Điền Viên Cẩm Tú

Chương 190: Cứ thế ép hôn

Nhà bọn họ không còn ở trấn Cổ Thuỷ, tuy nói bọn họ có thể ở lại, nhưng nhìn ngôi nhà nhỏ cũ nát của mấy huynh muội Tử La, Ngô Đổng thị2liền bỏ ý nghĩ này!
“Vi tỷ nhi, Thú ca nhi, Đại cô có vài lời muốn nói với các cháu, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?” Ngô Đổng thị nói.


“Đại cô,8mọi người có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi! Từ khi cha mẹ qua đời, bọn cháu vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, cùng nhau xây dựng cái nhà này,6nên Đại cô có gì muốn nói cũng không cần tránh Tử Hiên, Tử Đào, A La và Tiểu Lục!” Tử Thụ không đáp ứng yêu cầu của Ngô Đồng thị. Ngô Đổng3thị nghe Tử Thụ nói vậy thì sốt ruột. Hôm nay bà ta cảm nhận được thái độ của bọn Tử Hiên, Tử Đào với họ rất không thân thiện, vả lại, bà5ta cũng sợ Tử Hiên, Tử Đào sẽ mang chuyện hôm nay bọn họ nói đi kể lung tung. Hơn nữa, bà ta cũng không thích Từ Thụ coi trọng các em như thế, nếu vậy thì đến lúc Kim Châu gã qua sẽ gặp không ít phiền toái. Không, không được! Bà ta nhất định không thể để cho Tử Thụ cứ tiếp tục coi trọng, yêu thương chiều chuộng mấy đứa em như thế được.


“Nếu Đại cô không có chuyện gì muốn nói thì cháu sẽ bảo Cao Ngũ thúc lấy xe trâu đưa mọi người về nhà!” Thấy Ngô Đồng thị không nói lời nào nên Tử Thụ đề nghị.


“ôi, Thú ca nhi, không phải Đại cô nói cháu, nhưng huynh trưởng như cha, chuyện trong nhà chỉ cần cháu làm chủ là được, việc gì phải nói với đám nhỏ, bọn chúng sao hiểu được mấy chuyện này. Hơn nữa bọn Tử Hiên bị cháu và Vi tỷ nhi cưng chiều quá rồi, nhất là Tử Đào, hôm nay lại còn bày vẻ mặt không tốt với rất nhiều khách khứa, đây chẳng phải đang đắc tội người khác sao. Thêm nữa, chuyện Đại cô sắp nói không phải là chuyện bọn nhỏ nên nghe.” Ngô Đổng thị trách cứ, không quên trước mặt Tử Thụ răn dạy mấy người Tử


La.


“Dù Tử Hiên, Tử Đào còn nhỏ nhưng vô cùng hiểu chuyện, việc dạy dỗ các em không cần Đại cô phải bận tâm. Còn nữa, nếu chuyện này khiến cho Đại cô khó chịu thì không cần nói nữa, sắc trời cũng không còn sớm rồi!” Tử Thụ rất không thích kiểu nói chuyện của Ngô Đổng thị. Ngô Đổng thị nghe Tử Thụ nói vậy thì mặt cứng lại, không ngờ Tử Thụ lại đối xử tốt với mấy đứa nhỏ như thế, là bà ta quá nóng lòng tính sai rồi. Xem ra, kế hoạch ly gián Tử Thụ và mấy đứa em kia còn phải chờ thêm đã, việc này không lo, tương lai còn dài, không tin sau này bà ta và Kim Châu không nói được. Ngay cả Tử Vi cũng phải nói, dù nó sắp xuất giá nhưng cũng phải tránh việc Tử Thụ cho nó quá nhiều đồ cưới.


Nhưng mà, bây giờ Tử Thụ đã hạ lệnh tiến khách, nếu bà ta còn không nói chuyện của Kim Châu thì hôm nay sẽ không còn cơ hội nữa. Có chết cũng phải nói, Ngô Đổng thị cảm thấy bọn người Tử La sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như thế này, vì vậy bèn nói: “Chao ôi, Thú ca nhi, cháu đừng nóng giận, chẳng phải do Đại cô thấy hành động của Tử Đào hôm nay không ổn nên mới buột miệng nói ra sao. Đại cô chỉ muốn tốt cho các cháu nên mới nhắc nhở...” Nói đến đây Ngô Đổng thị thấy sắc mặt của Tử Thụ sắp không nhịn được nữa bèn hấp tấp nói vào chuyện chính: “Đại cô nghe nói đến giờ cháu vẫn chưa đính hôn...”


