Điền Viên Cẩm Tú

Chương 253: Lễ phục đẹp chói mắt mọi người và trâm cài

Chọn xong chính tân, hữu tư và tán giả, huynh muội Tử La phải xác định danh sách khách khứa.
Đầu tiên Tử Đào và Tử La viết ra những nữ quyến họ muốn mời, sau đó đưa2cho đám Tử Thụ để bọn họ viết thêm những người hay liên hệ qua lại cùng nhà các nàng.


Danh sách khách mời này huynh muội Tử La phải đắn đo mấy ngày cũng quyết định xong.8Hai cái trên không tốn nhiều thời gian lắm, nhưng lễ phục cho buổi lễ cập kê, rồi hôm đó cài trâm gì đều cần tỷ muội Tử La chuẩn bị thật tốt.


Làm lễ phục theo yêu6cầu không phải chuyện ngày một ngày hai, hay mấy ngày là xong. Từ giờ tới ngày Tử Đào cập kê chỉ còn hai mươi ngày, vì thế tỷ muội họ phải đẩy nhanh tốc độ làm3lễ phục. Nhưng vấn đề là tỷ muội họ lại không tìm ra vật liệu may mặc thích hợp để làm lễ phục. Vải dệt bình thường cũng dễ tìm thôi, nhưng tỷ muội Tử La không5cho phép buổi lễ cập kê này của Tử Đào có chút tì vết gì. Ở triều đại này, trước khi nữ tử xuất giá chỉ có hai cơ hội tổ chức sinh nhật chính thức. Một lần là khi một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, lần thứ hai chính là đại lễ cập kê.


Vì thế nếu bây giờ huynh muội Tử La có điều kiện làm lễ cập kê cho Tử Đào, họ đều cố gắng làm sao cho Tử Đào không còn chút tiếc nuối gì nữa. Lễ phục trong lễ cập kê là thứ cực kỳ quan trọng, thế nên tỷ muội Tử La đều hy vọng bọn họ có thể tìm được thứ nguyên liệu tốt nhất tới làm lễ phục cập kê cho Tử Đào.


Chu Viễn không biết bằng cách nào đó đã biết huynh muội Tử La muốn làm lễ cập kê cho Tử Đào. Hắn vội sang ân cần dâng lên năm cuộn gấm ngũ sắc nổi danh nhất Giang Nam. Đừng xem thường năm cuộn gấm ngũ sắc này, chúng nó đáng giá ngàn vàng đấy.


Nghe nó gấm ngũ sắc có bề mặt bóng loáng mềm mại, dưới ánh nắng mặt trời nó sẽ ánh lên ánh sáng năm màu, cực kỳ hoa lệ. Vì đặc điểm xuất sắc này của nó nên gấm ngũ sắc được bán trên thị trường với cái giá trên trời là hai ngàn lượng bạc một cuộn. Trước mắt nó là thứ gẩm đắt nhất trên thị trường, còn thường xuyên cung không đủ cầu. Đặc biệt là ở ba phủ chốn Mạc Bắc này, không gần Giang Nam. Gấm ngũ sắc càng hiếm thấy, bình thường chỉ có đại quan, quý nhân hay thương gia lớn mới có cơ mua được.


Năm cuộn gấm ngũ sắc này của Chu Viễn do chính hắn xuống phía Nam mua về. Vốn dĩ thằng nhãi này muốn đợi mai sau tới lễ đính hôn thì đưa cho Tử Đào, nhưng mà bây giờ Tử Đào làm lễ cập kê lại cần dùng tới. Vì thế Chu Viễn ân cần chạy sang đưa trước.


Tỷ muội Tử La thấy Chu Viễn đưa lễ vật nặng tay như thế đâu dám nhận, kiên quyết từ chối ngay, nhưng thái độ của Chu Viễn còn kiên trì hơn cả tỷ muội Tử La. Tỷ muội Tử La hết cách đành phải nhận, nhưng muốn dùng giá thị trường mua lại.


Chu Viễn nhất quyết không chịu, không đợi Tử Thụ lấy ngân phiếu ra đã chạy ra khỏi nhà Tử La phi về trấn trên rồi. Thế này cũng không cầm tiền sang nhà lão Chu chứ.


Trước không nói tới tính tình hào sảng của lão Chu thì khả năng trả lại tiền của huynh muội Tử La không lớn. Theo tác phong của lão Chu, đưa thêm một đống quà đáp lễ cho tỷ muội Tử La cầm về cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa, có trả tiền thì trả cho người khác thôi, lấy giao tình của hai nhà làm vậy thì khách khí quá. Vì thế huynh muội Tử La đành nhận năm cuộn gấm ngũ sắc này, nghĩ sẽ tìm cơ hội trong tương lai trả lại một phần hậu lễ cho nhà lão Chu là được.


