì? Đây là bản vẽ của các muối sao? Còn nữa, sinh nhật của A La muội muội là khi nào vậy? Chúng ta có được mời không?” Thân Uyển Nhi cảm thấy nàng khó mà tiếp nhận tin tức này.
Ngay cả Thân Tam phu nhân, Thân Diệc Phàm, Tô Sở Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi.
“Ha ha, đương nhiên rồi, đợi đến lúc trang sức do muội và Đại tỷ thiết kế bắt đầu bán ở Thái Y các thì chúng ta sẽ tặng cho Uyển Nhi tỷ! Còn sinh nhật của Tử La bọn muội định mời người thân thích ăn bữa cơm, cũng không tổ chức lớn nên không có phát thiệp mời.” Tử Đào nói.
“Chuyện tặng đồ trang sức ta nhớ rồi nhé. Tử Vi tỷ, Tỷ Đào muội muội, mọi người thật lợi hại, đến lúc mọi người thiết kế trang sức ấy thì nhớ nói với ta, ta sẽ đi ủng hộ. Còn nữa, sinh nhật của A La muội mọi người nhớ giữ chỗ cho chúng ta nhé, ta cũng muốn đi tham gia tiệc sinh nhật.” Thân Uyển Nhi nói.
“Uyển Nhi nói đúng! Sinh nhật của A La là chuyện quan trọng, chúng ta phải đưa quà mới không phụ giao tình của hai nhà chúng ta.” Đây là lần đầu tiên Thân Diệc Phàm nghe nói đến sinh nhật của Tử La, thấy mình đã bỏ lỡ nhiều lần sinh nhật của Tử La như vậy, hắn cảm thấy lần này nhất định phải làm gì đó.
Thân Tam phu nhân nghe huynh muội Thân Diệc Phàm nói vậy cũng gật đầu tỏ ý tán thành.
Tô Sở Nguyệt thấy vậy cũng chẳng thể làm gì khác nên cũng nhiệt tình bảy tỏ rằng tiệc sinh nhật của Tử La mình cũng phải đi chúc mừng.
“Được, chuyện này không thành vấn đề: Yên tâm đi, A La thích nhất là được nhận quà, hơn nữa muội ấy nhận được quà gì cũng không chê đâu, nên mọi người tặng gì nó cũng thích thôi.” Tử Đào nói.
Đám người Tử Đào đi rồi, bởi vì bọn họ vẫn chưa mua nên bây giờ Thân Tam phu nhân, Thân Uyển Nhi, Tô Sở Nguyệt đi xem đồ trang sức. Đồ trang sức ở Châu Ngọc Lâu chất lượng và kiểu dáng rất tốt nên ba người cũng nhanh chóng chọn được đồ trang sức cho mình. “Mẹ, Đại ca, hay chúng ta sẵn tiện chọn mua quà sinh nhật cho A La muội muội luôn nhé?” Thân Uyển Nhi hỏi.
“Quà sinh nhật của A La cũng không thể tuỳ tiện mua như vậy, chúng ta về nhà thảo luận xem trong kho có thứ gì tốt, chúng ta chọn thứ tốt tặng cho A La. Khoảng thời gian này các nàng tặng cho chúng ta không ít đồ ăn ngon, phần tâm ý này rất xứng đáng. Huống hồ mẹ rất thích A La, chỉ thế thôi thì quà tặng cũng không thể tùy tiện rồi.” Thân Tam phu nhân nói.
Tô Sở Nguyệt về đến phòng mình liền tức giận ném đồ, trong đó có cả bình hoa quý giá, đồ trang trí bằng ngọc làm cho đại nha hoàn Ngọc Chi tiếc rẻ không thôi. Những thứ này tuỳ tiện thưởng cho nàng một món cũng rất tốt nhà. Đập vỡ như vậy, Ngọc Chi càng nhìn càng nhức nhối.
“Tiểu thư, ngài bớt giận, vì cái bọn quê mùa đó mà giận dữ không đáng. Tam phu nhân bọn họ ở Thân phủ không có tiếng nói gì, mấy đứa nhà quê kia không thể ảnh hưởng gì đến tiểu thư đâu.” Ngọc Chi khuyên nhủ. “Hừ!” Tô Sở Nguyệt đập đồ một lúc cũng mệt, hơn nữa cũng đau lòng mấy món đồ bị vỡ, những thứ này đều là nàng ta mang từ Thân phủ về, còn có thứ do Thân Diệc Phàm tặng.
Vì vậy nghe Ngọc Chi khuyên, nàng ta liền hạ hỏa, đặt tay lên đồ trang trí bằng ngọc.
“Mấy năm nay ta đối xử với Tam mợ không tốt ư, ta thật lòng đối đãi, còn mấy người đó thì sao? Quà sinh nhật của ta bình thường đều tùy tiện đến tiệm trang sức mua hoặc tặng ít gấm lụa là xong việc. Nhưng hôm nay bọn họ thế nào? Nói là tiện tay mua ở Châu Ngọc Lâu thì không được, vậy bao năm qua tặng quà cho ta cũng là tiện tay mua đấy thôi, ta có thể không giận được sao?” Tô Sở Nguyệt nhớ tới chuyện xảy ra ở Châu Ngọc Lâu, càng nghĩ càng giận, cuối cùng ném vỡ đồ trang trí bằng ngọc.
“Hừ! Lần này còn cho người mở kho chọn quà sinh nhật, còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật của nó mà đã vội vàng như vậy rồi, bọn họ để tâm đến con nhỏ quê mùa đó như vậy sao? Bốn tiểu thư chỗ nào kém nó chứ? Ngươi nói xem, thế có công bằng với ta ư?” Tô Sở Nguyệt nghĩ đến Thân Tam phu nhân vội vàng mở kho để chọn quà sinh nhật cho Tử La thì tức điên lên, nếu không phải nàng ta lấy cớ đau đầu để trở về biệt viện, tiếp tục ở chỗ đó chắc nàng ta đã tức chết rồi.
“Là Tam phu nhân có mắt không tròng, tiểu thư yên tâm, chỉ cần tâm của biểu thiếu gia ở chỗ người là đủ rồi, người đâu cần vì mấy kẻ không liên quan mà tức giận hại thân!” Ngọc Chi thấy Tô Sở Nguyệt có khuynh hướng lại nổi đóa, vội vàng trấn an.
“Ngươi nói hắn thật sự thích ta sao? Sao đã nhiều năm như vậy còn không chủ động nhắc tới hôn sự chứ? Chẳng lẽ hắn không biết ta đang một mực chờ hắn sao?”
Ngọc Chi thấy Tô Sở Nguyệt bị kích thích không nhỏ, sợ nàng ta lại tái phát, chẳng dám nói lời nàng ta không thích nghe. Vì vậy Ngọc Chi dối lòng nói: “Biểu thiếu gia đương nhiên rất thích tiểu thư, tiểu thư không nên suy nghĩ nhiều mới phải.”