Điền Viên Cẩm Tú

Chương 186: Đỏ mắt

Nhóm quan sai đương nhiên cũng không phải những kẻ ngốc. Bọn họ cũng biết lúc này nhận được tin vui, người ta còn bận bịu tiếp đón thân thích bằng hữu đến chúc mừng, lấy đâu ra thời gian mà chiêu đãi bọn họ chứ. Vì thế nên vô cùng có2mắt mà uyển chuyển cự tuyệt.


Tử Thụ thấy vậy liền nhận lấy hà bao trên tay Tử Vi, đưa cho quan sai đứng đầu nói: “Làm phiền các vị đại ca đến đây một chuyến. Đây là chút thành ý nho nhỏ, coi như là chúng ta mời các vị đại ca8uống trà!”


Quan sai đầu lĩnh nhận được bạc, hơn nữa phân lượng còn không nhẹ, không khỏi mặt mày hớn hở! Hắn cũng không ngờ đến nông gia nhỏ nhỏ này lại có thể nhận được phần tiền thưởng hậu hĩnh như vậy. Thật ra, sở dĩ mấy người bọn họ hôm6nay tranh giành phần việc báo hỷ này, không phải là vì bạc, mà là vì cái danh thủ khoa kỳ thi viện và việc một nhà sinh hai tú tài mà tới. Bọn họ chính là muốn kết cho mình một cái thiện duyên. Cho nên, dù nhà Tử La không3cho bọn họ tiền thưởng, bọn họ cũng không có gì dị nghị. Cứ ngẫm lại xem, Bạch Nhạc Phủ này có thể có mấy người mới mười bốn tuổi đã đỗ đầu kỳ thị viện chứ? Nhân tài như vậy, tiền đồ chắc chắn là khó có thể đoán trước được!5Bây giờ mà đắc tội người này không phải là tương lai tự tìm phiền phức cho mình sao?


“Đa tạ phần thưởng của Đổng đại thiếu gia, Đổng nhị thiếu gia! Tiểu nhân thay mặt các huynh đệ tạ ơn! Đổng đại thiếu gia tài hoa hơn người, mười bốn tuổi đã đỗ đầu kỳ thi Viện, chắc chắn là vị thủ khoa trẻ tuổi nhất của Bạch Nhạc Phủ chúng ta trong hai mươi năm qua! Đổng đại thiếu gia tương lai chắc chắn là tiền đồ vô lượng. Hơn nữa, một nhà lại đậu tới hai vị tú tài, đây cũng là chuyện hiếm có ở Bạch Nhạc Phủ. Huyện lệnh đại nhân cũng nói việc một nhà đậu hai tú tài này là chuyện vô cùng vinh quang đối với huyện chúng ta...”


Quan sai đầu lĩnh nói những lời này tuy cũng có phần là do nhìn vào phân lượng túi bạc trên tay, nhưng phần lớn vẫn là thật tâm của hắn. Căn cứ vào những gì hắn quan sát hôm nay, hắn có loại dự cảm, hai vị thiếu gia Đổng gia này tuyệt đối không phải là vật trong ao! Sau khi quan sai rời đi, mọi người trong thôn đều tới nhà Tử La chúc mừng.


Cao Ngũ thúc nói lời chúc mừng với đám Tử La xong, nhịn không được tò mò hỏi: “Thụ Ca Nhi, Hiên Ca Nhi, ban nãy quan sai nói mấy đứa không chỉ đỗ Tú Tài, còn là cái gì sinh, cái gì sinh kia là cái gì vậy?” “Đó là Lẫm Sinh, hằng năm những người đỗ Tú Tài nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu đều là Lâm Sinh.”


“Vậy Thụ ca nhi, trở thành cái Lẫm Sinh này có được cái gì không?” Nghe vậy có người tò mò hỏi han.
Những thôn dân khác cũng đều có vẻ tò mò. Người dân trong thôn luôn cảm thấy đặc biệt hứng thú đối với những thứ này.


“Ngoại trừ những đãi ngộ giống tú tài, như là được miễn thuế nhiều nhất năm mươi mẫu ruộng đất, rồi miễn thuế thân, hằng năm được triều đình cấp hai lượng bạc cùng với miễn tiền học ở trường huyện, Lẫm Sinh còn được triều đình cấp cho một lượng bạc mỗi tháng và miễn tiền ăn uống ở trường huyện.” Tử Thụ kiện nhẫn giải thích.