Ngô Đồng thì còn chưa nói hết câu thì Tử Thụ đã có dự cảm xấu, vì vậy vội ngăn lại: “Tử Thụ cảm thấy chuyện hôn sự của mình không gấp. Đại tỷ còn chưa xuất giá, làm sao cháu có thể giành trước, hơn nữa, chuyện quan trọng nhất với cháu bây giờ vẫn là học tập thật tốt, còn những thứ khác thì chưa hề nghĩ tới“. Lời của Tử Thụ khiển Ngô Đổng thị cứng một lần nữa, nhưng rất nhanh lại kịp phản ứng: “Cháu nói cũng có lý, cưới gả không vội, nhưng quyết định hôn sự trước vẫn được mà, đợi qua mấy năm nữa lại lập gia đình!”


“Đại cô phí tâm rồi, nhưng bây giờ Tử Thụ thật sự chưa nghĩ đến chuyện hôn sự!” Tử Thụ nói.


“Vị tỷ nhi, cháu còn không mau khuyên bảo Thụ ca nhi đi, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, hơn nữa các cháu là cô nhi, bàn chuyện hôn nhân cũng khó khăn, chuẩn bị sớm một chút là chuyện cần thiết. Nếu không đến lúc lớn tuổi lại lúng túng!” Ngô Đống thì lại nói.


“Đại cô quá lo lắng rồi, Tử Thụ là một nam nhi tốt, tin rằng sau này muốn tìm một nàng dâu tốt sẽ rất dễ dàng, bây giờ không cần hấp tấp!” Tử Vi nghe Ngô Đổng thị nói vậy cũng không khỏi tức giận, thể nào cũng cảm thấy lời của Ngô Đổng thị không hề có ý tốt, đầu tiên là răn dạy bọn Tử La, giờ lại hạ thấp Tử Thụ.


“Vi tỷ nhi nói cũng có lý, dáng vẻ, nhân phẩm của Thụ ca nhi đều rất tốt, tin rằng có thể tìm được một nàng dâu tốt“. Ngô Đổng thị vốn muốn hạ thấp Tử Thụ sau đó sẽ ban ân nói rằng sẽ gả Kim Châu cho cậu, như vậy Tử Thụ nhất định sẽ rất cảm kích bọn họ, nhưng ai ngờ một đứa hiền lành như Tử Vi lại che chở như thế!


Tử Vi thấy Ngô Đổng thị cười theo, nói lại lời đó sắc mặt nàng mới tốt hơn một chút.


“Tuy Thụ ca nhi nói chưa muốn lấy vợ nhưng mà chuẩn bị sớm chút vẫn nên làm, nếu không lúc ấy cô nương tốt đều bị người ta lấy hết, đây chẳng phải đáng tiếc hay sao!” Ngô Đổng thị tiếp lời xong lại nói nữa.


Thấy bọn Tử La còn chưa lên tiếng, Ngô Đổng thị không thể không nói tiếp: “Vị tỷ nhi, Thú ca nhi, ta là cô ruột của các cháu, là chị ruột của cha các cháu, không thể không thay các cháu lo lắng hôn sự được. Chuyện này liên quan đến huyết mạch truyền thừa của Đổng gia chúng ta đấy! Cho nên cô muốn thân lại thêm thân, gả biểu tỷ Kim Châu cho Thụ ca nhi. Vị tỷ nhi, cháu cảm thấy thế nào?” Ngô Đổng thị nói xong liền cố ý hỏi Tử Vi, bởi bà ta thấy trong mấy huynh muội, Tử Vi là người dễ nói chuyện nhất. Thì ra Ngô Đổng thị là vì chuyện này!


Tử La nghe Ngô Đổng thị nói xong suýt nữa không kìm được mắng to! Đây chẳng phải là các ghẻ muốn ăn thịt thiên nga à? Tử La nghĩ đến Kim Châu kia vừa đen vừa mập, ngũ quan sắp dần thành một cục, chỗ nào xứng với Tử Thụ cơ chứ? Không nói đến bề ngoài, nói nhân phẩm đi. Nửa ngày ngắn ngủi bọn Tử La cũng thấy bà cô nhỏ này điều ngoa buông thả, ngang ngược, bất kính với cha mẹ, chị dâu, hô to gọi nhỏ với Ngô Đại Dũng và Ngô Đồng thị, càng không khách khí với Ngô Lâm thị, lại thêm ham ăn biếng làm, thấy thịt là sáng mắt lên, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.


Đây mà giống cô nương hả?!
Tử Thụ nghe Ngô Đổng thị nói thể theo bản năng nhìn về phía Kim Châu. Kim Châu thấy Tử Thụ nhìn qua bèn đưa một ánh mắt quyến rũ, Tử Thụ giật mình nổi cả da gà!


Tử Hiên nghe Ngô Đổng thị nói lời này cũng suýt mắng to, không nhìn xem mình là thứ gì mà dám mơ tưởng Đại ca của bọn họ.


