Điền Viên Cẩm Tú

Chương 261: Đạt được hợp tác

Nguyên nhân dĩ nhiên là do Tô Sở Nguyệt chỉ hy vọng Thận Diệc Phàm trở lại nhà họ Thân, còn mẹ con Thân Tam phu nhân thì Tô Sở Nguyệt ước gì bọn họ biển đi càng xa càng tốt, nên sao có thể nói tốt2cho bọn họ được chứ. Thực ra lần này Tô Sở Nguyệt có thể thuyết phục Thân lão phu nhân để Thân Diệc Phàm quay về Thân phủ, là bởi vì Tô Sở Nguyệt nói với Thân lão phu nhân rằng nếu bọn họ nâng đỡ một8đứa trẻ còn đang ßú❤ sữa, chưa rõ nhân phẩm thể nào lên làm chủ Thân gia thì chi bằng lôi kéo Thận Diệc Phàm, để Thân Diệc Phàm đứng về phía các nàng còn hơn.


Thân lão phu nhân kiêu ngạo không muốn địa vị của mình6bị uy hϊế͙p͙ nhưng cũng không phải quá ngu ngốc, thấy tình hình làm ăn của nhà họ Thân bây giờ, lại thêm Tô Sở Nguyệt chỉ điểm, rốt cuộc cũng nhận thức rõ ràng sự thật rằng nhà họ Thân không thể thiếu Thân Diệc Phàm3được. Vì vậy, Thân lão phu nhân đồng ý với ý kiến của Tô Sở Nguyệt, bọn họ cần Thân Diệc Phàm trở về Thân phủ, nhưng Thân Diệc Phàm nhất định phải đứng về phía các nàng. Thế nên Tô Sở Nguyệt mới đến Cổ Thủy5trấn


Thực ra Tô Sở Nguyệt bọn họ trừ việc muốn Thân Diệc Phàm một mình trở về không được mang theo mẹ con Thân Tam phu nhân, thì bọn họ còn chuẩn bị chờ Thân Diệc Phàm về rồi thì ép hắn cưới Tô Sở Nguyệt. Như vậy, không chỉ có Thân lão phu nhân không cần lo lắng Thân Diệc Phàm không đứng về phía bọn họ, mà Tô Sở Nguyệt còn đạt được mục đích gả cho Thần Diệc Phàm.


Nhưng suy nghĩ thì tốt đẹp, còn thực tế thì Thân Diệc Phàm không đồng ý quay về Thân phủ, càng không cần phải nói đến chuyện cưới Tô Sở Nguyệt.


Nhưng Tô Sở Nguyệt cũng không phải người bình thường. Lần này quay lại Cổ Thủy trấn thì nàng ta đã tính toán nếu Thân Diệc Phàm không đồng ý thì phải làm thế nào. Thân Diệc Phàm đồng ý quay về thì tốt rồi, chỉ cần Thân Diệc Phàm về lại Thân gia thì nàng ta sẽ có cách để ép Thân Diệc Phàm cưới mình. Còn nếu Thân Diệc Phàm không muốn về thì nàng ta sẽ ở lại bên cạnh Thân Diệc Phàm, cũng thừa cơ biểu đạt tâm ý với Thân Diệc Phàm, chứng tỏ nàng ta luôn đứng về bên hắn.


Không phải vẫn có cấu hoạn nạn thấy chân tình sao?
Hôm nay nàng ta biểu hiện tình nghĩa với hắn, tin rằng ngày sau Thân Diệc Phàm nhất định sẽ cảm động nhớ mãi.


Mà biểu hiện của Thân Diệc Phàm hôm nay cũng không khiến nàng ta thất vọng, quả nhiên hắn đã bị lời nói của nàng ta cảm động rồi, thái độ tốt hơn trước nhiều. Tô Sở Nguyệt cảm thấy chỉ cần nàng ta nắm được Thân Diệc Phàm thì sẽ thắng. Nàng ta không cần lo lắng Thân lão phu nhân hay cha mẹ mình nghĩ thế nào.


Cha mẹ nàng ta từ khi nghe nàng ta phân tích gia nghiệp nhà họ Thân sớm muộn gì cũng về tay Thận Diệc Phàm thì bọn họ cũng nhận ra thời thế, đương nhiên không có chuyện không ủng hộ biện pháp của nàng ta. Còn Thân lão phu nhân thì nàng ta có vô số cách ứng đối, đơn giản nhất là nói nàng ta ở lại đây để tiếp tục khuyên bảo Thân Diệc Phàm.