Có gấm ngũ sắc rồi, không cần phải lo vật liệu làm lễ phục cho Tử Đào nữa. Vì Thải Y Các có làm quần áo nên việc làm lễ phục càng không cần lo lắng.


Tử La thiết kế cho Tử Đào một bản vẽ lễ phục hoa lệ thích hợp với nàng, kêu Tử Đào cầm đi sắp xếp người làm. Giải quyết xong chuyện lễ phục, tiếp theo chỉ còn cây trâm dùng cho lễ cập kê là cần chuẩn bị thôi. Giờ phút này muốn đi đặt làm một cây trâm thì không khả thi chút nào. Vì thế Tử La muốn tới Trần Bảo Trai mà nàng với Mạc Vân Thiên hợp tác với nhau để chọn một cây trâm kim cương hoa lệ nhất về cho Tử Đào.


Vì Tử La và Mạc Vân Thiên hợp tác buôn bán kim cương trong Trần Bảo Trai nên trừ tiền hoa hồng hắn chia cho Tử La, hắn còn cho Tử La một tấm thiệp khách quý. Có tấm thiệp này, Tử La có tiêu gì ở Trân Bảo Trai cũng được giảm sáu phấn. Đương nhiên, vì việc hai người họ hợp tác là bí mật, thế nên Tử La muốn mua trang sức gì cũng phải để Dung Phong thay mặt. Vì vậy, Tử La kêu Xuân Hoa truyền tin cho Dung Phong, bảo hắn chọn một cây trâm kim cương tốt nhất đưa tới.


Dung Phong làm việc vô cùng hiệu suất, chỉ qua vài ngày hắn đã đưa trâm tới.


Tử La nhận cây trâm kim cương này, đó là một cây trâm kim cương nàng mới thiết kế. Trước mắt nó là món bán rời đắt nhất trong tiệm, ngoài thị trường có giá sáu vạn lượng bạc. Khi Tử La bảo Tử Thụ đưa ba vạn lượng bạc cho Dung Phong, hắn không cầm. Dung Phong nói cây trâm này Mạc Vân Thiên bảo cứ ghi vào tên hắn rồi đưa cho nàng. Tử La nghe thể không khách khí với Mạc Vân Thiên nữa. Vì hiện tại tuy nàng và hắn hợp tác bán trang sức kim cương với cái giá trên trời, nhưng Mạc Vân Thiên có nguồn hàng riêng nên giá nhập kim cương rất thấp. Thế nên cây trâm kim cương này tuy bán ra thị trường với giá sáu ván lượng bạc nhưng chi phí sản xuất chưa đến một vạn lượng.


Dựa vào số lợi nhuận nàng mang lại cho Trần Bảo Trai thì Tử La cảm thấy nàng lấy một cây trầm của Mạc Vân Thiên vẫn còn nhẹ nhàng chán. Quan trọng nhất là nàng biết Mạc Vân Thiên tốt với nàng từ tận đáy lòng. Loại tình cảm này không thể lấy bạc ra mà cân đo đong đếm. Vậy nên Tử La không cần khách khí với Mạc Vân Thiên, quá khách khí sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người.


Ngược lại thì Tử Đào nghe nói cây trâm này do Tử La đặt cho nàng thì kêu không cần suốt. Trang sức kim cương của Trần Bảo Trai đột nhiên ra đời từ mấy năm trước. Bằng ngoại hình lóng lánh, thiết kế mới mẻ độc đáo. Ngay lập tức nó đã được đông đảo người dân yêu thích, cũng bán với giá trên trời, rất thịnh hành trong giới quan to quý nhân. Bây giờ, dù là món trang sức kim cương đơn giản nhất, rẻ nhất trong Trần Bảo Trai cũng có giá năm ngàn lượng bạc trở lên. Đây là chuyện mà ai cũng biết.


Lúc Tử Đào nhìn thấy cây trầm hoa lệ này, phản ứng đầu tiên của nàng là đắt quá. Nghe Dung Phong nói cây trầm kim cương này do Tử La nhờ hắn đặt làm rồi đưa lại, Tử Đào lập tức bắt Tử La trả cây trâm về. Tử La còn lâu mới chịu, cười ha ha cho qua nhưng không đổi ý, chỉ đánh trống lảng. Tử Đào đâu phải là đối thủ của Tử La, đành phải nhận. Bọn Tử Thụ kêu Tử La ghi vào tiền chung của gia đình, Tử La cũng không đồng ý.


Hôm nay, cuối cùng cũng tới đại lễ cập kê của Tử Đào.


Từ hừng đông, khách nhà Tử La đã nối liền không dứt. Từ sau lần Tiểu Lục thi đậu án thủ, nhà Tử La lại đông khách thêm một lần nữa. Đại sự náo nhiệt như thế, tất nhiên không thể thiếu quần chúng vây xem ở thôn Hòe Hoa. Xung quanh nhà huynh muội có rất nhiều thôn dân tới xem náo nhiệt.


