Điền Viên Cẩm Tú

Chương 26: Chuyện hiểu lầm

“Các người không có chứng cứ gì sao lại nói họ mua quả hồng chát nhà Thụ ca nhi, mà cho dù họ có mua thật thì liên quan gì đến mấy người? Tản đi, tản đi, mọi người về nhà ăn cơm hết đi.” Thôn trưởng tức giận quát.


“Thôn trưởng, ông đừng nói vậy chứ. Ông xem, lúc mấy đứa nhóc nhà Thụ ca nhi lo hậu sự cho mẫu thân nó, mọi người trong thôn đều góp tiền góp sức. Giờ nhà nó có cách kiếm tiền, không thể làm ong tay áo như thế được, rõ ràng có cách bán quả chát đi kiếm tiền, lại trơ mắt nhìn hoa quả trên núi rụng đầy đất. Mọi người nói xem có đúng không?”


Vốn nghe thôn trưởng lên tiếng, thôn dân đang chuẩn bị tản đi lại bị Phan thẩm kích động.


“Mẹ Lâm Tử nói cũng đúng. Không phải lúc ấy Thụ ca nhi luôn miệng muốn báo ơn chúng ta sao, giờ nó có cách kiếm tiền từ thứ quả xanh ấy, lý nào lại định giấu đi chứ. Thôn trưởng, ông nhất định phải bắt Thụ ca nhi giải thích cho chúng tôi. Nếu nó không định nói phương pháp kiếm tiền từ quả hồng chát cho chúng tôi, vậy bắt nó nôn tiền ra trả lại số tiền lúc đó cho chúng tôi. Sau này chúng tôi sẽ không quan tâm đến cái lũ vong ơn bội nghĩa đó nữa.” Hồ nhị thúc cũng to mồm quát.


“Thôn trưởng, Hồ nhị thúc nói phải đấy, Thụ ca nhi cũng không thể bo bo kiếm tiền cho nhà mình, trơ mắt nhìn quả chát nhà người khác rụng đầy trên núi được.” Lại có người lên tiếng.


“Đúng đó, thôn trưởng, ông gọi Thụ ca nhi tới hỏi một câu xem, xem nó nói thế nào.” Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.


Thôn trưởng thấy mọi người nôn nóng, đành kêu đứa cháu nhỏ chạy sang gọi đám Tử Thụ tới. Nhiều năm sau này, có lẽ ông sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay, nhưng hôm nay, dưới tình huống này, ông không còn lựa chọn nào khác.


Cả nhà Tử La đang ăn cơm trưa. Hôm nay Tử Vi nấu cơm trắng bóng, canh xương heo thơm ngào ngạt, còn có rau dại hầm thịt.


Cháu trai thôn trưởng Trần Thiếu Thanh cùng tuổi với Tử Vi, năm nay cũng mười hai tuổi, hiện cậu đang đi học ở trường tư thục trong thôn, là môn sinh đắc ý của phu tử, cùng trường với Tử Thụ.


Mặc dù cậu chả có ấn tượng mấy với sư đệ bỏ học từ hai năm trước này, chỉ nhớ năm đó phu tử rất quan tâm đến Tử Thụ.Thật ra, cậu cũng chẳng quan tâm đến những chuyện thế này, trong lòng cậu chỉ có sách vở mà thôi, nhưng cậu cũng biết gần đây nhà Tử Thụ có việc gì.


Lúc tới trước cửa sân nhà Tử La, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, còn ngửi được mùi đồ ăn thơm nức khiến người ta có cảm giác hạnh phúc khôn nguôi, cậu thoáng thất thần.


Sau khi gõ cửa sân, người mở cửa là một cô bé chừng sáu bảy tuổi, trông cực kỳ lanh lợi. Cô bé tò mò đánh giá cậu rồi hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai ạ?” Cho đến mãi sau này, cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt sáng ngời của cô bé.


“A La, ai tới đó?” Tử Thụ gọi lớn từ trong nhà, sau đó cũng theo ra.
Tử Thụ nhận ra Trần Thiếu Thanh nên chào hỏi: “Sư huynh Thiếu Thanh tới đó à, huynh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì vào ăn cùng đi.”
“Cảm ơn! Ta ăn rồi, ông nội ta tìm cậu có việc, cậu mau tới nhà ta đi.”


“Huynh có thể nói sơ cho đệ biết là có việc gì không?” Tử Thụ ngạc nhiên không hiểu vì sao thôn trưởng gia gia lại gọi cậu tới nhà vào cái giờ cơm trưa này.
“Đại khái là về việc quả hồng chát.” Trần Thiếu Thanh nhắc nhở cậu.


Tử Thụ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Để đệ dặn đệ đệ muội muội một tiếng đã.”
“Được, vậy ta đi trước.”


Trần Thiếu Thanh đi rồi, Tử La với Tử Thụ quay lại trong phòng. Tử Vi hỏi: “Vừa rồi ai tới vậy? A La muội mau ăn nốt cơm đi.” Tử Vi hỏi Tử Thụ xong, thấy A La chỉ mới ăn được có xíu cơm thì kêu nàng ăn nhiều lên một chút.