Tô Sở Nguyệt trở lại khách viện của mình, có nha hoàn tiến lên hỏi có muốn dùng cơm không.


“Sắp cơm đi.” Tô Sở Nguyệt nói, nàng ta hơi đói rồi. Thực ra lúc ở trong viện của Thần Tam phu nhân, nhìn thấy bánh gạo nếp kia thì đã đói bụng, có điều ở ngoài nàng ta luôn giả bộ rụt rè, đồ ăn chỉ lướt qua một chút là thôi, hoặc là không động đũa. Huống chi mấy cái bánh kia la do mấy huynh muội Đổng gia nàng ta ghét cay ghét đắng làm, nàng ta càng không muốn ăn.


Nhưng Tô Sở Nguyệt không thể không thừa nhận, bánh gạo nếp kia đúng là rất thơm.
Lại nói, sở dĩ Tô Sở Nguyệt ghét huynh muội Tử La cũng có nguyên nhân, là vì Thân Diệc Phàm đối xử với huynh muội Tử La quá tốt, thậm chí còn tốt hơn nàng ta nữa.


Đối tốt với đám người Tử La cũng chẳng phải vấn đề lớn gì, nhưng điểm quan trọng là mấy tỷ muội Tử La đều là mỹ nhân cả. Thế là nàng ta cảm thấy nguy hiểm, nên luôn đề phòng với tỷ muội Tử La.


Ban đầu nàng ta nghĩ Thân Diệc Phàm thích Tử Vi, nhưng nàng ta nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, vì Tử Vi và Lưu Hoành đã định thân rồi kết hôn, mà Thần Diệc Phàm lại không có biểu hiện gì khác thường, vẫn đối xử tốt với huynh muội họ như thế.


Sau đó nàng ta lại nghĩ người Thân Diệc Phàm thích là Tử Đào, nhưng bây giờ Tử Đào cũng định thân rồi, mà Thân Diệc Phàm vẫn điềm nhiên như vậy, thế là Tô Sở Nguyệt lại hoài nghi người mà Thân Diệc Phàm thực sự thích là Tử La.


Không thể không nói, Tô Sở Nguyệt hoài nghi đi hoài nghi lại, cuối cùng cũng nghĩ đúng. Lại nghĩ đến huynh muội Thận Diệc Phàm hôm nay tới nhà họ Đổng cả ngày, lúc về ba mẹ con Thân Diệc Phàm lại vui vẻ ăn bánh gạo nếp mang về từ nhà họ, còn khen huynh muội họ như thế, lông mày Tô Sở Nguyệt nhíu lại. Xem ra nàng ta phải đề phòng Đổng Tử La mới được, dù nàng ta đoán đúng hay không, thì cẩn thận một chút vẫn hơn.


Thế là Tử La vô tình lại có thêm một người coi mình là tình địch.
“Không biết chuyện hợp tác mở tửu lâu lần trước chúng ta nói, Tử Thụ, Tử Hiên suy tính thế nào rồi?” Vài ngày sau Thân Diệc Phàm lại đến nhà Tử La hỏi đáp án.


“Chuyện này bọn đệ đã cẩn thận suy nghĩ. Nói thật, Thân đại ca cho bọn đệ điều kiện hợp tác như thế, tính thế nào thì bọn đệ cũng không thiệt thòi.” “Nói vậy thì Tử Thụ các đệ đã đồng ý hợp tác?” Thân Diệc Phàm nghe thế liền hưng phấn hỏi.


“Đúng vậy, bọn đệ đều nghĩ có thể hợp tác, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác, bọn đệ cũng yên tâm về Thân đại ca, thế nhưng...”


“Nhưng cái gì?” Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói muốn hợp tác thì vui vẻ, tới khi nghe Tử Thụ nói “thể nhưng” thì Thân Diệc Phàm liền khẩn trương.


“Nhưng sau khi huynh muội để bàn thì đều cảm thấy bánh gạo nếp này là do A La nghĩ ra, thế nên lần hợp tác này coi như là do Thần đại ca cùng với A La hợp tác riêng, chứ không phải là hợp tác với nhà bọn đệ.” Tử Thụ thấy Thân Diệc Phàm khẩn trương như vậy cũng không thừa nước đục thả câu.


Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói thế, trong lòng không hiểu sao lại vui vẻ. Hắn nghĩ, nếu như tửu lâu này là do hắn và Tử La hợp tác riêng, vậy có phải sau này thời gian hắn và Tử La ở chung sẽ nhiều hơn không?


