Điền Viên Cẩm Tú

Chương 155: Kinh diễm bốn phương đoạt giải quán quân (1)

“Mọi người yên lặng nào! Nghe Đổng cô nương nói tiếp!” Quản sự lại hô to lần nữa.
Người dưới đài thấy vậy cũng từ từ yên tĩnh, nhưng vẫn có người nhỏ giọng bàn tán về sự hiếm có của một tác phẩm thêu hai mặt.


“Đây đúng là một bộ thêu hai mặt, nhưng bức thêu này tiểu nữ mới chỉ thành công bước đầu. Có rất nhiều chỗ chưa được hoàn hảo, bêu xấu rồi!” Tử Vi khẳng định suy đoán của mọi người. Tuy mọi người biết đây có thể chính là tranh2thêu hai mặt, nhưng khi nghe Tử Vi khẳng định vẫn vô cùng chấn động.


“Bức thêu này thêu hình Hỷ thượng mi sao. Bên trên có thêu chim hỷ thước đậu trên đầu cành mai, chữ “Hỷ” trong hỷ sự đồng âm với chữ “Hỷ” trong hỷ thước, mà chữ “Mai” lại đồng âm với chữ “Mi“. Vậy nên bức thêu này có tên là Hỷ thượng mi sao.” Tử Vi giới thiệu tiếp tác phẩm của mình.


“Đó là chữ hoa mai nhỏ!” Thân Diệc Phàm đang ngồi ở ghế khách quý đột nhiên kích8động. *Đây là chữ hoa mai nhỏ, nhìn thấy giống hoa mai rồi. Huynh muội Tử La quen Thân Diệc Phàm lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy hắn thất lễ như thế. Nghe Tử Vi nói vậy, thấy Thân Diệc Phàm kích động, mọi người cũng vội quan sát tác phẩm của Tử Vi cẩn thận, càng xem càng kinh hãi. Những đoá mai bay trong gió ghép lại thành bốn chữ Hỷ thượng mi sao!


Toàn trường lại bị những chữ hoa mai nhỏ này làm hoảng sợ.
“Thân thiếu gia đang nói tới6chữ hoa mai nhỏ mà giờ ít người còn biết tới sao?” Trấn trưởng cũng kinh ngạc. Ông không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này lại thấy được chữ hoa mai nhỏ.


“Đây hẳn là chữ hoa mai nhỏ trong truyền thuyết. Nhưng vãn bối cũng chưa từng nhìn thấy nó, chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nhắc tới thôi. Lúc nãy vãn bối kích động nên thất thố, mong trấn trưởng đại nhân thứ lỗi.”


Tuy rằng nhà họ Thân có chút địa vị ở Bạch Nhạc phủ này, hơn nữa bên3nhà ngoại họ cũng làm quan, nhà họ Thân ở kinh thành vẫn còn một ít nhấn mạch, có thể nói thân phận của Thân Diệc Phàm so với một trận trưởng nho nhỏ thì cao hơn rất nhiều. Nhưng trước giờ Thân Diệc Phàm không phải là một người cuồng vọng. Hắn luôn luôn đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ. Dù là người có thân phận thấp hơn mình, hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà, chưa bao giờ bắt nạt người khác. Đây cũng là lý do khiến Thân Diệc5Phàm còn nhỏ tuổi đã xử lý việc buôn bán của nhà họ Thần tốt đến vậy. Phàm là người từng giao tiếp với Thân Diệc Phàm đều khen không dứt miệng.


Thân Diệc Phàm cũng biết nhà họ Thân nhiều tiền, nhưng nhà họ cũng chỉ là thương nhân mà thôi. Dù nhà họ ngoại có làm quan, nhưng nhà ngoại hắn cũng không làm quan ở phủ Bạch Nhạc. Có thể nói “Rồng dâu mạnh cũng không áp được rắn thổ cư”, “Phép vua thua lệ làng“. Thân Diệc Phàm buôn bán nhiều năm như thể có chuyện gì mà không hiểu, nên lúc hắn trả lời trấn trưởng cũng rất cung kính.


Trấn trưởng thấy Thận Diệc Phàm khách khí với mình như vậy, thấy vui vui trong lòng. Ông cũng sợ vị đại thiếu gia này lơ mình không thèm trả lời, hoặc là ngạo mạn đối với mình. Nếu vậy ông cũng đành chịu, ai bảo người ta có thân phận như thế chứ. Nhưng Thân Diệc Phàm lại vô cùng khách khí với ông, ấn tượng của ông đối với Thận Diệc Phàm lập tức tốt lên.