“Đại tỷ, muội no lắm rồi ấy, ăn nữa vỡ bụng mất. Vừa rồi, thôn trường gia gia cho người kêu đại ca qua nhà ông ấy.” Tử La nhận thấy từ khi trong nhà dư dả cơm gạo, Tử Thụ và Tử Vi luôn bảo nàng với Tiểu Lục ăn thật nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ bản thân sẽ mập ú nu, vì thế đành dời sự chú ý của đại tỷ.


Quả nhiên, Tử Vi nghe được thôn trưởng gia gia tìm Tử Thụ, sự chú ý cũng bị dời đi: “Đại đệ, thôn trưởng gia gia tìm đệ làm gì?”
Tử Thụ đáp: “Sư huynh Thiếu Thanh nói hình như liên quan đến việc hoa quả chát.”


“Có khi nào mọi người biết chuyện chúng ta bán hồng rồi không?” Tử Hiên hỏi.
“Chắc là vậy, huynh cảm thấy lúc nãy sư huynh Thiếu Thanh có ý nhắc nhở chúng ta. Có khi đã xảy ra chuyện rồi.” Tử Thụ nói.


Tử Hiên vội kêu: “Vậy để đệ đi cùng đại ca.”
“Muội cũng phải đi.” Tử La lo lắng.


“Được! Đi hết. Có gì chúng ta cùng nhau đối mặt.” Tử Vi ra quyết định. Trải qua nhiều việc như vậy, mọi người đều hiểu anh chị em trong nhà phải đoàn kết.


Sau đấy, nhóm Tử La cùng tới cổng thôn, từ xa đã thấy một đám người vây quanh nhà thôn trưởng. Lúc các nàng tới gần, Phan thẩm lập tức chất vấn Tử Thụ: “Thụ ca nhi, mấy chiếc xe ngựa tới thôn hôm nay tới nhà mày mua hồng chát đúng không?”


“Dạ đúng.” Tử Thụ đáp.


Phan thẩm nghe được câu trả lời khẳng định của Tử Thụ thì càng hung hăng như gà trống chọi, bà lớn tiếng nói: “Mọi người nghe thấy chưa! Ta nói thật mà! Thụ ca nhi, lúc trước chúng ta cho nhà mày mượn tiền làm hậu sự cho mẹ, sau đấy, mày luôn miệng nói muốn báo đáp ân nghĩa của mọi người. Giờ cũng chẳng cần mày báo đáp, mau nói cách kiếm tiền từ quả chát cho mọi người là được. Nếu không chịu nói thì trả lại chỗ tiền lúc trước đây. Giờ nhà mày cũng kiếm được kha khá rồi đúng không?”


“Bà câm miệng đi! Thụ ca nhi, cháu đừng nghe mẹ Lâm Tử nói linh tinh, tiền đó chúng ta tự nguyện cho các cháu. Hôm nay gọi cháu đến mọi người chỉ muốn hỏi các cháu bán hồng chát đi như thế nào. Dù sao thôn ta nhiều nhà có cây dại trên núi, quả rụng đầy đất, chẳng bằng lấy đi bán, cũng tăng thêm ít thu nhập cho mọi người, trong thôn này cũng chẳng mấy ai giàu. Cháu nói xem có đúng không?” Lúc này thôn trưởng không thể không lên tiếng.


“Hoá ra là chuyện này à! Vốn bọn cháu định ngày mai khi đoàn người của Chu bá bá tới thì sẽ thông báo với mọi người. Nếu mọi người đã biết cả rồi, vậy giờ cháu sẽ nói luôn vậy. Đúng thế, trước đây có một lần bọn cháu vô tình phát hiện cách xử lý trái chát, khiến chúng trở nên ăn ngon hơn. Ngày hôm qua bọn cháu lên trấn trên bán thử món đó, cũng bán được không ít…”


“Ta đã nói mà! Thụ ca nhi nó biết phương pháp khử chát hoa quả từ lâu rồi. Nó giấu không cho ai biết, nó cầm đi nó bán. Mọi người nói xem có phải nó quên mất ai cưu mang nó rồi không?” Phan thẩm chẳng đợi Tử Thụ nói xong đã ngắt lời.


“Bà không nói lời nào cũng không ai bảo bà câm đâu. Cha Lâm Tử, còn không mau lôi vợ ông về nhà đi.” Thôn trưởng thực sự tức giận vì Phan thẩm. Nghe bà ta nói xong đến ông còn muốn tức điên chứ đừng nói tới mấy đứa nhỏ nhà Thụ ca nhi.


“Thôn trưởng, đừng nói thế. Thụ ca nhi làm thế là không đúng thật mà.” Cha Lâm Tử cũng không coi lời thôn trưởng là đúng.
“Các người… các người…” Thôn trưởng tức muốn giậm chân.


