Điền Viên Cẩm Tú

Chương 141: Chủ tớ hung hăng

Khi hỏi tới quảng trường trước Lệ Thường Phường, tỷ muội Tử La kinh ngạc thấy ở đây đã đông kín người.


Đấy là các nàng còn đến sớm hơn nửa canh giờ rồi đấy. Chỉ thấy ở đó tiếng người nói ồn ào huyên náo, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Tử La thấy ở đây có chừng mấy ngàn người, còn náo nhiệt hơn cả đi chợ nữa. Xem ra quy mô của cuộc thi thêu lần này lớn hơn nàng2nghĩ nhiều. Thấy có người cầm ghế đến đây ngồi, Tử La nghĩ hôm nay thi đấu còn lâu, xem ra nàng cũng cần phải mang ghế tới mới được. Thế là Tử La nói với Tử Vi: “Đại tỷ, hay là muội về cửa hàng lấy ghế ra đây ngồi được không?” Tử Vi thấy người khác mang theo ghế ngồi, cũng nghĩ như Tử La. “Được, đúng là chúng ta nên mang ghế ra đây ngồi, chứ đứng thế này mệt lắm!8Cuộc thi này không biết khi nào mới bắt đầu nữa. Có điều A La muội không thể đi, để tỷ và Tử Đào đi cho.”


“Đại tỷ, các tỷ cứ ở đây chờ đi, cuộc thi cũng sắp bắt đầu rồi, để muội đi là được.” Tử La nói. “Nhưng A La đi tỷ không yên tâm, cứ để tỷ với Tử Đào đi.” Tử Vi vẫn không yên tâm để Tử La đi một mình.


“Vi tỷ nhi, để ta và A La đi6cho. Ta ở đây cũng không giúp được gì.” Giang Tam thẩm nói.
“Vậy, vậy làm phiền Giang Tam thẩm ạ. A La phải nghe lời Giang Tam thẩm đấy, hôm nay đông người quá, đừng đi lung tung nhé!” Tử Vi nói.
“Đại tỷ, các tỷ cứ yên tâm! Muội và Giang Tam thẩm sẽ đi nhanh về nhanh thôi!”


Tử La nói xong mới cùng Giang Tam thẩm đi về cửa hàng. Về đến cửa hàng, Cao Đại Sơn nghe Tử la nói xong liền3nói: “A La, để ta chuyển ghế đến cho các muội. Cửa hàng hôm nay cũng vắng, mọi người đều đi xem cuộc thi thêu rồi, ta mang ghế cho các muội rồi quay lại cũng không sao.”


Tử La thấy cửa hàng đúng là không có khách, hơn nữa nàng và Giang Tam thẩm cũng không mang được nhiều ghế như vậy nên cũng không từ chối.


Đám người Tử La đi tới quảng trường tìm Tử Vi, liền thấy bọn họ có vẻ đang5cãi nhau với ai đó. Tử La không khỏi giật mình, cùng Cao Đại Sơn chạy nhanh lại. Tử La biết Tử Vi là người hiền lành, bình thường hiếm khi tranh cãi với người khác. Tử Đào cũng không phải người thích gây chuyện. Mà tỷ muội Giang Đại Nha cũng là người an phận, thế nên Tử La không cần tìm hiểu cũng biết là đối phương gây sự trước.


Tử La lại gần liền thấy rõ người đang cãi nhau với đám Tử Vi là hai người giống như tiểu thư và nha đầu.


“Hừ! Tiểu Xuân, nha đầu không biết trời cao đất rộng này từ đầu đến vậy? Còn nói chỉ cần tham gia là có thể đoạt giải, khẩu khí không nhỏ nhỉ, cũng không biết là đứa nhà quê từ đầu tới! Bồn tiểu thư không vừa mắt mấy đứa nhà quê muốn nâng giá trị bản thân mà không chứa thủ đoạn tham gia cuộc thi này hòng kiếm nhà chồng tốt, đúng là trèo cao!” Nữ nhân có vẻ là tiểu thư khinh thường nói.


“Đúng vậy, tiểu thư, không phải mấy người nhà quê này muốn ngày nào đó có thể trèo cao làm phượng hoàng chứ?” Nha đầu đứng bên cạnh nữ nhân kia không hổ là chủ tớ, giọng điệu giống nhau như đúc. “Chó ở đâu đến sủa bậy thế, miệng còn thổi như vậy! Chúng ta không chừa thủ đoạn chỗ nào? Chúng ta đường đường chính chính báo danh tham gia thi đấu đấy, miệng các ngươi đừng có phun bậy được không? Huống chi chúng ta tham gia cuộc thi hay không liên quan gì tới các ngươi. Các ngươi đúng là đồ chó đi bắt chuột, lo chuyện không đâu!” Tử Đào cũng không phải người chịu thiệt.