“Thân thiếu gia khách khí rồi. Tin rằng thể chữ hoa mai nhỏ ở đây không có mấy ai biết. Thân thiếu gia tuổi còn nhỏ đã biết tới nó, có thể thấy vốn kiến thức rất rộng, vô cùng tài hoa. Vậy đi, chúng ta không hiểu lắm về chữ hoa mai nhỏ, mong Đồng cô nương nói cho chúng ta biết đây có phải không.” Trấn trưởng thấy Thần Diệc Phàm khách khí với mình như vậy đương nhiên sẽ đáp lễ.


Những khách quý khác cũng phụ hoạ theo. Tuy rất ít người trong số họ nghe qua về thể chữ này, nhưng bọn họ cảm thấy có thể cất con chữ trong đoá hoa rõ ràng vô cùng giỏi. Lại nhìn biểu hiện của Thân Diệc Phàm và trấn trưởng, xem ra chữ hoa mai nhỏ này thật sự rất cao quý, cứ phụ họa theo ắt sẽ không sai.


“Thân thiếu gia, huynh nói rất đúng. Đây chính là chữ hoa mai nhỏ.” Tử Vi đưa ra đáp án bọn họ mong đợi. Tuy Thân Diệc Phàm cũng đoán ra đây là chữ hoa mai nhỏ, nhưng nghe Tử Vi nói vậy vẫn giật mình. Hắn càng ngày càng kinh ngạc với những bất ngờ huynh muội Tử La mang lại. Trấn trưởng và mấy vị đang ngồi trên ghế khách quý biết về chữ hoa mai nhỏ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.


“Không biết Đổng cô nương có thể nói cho chúng ta biết cô nương học thể chữ này ở đâu không?” Thân Diệc Phàm cũng có chút vội vàng. “Cái này do huynh trưởng nhà chúng ta vô tình nhìn thấy trong một quyển sách cổ. Mấy huynh muội chúng ta thấy kiểu chữ này rất thú vị nên có nghiên cứu qua, sau đó phát hiện ra có thể sử dụng nó trong việc thêu thùa, nên hôm nay mới thêu nó lên. Chúng ta cũng chỉ biết về chữ hoa mai nhỏ vậy thôi, cái khác chúng ta cũng không rõ lắm.” Tử Vi nói.


Thật ra, chữ hoa mai nhỏ này do Tử La phát hiện đầu tiên, cũng chính Tử La kêu mấy huynh muội học. Nhưng Tử Vi và Tử Thụ có nỗi lo giống nhau, nàng không muốn việc Tử La thông minh bị nhiều người biết. Nên nàng không nói gì về Tử La, mà nói đây là do mấy huynh muội nàng cùng nhau phát hiện. Thấy Tử Vi nói vậy, Thân Diệc Phàm cũng biết huynh muội Tử La không có khả năng biết quá nhiều về chữ hoa mai nhỏ. Tử Vi biết được, cũng thêu ra được để bọn họ có cơ hội thấy đã không dễ tí nào.


Tử Vi nói xong về tác phẩm của mình, tất cả mọi người đều bị tác phẩm này chinh phục. Có thể nói, bức Hỷ thượng mi sao này của Tử Vi kinh diễm bốn phương. “Vương cô nương, bây giờ cô nương còn nghĩ Đổng cô nương gian lận, đút lót đoàn bình phẩm mới có cơ hội tiến vào trận chung kết không? Cô nương có chứng cứ Đổng cô nương gian lận, đút lót không?” Đột nhiên trấn trưởng quay sang chất vấn Vương Tư Tư.


Ông đã nói sẽ cho Tử Vi một câu trả lời thuyết phục, bây giờ thấy được tác phẩm của Tử Vi không hề bình thường như lúc mới xem, đương nhiên ông phải xử lý chuyện Vương Tư Tư bôi nhọ Tử Vi rồi.


Để gìn giữ cuộc thi thêu thùa của Lệ Thường Phường này, ông phải điều tra rõ chuyện Tử Vi có gian lận đút lót hay không. Lệ Thường Phường chính là phường thêu nổi tiếng nhất ở trấn Cổ Thuỷ. Quan trọng hơn cả là cuộc thì thêu thùa này lại là một cuộc thi có danh tiếng trọng đại nhất của trấn Cố Thủy, người bên ngoài, rất nhiều người đều mộ danh mà đến. Bọn họ mang đến một lượng thu nhập khổng lồ cho trấn Cổ Thuỷ. Tuy trấn trưởng không biết gì về mấy thứ kinh tế học hiện đại, nhưng là một người làm quan, mấy cái này ông vẫn phải biết. Chỉ riêng chuyện này thôi ông đã không thể để danh tiếng của cuộc thi thêu thùa bị ảnh hưởng bởi việc này rồi.


