Điền Viên Cẩm Tú

Chương 188: Được nước lấn tới

Mọi người ở đây chỉ cần không mù đều biết chuyện gì đang xảy ra!
Bọn họ không khỏi đều tò mò không biết liệu trong cái túi lương thực kia có gì đặc biệt? Nhưng nhìn Tử Vi có2vẻ cũng không có ý định mở cái túi kia ra, nên cũng đành bỏ lòng hiếu kỳ xuống.


Ngô Đổng thị và Ngô Đại Dũng nhìn ánh mắt mỉa mai rõ ràng của mọi người, cả đám đều có8chút chột dạ. Kim Châu không khỏi thầm hận mẹ nàng ta keo kiệt quá đáng, chuẩn bị quà mừng như vậy làm nàng ta cũng mất mặt.


“Thẩm trưởng trấn, Thẩm phu nhân, mọi người mau vào trong nhà6ngồi đi, tiệc mừng chắc cũng sắp bắt đầu rồi!” Lúc này Tử Thụ dẫn vợ chồng Thẩm trưởng trấn, còn có Lâm viên ngoại và một vài hương thân phụ lão cùng đi xem ruộng lúa ao cá3trở về. Mới đi đến trước sân, Tử Thụ đã nhìn thấy sắc mặt của mọi người trong sân đều có chút kỳ lạ, bèn hỏi mấy người Tử Vi: “Đại tỷ, Trần thấm, mọi người làm sao vậy?”


“Đây5là Thụ ca nhi đi! Dáng vẻ thật tuấn tú!”
Ngô Đổng thị nghe lời Tử Thụ nói, đã biết ngay đây mới là Thụ ca nhi. Nhìn thấy Tử Thụ dáng vẻ tuấn tú lịch sự, so với Thiết Đản tốt hơn nhiều. Bởi vậy ánh mắt không khỏi sáng ngời, không nhịn nổi kích động!


“Bà là...” Tử Thụ biết cậu chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng giọng điệu của bà ấy có vẻ như rất quen thuộc với cậu, Tử Thụ nhất thời không hiểu đầu với đầu. “Ha Hả... Ta là Đại cô của cháu đây! Đúng rồi, đây là đại dương của cháu, đây là đại biểu tẩu của cháu, còn đây là biểu tỷ của cháu, Kim Châu!” Da mặt Ngô Đồng thì cũng đủ dày, thấy Tử Thụ hỏi đã vội phản ứng ngay, còn tiện thế giới thiệu cả nhà bà ta với Tử Thụ.


Mọi người trong sân thấy Ngô Đồng thị như vậy không khỏi cảm thấy quá kỳ diệu. Một người da mặt dày bao nhiêu mới có thể làm được như vậy chứ?!
Ngô Đống thị xem như đã giúp mọi người có một nhận thức mới.


Tử Thụ biết bọn họ quả thực là Đại cô của các cậu, nhưng cậu lại chẳng có chút ấn tượng nào với Đại cô này cả, chỉ là ngày ấy nghe mấy đứa Tử La từ “tiệc tú tài” của Đổng Vũ trở về có nói vài câu thôi. Ấn tượng của Tử Thụ với Đại cô này cũng không phải tốt đẹp gì. Huống chi Đại cô này đã mười mấy năm cũng chưa từng đặt chân đến nhà bọn họ.


Vì thế, Tử Thụ bèn nhìn đám Tử La hỏi dò. “Thụ ca nhi, bà ta đúng thật là Đại cô của mấy đứa. Nhưng mà, chắc cháu cũng chưa từng gặp qua người Đại cô này, không nhận ra cũng không có gì kỳ lạ cả.” Trần thẩm thấy Tử Thụ ngờ vực, vì thế nhân tiện nói. “Ồ! Hóa ra là nhà Đại cô thật à? Thật lễ, thất lễ: Tiệc mừng sắp bắt đầu rồi, Đại cô, mọi người cũng tìm chỗ ngồi đi!” Tử Thụ chắp tay nói.


