Điền Viên Cẩm Tú

Chương 221: Đại hôn (1)

Vì huynh muội Tử La đã tìm hiểu kỹ về ngày rước dâu thế nào, nên mặc dù bây giờ bọn họ bận rộn V nhưng cũng không rối loạn. Mấy nữ hài Tử La chuẩn bị nước tắm cho Tử Vi, nấu đồ ăn sáng, còn ba huynh đệ Tử Thụ thì chuẩn2bị những chuyện liên quan đến tiếp đãi khách khứa.


Mặc dù người nhà quê không có chuyện tắm bằng cánh hoa, nhưng tân nương thì cần đặc biệt hơn, huống chi Tử La các nàng muốn Tử Vi gả đi vẻ vang nhất, để hôn lễ này vẹn toàn hoàn mỹ, không có gì8cần tiếc nuối. Thế nên Tử La các nàng chuẩn bị cánh hoa cho Tử Vi tắm.


Sau đó Tử La cùng Tử Đào còn lấy mỹ phẩm dưỡng da, hương cao đến bối cho Tử Vi thơm ngát. Nhà Tử La bận rộn, cả nhà Trần thẩm và Cao Đại Sơn cũng qua giúp6đỡ.


Tiền viện có nhà Trần thẩm hỗ trợ, Tử La cùng Tử Đào có thời gian chuẩn bị điểm tâm phong phú cho Tử Vi. Dù sao tân nương cả ngày hôm nay cũng không có cơ hội ăn uống, nên buổi sáng cần phải ăn nhiều một chút, nếu không làm sao có3sức để ứng phó hôn lễ phức tạp này chứ.


Tử La các nàng mới cùng Tử Vi ăn điểm tâm xong thì phu nhân của Thẩm trưởng trấn - người mà Tử La các nàng mời làm người toàn phúc cũng đến.


Người toàn phúc này phải là phụ nhân có cha mẹ đang còn,5phu thê hòa thuận, con cái nam nữ đầy đủ, mà ở Cổ Thủy trấn này không có phụ nhân nào tôn quý hơn Thẩm phu nhân thích hợp làm người toàn phúc nữa. Lúc Tử La các nàng đến mời Thẩm phu nhân cũng chỉ cầu may thôi, không ngờ Thẩm phu nhân không nói hai lời liền đồng ý, mà giờ đã đến sớm chải tóc trang điểm cho Tử Vi, có thể thấy bà ấy cũng quý mến huynh muội Tử La các nàng. Đạo lý có qua có lại huynh muội Tử La đương nhiên cũng hiểu, thế nên các nàng tiếp đãi Thẩm phu nhân vô cùng nhiệt tình chu đáo.


Thẩm phu nhân búi tóc cho Tử Vi, sau đó chuẩn bị trang điểm cho nàng. Thẩm phu nhân trước đây cũng cùng tỷ muội Tử La nghiên cứu chuyện trang điểm cho tân nương. Bà rất thích phong cách trang điểm hiện đại của tỷ muội Tử La, thẳng thắn mà nói thì cách trang điểm của Tử La các nàng cao siêu hơn nhiều. Thế là bà cũng nghiêm túc học cùng tỷ muội Tử La.


Con gái lớn mười ba tuổi Thẩm Yến Nhi của bà cũng học theo cách trang điểm của tỷ muội các nàng.
Thẩm phu nhân ngay từ lần đầu tiên mua khăn thêu của Tử Vi đã có thiện cảm với huynh muội Tử La. Sau này bọn họ thi đậu tú tài, Thẩm phu nhân cùng Thẩm trấn trưởng càng thêm coi trọng bọn họ.


Mà lúc đó Thẩm phu nhân quan sát Tử Vi nhiều lần, hiểu rõ tính cách của nàng, bà lại càng thêm quý mến Tử Vi.


Lại sau này Tử La các nàng nghĩ ra cách nuôi cá trong ruộng lúa làm Thẩm trấn trưởng hãnh diện trước mặt quan lớn. Thẩm trấn trưởng nói với bà là bọn họ cần phải giữ quan hệ tốt với mấy huynh muội Tử La. Không chỉ vì Tử La các nàng tương lại tiền đồ xán lạn, mà bọn họ cũng thật lòng quý mến nhân cách của huynh muội Tử La. Thế nên lần này Thẩm phu nhân nghe huynh muội họ muốn nhờ bà làm người toàn phúc, bà không cần suy nghĩ liền đồng ý.


Mấy ngày gần đây Thẩm phu nhân tiếp xúc nhiều với tỷ muội Tử La, còn theo các nàng học trang điểm, Thẩm phu nhân càng thêm quen thuộc với các nàng. Hơn nữa tỷ muội Tử La không giấu giếm mà chỉ hết cho bà những kiến thức mà các nàng biết. Con gái bà Yến tỷ nhi cũng thân thiết với tỷ muội Tử La, thế là giao tình của hai nhà càng thêm khăng khít.