Khi Tử Vi trình bày tác phẩm thêu hai mặt của mình đã khiến Vương Tư Tư kinh hồn táng đảm, bây giờ mặt nàng ta trắng bệch không còn chút máu.
“Ta... ta...”Vương Tư Tư khóc suốt, không nói một câu nên lời.


“Nếu Vương cô nương không nói lời nào, vậy có nghĩa cô nương cũng không thể nói gì hơn nhỉ? Xem ra việc này hoàn toàn là do cô nương nói bậy để bôi nhọ danh dự người ta. Cô nương có biết tội danh bôi nhọ này đủ để cô vào nha môn nhận án không. Người đâu, mang Vương cô nương đến nha môn, khi nào bạn quan có thời gian sẽ mang nàng ta lên huyện để huyện lệnh đại nhân xét xử.”


“Trấn trưởng đại nhân, ta biết sai rồi! Tiểu nữ không nên nói linh tinh, bôi nhọ danh dự của Đổng cô nương. Mong trấn trưởng đại nhân đại lượng tha cho ta đi, một lần này thôi.” Lúc này Vương Tư Tư chẳng còn màng tới mặt mũi. Nàng ta vô cùng sợ hãi khi thấy trấn trưởng muốn đưa mình lên nha môn. Nàng ta biết một cô nương bước vào nha môn, bất kể có bị phạt hay không thì thanh danh cũng bị huỷ hoại. Vương Tư Tư không còn khí thế như khi nãy nữa, nàng ta quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi thì nhau rơi, xin trân trưởng tha thứ.


Vốn dĩ Vương Tư Tư lớn lên mặt mày thanh tú, hôm nay còn trang điểm. Giữa những cô nương dự thi hôm nay, nhan sắc của nàng ta cũng coi như trung thượng. Nhưng bây giờ khóc như vậy, phấn mắt, má hồng, son môi gì gì đó đều trôi hết xuống, mặt nàng ta như cái bảng pha màu, làm gì còn tí nhan sắc nào. Thế nên chẳng ai thấy nàng điềm đạm đáng yêu, cảm thấy thương hương tiếc ngọc cả. Ngược lại chỉ thấy phản cảm.


“Hừ! Nàng ta ngậm máu phun người! Giờ cũng biết xin tha? Sao lúc nãy kiêu ngạo lắm cơ mà. Ở hơ hơ, muội nói này Đại ca, các huynh có thấy mặt Vương Tư Tư giống mông con khỉ lần trước chúng ta thấy trên huyện thành không, nàng ta định diễn xiếc khỉ à? Đẹp quá đi!” Tử Đào thấy vui lắm luôn.


Tử La nghe Tử Đào nói liền nhớ tới khỉ con các nàng nhìn thấy trên huyện thành hồi tháng Chạp, cả đám đều bật cười.
Không nói thì thôi, nói ra Tử La cũng thấy Vương Tư Tư bây giờ như con khỉ làm trò lắm.


Người độc miệng không chỉ có Tử Đào, người thấy khỉ cũng không chỉ có mấy huynh muội Tử La. Trừ mấy huynh muội nàng, Tử La cũng nghe được không ít người đang nghị luận về hình tượng” của Vương Tư Tư.


“Ha ha ha! Con khỉ diễn trò hôm nọ còn đẹp hơn nhiều.” “Trên mặt nàng ta trát bao nhiêu phần thể? Chỗ này đủ làm nửa cân sủi cảo ấy.” “Hơ hơ, nửa cân sao được, khéo phải một cân ý.” Tử La nghe mấy lời này mà khóe miệng run rẩy. Người bỏ đá xuống giếng đúng là không ít, xem ra, lần này thanh danh của Vương Tư Tư bị ném sạch ở đây rồi. Tử La thấy Vương Tư Tư càng khóc càng to, cũng thấy nàng thật đáng thương. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị nhiều người bàn tán như vậy chắc hẳn rất xấu hổ.


Nhưng ngẫm lại đều do nàng ta tự tạo nghiệt. Nếu nàng ta không bôi nhọ Tử Vi thì nào có ngày hôm nay.


Vương Tư Tư này cũng là một kẻ não tàn, nàng ta cũng không nghĩ xem, nàng ta làm vậy không chỉ bôi nhọ một mình Tử Vi mà còn liên quan đến Lệ Thường Phường tổ chức cuộc thi thêu thùa này, cả danh dự của cuộc thi và danh dự của mấy người Trương nương tử nữa. Trấn trưởng buông tha nàng dễ dàng mới là lạ. Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống nhỉ?