Sau khi huynh muội Tử La bước vào nhà liền thấy có hai nha đầu. Hai nha đầu Xuân Hoa, Hạ Hà này trước đây từng cầm hành lý giúp huynh muội họ khi họ ở trong tòa nhà ở trấn trên của Dung Phong.
Tiểu Vũ nói hai nha đầu Xuân Hoa, Hạ Hà này là do Dung Phong sắp xếp để giúp Tử La nấu cơm. Tòa nhà này của Dung Phong cũng không to lắm, chỉ tương đương với tòa nhà mà huynh muội Tử La2từng ở trên trần thôi, cũng có hai cửa, bên trong bài trí không xa hoa, do đó huynh muội Tử La cũng không cảm thấy ngượng nghịu gì. Cái khó có được nhất là nơi này cực kỳ yên tĩnh, thích hợp cho hai huynh đệ Tử Thụ ôn bài. Tử La không khỏi cảm thán Dung Phong quá chu đáo. Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, Xuân Hoa và Hạ Hà bưng nước trà cùng rất nhiều điểm tâm tinh xảo lên cho huynh8muội Tử La. Lão Chu thấy Dung Phong chuẩn bị mọi thứ cẩn thận như thế thì cảm thấy những thứ ông mang tới hơi thừa, liền cảm thán: “Dung thiếu gia chuẩn bị mọi thứ cho mấy đứa cẩn thận như thế, bá bá theo tới đây đúng là anh hùng không có đất dụng võ rồi. Hay ngày mai bá bá quay về nhỉ?” Chu Viễn nghe thể lập tức vui vẻ.
“Được đó, được đó. Cha, cha cứ về trước đi, ở đây có Dung đại6ca chăm sóc bọn con rồi. Còn có cả Thụ đại ca nữa, không cần cha phải lo đâu, việc buôn bán trong nhà mới không thể thiếu cha ấy.” “Thằng nhóc thối kia, muốn cha đi để làm loạn đúng không?” Không ai hiểu con bằng cha, lão Chu sao lại không biết Chu Viễn nghĩ gì, ông tức đến vểnh râu.
“Đâu mà, con lo cho nhà mình thôi, cha là quan trọng nhất luôn á. Con chỉ sợ ở nhà không có cha là không xong.3À còn nữa, cha lên huyện thành lâu rồi, cả mẹ cũng nhớ...” Chu Viễn cũng nhận ra mình có vẻ nóng vội, liền cười trừ.
Huynh muội Tử La thấy Chu Viễn như thế thì phì cười. “Được, được, giả bộ ít thôi, không thấy Tiểu A La cười cho.” Lão Chu nhìn Chu Viễn một cách khinh bỉ. Chu Viễn thấy có vẻ vẫn còn đường khác, lập tức hoan hỉ. Lão Chu cảm thấy thằng con mình quá mất mặt, tức giận nói: “Dù không5có lão tử ở đây, con cũng phải ngoan ngoãn đấy. Thụ ca nhi, Chu bá bá nhờ cháu để ý thằng nhóc này một chút nhé?”
“Chu bá bá yên tâm, lúc bọn cháu đọc sách học bài chắc chắn sẽ gọi Chu Viễn đệ đệ theo cùng. Tuyệt đối không để đệ ấy chạy ra ngoài chơi.” Tử Thụ bảo đảm.
Lão Chu biết Tử Thụ là người trong lời hứa, có câu bảo đảm của Tử Thụ rồi, ông cũng không lo gì nữa. Sau đó ông nói với Chu Viễn vài lời thấm thía: “Thằng nhóc kia, lần này lão tử không mong con đỗ tú tài. Nhà
mình cũng chẳng cần con phải làm quan để rạng danh tông tổ gì đó. Cha chỉ mong con học được thêm kiến thức, sau này đừng có mắt như mù là được.”
Sau khi cảm thán, lão Chu lập tức thay đổi sắc mặt: “Cơ mà nếu đỗ được đồng sinh, không cần phải tú tài, lão tử thưởng cho con năm mươi lượng bạc, sao nào?” Chu Viễn nghe lão Chu nói, lập tức vui vẻ: “Thật không?” “Lão tử lừa mày bao giờ chưa.” Thấy Chu Viện nghi ngờ mình, lão Chu tức giận mắng.
Chu Viễn lập tức cười xòa dỗ cha mình. Lão Chu quay ra cổ vũ huynh đệ Tử Thụ một lần nữa, dặn dò Chu Viễn phải thi cho cẩn thận rồi đi. Đồ ăn buổi tối do Tử La, Xuân Hoa và Hạ Hà cùng nhau làm. Nguyên liệu nấu ăn Dung Phong đã sai người chuẩn bị xong từ lâu. Buổi tối, đi cùng Dung Phong còn có cả Lưu Hoành vừa xin nghỉ từ trường huyện chạy về. Khách sáo một hồi, tất cả ngồi xuống ăn cơm. Trong lúc ăn, Dung Phong và Chu Viễn luôn mồm xuýt xoa tay nghề nấu ăn của Tử La tốt quá.