“Ngươi, đám nhà quê các ngươi, điệu dân!” Vị tiểu thư kia bị Tử Đào nói thì tức điên lên.


Nói xong còn chưa hết giận, nghĩ một lát, nàng ta lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo ban nãy, khinh thường nói: “Hừ, muốn nhận giải thêu này để nâng cao bản thân, cũng phải xem các ngươi có bản lãnh hay không đã! Nhưng mà ta thấy dáng vẻ các ngươi giống hồ ly tinh thế kia, nếu không thắng được cuộc thi thì cũng có thể thừa dịp hôm nay đông người, có không ít công tử nhà giàu đến xem cuộc thi để quyến rũ một hai người, như thế cũng bay lên cành cao được đấy!”


Nói xong nàng ta cùng nha hoàn kia cười lớn. Lúc này đã có rất nhiều người chú ý tới bên này, mọi người nghe thấy chủ tớ bọn họ nói vậy cũng thì thầm bàn tán. Có người nói chủ tớ này khinh người quá đáng, cũng có người nói Tử Vi các nàng có dã tâm mới tham gia cuộc thi.


Tử Đào thấy mọi người nghe chủ tớ kia nói xong liền thì thầm bàn tán, lại nghe rõ lời bọn họ nói, càng thêm tức.


“Các ngươi đừng có quá đáng, chúng ta trêu chọc các ngươi khi nào chứ! Các ngươi ở đây nói năng lung tung, nếu phải nói thì các ngươi mới là hồ ly tinh! Hừ, trên mặt bối cả lớp phấn dày, còn ăn mặc trang điểm sặc sỡ, là tới thị hay là tới làm trò không muốn người khác nhận ra hả?”


“Ngươi, các ngươi... Các ngươi mới là hồ ly tinh! Một đám gà rừng muốn bay lên cành cao!” Vị tiểu thư kia tức điên lên bắt đầu nói chuyện không suy nghĩ, chỉ vào đám người Tử Vi chửi ầm lên.


Tử Đào đang định phản bác thì Tử Vi liền ngắn Tử Đào lại, nói: “Vị tiểu thư này, mong cẩn thận lời nói cho! Chúng ta đang nói chuyện với nhau, không hề trêu chọc đến ngươi, ngươi và nha hoàn tự nhiên đến mắng chúng ta, chuyện này dù sao cũng là người sai trước!” Tử Vi nói rõ nguyên nhân các nàng ầm ĩ như vậy.


Mọi người nghe thể đại khái cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, chính là hai chủ tớ này cố ý gây sự đây. Thế là ánh mắt mọi người nhìn hai chủ tớ lại thay đổi.
Mọi người nhìn hai người bọn họ, cảm thấy hai chủ tớ kia đúng là giống Tử Đào nói, trang phục đúng là lòe loẹt yêu mộ thật.


Nhưng rõ ràng hai chủ tớ kia còn không biết ánh mắt mọi người nhìn mình đã thay đổi. Tiểu thư kia nhìn Tử Vi dễ bắt nạt, càng thêm kiêu căng: “Chúng ta không đúng? Chúng ta không đúng cái gì chứ? Lẽ nào bọn ta còn nói oan cho các ngươi hả? Các ngươi đến đây rõ ràng là muốn dựa vào cuộc thi này để câu được rùa vàng, các ngươi dám nói không phải sao? Nếu không phải thì các ngươi tham gia thi làm gì? Các ngươi rõ ràng có ý đồ bất chính mà!”


Các cô nương đến đây thì ít nhiều cũng muốn nâng cao bản thân để tìm nhà chồng tốt, Tử Vi cũng không ngoại lệ, chuyện này vốn dĩ rất bình thường, nhưng qua miệng vị tiểu thư kia dường như lại biến thành một chuyện xấu xa đáng hổ thẹn nào đó.


Dù sao mọi người ai cũng biết ý đồ của các cô nương đến đây, thậm chí trưởng bối của họ cũng có ý như vậy, nhưng chuyện này đâu thể nói thẳng thừng như thế.


Nhìn vị tiểu thư kia nói Tử Vi vậy, Tử La không thể không nói, người này vẫn chưa ngu ngốc tới cực điểm, còn biết hại người mà.