Lúc này Tử Thụ không biết ý nghĩ trong lòng Thận Diệc Phàm, nếu không cậu nhất định sẽ không quyết định như vậy. Mà tương lai Tử Thụ đúng là hối hận không thôi về quyết định này, nếu không thì Thân Diệc Phàm sẽ không có nhiều thời gian ở chung với Tử La như vậy, có thể sau này sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế. “Như vậy hợp tác với A La huynh có cảm thấy có vấn đề gì không? Nếu không thì bây giờ chúng ta có thể ký hiệp ước.”


Thân Diệc Phàm nói tình hình tửu lâu cho huynh muội Tử La nghe, thấy mọi người gần như hiểu rõ rồi mới thôi.


“Vâng! Chuyện của tửu lâu bọn muội hiểu rồi, Thân đại ca đã chuẩn bị xong hiệp ước chưa?” Tử La hỏi. “Đương nhiên, bất luận là chuyện tình có thành hay không thì trước tiên đều phải chuẩn bị sẵn hiệp ước, có câu nói phòng còn hơn trừ mà.” Thân Diệc Phàm cười nói, sau đó lấy hiệp ước ra.


Huynh muội Tử La cẩn thận xem điều khoản trong hiệp ước, không phát hiện vấn đề mới chính thức ký vào hiệp ước.
“Thần đại ca định khi nào mở tửu lâu?” Sau khi ký xong hiệp ước, Tử La hỏi.


“Năm nay chắc không kịp rồi, để sang năm đi. Qua năm chúng ta liền nhanh chóng mở tửu lâu, A La thấy được không?”Thần Diệc Phàm nói.


Tử La thấy Thần Diệc Phàm nhanh như vậy đã coi nàng như đối tác, cũng không tự quyết định, càng thêm tin tưởng lời Thân Diệc Phàm nói, hắn sẽ đối xử bình đẳng với nàng, tửu lâu này là tửu lâu của hai người. Thế là ấn tượng của Tử La đối với Thận Diệc Phàm càng tốt hơn, cho nên nói hết những kiến thức của nàng về sửa chữa tửu lâu, thiết kế, tiêu thụ, quản lý.


Thân Diệc Phàm thấy Tử La vừa mới ký hiệp ước đã nói với hắn rất nhiều kiến nghị về cách kinh doanh tửu lâu, càng cảm thấy lúc trước hắn quyết định cho Tử La điều kiện hợp tác phong phú quả nhiên không sai. Thực ra lần này Thân Diệc Phàm hào phóng với huynh muội Tử La như vậy, trừ việc hắn phát hiện ra tâm ý của mình đối với Tử La, muốn lấy lòng huynh muội Tử La để bọn họ có ấn tượng tốt với mình ra, thì hắn cũng tin tưởng hợp tác với huynh muội Tử La chắc chắn hắn sẽ không thiệt thòi.


Bởi vì không có ai rõ ràng hơn hẳn về thiên phú làm ăn của huynh muội Tử La. Từ chuỗi cửa hàng đến việc huấn luyện thống nhất các tiểu nhị ở trong cửa hàng, thống nhất đồng phục của nhân viên đến chuyện phân ra tầng lớp khách hàng, Thân Diệc Phàm càng ngày càng khâm phục huynh muội Tử La.


Cho nên hắn cảm thấy hợp tác với huynh muội Tử La nhất định là chuyện tốt, sẽ không phải chịu thiệt. Hơn nữa hắn cũng tin tưởng nhân cách của huynh muội Tử La, tin chắc mặc dù hắn không thúc giục huynh muội họ thì Tử La các nàng cũng sẽ không chịu ngồi im nhận tiền hoa hồng, mà sẽ tìm cách để chuyện kinh doanh ngày càng phát đạt hơn.


Bởi vì bình thường khi hắn gặp vấn đề trong kinh doanh, mặc dù chuyện này không liên quan tới huynh muội Tử La nhưng bọn họ vẫn cố gắng nghĩ cách giúp hắn, chỉ cần như vậy thôi thì hắn đã tin tưởng huynh muội Tử La vô điều kiện rồi.


Thấy chưa, Tử La mới ký hiệp ước xong đã đưa ra nhiều kiến nghị mới mẻ mà hắn chưa từng nghe bao giờ, quan trọng hơn là nghe xong hắn càng cảm thấy tự tin hơn nhiều. Như cái gì mà bàn ghế trong tửu lâu phải thống nhất, làm thực đơn gì đó để ở mỗi bàn một cái, sắp xếp một tiểu nhị chuyên đứng ở cửa đón khách... Thân Diệc Phàm càng nghe càng cảm thấy kiến thức của mình quá hạn hẹp.