Hoá ra, nhà Dương Chí còn có hai lão bộc nấu cơm với trông cửa. Hai người này là một đôi vợ chồng khoảng hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi, không có con cái, cụ ông trông cửa chân còn không được tốt.
Lần này Dương Chí muốn bán tòa nhà trên trấn để về quê, không tiện mang hai lão bộc này theo. Hơn nữa, sau khi nhà họ về quê cũng không định thuê lại người hầu nên Dương Chí muốn đưa khế ước bán thân của hai2lão bộc này cho bọn họ, trả tự do cho hai người. Nhưng hai vị lão bộc này nói bọn họ không có con cái, cũng không có chỗ nào để để đi. Dương Chí không đành lòng để hai lão nhân đã làm cho nhà hắn nửa đời người này không có chỗ dung thân, không có người dưỡng lão.
Thế nên Dương Chí bán tòa nhà với một điều kiện, đó là người mua tòa nhà này cũng phải mua cả hai lão bộc. Mà sau này cũng phải8chăm sóc họ tới lúc lâm chung.
Tòa nhà này của Dương Chí, gian to phía trước có thể làm cửa hàng, đằng sau còn có hai căn nhà phụ. Tòa nhà như thế nói dễ bán cũng được, mà nói không dễ bán cũng đúng.
Người muốn mua làm cửa hàng sẽ ngại tòa nhà này quá lớn, tốn nhiều tiền, huống hồ còn có hai con ghẻ” lão bộc phải nuôi. Phần lớn người muốn mua cửa hàng sẽ không cân nhắc đến việc mua tòa nhà này, dù sao6thì họ cũng chỉ muốn mua một cửa hàng, cùng lắm là thêm một cái nhà kho phía sau để đặt đồ vật là được. Còn nếu muốn cho người ở thì cần một căn nhà phía sau là đủ, không cần mua tòa nhà lớn như thế. Nhà to như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền.
Còn người muốn mua nhà để ở, chẳng ai chọn tòa nhà ở nơi phố xá sầm uất như thế này.
Mà Dương Chí không muốn dùng giá thấp để bán nhà. Hắn còn đang3mong đợi vào tiền bán nhà để về quê mua ruộng nữa. Vậy nên nhà của Dương Chí đến bây giờ vẫn chưa thể bán đi.
Huynh muội Tử La nghe Lưu chưởng quỹ nói xong thì quyết định đi xem thử tòa nhà này rồi mới quyết định xem có mua hay không.
Lưu chưởng quỹ nghe quyết định của huynh muội họ xong liền đưa huynh muội Tử La đi tới nhà của Dương Chí.
Mấy người Tử La bước vào nhà của Dương Chí rồi thì vòng qua gian lớn5làm cửa hàng, gõ cửa nhà Dương Chí.
Huynh muội Tử La gõ vài cái, bên trong mới truyền ra tiếng bước chân. Chỉ vài phút sau, một cụ ông hơn năm mươi tuổi ra mở cửa cho họ.
Lưu chưởng quỹ nói rõ ý đồ họ tới, ông cụ kia liền quay lại thông báo cho Dương Chí.
“Hoá ra là Lưu chưởng quỹ! Khách quý, khách quý! Mau vào trong nhà đi. Mời! Mời!” Không lâu sau đó, Dương Chỉ tự mình ra cửa đón họ vào.
Đợi huynh muội Tử La ngồi xuống, qua một lúc khách khí, Dương Chí mở miệng hỏi: “Nghe nói Lưu chưởng quỹ muốn mua tòa nhà này của Dương mỗ?”
“Dương công tử, không phải lão phu mà huynh muội Thụ ca nhỉ muốn mua.”
Dương Chí giật mình khi thấy người muốn mua nhà là huynh muội Tử La. Sau khi phản ứng lại, Dương Chí liền nói: “Xem ra là Dương mỗ mắt kém, thất lễ rồi! Điều kiện ta bán tòa nhà này chắc mọi người cũng biết rồi nhỉ!”
“Điều này Lưu bá bá đã nói với bọn ta rồi.” Tử Thụ nói.
“Vậy thì tốt, mọi người còn muốn mua nó nữa không?” Dương Chí hỏi lại.
“Đúng là bọn ta có ý mua tòa nhà này, nhưng phải nhìn lại một lần nữa rồi mới quyết định.” Tử Thụ nói.
“Đó là đương nhiên.” Dương Chí gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó Dương Chí dắt huynh muội Tử La đi thăm quan căn nhà này.
Con trai của hiệu cầm đồ đối diện mượn dùng gian lớn nhả Dương Chí vì nhà họ không mở cửa hàng, thế nên hiện tại dùng làm phòng để đồ, bên trong chứa một số thứ linh tinh.
Dương Chí nói nếu huynh muội Tử La muốn mua căn nhà này thì bọn họ sẽ dọn dẹp, thu dọn cẩn thận lại một lượt.