Thẩm phu nhân dựa theo cách trang điểm hiện đại trang điểm cho Tử Vi, đương nhiên tân nương cần phải lộng lẫy, thế nên Thẩm phu nhân cũng cẩn thận thoa cho môi Tử Vi đỏ thêm một chút. Thẩm phu nhân trang điểm cho Tử Vi xong, Tử Vi liền đi vào phòng thay gảy đỏ rực.


Tới khi Tử Vi mặc gảy bước ra ngoài, những người trong phòng từ Trần thẩm, Đào Hoa tỷ, Cao Liễu thị, còn cả mẹ Xuyên Tử, Giang Tam thấm, Giang Đại, Giang Nhị, ngay cả Tử La, Tử Đào đều kinh diễm.


Mấy tỷ muội Tử La nhan sắc thanh tú, mặc dù không tới mức là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng xinh xắn hơn nhiều người, vả lại mấy năm qua các nàng thường xuyên uống nước linh tuyền nên bọn họ càng lớn càng đẹp.


Bây giờ Tử Vi mặc vào gả y hoa lệ, cộng thêm cách trang điểm hiện đại nữa, Tử Vi thật sự biến thành đại mỹ nhân.


“Trời! Tử Vi tỷ đẹp giống như tiên nữ hạ phàm ấy!” Giang Ngũ thốt lên. Sau đó mọi người thi nhau khen Tử Vi không ngớt, khiến mặt Tử Vi đỏ bừng. Trong phòng nhất thời náo nhiệt vô cùng. Sau đó tân lang đến!


Tử Thụ, Tử Hiên bọn họ quen biết Lưu Hoành nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy Lưu Hoành tao nhã ngọc thụ lâm phong cười ngốc tới như thế. Chỉ thấy Lưu Hoành ngồi trên lưng ngựa mặc đồ cưới đỏ rực, trước ngực đeo hoa đỏ, cùng Chu Viễn và mấy bạn học cùng trường tới đây đón dâu.


Lưu Hoành lúc này gặp chuyện vui tinh thần cũng thoải mái, càng tuần lãng hơn ngày thường rất nhiều, khiến các cô nương đứng bên mặt đỏ tim đập. Có điều Lưu Hoành đang nóng lòng muốn gặp Tử Vi, chẳng còn tâm trí để ý đến bọn họ.


Mà Tử Thụ, Tử Hiên cảm thấy nếu Lưu Hoành không cười ngốc như vậy thì cũng không đến nỗi nào. Thế nhưng Lưu Hoành cười ngốc như thế, Tử Thụ bọn họ trừ ghét bỏ ra thì còn chợt thấy hối hận, bọn họ luôn cảm thấy Tử Vi gả đi quá sớm, bọn họ đáng ra phải giữ lại Tử Vi hai năm nữa mới đúng.


Lưu Hoành càng cười vui vẻ, thì ý nghĩ này của bọn họ càng mãnh liệt hơn.
Thế là Tử Thụ cùng Tử Hiên quyết định phải làm khó dễ Lưu Hoành một phen mới chịu mở cổng. Tiểu Lục nhỏ tuổi nhất cũng chuẩn bị câu hỏi làm khó Lưu Hoành.


Lưu Hoành cùng Chu Viễn và đám bạn học dừng lại trước cổng, xuống ngựa, nhanh chóng bước lên gõ cửa. “Mở cửa, mở cửa: Tân lang đến đón tân nương rồi, mau mở cửa ra đi, canh giờ cũng sắp đến rồi!” Tử Thụ bọn họ làm sao dễ dàng mở cửa như vậy được chứ! “Đại tỷ phu, đưa bao lì xì ra đây, tiền lì xì phải nhiều đó nha, nếu không cửa này không mở được đâu!” Tiểu Lục hô to.


Lưu Hoành vừa nghe Tiểu Lục gọi “Đại tỷ phu” thì trong lòng như uống mật, cười càng thêm vui vẻ, lớn tiếng nói: “Được, tiền lì xì cho các đệ đương nhiên là phải nhiều rồi!”


Lưu Hoành nói xong liền lấy ra ba bao lì xì lớn, tự tay nhét vào khe cửa. Tiểu Lục nhặt lấy bao lì xì mở ra xem, không ngờ là sáu tấm ngân phiếu một trăm lượng!
Những người xung quanh nhìn thấy, tiền lì xì mở cửa cho ba cậu em vợ là mỗi người sáu trăm lượng bạc, tổng là một ngàn tám trăm lượng đấy!


Xem ra tân lang coi trọng tân nương không phải ở mức độ bình thường đâu!
Thể là người xung quanh đồng loạt ồ lên, khen tân lang bạo tay.


