Điền Viên Cẩm Tú

Chương 218: Đã trở thành chấp niệm

Thấy Tử La các nàng đi vào, tiểu nhị liền chạy lại nói: “Các vị khách quan, bây giờ tiểu điếm đã kín người, các vị có thể đợi một lúc được không ạ?”


“Trời ạ! Thiếu gia, cậu đã tới, xin mời vào!” Chưởng quỹ nhìn thấy Thận Diệc Phàm liền bước ra, sau đó nói với tiểu nhị kia: “Còn không mau đi chấm trà, đúng là không có mắt!”.
Tiểu nhị kia không ngờ2hắn chính là chủ nhân ở đây, vội luống cuống chạy đi chuẩn bị trà.


Sau đó chưởng quỹ nhiệt tình mời bọn họ lên lầu. “Thần đại ca, như vậy không ảnh hưởng tới làm ăn của các huynh chứ?” Tử Thụ đắn đo hỏi. “Không có vấn đề gì! Trân Vị lâu đều để lại mấy phòng bao đề phòng trường hợp khẩn cấp cần dùng đến.” Thân Diệc Phàm nói.


“Thiếu gia nói đúng8lắm, Lưu Lan các này vẫn còn trống, mời các vị đi hướng này ạ.” Chưởng quỹ vừa dẫn đường vừa nói.


Tử La các nàng vào Lưu Lan các, bên trong đã có mấy người hầu dọn bàn xong xuôi. Bọn họ ngồi vào chỗ, chưởng quỹ liền hỏi bọn họ muốn ăn gì. “Tử Thụ, A La, mọi người muốn ăn gì cứ nói nha.” Thân Diệc Phàm nói.


“Hay là ăn đồ nóng đi,6giờ đã muộn, mọi người chắc cũng muốn ăn đồ nóng cho ấm.” Tử Thụ nói.
“Được. Tiết chưởng quỹ, đêm nay có món gì ngon?” Thân Diệc Phàm hỏi.


“Bẩm thiếu gia cùng các vị khách quan, món đặc sắc nhất đêm nay là các loại bánh trôi, không biết các vị có muốn nếm thử một chút không ạ?” Chưởng quỹ nói. Tối nay bọn họ đúng là chưa ăn bánh trôi, mọi người đều3đồng ý.


Không tới một khắc sau, bánh trôi đủ màu sắc hình dạng được mang lên, lần đầu tiên Tử La biết bánh trôi còn có nhiều loại đến vậy.
Từng bát bánh trôi nóng hổi mang lên khiến Tử La các nàng hào hứng, ngửi thấy mùi bánh thơm phức, ai nấy đều thèm.


Mặc dù đều là bánh trôi, nhưng lại có hơn hai mươi mùi vị, mà đặc biệt là bánh của mọi người5đều không giống nhau, mọi người đều không biết bánh của mình có hương vị gì, mà chỉ ăn vào mới biết được.


Tử La nhìn Tử Đào bên cạnh ăn một miếng bánh trôi, liền tò mò hỏi: “Nhị tỷ, nhân bánh của tỷ là gì vậy?” “Là nhân vừng, của muội thì sao?”
“Muội còn chưa ăn.”


“Vậy mau ăn đi!” Tử Đào giục. Tử La nhìn từng viên bánh trôi nho nhỏ trong bát, hương thơm mê người khiến nàng chảy nước miếng, liền múc một viên bắt đầu thổi ăn.


“Là nhân mứt hoa quết” Tử La nói. “Thật à? Cho tỷ một viên!” Tử Đào thấy là mứt hoa quế mà nàng thích nhất, liền vui mừng nói. Tử La cho Tử Đào mấy viên, Tử Đào cũng cho lại Tử La mấy viên. Tử La ăn bánh trôi của mình, thấy Mạc Vân Thiên bên cạnh cũng bắt đầu ăn, liền tò mò hỏi: “Tần đại ca, nhân bánh của huynh là gì vậy?”


“Nhân đậu xanh.”
Tử La thấy bát của Mạc Vân Thiên là bánh đậu xanh mà nàng thích ăn nhất, trong lòng kích động muốn đổi bát, mà ý nghĩ này cũng biểu hiện rõ trên mặt.


Mạc Vân Thiên làm sao không biết suy nghĩ của Tử La được chứ, liền cần thìa múc một viên bánh nhân đậu xanh đưa đến trước mặt Tử La.
Tử La thấy Mạc Vân Thiên múc bánh trong bát đưa cho nàng liền bối rối. Nàng và Tử Đào ăn của nhau thì không sao, nhưng Mạc Vân Thiên thì...