“Nói vậy Lẫm Sinh này chính là hai mươi người tú tài lợi hại nhất rồi! Thụ ca nhi, Hiến ca nhi, mấy đứa không chỉ có thể đỗ tú tài, còn có thể trở thành Lẫm Sinh, quá lợi hại rồi!” Cao Ngũ thúc nghe Tử Thụ giải thích xong đã hiểu được Lẫm Sinh là cái gì.


Mọi người xung quanh nghe vậy cũng đều lên tiếng khen ngợi. Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc bởi tài năng của Tử Thụ, Tử Hiên.


Trong mắt thôn dân, có thể đỗ tú tài đã là chuyện vô cùng lợi hại rồi. Phải biết rằng bao nhiêu năm qua, thôn bọn họ cũng chỉ có hai người tú tài là Trần Thiếu Thanh với Đống Vũ mà thôi.


Tử Thụ, Tử Hiên này, lại không chỉ có thể đỗ tú tài, mà còn trở thành Lẫm Sinh, đây không phải là làm mọi người hâm mộ không thôi sao? Đương nhiên, đãi ngộ của Lâm Sinh cũng làm cho bọn họ vô cùng ngưỡng mộ!


Chẳng qua, cũng không thể tránh được trong đó sẽ có một vài người có suy nghĩ khác, như là đỏ mắt đố kỵ chẳng hạn.


“Ai ui, nói như vậy Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, mấy đứa bây đỗ cái Lẫm Sinh này, thì dù quanh năm suốt tháng có không làm gì, cũng sẽ bỏ túi ba mươi lượng bạc! Ai da, là ba mươi lượng bạc đó! Đáng thương mấy kẻ nông dân chân đất chúng ta, quanh năm suốt tháng bận bịu, chân lấm tay bùn, còn không kiếm được nhiều bạc bằng mấy đứa bây! Thụ ca nhi, Hiên ca nhi, mấy đứa bây thành người có tiền rồi, cũng đừng quên quan tâm đến những người nghèo chúng ta một chút nha! Đừng có quên nguồn gốc đó!” Phan thẩm ở bên cạnh giọng điệu quái gở nói.


Trần thẩm cùng Trần thúc, Thiết Đản sợ đám Tử La tiếp đón quan sai không chu đáo, hoặc là thiếu người, nên vừa rồi bọn họ cũng đi theo quan sai báo hỷ qua nhà Tử La.


Lúc này, Trần thẩm nghe Phan thẩm nói như vậy, sợ những người ở đây sẽ bị Phan thẩm dắt mũi, liền nói: “Ai ui! Đây không phải mẹ Lâm Tử sao? Ái chà! Không phải lúc trước bà nói mình sắp thành bà lớn nhà quan sao? Sao bây giờ lại tự nói mình là nông dân chân đất vậy?” “Bà...” Phan thẩm tức đến nghẹn lời!


Năm nay, ngoài ba người Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Đản, trong thôn còn có hai người là Lâm Tử - con Phan thấm và Giang Xuân Sinh cũng tham gia thi cử. Chẳng qua là, hai người này đến thi huyện cũng không qua!


Lúc trước khi Lâm Tử tham gia thi huyện, Phan thẩm ở trong thôn huênh hoang nói, bà ta chẳng mấy sẽ trở thành bà lớn nhà quan. Lời nói mơ hồ có ý tứ coi mình cao quý hơn mọi người trong thôn, khi đó đã đắc tội không ít người. Nhưng mà, cuối cùng, Lâm Tử và Giang Xuân Sinh đến thị huyện cũng không đỗ nổi!


Giang Xuân Sinh thì quên đi, người trong thôn đối với việc cậu ta thi trượt cũng không có cảm giác gì. Nhưng Phan thẩm lần này thì lại bị không ít người chê cười! Cho nên, bây giờ Trần thấm lại nhắc tới chuyện này, mới khiến Phan thẩm tức giận như vậy.