Tiểu Lục thấy khoản tiền kếch sù tự dưng xuất hiện thì vô cùng vui vẻ, nếu không phải Tử Thụ, Tử Hiên đang cau mày thì cậu đã hét lên “Đại tỷ phu, đệ yêu huynh” rồi. Mà tâm trạng của Tử Thụ và Tử Hiên không tốt đẹp như thế, bọn họ không ngờ Lưu Hoành lại giảo hoạt chi tiền bạo tay như vậy, làm mọi người xung quanh đều khen ngợi hắn. Bây giờ mọi người đều tán thưởng Lưu Hoành, Tử Thụ bọn họ làm khó Lưu Hoành cũng cảm thấy áp lực, cũng không thể hiên ngang như lúc nãy được nữa. “Đổng cô gia, còn chúng thì sao?” Mấy người Thiết Trụ cùng Xuyên Tử cũng ồn ào theo. “Ha ha, ai cũng có!” Lưu Hoành cười lớn, hóa thân thành tán tài đồng tử, nhét từng nén bạc một, hai lượng qua khe cửa, khiến những tiểu tử gác cổng mừng như điên. Thế là mọi người vội vàng lên nhặt tiền mừng, vừa nhặt vừa khen tân lang hào phóng. Đám Tử Thụ nhìn thấy cảnh này khóe mắt liền co giật, Đại tỷ phu hôm nay làm sao vậy trời?


Bạc nhét vào hơn mười hai lượng, bọn họ chưa bao giờ thấy hôn lễ nào lớn như vậy!


“Đại tỷ phu, muốn rước Đại tỷ của bọn đệ vẫn chưa được đâu, còn phải trải qua thử thách của bọn đệ mới được. Trước tiên đáp lại câu đối của bọn đệ đã!” Tử Hiên thấy tiền lì xì nhét vào cũng nhiều rồi, liền “trở mặt.


“Ha ha, cứ ra đề đi, Đại tỷ phu của các huynh là đại tài tử đấy, không cần phải lo!” Chu Viễn giành nói. Mấy bạn học của Lưu Hoành cũng dồn dập phụ họa theo.


Lưu Hoành thấy vậy không nhịn được trừng mắt Chu Viễn một cái, tiểu tử này không lẽ là mật thám nằm vùng của bọn Tử Thụ, nếu không sao lại bán đứng hắn như vậy chứ, nghĩ con đường cưới vợ của hắn còn chưa đủ gian khổ hay sao?


Chu Viễn cũng chỉ vui mừng quá nên mới lỡ miệng, giờ thấy Lưu Hoành trừng mắt nhìn mình, cậu không khỏi ngượng ngùng sờ mũi. Haha, người ta không cố ý mà. “Vậy Đại tỷ phu nghe nhé: Nhất triều tình thâm nhập cốt tủy”
“Kỷ độ tương tư thành can tràng.”


Lưu Hoành mặc dù không quá mức thông minh, nhưng cũng có học vấn, những câu đối Tử Thụ, Tử Hiên cùng Thiết Đản bọn họ đưa ra đều được Lưu Hoành đối đáp trôi chảy.
Mọi người trong viện, ngoài viện đều thi nhau khen tận tang tài giỏi.


Lưu Hoành thấy vậy giảo hoạt cười, hô lên: “Đa tạ ba đệ đệ đã khen ngợi!” “Được rồi, được rồi, mau mở cửa đi, câu đối cũng đối xong rồi, giờ lành cũng sắp đến rồi, mau mở cửa cho tân lang đi!” Chu Viễn đứng bên vội vã hùa theo, cậu là tội đồ để Lưu Hoành rơi vào bể thi câu đối, nên lúc này phải gỡ lại.


Tử Thụ cùng Tử Hiên lần thứ hai thầm mắng Lưu Hoành giảo hoạt, ai nói bọn họ đố xong rồi. Tử Thụ bọn họ còn muốn hỏi tiếp, lúc này ngoài cửa hô lên: “Nhanh mở cửa đi, tân lang vào cửa rồi!”


Bên trong có không ít người bị tiền lì xì của Lưu Hoành mua chuộc, cũng ồn ào theo. Lúc này Tử Thụ, Tử Hiên nếu không mở cửa thì biến thành quá đáng rồi. Mãi đến khi Lưu Hoành vào cửa, Tử Thụ, Tử Hiên, ngay cả Tiểu Lục cũng ngỡ ra, bọn họ cho qua dễ dàng quá rồi...


Những câu đối then chốt bọn họ vẫn chưa ra, đây chính là câu đối mà mấy huynh muội bọn họ cẩn thận chuẩn bị cho Lưu Hoành đó!
Tại sao bọn họ đều bị Lưu Hoành lừa dễ dàng như vậy chứ? Câu hỏi quan trọng nhất chưa ra mà đã cho vào cưa.


Bây giờ Tử Thụ bọn họ chỉ hy vọng đám Tử La có thể kiên định một chút, đỡ phần thiệt thòi cho bọn họ.