Tử La cũng biết tay nghề nấu ăn của mình tốt, vì lúc ở hiện đại nàng cũng là một người mê ăn, nàng cũng nghiên cứu một chút về vấn đề nấu nướng. Nhưng đồ ăn ngon được như thế một phần cũng do nước linh tuyền. Thật ra Tử La không cho nhiều nước linh tuyền lắm, nên cũng không sợ Dung Phong phát hiện ra. Đến bọn Tử Thụ ăn lâu như thể còn không phát hiện ra cơ mà. “A La, muội năng xuống bếp một chút đi, đồ muội làm ngon hơn đồ bà cô nhỏ Tử Đào kia nấu nhiều. Thậm chí còn không kém hơn Tử Vi tỷ tỷ chút nào đâu.” Chu Viễn vừa ăn vừa nói. “Để bao giờ A La về nói lại cho Nhị tỷ nghe, nói huynh ghét đồ ăn tỷ ấy làm...” Chu Viễn: “...”
Con nhóc này chả đáng yêu tí nào cả. Sau khi cơm nước xong, thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, Dung Phong và Lưu Hoành quyết định ở lại một đêm. Bây giờ cách giờ đi ngủ còn khá lâu, huynh đệ Tử Hiên cùng Lưu Hoành vào thư phòng bàn luận về đề thi huyện, Tử La cũng đi theo hóng hớt.
Dung Phong không có hứng thú với mấy cái này. Hắn chỉ thích suy nghĩ xem làm thế nào kiếm được nhiều bạc hơn nên đi ngủ sớm, ngày mai hắn còn phải đi tuần tra cửa hàng nữa.
Năm ngày liên tiếp, đa số thời gian mấy người Tử Thụ đều nỗ lực chuẩn bị cho kỳ thi. Lưu Hoành thì gần như tối nào cũng sang đây thảo luận về cuộc thi này với huynh đệ Tử Thụ.
Dưới sự nhắc nhở của Tử La, hai người Tử Thụ cũng hỏi Lưu Hoành xem lúc thì cần chú ý những gì. Ví dụ như đồ ăn mang vào trường thì có cần chú ý gì không, trong trường thi có cơm trưa không, còn cả những đồ không được mang vào, đồ gì dễ khiến giám thị nghi ngờ.
Còn cả quá trình phát bài thi, làm bài rồi nộp bài cụ thể ra sao, huynh muội Tử La đều hỏi Lưu Hoành. Nói thế nào thì Lưu Hoành cũng là người đã từng đi thi. Hắn biết khá rõ quy trình thi cử, rồi cả những chi tiết cần lưu ý. Còn Tử La, trong mấy ngày này, nàng chỉ chú tâm chuẩn bị một ngày ba bữa cho Tử Thụ, Tử Hiên, còn hầm cả canh nữa. Tất nhiên không thể thiếu nước linh tuyển trong đó rồi. Đặc biệt là món canh, Tử La bỏ nhiều nước linh tuyến hơn các món còn lại.
Tử Thụ, Tử Hiên thường xuyên được ăn những món Tử La cho thêm nước linh tuyền nên cũng không cảm thấy đồ ăn Tử La làm ra có gì lạ lẫm. Nhưng Chu Viễn thì khác.
Sau vài lần được uống canh Tử La nấu, cậu cảm thấy tinh thần rất thoải mái. May sao trước đây Chu Viễn cũng không hay ăn canh, cậu còn tưởng do món này rất bố nên mới thể. Chu Viễn còn hổ hào, sau này về nhà chắc chắn sẽ bảo mẹ nấu canh thường xuyên.
Điều đáng quý là mấy ngày hôm nay, Chu Viễn không nhảy nhót khắp nơi mà cũng tĩnh tâm ngồi học cùng Tử Thụ, Tử Hiên.
Theo lời của Chu Viễn thì lần này chắc chắn cậu ta phải đỗ đồng sinh. Năm mươi lượng bạc của lão Chu chắc chắn cậu phải lấy về tay mình rồi. Có được năm mươi lượng bạc này, cậu có thể trả được hơn phân nửa chỗ tiền một trăm lượng bạc cậu nợ Tử Đào. Nghe Chu Viễn nói nỗ lực kiếm tiền để trả nợ, Tử La cũng thấy chua xót thay.
Nhóc con đáng thương, vì một lần “xảy chân” mà thiếu nợ Tử Đào một năm liền, đúng là không dễ dàng.
Trong quãng thời gian này, Dung Phong cũng tạt qua thăm huynh muội Tử La hai lần. Lão Chu tới thăm một lần, thấy Chu Viễn cố gắng học hành như thế thì vô cùng vui mừng, khen Tử Thụ, Tử Hiên biết cách dạy dỗ Chu Viễn.