Tử Vi, Tử Đào nghe nàng ta nói thẳng thừng như vậy, thực ra các nàng đúng là muốn nâng cao danh tiếng để tìm được nhà chồng như ý, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Hai chủ tớ kia thấy Tử Vi, Tử Đào không nói lại ngay được, càng thêm đắc ý.


“Ta nói không sai đúng không, cứng họng rồi hả? Hừ! Cho các ngươi đắc ý, đúng là một đám nhà quê, mệnh bạc hơn giấy mà lòng tham cao hơn trời, cũng không nhìn lại xuất thân của mình thế nào đi!” Giang Tam thầm nghe tới đây thì không nhịn được, bà biết mệnh mình không tốt nên mới phải chịu uất ức nhiều như vậy. Nhưng bà không thể chấp nhận hai chủ tớ kia nói mấy người Giang Đại Nha như thế, bà cũng muốn lên phía trước nói cho ra nhẽ. Tử La thấy vậy liền giữ Giang Tam thẩm lại, lắc đầu nhìn bà, ra hiệu bà đừng lên tiếng.


Sau đó Tử La đi tới cạnh Tử Vi, giả vờ ngây thơ hỏi: “Tỷ tỷ, các tỷ cũng tới đây tham gia cuộc thi thêu sao?”


Tiểu thư kia không muốn để ý tới Tử La, nhưng nàng ta lại không muốn người khác nghĩ mình không thích trẻ con, không nhân hậu. Nàng ta cũng không thử nghĩ xem, bằng lời nói vừa rồi, mọi người đã sớm không còn ấn tượng tốt đẹp gì với nàng ta nữa rồi.


Thể là nàng ta ra vẻ dịu dàng nói với Tử La: “Muội muội nói đùa à, có cô nương nào hôm nay tới đây không phải để tham gia cuộc thi không? Cái này còn phải hỏi!”


“Ồ, hóa ra vị tỷ tỷ này giống như các các tỷ tỷ của ta đến đây thi đấu. Vậy tỷ tỷ à, có phải tỷ cũng muốn đến đây câu rùa vàng không?” Tử La giả vờ hồ đồ nói.


Tiểu thư kia nghe vậy, biết Tử La chính là muội muội của đám người Tử Vi, hơn nữa nghe Tử La nói xong chợt có dự cảm không lành. (Ha ha, không thể không nói ngươi cũng biết điều đấy, A La không phải dễ chọc đầu)


“Hừ! Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu muội của mấy người kia! Bồn tiểu thư không giống như đám nhà quê các ngươi, ta còn cần dựa vào cuộc thi để nâng giá trị mình ư? Nực cười!”


“Vậy tỷ tỷ, lẽ nào tỷ tham gia cuộc thi là vì tiền thưởng? Tỷ tỷ à, nhà tỷ cũng thiếu năm mươi lượng bạc sao? Nếu tỷ phải đến đây kiếm bạc thì chắc gia cảnh nhà tỷ cũng không tốt đâu nhỉ?” Tử La tiếp tục nói. “Ngươi... Ngươi... Nha đầu kia ngươi răng lưỡi bén nhọn đấy!” Tiểu thư kia tức giận chửi lên.


“Tỷ tỷ à, thế nào là răng lưỡi bén nhọn? Răng A La không nhìn nha, Đại ca nói rằng A La đẹp mà. Còn nữa, lưỡi thì làm sao bén nhọn được?” Tử La cố tình nói.


Tử La nghĩ, ta là trẻ con, giả bộ không hiểu cũng được mà, ai bảo người mắng Đại tỷ! Hừ, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại! “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn nhỏ mà đã dối trá như vậy, giống y như đám tỷ tỷ người, không biết liêm sỉ, kỹ nữ muốn trèo cao!”


“Kỹ nữ mắng ai?” Tử La hỏi. “Kỹ nữ mắng các ngươi!” Tiểu thư kia nghe Tử La hỏi vậy, không suy nghĩ liền đáp. “Ồ, hóa ra là kỹ nữ đang mắng chúng ta.” Tử La nói.
Mọi người nghe xong không nhịn được cười lớn.


Vị tiểu thư kia còn không biết, ngạc nhiên thấy đám người xung quanh chỉ vào mình rồi cười, mãi tới khi nha hoàn kéo áo, nhỏ giọng nói với nàng ta, thì nàng ta mới phản ứng lại.
Sau đó vô cùng tức giận.