Tử Thụ cũng không có hứng thú đi chiêu đãi mấy người nhà Ngô Đổng thị, chỉ mong nhanh chóng mời bọn họ vào chỗ ngồi. “Được, được! Thụ ca nhi đúng là người hiểu chuyện. Không phí công ta và đại dương cháu nghe cháu và Hiên ca nhi đỗ tú tài liền vui mừng đến mất ngủ. Hôm nay không phải phải vội vàng tới chúc mừng các cháu sao? Ai! Nếu vợ chồng Tam để biết cháu và Hiên ca nhi có tiền đồ như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ!” Ngô Đổng thị nói xong thì giả bộ lấy khăn tay lau lau mấy giọt nước mắt căn bản không tồn tại, giống như bà ta thật sự vì cha mẹ Tử La mà thương cảm không thôi, giọng điệu còn vô cùng thân thiết.


Nếu không phải Tử La đã biết Ngô Đổng thị này là dạng người như thế nào, nói không chừng còn có thể bị bà ta làm cho cảm động ấy chứ. Chẳng qua đã biết Ngô Đổng thị là dạng người gì, nàng đối với bà ta chỉ có sự phản cảm. Ngô Đổng thị nói xong mấy lời này, mọi người đều hiểu được Ngô Đổng thị chính là đến đây để diễn kịch. Nhưng nếu Tử Thụ không cùng bà ta diễn cho tốt tiết mục cô cháu tình thâm này, thì nhất định sẽ bị một vài kẻ không có ý tốt lấy việc này ra để công kích. Nhưng nếu Tử Thụ thuận theo ý đồ của Ngô Đổng thị, cùng bà ta tỏ ra thân thiết, dùng đầu ngón chân cũng biết Ngô Đổng thị này nhất định sẽ được nước lấn tới. Huynh muội Tử La cũng không muốn có quan hệ gì với mấy người nhà Ngô Đổng thị này.


Xem ra, Ngô Đổng thị này còn khó đối phó hơn nàng tưởng tượng nhiều. Tử La ghét nhất là loại người nâng cao đạp thấp, mặt dày xảo quyệt này. Có một Đổng Hoàng thị đã khiến bọn nàng cảm thấy phiền toái lắm rồi, bây giờ lại mọc thêm một Ngô Đống thị nữa, vừa nghĩ đã thấy đau đầu!


Tử La thấy Tử Thụ quả nhiên có chút khó xử không biết phải trả lời như thế nào. Lúc này, Tử La thấy bên ngoài đã mở tiệc rượu, vì thế nhanh trí nói: “Đại tỷ, Đại ca, tiệc rượu bắt đầu rồi, chúng ta mời mọi người ngồi đi!”


Tử Thụ thấy Tử La có mắt nhìn như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vì thế cũng hùa theo nói: “Tiệc rượu bắt đầu rồi, mọi người mau ngồi đi! Hôm nay nhiều người, có chỗ nào tiếp đón không chu đáo mong mọi người lượng thứ. Mọi người không cần khách khí, mau ngồi vào đi!”


Mọi người nghe thấy tiệc rượu bắt đầu cũng đều nhanh chóng ngồi xuống. Tử Thụ lại tự mình dẫn mấy người Thẩm trưởng trần đến nhà chính ngồi vào bàn dành cho khách quý. Ngô Đổng thị không khỏi thầm hận tiệc rượu này bắt đầu thật không đúng lúc. Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể ngồi xuống trước. Chẳng qua lát nữa cũng còn còn rất nhiều thời gian, bà ta nhất định sẽ tìm cơ hội làm thân với mấy đứa Tử La, lại thuận tiện nói chuyện hôn nhân của Tử Thụ và Kim Châu.


Vì thế, Ngô Đổng thị cùng Ngô Đại Dũng, Kim Châu, và cả Ngô Lâm thị cũng đi tìm chỗ để ngồi vào.
Nhưng làm cho mấy người Ngô Đổng thị sửng sốt, là tất cả các bàn xung quanh đều đã ngồi đây người.


“Mẹ, chúng ra ra ngoài lều ngồi đi.” Ngô Lâm thị nhìn mọi người xung quanh ăn cơm, sớm đã bị những đồ ăn phong phú kia hấp dẫn đến nước miếng cũng suýt nữa chảy ra. Ý tưởng của Ngô Lâm thị được biểu hiện vô cùng rõ ràng ở trên mặt!


