Điền Viên Cẩm Tú

Chương 170: Tỷ muội hành hạ mẹ con đổng hoàng thị

“Được, vậy chúng ta cũng làm như mọi người trong thôn, đưa một phần thiêm trang.”


Tử Vi thật sự không thích nhà Nhị bá, dù nàng có thể chịu đựng mình bị bắt nạt, nhưng nàng lại vô cùng yêu thương đệ đệ muội muội. Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ chuyện Nhị bá đẩy Tử La xuống sông, rồi cả chuyện Đống Mai đánh Tiểu Lục và Tử La dạo trước. Vì thế khi nghe mọi người nói vậy, Tử2Vi cũng thoải mái đồng ý đề nghị của Tử La.


Đáng thương cho Đông Hoàng thị và Đổng Mai, họ còn ảo tưởng mấy huynh muội Tử La sẽ mang tặng một món đồ thiêm trang gì đó khiến mình nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng. Dù gì cuộc sống của huynh muội Tử La cũng ngày càng dư dả, hơn nữa Đống Hoàng thị còn ám chỉ thắng với bọn họ như thế.


“Mẹ, mẹ xem này, thiêm trang8kiểu gì vậy, chậu, cái vỏ gối nát, giày rách, ngay cả trâm cũng không có, vậy mà đưa ra được sao? Con là nương tử của tú tài kia mà, người trong thôn đưa vậy không ngại khó nhìn sao!” Đổng Mai oán trách đồ thiêm trang mà người trong thôn mang tặng.


“Bọn họ có kiến thức gì đâu, cho nên cũng chỉ đưa được mấy cái vớ vẩn này thôi. Con gái ngoan, con đừng giận nữa, sau này con6sẽ có một cuộc sống an nhàn, cần gì phải tức. Không phải bọn Vi tỷ nhi còn chưa đưa thiêm trang tới sao, giờ ai trong thôn chẳng biết mấy huynh muội nhà nó có cửa hàng ở trấn trên, kiếm được bao nhiêu bạc, bọn nó không dám đưa đồ rẻ mạt đến đâu, sợ người ta chê cười mà.” Đổng Hoàng thị động viên con gái.


“Mẹ đã nhắc nhở bọn Vi nhị tỷ chưa?” “Đương nhiên là có rồi,3chắc chắn bọn nó sẽ mang đồ quý giá tới, vàng thì chưa nói, nhưng trâm bạc vòng bạc thì sao mà thiếu được. Đường tỷ của bọn nó lập gia đình, mấy huynh muội nhà nó có tiền như vậy thì cũng phải tặng đồ cho tương xứng, nếu không mẹ sẽ không để yên đầu. Cho nên Mai Nhi, con cứ yên tâm đi!”


Đổng Mai nghe vậy thì lông mày mới bớt nhíu lại, nàng bắt đầu chờ mong thiêm5trang mà mấy huynh muội Tử La mang tới. “Cũng sắp tới bữa trưa rồi, sao mấy đứa Vị tỷ nhi chưa tới nhỉ. Bọn nó không coi đường tỷ nó ra gì hay sao thế.”


Đến buổi trưa vẫn chưa thấy huynh muội Tử La đến, Đổng Mai không nhịn được nổi đóa. “Mấy người bận rộn thì chiều mới đến mà, chắc lát nữa bọn Vị tỷ nhi sẽ tới thôi. Mai Nhi chờ một chút, bọn nó không dám không đến đâu.” Đống Hoàng thị vội khuyên. “Ôi, Mai tự nhi, chúc mừng nhé. Phan thẩm tới chúc mừng mọi người đây.” Đúng lúc đó, giọng nói nịnh hót của Phan thẩm vọng tới từ ngoài của viện.


“Xem đi, lại một kẻ nghèo túng tới nữa.” Hôm nay bị mấy người trong thôn tới đưa thiêm trang làm Đổng Mai phiền chết.


“Đừng nói bậy, con phải sửa cái tính đó đi, nếu không đến nhà chồng lại chịu thiệt. Dù không thích họ con cũng phải giả bộ một chút, biết không?” Đông Hoàng thị bắt đầu cảm thấy lo ngại sâu sắc cho ngày tháng sau này của con gái khi tới nhà chồng, tính con mình thẳng thắn quá mà. “Được rồi, được rồi, con biết rồi.” Đổng Mai thiếu kiên nhẫn.


Đổng Hoàng thị còn định nói thêm gì đó nữa nhưng thấy Đổng Mai bực bội như vậy nên lại thôi, cũng may, con gái được gả cho tú tài, trong nhà có hơn tám mươi mẫu đất ruộng, cuộc sống nhà chồng khá dư dả, dù gì cũng là nương tử tú tài, thân phận khá cao nên có lẽ không chịu thiệt gì đâu. Không thể không nói, lúc này Đông Hoàng thị vẫn thấy rất lạc quan, nhưng thực ra bà đã xem thường khả năng quậy phá và gây chuyện của con gái mình rồi! Đương nhiên những chuyện này phải về sau mới biết.