Tử La không khỏi liếc nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai để ý tới mình, lại nghĩ trước đây trong sơn động nàng cũng ăn cháo thừa của Mạc Vân Thiên, vả lại bây giờ Mạc Vân Thiên đã đưa thìa đến bên miệng mình, nàng không thể từ chối được. Cuối cùng Tử La vẫn há miệng ăn.


Vừa nhai một miếng thôi Tử La đã bị chinh phục, đậu xanh bên trong được xay vô cùng nhuyễn, độ ngọt cũng vừa phải, Tử La liền thích hương vị bánh trôi này. Tử La ăn bánh, thỏa mãn híp mắt lại.


Mạc Vân Thiên thấy Tử La vẫn chưa hết thòm thèm, mềm lòng múc hết bánh trôi trong bát đưa cho Tử La. Tử La thấy vậy cười híp mắt. Mạc Vân Thiên thấy Tử La ăn mấy viên bánh trôi liền thỏa mãn như vậy, càng thêm mềm lòng. Cuối cùng, bánh trôi của Mạc Vân Thiên đều vào bụng Tử La, mà bánh trôi mứt hoa quế của Tử La cũng bị Mạc Vân Thiên ăn không ít. Ăn bánh trôi xong, chưởng quỹ lại mang mấy bình trà lên, có trà hạt sen đường phèn, có trà táo đỏ, có trà hoa


hồng.
Tử La các nàng ăn xong bữa khuya sang trọng nhất từ trước tới giờ, sau đó Thận Diệc chuẩn bị xe ngựa đưa mọi người về. Vì xe ngựa không đủ nên đưa một nhóm người về trước rồi quay lại đón.


Thân Diệc Phàm chuẩn bị ba chiếc xe ngựa cũng không lớn, mà Tô Sở Nguyệt đã chiếm một chiếc, Tử La các nàng cũng không thể để Thân Diệc Phàm ở lại, thế là Thân Diệc Phàm cũng ngồi một chiếc. Vậy nên huynh muội Tử La chỉ có thể ngồi chung một chiếc xe ngựa.


Tử La thấy xe ngựa này chỉ có thể ngồi được ba, bốn người, liền chủ động nói Tử Vi các nàng đi trước, nàng muốn cùng Mạc Vân Thiên đi xem hoa đăng một lát nữa.
“Tần đại ca chơi đổ đèn lợi hại lắm, bây giờ trò đổ đèn vẫn còn, A La còn muốn chơi đố đèn với Tần đại ca nữa!”


Thế là mọi người liền để mấy người Tử Vi, Tử Đào, Tiểu Lục về trước, Lưu Hoành, Thiết Đản đứng đó chờ xe ngựa quay lại, còn Tử La cùng Mạc Vân Thiên, còn có Mạc Tam, Mạc Tứ tiếp tục đi dạo phố, chơi đổ đèn.


Tử Thụ vốn muốn ở lại để về cùng Tử La, nhưng cậu cũng không yên tâm Tử Vi, trước lời thúc giục của Tử La, Tử Thụ không thể làm gì hơn là ngồi ngoài xe ngựa hộ tống Tử Vi các nàng về nhà.


Tử Thụ biết Tử La đi cùng Mạc Vân Thiên sẽ an toàn, nhưng cậu luôn cảm thấy thái độ của Mạc Vân Thiên đối Tử la hơi kỳ quái, nên mới không yên tâm để Tử La ở lại.


Trên đường, Tử Thụ càng nghĩ càng khó chịu, đến sau suýt nữa định quay lại, nhưng nghĩ nếu nửa đường quay lại thì hẹp hòi quá, lại nghĩ Tử La sẽ không có gì nguy hiểm, Tử Thụ mới thôi. Mà lúc này Tử La cùng Mạc Vân Thiên vẫn đang dạo phố. Vì các hoa đăng được thưởng đều đưa cho Tử Vi các nàng mang về rồi, nên Tử La không phải cầm gì cả, càng thuận tiện luồn lách trong dòng người tấp nập. Tử La cảm thấy trên đời này sẽ không có cuốn sách hay câu đố nào mà Mạc Vân Thiên chưa từng đọc qua, nghe qua. Cả một đường Mạc Vân Thiên có thể nói là đại sát tứ phương, giải được rất nhiều câu đố.


Bọn họ giành được mười mấy cái hoa đăng, mà tiền thưởng cũng được gần mười lượng, Tử La cười không khép được miệng.
Thấy thời gian đã muộn, Mạc Vân Thiên liền sai Mạc Tam đánh xe ngựa tới.