Mọi người nhìn cũng biết bệnh đỏ mắt của Phan thẩm này lại tái phát. Vì thế, đều nhìn bà ta với ánh mắt xem thường. Phan thẩm thấy vậy cũng biết hôm nay mình không chiếm được chỗ nào tốt, không khỏi hùng hùng hổ hổ nói: “Không phải chỉ là cái danh tú tài sao? Ai thèm! Cả một đám nâng cao đạp thấp...” Đám Tử La nghe vậy cũng làm như không nghe thấy những lời này của Phan thẩm. Tuy rằng Tử Đào cũng muốn nối bão, nhưng lại bị Tử La cản lại. Đám Tử La tiếp tục tươi cười nhận lời chúc mừng của hương thân phụ lão, nho nhã lễ độ, hoàn toàn không hề bị lời nói của Phan thẩm làm ảnh hưởng.


Đám Tử La cũng rất nhanh chóng dựa theo lệ thường trong thôn, mang một giỏ tiền đồng ra phát tiền mừng cho mọi người.


Phan thẩm vừa mới đi không xa thấy vậy thì vô cùng xót xa. Sao bà ta lại quên mất chuyện tiền mừng này chứ?! Bà ta vốn định quay trở lại lấy tiền mừng, nhưng mới đi được hai bước, lại cảm thấy không hạ thấp mặt mũi được, đành miễn cưỡng dừng chân.


Nhưng mà, bà ta thấy giỏ tiền đồng này phát mãi phát mãi, phát lâu như vậy còn chưa phát hết, vì thế lại không dùng được, cũng không thèm để ý đến mặt mũi gì nữa, vội vàng quay lại để kiếm chác chút tiền mừng.


Đáng giận là, bà ta vừa mới quay về để lấy, một giỏ tiền đồng kia lại được phát xong rồi!
Phan thẩm tức đến xì khói!!!


Mặt với chả mũi, mặt mũi này đáng giá năm đồng tiền đấy!!! Phan thẩm thấy có người bắt đầu để ý đến bà ta đã đi còn quay lại, dù cho là da mặt bà ta dày nữa cũng không khỏi nóng bừng, lần này thì đúng là chạy trối chết. Tử La nãy giờ đều để ý đến động tác của Phan thẩm. Hành vi của Phan thẩm này vừa rồi đúng là làm Tử La vô cùng vui sướng. Thấy Phan thấm rốt cuộc mặt dày mày rạn quay lại kiếm tiền mừng, lại còn không kiểm chác được gì, Tử La suýt nữa thì bật cười ha hả. Chẳng qua, nàng thấy Phan thấm này không cần bọn nàng nói cái gì cũng đã đủ mất mặt rồi. Vì thế cũng chẳng buồn cười nữa, chứ đừng nói đến cái gì mà đánh rắn rập đầu vân vân. Mấy việc này cũng chẳng cần phải làm! Dù sao Phan thẩm này ngoại trừ miệng lưỡi hơi ti tiện, hai nhà bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận gì.


Lấy lại tinh thần, Tử La nhìn mọi người ở trước sân nhận tiền mừng, khung cảnh náo nhiệt, vui vẻ, không khỏi có chút bùi ngùi. Cuộc sống của mấy huynh muội bọn họ, đúng là càng ngày càng tốt đẹp hơn rồi! Phát tiền mừng xong, lại có người hỏi khi nào nhà Tử La mở tiệc rượu chúc mừng.


Đám Tử La biết chuyện mở tiệc mừng này là từ hai người Trần Thiếu Thanh, Đổng Vũ mà thành thông lệ. Trước đó, bọn họ đỗ tú tài đã làm tiệc mừng, đám Tử La giờ đương nhiên cũng phải theo gót bọn họ, không thế không làm. Vì vậy, Tử Thụ bèn cất cao giọng nói, tiệc mừng này đương nhiên bọn họ sẽ làm, nhưng hiện tại vẫn chưa quyết định thời gian, tới lúc đó nhất định sẽ thông báo cho mọi người biết! Hôm sau, Tử Thụ, Tử Hiên và Thiết Đản cùng dự tiệc thưởng hoa ở nhà Huyện lệnh. Sau khi trở về, đám Tử La hỏi mấy người Tử Thụ về tiệc thưởng hoa, Tử Thụ nói bọn họ ngoài gặp mặt Huyện lệnh và một vài quan lại nhỏ dưới Huyện lệnh, còn gặp các thí sinh cùng đỗ tú tài lần này. Huyện lệnh còn đặc biệt hỏi Tử Thụ, Tử Hiên chuyện nuôi cá dưới ruộng. Còn dặn dò bọn Tử Thụ mười ngày trước khi thu hoạch, nhớ qua huyện nha thông báo.