“Mấy huynh muội nhà họ Đông đúng là phất lên rồi. Nhìn xem, xe ngựa từ sáng tới giờ chưa bao giờ đứt.” Một thôn dân nói.


“Ăn thua gì đâu, ngươi đoán xem chính tân lễ cập kê của Đào tỷ nhi là ai. Chính là huyện lệnh phu nhân huyện Thanh Dương chúng ta đó.” Một thôn dân khác nghe vậy bắt đầu khoe khoang.
“Hả? Huyện lệnh phu nhân tới làm chính tân?” có người kinh ngạc bật thốt.


“Ta lừa ngươi chắc. Nói thật cho các ngươi biết, ba mươi phút trước ta mới nhìn thấy xe ngựa của huyện lệnh phu nhân tới Đống gia xong. Ký hiệu trên xe ngựa đó ta vẫn nhớ mà, giống y như đúc với ký hiệu trên xe huyện lệnh đại nhân lúc đến xem ruộng cá ấy. Ta còn tận mắt thấy một quý phu nhân và hai nha hoàn ăn mặc như tiên tử từ trên xe bước xuống. Không phải huyện lệnh phu nhân thì còn ai vào đây nữa.” Người nọ vừa mới nghe vậy lại khoe thêm một lần nữa.


“Ôi trời đất ơi!”


Mấy người đứng xung quanh cũng hít một hơi sâu, tuy là lúc trước bọn họ cũng nghe loáng thoáng nhưng cũng không tin huynh muội Tử La mới được huyện lệnh phu nhân tới làm chính tân thật. Huyện lệnh phu nhân là ai chứ, là phu nhân nhà quan phụ mẫu của bọn họ đó. Đối với đám bình dân chân đất như bọn họ, nhìn thấy sai nha trên trấn đã run lẩy bẩy rồi. Nhân vật lớn nhất bọn họ nhìn thấy, nếu không có huynh muội Tử La nghĩ ra nuôi cá dưới ruộng thì cũng chỉ là Thẩm trấn trưởng ở trấn trên. Huyện lệnh đại nhân, rồi huyện lệnh phu nhân, những nhân vật này bọn họ có mơ cũng không dám mơ được nhìn thấy. Vì vậy đa phần bọn họ cho rằng việc này chỉ là tin vịt, giờ nghe người này nói đều đồng thời giật mình.


“Aizz, sớm biết mấy huynh muội nhà họ Đổng có phúc như thế, năm ấy lúc nhà họ nghèo nhất phải ra giúp một tay mới phải.” Một người thở dài nói.


“Phụt! Giờ ngươi nói lời này còn có ích gì, ai năm ấy lúc thôn trưởng kêu mọi người hùn tiền giúp huynh muội Đổng gia làm đám tang cho mẹ thì đứng ra phản đối?” một người đứng bên nói móc không khách khí chút nào.


“Thì... thì lúc ấy trong nhà ta đâu có dư dả gì.” Người bị nói móc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn cãi chày cãi cối.
“Xùy!” Người nói móc hiển nhiên không tin lời tên kia. Phan thẩm đứng một bên nghe đám người này trò chuyện xong, đôi mắt bà ta đảo vài vòng, xoay người về nhà.


Qua nửa canh giờ, cuối cùng lễ cập kê nhà huynh muội Tử La cũng kết thúc thuận lợi. Sau lễ cập kê là tới giờ dùng tiệc, huynh muội Tử La tiếp đón mọi người vào tiệc. Bữa tiệc này huynh muội Tử La đặt từ Lưu Hương Lầu tới, mà phía Lưu Hoành cũng không thu tiền của nhà Tử La. Hơn nữa Lưu Hoành còn làm tiệc theo tiêu chuẩn nhất đắng.


Tuy rằng Lưu Hương Lầu chỉ coi như một tửu lâu trung đẳng, nhưng hương vị đồ ăn vừa thực tế, vừa ngon. Bàn tiệc thượng đẳng càng vừa lòng người, bữa tiệc này coi như cả khách và chủ đều vui. Huynh muội Tử La tốn rất nhiều công sức cho buổi lễ cập kê này, kết quả khiến họ hài lòng. Buổi lễ cập kê này thuận lợi từ đầu tới cuối, mọi người cũng khen Tử Đào không dứt miệng. Sau lễ cập kê của Tử Đào, buổi lễ đó trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng, oanh động một hồi. Chưa nói đến việc mời được huyện lệnh phu nhân về làm chính tấn thì vô cùng nở mày nở mặt. Ngày đó, trong buổi lễ cập kê, Tử Đào mặc lễ phục làm từ gấm ngũ sắc, phối với cây trâm kim cương cực kỳ hoa lệ kia, lớp trang điểm lộng lẫy do Tử La tỉ mỉ tô lên, mái tóc đẹp của Tử Đào đẹp đến không bút nào tả xiết.


Mọi người đều bị vẻ đẹp của nàng làm cho kinh ngạc.