Mấy nam nhân như Mạc Vân Thiên cùng Mạc Tam, Mạc Tứ không sợ phải đi bộ về, nhưng Mạc Vân Thiên không đành lòng để Tử La đi bộ cùng hắn, huống chi trông Tử La có vẻ buồn ngủ rồi. Mạc Tam thân thủ tốt, cho dù trên đường nhiều người nhưng xe ngựa cũng không tới chậm. Thể là bọn họ lên xe, ngoài xe ngựa treo đầy hoa đăng, vui vẻ đi về. Xe ngựa đi rất chậm, rất êm, Tử La ngồi trong xe gật gù như gà mổ thóc, chỉ một lát đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Mạc Vân Thiên để Tử La dựa vào người mình, lại khoác áo cho nàng, lúc này mới yên tâm. Hắn sợ bé con bị lạnh. Nhìn qua cửa xe, ngoài đường đèn đuốc vẫn sáng rực, tiếng người ồn ào huyên náo, nhưng trong xe lại yên tĩnh an lành, tựa như hai thế giới tách biệt. Mạc Vân Thiên nhìn Tử La lặng yên ngủ, trái tim lạnh lẽo như được hòa tan. Mạc Vân Thiên cảm thấy Tử La giống như mặt trời ấm áp, xuất hiện vào lúc hắn tuyệt vọng nhất, thời gian qua đi dần trở thành chấp niệm trong lòng hắn.


Mạc Vân Thiên bây giờ hiểu ra một chút tại sao qua Tết lại luôn mong chờ Nguyên Tiêu đến, vì lúc đó hắn có thể nhìn thấy Tử La, Tử La hồn nhiên xinh xắn khiến hắn quên đi chiến trường tàn bạo tanh máu, quên đi thế gian lạnh bạc.


Nguyện năm nào cũng có hôm nay, Mạc Vân Thiên nghĩ, hóa ra hắn cũng là người trần tục, hắn cũng có nguyện vọng... Huynh muội Tử Thụ mặc dù về nhà nhưng chưa ngủ, ngay cả Tiểu Lục cũng ngồi chờ Tử La về mới chịu ngủ. Đến khi Tử Thụ lần thứ hai nhìn thấy Mạc Vân Thiên Đế Tử La ngủ say trở lại, khóe mắt giật giật cũng không thể hình dung được cảm xúc của cậu.


Lúc bảy tám tuổi bể thì bình thường, bây giờ Tử La đã mười tuổi, đã lớn hơn rồi mà Mạc Vân Thiên còn không kiêng kỵ bế Tử La như thế, Tử Thụ là người đầu tiên không đồng ý.
Thế là Tử Thụ bước lên muốn nhận Tử La: “Tần đại ca, để đệ bế A La về hậu viện ngủ.”


Mạc Vân Thiên khẽ tránh khỏi tay của Tử Thụ, nhẹ giọng nói: “Không cần, ta bế được rồi.”
Nói xong liền bế Tử La đi về hậu viện.


Tử Thụ cùng đám Tử Vi không thể nói được gì, đành phải đi theo. Trên đường, Tử Thụ lần thứ hai tự mình an ủi, Tử La còn nhỏ... Thực ra lúc trước khi Tử Thụ nhìn thấy Mạc Vân Thiên bế Tử La, trong lòng cậu hơi xúc động. Có thể người khác không biết, nhưng cậu rõ ràng Tử La là người không có cảm giác an toàn, nàng chỉ ỷ lại mấy huynh muội bọn họ thôi còn với người bên ngoài thì lúc nào cũng đề phòng. Mà lúc này Tử La lại ngủ say trong lòng Mạc Vân Thiên, chứng tỏ Tử La vô cùng tin tưởng hắn. Thôi, nếu Tử La đã yêu quý Mạc Vân Thiên như vậy, thì cậu ở bên nhìn là được rồi. Tử La tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, nghĩ đến Mạc Vân Thiên sau Nguyên Tiêu liền đi rồi, Tử La giật mình ngồi dậy. Mặc dù lần trước Mạc Vân Thiên có tạm biệt nàng trước khi đi, nhưng Tử La không nhìn thấy Mạc Vân Thiên vẫn không yên lòng. Tử La nhìn canh giờ, cảm thấy Mạc Vân Thiên nếu chưa đi thì chắc sẽ ở sân sau luyện kiếm, nàng liền đi ra sân sau.