Lão Chu còn nói, chờ sau khi huynh đệ Tử Thụ thi xong, ông sẽ mời mọi người đến tửu lâu lớn nhất, sang nhất huyện thành để ăn cơm.
Mấy ngày ôn tập trôi qua trong bầu không khí khẩn trương sôi sục.
Hôm nay là ngày thi đầu tiên, huynh muội Tử La dậy từ sáng sớm. Ba người lão Chu, Lưu Hoành và Dung Phong tối qua cũng ở lại đây ăn cơm chiều rồi ngủ lại luôn. Hôm nay bọn họ cũng muốn tới trường thi cùng mấy người Tử Thụ.
Tuy nhà bọn họ cách trường thi rất gần, nhưng không ai dám sơ ý cả. Huynh muội bọn họ sợ có việc gì ngoài ý muốn xảy ra trên đường, ví dụ như tắc đường chẳng hạn, sẽ làm chậm quá trình, nên từ nửa canh giờ trước đã xuất phát tới trường thi rồi.
Cũng may, nhà Tử La tới sớm, trên đường không có nhiều người, bọn họ tới cửa trường thi một cách thuận lợi.
Sau khi huynh muội Tử La tới cửa trường thi, chưa đến mười lăm phút sau, trường thi bắt đầu đọc tên thí sinh vào bàn ngồi.
Thí sinh được đọc tên phải bước lên phía trước để nhân viên trường thi kiểm tra, kiểm tra xong thì vào bàn ngồi đợi tới giờ thi.
Nếu thí sinh nào được gọi tên mà chưa tới cũng không sao, lát nữa khi quan viên trường thi gọi hết danh sách thí sinh một lượt sẽ quay lại từ đầu gọi tên những người lúc nãy chưa tới. Quá trình này sẽ lặp đi lặp lại tới giờ thi, lúc đó họ sẽ không cho thí sinh đến muộn vào nữa. Khi nhân viên trường thi đọc danh sách thí sinh, Tử La cũng cảm nhận một cách đầy đủ bầu không khí khẩn trương của kỳ thi huyện.
Tử La nhìn về phía Tử Thụ, Tử Hiên, và cả Chu Viễn. Tử Thụ vẫn thong dong như thế, trước sau như một. Tử Hiện hơi khẩn trương một chút, nhưng Tử La thấy huynh ấy vẫn nói đùa được với Dung Phong đang đứng bên cạnh. Nàng biết Tử Hiên sẽ đối phó được với kỳ thi này. Nhưng Chu Viễn lại khác, tiểu tử này khó có lúc lại lộ ra vẻ mặt bồn chồn, khác hẳn với dáng vẻ tùy tiện, chẳng để tâm cái gì trước đây. Tử La không biết nên an ủi Chu Viễn như thế nào. Tất cả mọi người đều biết lần này Chu Viễn đi thi cũng hơi giống chuyện không trâu bắt chó đi cày. Học vấn của Chu Viễn kém nhất trong ba người, khó trách Chu Viễn lại lo lắng.
Mấy ngày hôm trước, lão Chu cũng lén hỏi Lưu Hoành xem lần này Chu Viễn thị huyện nắm chắc mấy phần. Lúc ấy Lưu Hoành nói, nếu Chu Viễn phát huy như bình thường thì vẫn có khả năng đỗ. Tử La không biết nên giúp thế nào nữa, sắp vào giờ thi rồi, chỉ đành cầu nguyện cho tên ngốc này có thể làm bài như bình thường, hoặc vượt xa bình thường thì càng tốt. Sau khi nhân viên trường thi đọc hơn một trăm cái tên, cuối cùng huynh muội Tử La cũng nghe thấy tên Tử Thụ.
Tử Thụ tạm biệt mọi người xong, cầm lấy giỏ đựng đồ thị của mình, thong dong bước lên cho nhân viên kiểm tra.
Tử Thụ bước vào không bao lâu liền tới lượt Chu Viễn. Sau khi Chu Viễn bước vào, khoảng mười phút sau nhân viên trường thi gọi tới tên Tử Hiên.
Chờ bọn Tử Hiên vào trong trường thi hết, nhân viên trường thì cũng nhanh chóng gọi hết danh sách, sau đó gọi lại những người chưa tới.
Mấy người Tử La thấy còn cách giờ thi khoảng hai mươi phút nữa, trên đường bắt đầu chen chúc. Có rất nhiều thí sinh vội vội vàng vàng chen lấn trong đám người tìm đường đi tới chỗ nhân viên báo danh. Thí sinh cuối cùng tới gần như là sát nút giờ thi. Nếu hắn ta muộn thêm một phút nữa là không được vào trường thi rồi.
Lão Chu nhìn tình cảnh này thì cảm khái, bọn họ đi sớm là rất đúng đắn.