Rốt cuộc mấy tỷ muội Tử La cũng tới!


“Ôi! Mấy đứa Vi tỷ nhi tới à. Sao chỉ có mấy đứa, Thụ ca nhi, Hiên ca nhi đấu?” Đổng Hoàng thị không thấy Tử Thụ, Tử Hiên nên nụ cười trên mặt cũng phai nhạt mấy phần. “Mẹ Vũ ca nhi nói gì thế, hôm nay không phải là ngày nghỉ hằng tháng, đương nhiên huynh đệ Tử Thụ phải đi học chứ sao.” Đi cùng tỷ muội Tử La là Trần thẩm, nghe vậy bà liền tiếp lời.


“Nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của đường ty chúng nó, làm đường để thì không thể không đến, nếu người ta biết được chắc chắn sẽ bị chê cười...” Đổng Hoàng thị không thích Trần thẩm một chút nào, thế là gằn giọng đáp.


“Không phải ngày mai đường tỷ mới xuất giá sao? Nếu A La nhớ không làm thì lần trước Nhị bá nương đến báo là ngày mai mới đúng, chẳng lẽ A La báo lại cho mọi người sai rồi? Đại tỷ, không phải A La cố ý nhớ sai đâu, giờ chúng ta...” Tử La cố ý đấy. Ha ha! Xem bà tìm cớ sao! “A La, muội không nhớ sai đâu, muội xem hôm nay mọi người đều tới tặng thiêm trang, đúng là mai đường tỷ mới xuất giá!” Tử Vi quay sang nói với Đống Hoàng thị: “Nhị bá nương, ngày mai Tử Thụ và Tử Hiên sẽ tới, ngày mai thư viện cho nghỉ.” Đổng Hoàng thị nhìn hai tỷ muội Tử La, Tử Vi người hát kẻ khen hay, bà ta không tìm được cơ hội mà phản bác, đành phải cố gắng nén cơn giận xuống, giả cười đáp lại: “Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, Nhị bá nương chỉ sợ hai huynh đệ chúng nó quên thôi.”


Lời ngụy biện của Đông Hoàng thị hoàn toàn không có sức thuyết phục, nhưng mấy tỷ muội Tử La cũng không muốn nói tiếp khiến bà ta khó xử, việc này cứ thế cho qua. Nhưng người xung quanh có ai ngốc kia chứ, mọi người đều hiểu lần này Đông Hoàng thị cố ý muốn chụp


mũ lên đầu huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên! Nói đến đây, mỗi lần cả nhà Tử La tới gặp, lần nào Đông Hoàng thị cũng làm khó mấy đứa nhỏ không cha không mẹ này, tâm địa vô cùng độc ác. Thế là, ánh mắt mọi người nhìn bà ta càng ngày càng lạ!


Đống Hoàng thị cũng nhận ra điều đó, suýt chút nữa tức đến ngã nhào, nụ cười giả lả trên mặt cũng không còn giữ được. Cuối cùng bà mời mấy tỷ muội Tử La vào phòng.


Đổng Mai đang ngồi nói chuyện với mấy bà bà, thẩm thẩm và một số cô nương ở trong thôn. Tử La biết những người này đều đến tặng thêm trang cho Đổng Mai. Dù ngày thường hai mẹ con Đổng Hoàng thị không biết cách đối nhân xử thế thật, nhưng giờ Đống Vũ là tú tài, chồng Đống Mai cũng là tú tài ở trấn trên, người đến tặng thiêm trang không hề ít, nhưng Tử La lại cảm thấy vị đường tỷ này có vẻ khá mất kiên nhẫn.


“Vi tỷ nhi tới rồi đấy à!” Lần đầu tiên Đồng Mai chủ động chào hỏi mấy tỷ muội Tử La. Điều này khiến cho tỷ


muội Tử La có cảm giác “được chiều mà hoảng”. “Đường tỷ, bọn muội và Trần thẩm mang thiêm trang tới tặng!” Tử Vi thấy Đổng Mai không chào hỏi Trần thẩm, để bà khỏi lúng túng, nàng mới nói như thế. Đổng Mai nghe vậy mới bất đắc dĩ phải chào hỏi một câu: “Trần thẩm cũng tới ạ!” Trần thím cũng mong Đồng Mai sẽ khách sáo với mình nên cũng không để ý, bà lấy thiêm trang ra. Thiêm trang của bà là một đôi áo gối, so ra ở trong thôn, món quà này không nặng cũng không nhẹ. Đổng Mai liếc mắt nhìn qua rồi ngước ra sau nhìn tỷ muội Tử La.


Tử Vi thấy vậy cũng lấy thiêm trang ra. Thiêm trang của nhà Tử La là một cặp khăn tay bằng tơ lụa thượng hạng, trong nhà nàng có sẵn vải vụn tơi lụa nên dùng nó để làm khăn tay luôn. Dù bằng tơ lụa thật nhưng tính ra lại chẳng đáng giá bao nhiêu. Ngoài cặp khăn tay ra, tỷ muội Tử La còn tặng một cuộn vải bông trung đẳng.