Xem ra, vị Huyện lệnh này của bọn họ cũng rất quan tâm đến chuyện nuôi cá dưới ruộng đấy chứ.


Đám Tử La thương lượng cùng Trần thấm, cuối cùng quyết định hai nhà bọn họ cùng nhau làm tiệc mừng, dựng rạp đãi khách ngay khoảng đất trống giữa nhà Tử La và nhà Trần thẩm. Như vậy, bất kể là lấy đồ đạc này nọ từ nhà Tử La hay nhà Trần thẩm hay nhà Đào Hoa tỷ ra đều vô cùng tiện lợi.


Vì thế, ở tiệc mừng ba ngày sau đó, nhà Tử La có thể nói là đồng như trẩy hội! Để làm tiệc mừng này, nhà Tử La và nhà Trần thẩm đã mổ một con heo, gà thì nhà Tử La đã có sẵn, không cần đi mua. Về phần các loại đồ ăn khác, đều do Lưu chưởng quỹ chịu trách nhiệm cung cấp. Ngày hôm đó, Lưu chưởng quỹ còn phái hai người đầu bếp qua giúp đám Tử La chuẩn bị tiệc mừng.


Mới sáng sớm tinh mơ, cha con Lưu chưởng quỹ, vợ chồng lão Chu cùng ba đứa con, Dung Phong, Dung ngũ thúc và Dung Nam đều qua nhà Tử La.


Tiếp đến, Mã chưởng quỹ của Tụ Phương Trai ở trấn trên, còn có cha con Lâm viên ngoại, còn cả một vài hương thân phụ lão cũng đều đã tới. Khiển đám Tử La vui mừng kinh ngạc, chính là vợ chồng Thẩm trưởng trấn cũng đích thân đến! Đám Tử La vội vàng chuẩn bị tiệc mừng, chiêu đãi tân khách, ghi chép danh sách lễ vật mọi người tặng, có thể nói là bạn đến chân không chạm đất. Đối với việc Tử Thụ, Tử Hiên đỗ tú tài lần này, phản ứng của mọi người cũng không giống nhau!


Nhà Đổng Nhị Lang.
“Mẹ, lát nữa chúng ta thật sự phải đi chúc mừng mấy kẻ để tiện Thụ ca nhi kia sao?” Đổng Mai nhíu mày nói.


“Chẳng lẽ con còn nghĩ có thể không đi sao? Vậy con và con rể về đây làm cái gì? Mai tự nhi, không phải mẹ nói con, nhưng tính tình này của con, ở nhà chồng chịu nhiều thiệt thòi như vậy vẫn không chịu tiến bộ à!” “Phụ nữ một khi gả cho người, nhà mẹ đẻ chính là chỗ dựa vững chắc nhất! Con có biết vì sao cho con nhất nhất nghe lời ta không? Còn không phải do nhà mẹ đẻ ta nhiều huynh đệ, gia cảnh tốt hay sao. Đã nói con nhiều rồi, nếu không phải do Vũ ca nhi nó là tú tài, con có thể gả đến Hà gia à? Còn người Hà gia, tính nết như thế nào con còn không biết sao? Nếu không phải con có một đại ca tốt, bọn họ đã sớm ăn con đến mẩu vụn cũng không còn rồi!”


Đổng Hoàng thị vì đứa con gái bốc đồng này có thể nói là rút hết ruột gan. Vốn tưởng rằng gả Đổng Mai đến Hà gia là được hưởng phúc, ai ngờ đâu Hà gia kia chỉ được cái vẻ ngoài bóng bẩy, bên trong lại xấu xa bẩn thỉu đến không thể tưởng được. Sợ Đổng Mai tiếp tục tùy hứng, Đổng Hoàng thị tiếp tục khuyên bảo Đổng Mai.