Kim Châu nhìn người chị dâu không có tiền đồ của nàng ta, thì cảm thấy người chị dâu này đúng là làm nàng ta mất mặt. Đồng thời nàng ta cũng rất bất mãn chuyện mấy huynh muội Tử La không tiếp đón chu đáo cả nhà mình.


“Ha ha, ăn, tẩu chỉ biết có ăn thôi à? Ngô gia chúng ta bạc đãi tẩu sao? Bộ dạng như quỷ tham ăn, không thấy mất mặt hả?” Chắc Kim Châu ở nhà đã quen thói quát tháo Ngô Lâm thị, cho nên bây giờ cũng mắng nàng ta không ra gì.


Ngô Lâm thị vừa nghe vừa thầm mắng cô em chồng mình là cái đồ không biết điều, nhưng ngay trước mặt Ngô Đồng thị, nàng ta cũng không dám phản bác. “Người kia, đúng, chính là ngươi. Chúng ta là Đại cô ruột, biểu tỷ ruột của mấy huynh muội các người, các người tiếp đón chúng ta sơ suất như vậy sao? Nhanh lên, còn không mau dẫn chúng ta vào bàn khách quý!” Kim Châu vừa thấy Tử Vi bưng đồ đạc đi qua người mình thì không chút khách khí nói. Nàng ta vừa nhìn thấy bàn khách quý có không ít công tử nhà quyền quý đang ngồi đấy. Không ngồi được bàn khách quý kia, thì làm sao câu được rùa vàng chứ.


Tử La và Tiểu Lục đứng ở một bên nhìn Kim Châu này hô to gọi nhỏ, không khỏi đảo mắt xem thường.


Kim Châu này xấc láo với đại tẩu mình như vậy, khiến người ta mất mặt trước mặt bao nhiêu người, có thể thấy là một kẻ điêu ngoa bốc đồng. Cho dù Ngô Lâm thị có thật sự không tốt, nàng ta cũng không nên giữa chỗ đông người gào thét với Ngô Lâm thị như vậy. Hiện giờ thấy nàng ta thản nhiên ra lệnh cho Tử Vi, Tử La liền cảm thấy không nhịn được. “Đại cô, đại dương, đại biểu tẩu, biểu tỷ, chúng ta trước đó cũng không biết cả nhà sẽ tới, cho nên bàn khách quý này cũng không để chỗ cho cả nhà. Nếu cả nhà để bụng, không muốn cùng các hương thân phụ lão ăn, thì không bằng như vậy, chờ mọi người ăn xong rồi, chúng ta lại mở cho nhà Đại cô một bàn!”


Tử La cố ý nói như vậy, nàng không tin mấy người Ngô Đống thị sẽ đồng ý đợi mở một bàn tiệc khác. Thôn dân xung quanh nghe lời Tử La nói cũng đồng loạt nhìn về phía mấy người Ngô Đổng thị. Quả nhiên, Ngô Đổng thị cười nói: “Sao lại như vậy, chúng ta sao lại để bụng chuyện ngồi cùng hương thân phụ lão chứ, mừng còn không được ấy chứ!”


Ngô Đồng thì đương nhiên không dám nói để bụng chuyện cùng hương thân phụ lão ăn tiệc, mở lại bàn tiệc sau. Thế không phải là làm cho người ta căm ghét ư?


Thấy Kim Châu còn muốn nói gì nữa, Ngô Đổng thị đành nhanh chóng lôi nàng ta đi. Vừa kéo Kim Châu, bà ta vừa cười nói với mấy người Tử La: “Nhà Đại cô đi tìm chỗ ngồi đây!”


“Đại cô, có cần A La dẫn mọi người đi không?” Tử La nói. “Không cần, không cần, các cháu hôm nay cũng không rảnh, để Đại cô tự tìm là được.” Ngô Đổng thịnói.


Lúc này, Tử Đào và Tử Thụ từ nhà chính đi ra cũng thấy một màn vừa rồi, vì thế bèn ra hiệu Tử La, Tiểu Lục và Tử Vi cùng vào phòng bếp. “Đại cô này thật không phải loại vừa, còn có Kim Châu kia cũng chẳng tốt lành gì!” Vừa vào trong bếp, Tử Đào nhịn không được mắng. “Nhị tỷ tốt của ta, mấy người đó cũng không đáng để tỷ mang bực vào người. Chúng ta cứ tránh xa bọn họ ra là được.” Tử La nói.