Thiêm trang như vậy cũng tính là tầm trung, tầm cao ở trong thôn rồi, nhưng lại không được giá trị lắm!
Đổng Mai vừa nhìn thấy đôi khăn tay và một cuộn vải bông chứ không phải là trâm cài vòng tay như tưởng tượng thì lập tức đen mặt! “Bọn mày đưa cái... thứ rách nát cho đường tỷ đấy à?”


Đổng Hoàng thị muốn ngăn cản Đống Mai cũng không kịp nữa! “Đường tỷ nói gì vậy! Dù không đáng giá là bao thật nhưng đây đều là do huynh muội nhà ta bớt ăn bớt mặc, mua về bằng vàng ròng bạc trắng. Đường tỷ nói vậy làm mọi người khó nghĩ lắm đấy!” Tử Đào thấy Đống Mai như vậy thì cũng hơi tức giận.


“Cái gì mà bớt ăn bớt mặc! Ai mà chẳng biết mấy huynh muội bọn mày có cửa hàng ở trấn trên, một ngày thu được cả đấu vàng, giờ lại đến đây khóc than, bọn mày không thấy ngại à!” Đổng Mai nói thẳng.


Mấy người trong phòng cũng từng nghe chuyện đó, giờ huynh muội nhà này đã mở được cửa hàng, sao mà thiếu tiền được.
“Vị tỷ nhi, mọi người làm vậy là không đúng rồi, nhà muội có tiền như vậy, đường tỷ xuất giá mà thiêm trang


mang tặng lại không có trang sức bằng vàng, đã thế bằng bạc cũng không luôn. Ôi, có nhiêu đây thì hẹp hòi quá thật.” Giang Xuân Hoa không hổ là một trong số ít cô nương ở trong thôn chơi được với Đống Mai, nhìn mà xem, giống Đồng Mai như đúc.


“Xuân Hoa tỷ tỷ, Đại ca, Đại tỷ của muội nói, mấy huynh muội còn phải cần tiền để ăn để mặc, ngày thường cũng tiêu tốn chỗ này chỗ kia, còn Đại ca, Nhị ca, rồi tương lai Tiểu Lục đi học cũng đều trông cậy vào cửa hàng cả, cho nên bây giờ phải sống tiết kiệm một chút, nếu không sau này sẽ chết đói. Hơn nữa, có lẽ các vị bà bà, đại nương, các tỷ tỷ không biết đấy thôi, bây giờ trên trần đã mở mấy cửa tiệm malatang giống như vậy rồi, nguồn thu cũng ít đi nhiều lắm. Đại tỷ, A La nói có đúng không?”


Đổng Hoàng thị nghe Tử La nói chuyện là lại thấy đau đầu, con bé này khiến người ta không cách nào thích nổi, ranh ma quỷ quái, chính bà ta cũng chịu thiệt không ít lần. “Đúng đó! Nhị bá nương, bọn cháu cũng biết nhà mọi người dạo này không được tốt, không nỡ để Nhị bá nương giúp đỡ gì cho nên phải tự lực cánh sinh, tự kiếm tiền thì mới không bị đói. Nhị bá nương và đường tỷ đừng chê thiêm trang nhà chúng cháu. Đây cũng là tấm lòng của mọi người mà!” Tử Đào nhanh trí tiếp lời Tử La.


Hai tỷ muội Tử La, Tử Đào phối hợp vô cùng hoàn mỹ, suýt chút nữa đã hành Đông Hoàng thị tơi bời.


Đổng Hoàng thị thấy tỷ muội Tử La đứa nào cũng khó chơi, thiếu chút nữa thì phun một búng máu: “Đương nhiên là Nhị bá nương không chê rồi! Các cháu có lòng là được! Đường tỷ các cháu cũng chỉ muốn giữ làm kỷ niệm nên mới nóng ruột nói nhầm, con bé bộc tuệch vậy đó, Vi tỷ nhi đừng buồn nhé.”.


Đổng Hoàng thị cố ý để Tử Vi tiếp lời, vì nàng là người dễ bị bắt nạt nhất. Quả hồng mềm dễ bóp!


“Nhị bá nương quá lời rồi, Đại tỷ nhà cháu hiền lành, tốt bụng nhất, sao tỷ ấy có thể trách đường tỷ được đây!” Muốn chiếm tiện nghi của Tử Vi, chặt chém Tử Vi sao? Cũng phải xem bà cô đây có đồng ý không đã nhé!


Tử La nghĩ tất cả mọi người đều hiểu, Đông Hoàng thị cố ý bảo Tử Vi tha thứ cho Đổng Mai, Tử Vi dịu dàng thiện lương như vậy, đương nhiên sẽ giữ mặt mũi cho nàng ta rồi.