Điền Viên Cẩm Tú

Chương 162: Đe dọa động mại (2)

Nhờ Dung Phong hỗ trợ tìm hiểu, huynh muội Tử La mới biết, hóa ra nhà đó định hướng tề nhân chi
phúc.
Bọn họ định cưới chính thế xong sẽ cưới Tử Vi làm bình thế! Như thể họ có thể vừa cưới được2chính thế giàu có, vừa cưới được bình thế là tài nữ thêu nghệ vô song.


Cũng may huynh muội Tử La nghe bà mối nói điều kiện nhà trai tốt tới mức khoa trương như vậy liền cảm thấy không môn đăng hộ8đối nên đã từ chối, nếu không thì chuyện này bị lan truyền ra lại ảnh hưởng tới danh tiếng của Tử Vi.


Nhưng nếu cứ cho qua như vậy thì huynh muội Tử La lại không nuốt trôi cục tức này. Tử Hiên6biết chuyện thì suýt nữa muốn đánh tới cửa, cũng may là có Tử Thụ can ngăn.


Những cơn giận này đúng là khiến người ta nuốt không trôi thật. Huynh muội Tử La thương lượng xong liền quyết định phải cho bọn họ3một bài học. Thế là mấy huynh muội mời Dung Phong đến cửa hàng ăn một bữa, nhờ Dung Phong xử lý nhà này. Dung Phong nghe huynh muội Tử La kể mọi chuyện xong thì còn tức giận hơn bọn họ, vỗ5ngực bảo đảm nhất định sẽ giúp bọn họ xả cơn giận này. Nói tới xử lý người khác, huynh muội Tử La đều cảm thấy tìm Dung Phong là chính xác nhất.


Huynh muội Tử La nghe kế hoạch của Dung Phong xong đều nghĩ: So với ý tưởng của Dung Phong, thì mấy kế hoạch bọn họ nghĩ ra trước đó đều là não tàn!
Gia đình kia họ Trương, con trai nhà họ tên Trương Kiện, có cửa hàng ở ngay cạnh lò rèn của Dung Ngũ thúc. Cả nhà bọn họ đều ở trong viện đằng sau cửa hàng.


Dung Phong hỏi thăm xong, biết tiệm tạp hóa nhà này bán đồ thường hay cần thiết, nhưng bọn họ cũng có chiêu trò, với người bình thường trong trận thì không, nhưng nếu bán cho nông dân hoặc người nơi khác đến thì sẽ cân thiếu. Mà nông dân cũng hay e ngại người trên trấn, thế nên ít người đến cửa hàng bọn họ tính sổ. Cho dù có một, hai người đến tính sổ thì họn họ lại lấy thân phận ra hù dọa người kia, hơn nữa nhà vị hôn thể của con trai bọn họ - Tống gia nổi tiếng giàu có, nhà giàu chỉ sau Lâm viên ngoại, thế nên người nào đến cửa hàng bọn họ đòi lẽ phải đều bị dọa chạy.


Theo cách của Dung Phong, muốn phá hủy kẻ địch thì cách tốt nhất là phá hủy thứ mà bọn họ coi trọng nhất.
Huynh muội Tử La và Dung Phong điều tra xong, biết được người nhà họ Trương này coi trọng nhất là cái danh “Thư hương thế gia”, việc hôn nhân với nhà họ Tống và ruộng đất cửa hàng bọn họ.


Trong quá trình điều tra, bọn họ còn phát hiện ra hai chuyện liên quan tới nhà họ Trương này: Chuyện thứ nhất là nhà họ Tổng sở dĩ kết thân với nhà họ Trương này là vì ngày xưa lão thái gia nhà họ Trương từng cứu Tống lão gia tử, bọn họ muốn báo ân nên mới định ra hôn sự giữa hai nhà. Nhưng Trương Kiện này là người không có chí cầu tiến, thường ăn chơi đàng điếm, hai mươi tuổi rồi mà cũng chưa thi được Đồng sinh. Vì vậy nhà họ Tống không thích nhà họ Trương, cũng không vừa mắt Trương Kiện, kéo dài mãi không chịu cưới.


Chuyện thứ hai là sau khi huynh muội Tử La từ chối nhà họ Trương này thì bọn họ lại đến nhà khác cầu hôn, cô nương kia cũng được giải ưu tú trong cuộc thi thêu lần này.