Tử Hiên biết bây giờ phải kiên quyết cự tuyệt chuyện này, nếu không sẽ để họa về sau, cậu sợ Tử Vi trả lời không đủ đanh thép, bèn giành nói: “Đại cô à, biểu tỷ Kim Chậu lớn hơn Đại ca cháu mấy tuổi đấy, chuyện này không thể được đâu!” “Hiện ca nhi, cháu thì biết cái gì, lấy vợ lớn hơn ba tuổi ôm chuông vàng! Cô nương lớn tuổi một chút mới tốt! Hiên ca nhi không hiểu những chuyện này đâu, Vị tỷ nhi cháu thấy thế nào?”


Tử La thấy Ngô Đổng thị rõ ràng bị Tử Thụ, Tử Hiên cự tuyệt mà vẫn cố hỏi Tử Vi, đây là ăn chắc Tử Vi dễ nói chuyện đây mà! Tử La nổi giận, đây là diễn trò ép hỗn hả?


“Đại cô, cháu nhớ năm nay biểu tỷ Kim Châu đã mười tám tuổi rồi! Lớn hơn Tử Thụ tận năm tuổi! Chuyện này chắc chắn không thành! Hơn nữa Tử Thụ còn nhỏ, chuyện cưới xin mấy năm nữa nghĩ đến, cho nên chuyện này không cần phải nói nữa.” Tử Vi dù hiền lành dịu dàng nhưng chẳng phải kẻ ngu ngốc, đương nhiên sẽ không đồng ý một hôn sự vô lý như vậy. “Ôi! Thụ ca nhi, Hiên ca nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, sao đến Vị tỷ nhi cháu cũng ngốc nghếch vậy? Đây đâu phải lập tức thành thân, chỉ là định trước chuyện hôn nhân. Việc lập gia đình còn có thể chờ thêm hai ba năm mà, vừa vặn có thể để Thụ ca nhị tiếp tục an tâm thi cử. Đại cô cũng không nỡ rời ra biếu tỷ của các con. Đây không phải là vẹn cả đôi đường hay sao“. Ngô Đồng thị thấy ngay cả Tử Vi cũng không đồng ý thì cáu giận!


“Đại cô, Tử Thụ có thể chờ vài năm nữa mới thành thân, nhưng biểu tỷ Kim Châu thì không chờ được! Mấy năm sau biểu tỷ hơn hai mươi rồi, đây chẳng phải đang làm lỡ dở biểu tỷ ư?” Tử Vi nói.


“Sợ gì chứ, đâu phải bảy tám mươi tuổi, hơn hai mươi, tuổi này cũng không tính là già! Vị tỷ nhi này, đây là Đại cô và Đại cô phụ quan tâm các cháu mới nghĩ đến chuyện đem viên ngọc trong tay mình là Kim Châu gả cho Thụ ca nhi, thân càng thêm thân! Một nhà có con gái trăm nhà cầu hôn, người đến nhà cầu hôn Kim Châu rất nhiều, trong đó không thiếu công tử hiệu buôn giàu có, thiếu gia nhà địa chủ đầu. Trước đó còn có một thiếu gia nhà quan đến cầu hôn Kim Châu nữa đấy! Nhưng vì Thụ ca nhi, cô và dượng mới không đồng ý.” Ngô Đổng thị mặt không đổi sắc bốc phét. Tử Đào vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được nói: “Đại cô, lời này của cô chúng cháu không thích nghe! Cái gì mà vì Đại ca chúng cháu mới từ chối mấy người tốt như vậy! Hôm nay nếu không nói rõ mọi chuyện, làm hỏng thanh danh của Đại ca thì chúng cháu sẽ không bỏ qua đâu!”


“Tử Đào nói đúng! Ở Đại Tề chúng ta, bôi nhọ người khác là tội lớn, huống chi Đại ca còn có công danh. Đại cô, hôm nay nếu các người không nói rõ chuyện này thì chúng ta nhất định sẽ đưa đơn lên Huyện thái gia xin ngài ấy giúp chúng ta phân xử!” Trước khi Ngô Đổng thị tức giận với Tử Đào, Tử Hiên cướp lời nói. “Ngươi...” Lời Ngô Đổng thị định mắng Tử Đào bị kẹt lại trong cổ họng.


Ngô Đổng thị một lần nữa hối hận mình quá nóng lòng, lại đắc tội với mấy đứa nhỏ Tử Hiên, Tử Đào, không ngờ đám Tử Hiên từ đầu đã ghét nhà họ, giờ lại nhảy ra làm khó dễ.


“Vi tỷ nhi, Thú ca nhi, đây chính là gia giáo mà các ngươi dạy đệ đệ, muội muội à? Lại có thể để Hiện ca nhi, Tử Đào bắt nạt Đại cổ của các ngươi!” Phản ứng của Ngô Đống thị nhằm che đậy chuyện xấu của bà ta.