“A La nói rất đúng! Chúng ta phải tránh xa Đại cô ra. Theo quan sát của ta hôm nay, Đại cô này sợ cũng không phải là đèn cạn dầu. Một khi để bà ta quấn lấy, sau này sẽ rất phiền toái.” Tử Thụ cũng thấy rõ Ngô Đổng thị này là kẻ được nước lấn tới, người như vậy bọn họ trăm triệu lần không được dính vào!


Đám Tử La nghe xong cũng gật đầu bảo đúng, đều nói nhất định sẽ không để cho mấy người Ngô Đống thì có cơ hội quấn lấy các nàng. Ngay cả Tiểu Lục ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu. Tuy cậu còn nhỏ, nhưng rất thông minh, nên đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Đại ca, Đại tỷ.


“Đúng rồi, Tử Thụ, bọn đệ kéo chúng ta đến phòng bếp là có chuyện gì vậy?” Tử Vi hỏi. “Đại tỷ, A La, Tiểu Lục, mọi người đói bụng không? Hay là mọi người ở phòng bếp ăn trước đi. Đệ và Tử Hiên đi ra ngoài tiếp đãi khách khứa là được.” Tử Thụ nói, lúc này Tử Hiên đang ở nhà chính tiếp khách.


“Vẫn chưa đói. Không phải lúc chúng ta ăn bữa sáng xong còn ăn thêm chút bánh ngọt sao. Tỷ có thể đợi sau khi tiệc rượu kết thúc rồi ăn cũng được, hiện giờ tiệc rượu không thể thiếu người đâu. Nhưng mà, Tử Đào, A La, Tiểu Lục, mấy đứa đều ăn trước đi. Cho dù vội như thế nào, cũng không thể để mấy đứa không ăn cơm mà chạy đi giúp đỡ được.” Tử Vi nói.


“Đúng, Đại tỷ nói rất đúng. Mau mau, A La, mấy đứa tới đây ăn cơm đi.” Tử Thụ vừa nói vừa đem cái bàn vuông nhỏ ở phòng bếp đến, lại bưng cơm, bưng thức ăn tới. Lúc này cũng không còn sớm, mấy đứa Tử La còn nhỏ, không thể để đói được.


Vì thế, ba đứa nhỏ Tử La chỉ đành phải theo sự chiều chuộng của Đại ca, Đại tỷ mà trộm ăn cơm trưa trước.


Lại nói mấy người nhà Ngô Đổng thị tìm mãi cũng không tìm được cái bàn nào trống. Vào lúc Kim Châu chuẩn bị nổi bão, mấy người Ngô Đổng thị rốt cuộc cũng tìm được một cái bàn trống bên cạnh chỗ Đổng Hoàng thị ngồi. “Ai da! Nhị đệ muội, nhà muội ngồi đây sao, không ngại ngồi chung một bàn với chúng ta chứ?” Ngô Đổng thị tươi cười nói.


Cái gọi là giơ tay không đánh người tươi cười, huống chi hai nhà vẫn là thân thích, Đổng Hoàng thì có thể nói không sao? Vì thế, bà ta đành phải cười giả lả khách khí mời mấy người Ngô Đổng thị ngồi.


Đổng Hoàng thị tận mắt thấy mấy người Ngô Đổng thị liều mạng diễn trò hề để làm thân với mấy huynh muội Tử La, bà ta cũng cảm thấy tác phong người nhà này thật quá mất mặt. Hơn nữa, mấy người nhà Ngô Đổng thị này lần trước đến nhà bà ta ăn “Tiệc tú tài”, quà mừng bọn họ mang tới cũng cực kỳ khó coi, lúc trở về còn mang theo không ít đồ ăn này nọ trong tiệc rượu của nhà bọn họ. Đổng Hoàng thì cũng là do thân phận hạn chế nên mới không tiện nói ra bên ngoài. Cho nên, hôm nay bà ta nghe người ta nói quà mừng của nhà Ngô Đổng thị khiến người khác chê cười thế nào, bà ta đúng là vô cùng vui vẻ!