Nhà họ Trương này làm việc xấu xa ngu xuẩn như thế, vậy thì đừng trách các nàng “Thay trời hành đạo“. Điều tra rõ ràng xong, huynh muội Tử La cùng Dung Phong lập ra kế hoạch xử lý nhà họ Trương. Đầu tiên là hủy diệt danh tiếng của Trương gia. Thứ hai là để cho người nhà họ Tống biết nhà họ Trương này tham lam, chính thế còn chưa vào cửa mà đã tìm thϊế͙p͙ sau lưng rồi. Thứ ba là bắt nhà họ Trương phải trả giá vì những chuyện bọn họ đã làm. Thế là trước tiên, Dung Phong sai gia đình trong nhà giả làm nông dân đến tiệm tạp hóa nhà họ Trương mua mười cân đường, sau đó mang đường đến cửa hàng nhà Tử La cân thử, quả nhiên cần lên chỉ còn bảy cân. Thiếu những ba cân!


“Khốn kiếp! Trương gia này làm ăn thất đức quá! Nông dân khốn khó tiết kiệm từng đồng cực khổ thế nào mà bọn họ còn bớt xén như vậy, đúng là quá đáng!” Buổi trưa Tử Hiên đi học về, nghe vậy liền mắng.


“Bây giờ chúng ta đến cửa hàng nhà họ Trương tìm bọn họ tính sổ” Chu Viễn mới gia nhập cũng tức giận nói.
“Khoan đã, chờ ngày mai tới phiên chợ, có đông người rồi đi cũng không muộn. Mai chúng ta cũng được nghỉ, đến lúc đó cùng đi xem.” Dung Phong muốn xem trò vui nên cũng không về nhà.


Thế là sáng sớm hôm sau huynh muội Tử La cùng Chu Viễn đến trước lò rèn của Dung Ngũ thúc chờ xem trò hay. Ngoài Tử Vi ra thì huynh muội Tử La đều đông đủ cả. Tử La nghĩ đến kế hoạch của Dung Phong thì hai mắt không khỏi tỏa sáng, chờ mong mọi chuyện sẽ xảy ra thế nào. “Người nhà họ Trương đó thật đáng thương, bị mấy đứa nhỏ các cháu ghi thù.” Dung Ngũ thúc vừa rèn sắt vừa nói, nhưng giọng điệu của ông rõ ràng đang cảm thấy hả hê.


Người Dung Phong phải đi quả nhiên có năng lực, chờ đến lúc phiên chợ náo nhiệt nhất liền nổi giận đùng đùng chạy vào tiệm tạp hóa nhà họ Trương, một lát sau mới đi ra. Hắn ra khỏi cửa hàng liền hô lên: “Các vị hương thân xin hãy nhìn sang đây, ở đây có gian thương chuyên lừa đảo nông dân chúng ta!”


Người đó giọng nói lớn, chỉ hô một tiếng cũng vang dội cả một khu. Hôm nay không có hoạt động gì náo nhiệt, bây giờ nghe đến gian thương mà những người dân bình thường như họ ghét nhất, thế nên mọi người làm sao bỏ qua được. Thế là chẳng mấy chốc ngoài cửa tiệm tạp hóa nhà họ Trương tụ tập rất nhiều người. Trước đó Dung Phong cũng sai người thông báo với những gia đình từng bị nhà họ Trương lừa, nói bọn họ nếu muốn lấy lại công đạo, muốn bắt nhà họ Trương bồi thường tiền thì hôm nay đến chờ ngoài tiệm tạp hóa nhà đó. Thế là ngoài cửa nhà họ Trương từ sớm đã có người đứng chờ.


Lại thêm những người thấy có người đến nhà họ Trương làm lớn chuyện, cũng tò mò lại coi.
Nhất thời, ngoài tiệm tạp hóa nhà họ Trương vây kín người.


“Tiếu ca, có chuyện gì xảy ra vậy?” Có người tò mò hỏi huynh muội Tử La. “Đại nương không biết à, nhà họ Trương này chuyên lừa đảo, cân thiếu cho người ta, thế nên bây giờ người ta đến nhà họ tính sổ. Còn có rất nhiều người từng bị lừa cũng đến nhà họ đòi lại công bằng. Đại nương có từng bị nhà họ lừa không, nếu có thì mau lại đó đi ạ, nghe nói lát nữa nhà họ Trương sẽ bồi thường bạc đấy.” Tử La nhanh nhảu nói.