“Các người cũng chỉ được đến thế thôi. Ghen tị vì mấy đứa nhỏ kiếm được tiền. Lời như vậy mà mấy người cũng nói ra được.” Trần thẩm với Trần thúc nghe nói nhà Thụ ca nhi lại có chuyện liền chạy ngay tới đây, cũng nghe được kha khá lời Phan thẩm nói, đến lúc này Trần thúc cũng không nhịn được phải lên tiếng.


“Thôn trưởng gia gia, mọi người đừng nói vội, xin nghe cháu nói hết đã. Ngày hôm qua sau khi bọn cháu ra chợ bán hồng chát, số hồng thừa được Chu bá bá chuyên buôn hàng quan tâm. Bọn cháu đã ký ước, cháu nói cho bác ấy cách xử lý hoa quả, bác ấy ưu tiên mua trái chát trong thôn chúng ta với giá hai văn rưỡi nửa cân. Sáng nay, bọn cháu vẫn chưa xác định được ngày mai Chu bá bá cần nhiều hoa quả hay không nên vẫn chưa báo cho mọi người. Cháu định chờ ngày mai khi Chu bá bá tới, xác định lượng trái cây bác ấy cần rồi mới báo. Nhưng mà, mọi người đừng vội hái nhiều quá, phòng khi hồng chát hôm nay bán không tốt, mai Chu bá bá cần ít trái cây, mọi người lại lãng phí công sức hôm nay.” Tử Thụ phân tích nói.


Có người nghe xong vội vàng hỏi: “Có người đồng ý trả giá hai văn rưỡi một cân mua hồng chát ở thôn chúng ta à?”
“Đúng vậy.” Tử Thụ đáp.
Có thôn dân dặn với theo: “Vậy mai họ tới thu trái cây chát, Thụ ca nhi nhớ thông báo cho mọi người nhé.”


“Mấy người còn không về nhà đi! Mai có người tới thu trái cây tự khắc có người tới báo.” Thôn trưởng lên tiếng đuổi người, biểu hiện của người trong thôn hôm nay khiến tim ông thắt lại. Ông cũng nhận thấy chút đau lòng ánh lên trong đôi mắt huynh muội Thụ ca nhi.


Giờ mọi người cũng biết đã hiểu nhầm nhà Tử Thụ, vì thế nên ngượng ngùng lủi mất.


Chờ mọi người đi hết, thôn trưởng nhẹ nhàng an ủi huynh muội Tử Thụ: “Thụ ca nhi, các cháu lớn rồi nên rộng lượng, tha thứ cho họ đi, chẳng qua mọi người cũng vì miếng cơm manh áo, giờ thấy có cách kiếm tiền nên mới như vậy.”


“Thôn trưởng gia gia, bọn cháu hiểu, bọn cháu cũng không trách gì mọi người đâu.” Tuy Tử Thụ đau lòng vì việc này, nhưng thấy thôn trưởng nói vậy thì cũng vội đáp lời.


Tử Hiên tức điên người, vừa nãy nếu A La không kéo cậu lại, chắc chắn cậu sẽ xông lên nói chuyện với họ cho ra nhẽ. Nghe thôn trưởng nói lớn rồi cần rộng lượng gì gì đó, cậu rất muốn nói với ông, bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, không phải người lớn! Nhưng cậu biết đại ca đại tỷ sẽ không nói những lời này.


Tử Thụ nói: “Thôn trưởng gia gia, nếu không còn việc gì nữa thì bọn cháu về trước nhé.”
“Được, được, về đi.”


Trên đường về nhà, Trần thẩm với Trần thúc cũng an ủi huynh muội Tử La một lúc lâu. Sau khi chia tay vợ chồng Trầm thẩm, mấy huynh muội về đến nhà một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại được.


“Đại ca đại tỷ, nhị ca nhị tỷ, cả Tiểu Lục nữa, mọi người đừng tức giận. Đúng là trong thôn mình có một số người không thích nhìn chúng ta sống vui vẻ, nhưng đừng quên vẫn còn những người như nhà Trần thẩm đối xử với chúng ta rất chân tình. Chúng ta không thể bắt mọi người đều thích chúng ta được, cũng không nên mong chờ điều đó, vì thế đừng mất vui, đúng không nào?”


Tử La thấy nét mặt mọi người đều thả lỏng, nàng vội nói tiếp: “Đau lòng vì mấy người đó chẳng đáng gì. Trái lại, chúng ta nên vui vẻ, nên cảm ơn vì vẫn có người quan tâm tới chúng ta. Lần này, bất kể người trong thôn nghĩ thế nào, chúng ta cũng không thẹn với lương tâm. Đối với những người thật lòng quan tâm tới chúng ta, chúng ta sẽ báo đáp, còn với những người không thật lòng, coi như mình trả ơn trước đây của họ.”


Tử La không mong vì chuyện này mà huynh muội Tử Thụ có cái nhìn bi quan với cuộc đời. Nàng cảm thấy thế giới này vẫn tràn ngập yêu thương. Nàng hy vọng mọi người không bị những điều dơ bẩn đó làm mờ đôi mắt.