Đại nương kia nghe xong vỗ tay một cái: “Có chuyện này à! Ta nói, cửa hàng nhà họ Trương này toàn buôn gian bán dối, sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng mà! Lần trước ta tới đó mua hai cân gạo cũng bị thiếu bốn lạng đấy! Cái nhà làm ăn thất đức này, lão nương cũng phải đi tìm bọn họ tính sổ mới được! À, ta phải đi nói cho bà hàng xóm mới được, bà ấy cũng bị nhà này lừa tiền”


“Vậy đại nương mau đi đi ạ, đi sớm về sớm nha, chúng cháu đi trước đây!” Tử Hiên tiếp lời.
“Được, cảm ơn các cháu nhé!” Đại cương kia nói xong liền chạy đi thông báo cho người khác.”


“Ha ha, các ngươi đùa quá rồi!” Chu Viễn cười to. “Cái này là nhà họ Trương đáng bị mà! Không ngờ bọn họ lừa gạt nhiều người như vậy, chúng ta tùy tiện đi trên đường cũng gặp được.” Tử Hiên nói.


Đám Tử La chen vào trong đám đông liền thấy người Dung Phong phái tới đang ra sức chửi mắng tiệm tạp hóa nhà họ Trương: “Xin đại gia phân xử giùm ta, nhà ta ở xa, trong thôn hiểm khi mới có người lên thị trấn mua đồ, thế nên người trong thôn mới nhờ ta mua đường. Ai ngờ mua mười cân đường, mà tiệm tạp hóa gian thương này cần thiếu mất ba cân! Những ba cân! Chúng ta chỉ là nông dân, phải tiết kiệm bao lâu mới mua được ba cân đường, gà trong nhà phải đẻ bao nhiêu quả trứng mới góp tiền mua được ba cân đường đó? Hôm nay ta phải dậy sớm trèo đèo lội suối đến đây tìm bọn họ nói lý, ai biết bọn họ không chịu trả lại bạc, còn dọa ta là nếu dám đối nghịch với bọn họ thì cũng giống như đối nghịch với nhà họ Tống trong trận. Ta không biết Trương gia Tổng gia gì cả, ta chỉ căm ghét tiệm tạp hóa này khinh người quá đáng!” Tử La nhìn người nọ thể hiện, không thể không phục tài chọn người của Dung Phong. Biểu hiện, lời nói sống động như vậy đúng là có thể giành được Ảnh Đết


Lúc này một vị công tử chừng mười mấy hai mươi tuổi ăn mặc sang trọng nhưng đầy vẻ tức giận tách đoàn người ra, giận dữ đứng trước cửa nhà họ Trương: “Người nhà họ Trương chết hết rồi sao? Nếu chưa chết thì đi ra cho gia! Dám dựa vào nhà họ Tống chúng ta làm những trò xấu xa như vậy, bôi nhọ danh tiếng Tống gia chúng ta. Các ngươi còn không đi ra cho gia, có tin gia sai người san bằng cửa hàng này không!”


Tử La nghe vị công tử này nói như vậy, lại nhìn thấy Dung Phong đang nhìn các nàng ra hiệu tiếp tục xem kịch, liền biết vị công tử này là đại thiếu gia nhà họ Tống do Dung Phong cố tình hẹn đến, cố ý để hắn thấy được người khác gièm pha nhà họ Trương thể nào.


Tống gia Đại thiếu gia nói vậy, người nhà họ Trương nào dám không ra.
Chỉ lát sau, lão thái thái nhà họ Trương cùng con dâu bà ta đi ra.
“Ai da, thiếu gia nhà thông gia đã tới rồi sao, mời vào trong, mời vào trong!” Con dâu Trương gia vội vàng nịnh hót Tổng đại thiếu gia.


“Bớt mấy trò này cho gia! Gọi cha con Trương Kiện ra đây! Hai cha con bọn hắn làm rùa đen rụt đầu để cho các ngươi đi ra, hay là muốn gia sai người vào trói bọn họ ra đây?” Tổng đại thiếu gia thấy cha con Trương Kiện không đi ra thì tức giận nói.
Con dâu Trương gia đình phải đi gọi cha con Trương Kiện.


Lúc huynh muội Tử La nhìn thấy cha con Trương Kiến thì thật sự không nhịn nổi phải bật cười, những người xung quanh cũng cười ầm lên.
Vì sao?
Vì ngoại hình cha con Trương Kiện đúng là có lỗi với mắt của người nhìn!