Huynh muội Tử La xem xét kỹ căn nhà. Chỗ này rộng khoảng một trăm mét vuông, về cơ bản là một căn phòng lớn.
Dương Chí mở cửa lớn ở sát mặt đường, mấy người Tử La xem tình hình đoạn đường này, đúng là một đoạn đường náo nhiệt, lượng người qua lại cũng khá đông đúc. Bên trái cửa hàng là một tiệm tạp hóa, bên phải là một cửa hàng bạc.
Huynh muội Tử La tương đối hài lòng với vị trí cửa hàng.
Sau khi xem xong cửa hàng, huynh muội bắt đầu đi tham quan hai căn phòng phía sau. Tử La thấy Đại ca Đại tỷ đều đi xem nhà, nàng bắt đầu chạy lung tung.
Tử La đi vào tiền viện, thấy ngoài phòng bếp có một bà cụ đang rửa rau, nàng cũng đoán được đại khái thân phận của bà.
Bà cụ kia thấy Tử La tới liên tục ngó nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tử La có chút tò mò xem bà cụ muốn làm gì, nàng cũng muốn quan sát xem phẩm hạnh của bà ta thế nào. Vì thế Tử La đi giúp bà rửa rau.
Bà cụ muốn từ chối nhưng thấy Tử La thật lòng muốn giúp, bà cũng mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.
“Tiểu cô nương, xin hỏi có phải các người muốn mua lại tòa nhà này không?” Qua một hồi lâu, bà cụ hỏi Tử La một cách cẩn thận.
“Cái này thì chưa biết được, còn phải chờ Đại ca Đại tỷ cháu quyết định nữa.” Tử La ăn ngay nói thật.
“Vậy à. Tiểu cô nương, bà có yêu cầu hơi quá đáng, cháu giúp bà được không?”
“Vâng, bà cứ nói đi!”
“Bà không dám nhận kính xưng của tiểu cô nương. Bà có vài lời muốn nói với cháu, cháu có thể nói với các huynh trưởng nhà mình mua tòa nhà này không. Bà biết, thiếu gia muốn chăm sóc hai thân già này nên mới muốn bán chúng ta cùng căn nhà. Nhưng lúc đầu cả bà và ông lão đều không biết vì mình mà khiến thiếu gia không bán được nhà, sau khi biết rồi thì có thể nói là hai người chúng ta ngủ không yên giấc. Chúng ta từng xin thiếu gia để
mình ra đi, nhưng thiếu gia không chịu. Cậu ấy nói không thể để hai lão già này làm việc vì cậu ấy cả đời mà đến lúc cuối đời không có chỗ an thân.”
“Thiếu gia là người tốt, cũng là người nhân hậu, bà và ông nhà không thể thuyết phục cậu ấy được. Thế nên bà nghĩ, nếu như các cháu mua toà nhà này, hai ông bà sẽ rời khỏi đây, không cần các cháu chăn nuôi, thế là các cháu không cần băn khoăn về chúng ta nữa. Không biết tiểu cô nương có thể thay bà già này chuyển lời lại không. Còn nữa, những lời này không được để thiếu gia biết.” Bà cụ nói.
Tử La nghe những lời bà cụ nói, thấy thái độ chân thành của bà thì cũng biết con người bà ra sao. Xem ra, hai ông bà cụ này đáng để nhà nàng mua lại.
Tử La thuận miệng đáp ứng yêu cầu của bà lão, sau đó là một tràng cảm ơn của bà. Bà cũng hơi sốt ruột giục Tử La đi tìm đám Tử Thụ nói ra thỉnh cầu của mình, sợ để lâu huynh muội Tử Thụ sẽ từ chối mua căn nhà này.
Tử La chạy về phía hậu viện tìm Đại ca Đại tỷ.
Bước vào hậu viện, Tử La phát hiện nó rộng hơn so với tưởng tượng của nàng nhiều, chỉ riêng phòng ở đã có chín gian, hơn nữa còn có một hậu hoa viên rất to.
Hai bên hoa viên trồng hoa cỏ, bên trái còn có một hồ hoa sen nồng. Có điều bây giờ đang là mùa đông, hoa sen đều khô hết cả.
Tử La đi xuyên qua hoa viên bước vào nhà chính hậu viện, tìm được đám Tử Thụ.
Mấy người Tử Thụ đã tham quan toàn bộ toà nhà một lần. Bây giờ họ đang ngồi cùng Dương Chí bàn chuyện. Huynh muội Tử Thụ tỏ vẻ tương đối hài lòng với tòa nhà này, cũng không ngại mua luôn hai lão bộc kia. Có điều bọn họ phải xem hai lão bộc kia rồi mới quyết định.
Dương Chí kêu người hai người họ lại.
Sau khi huynh muội Từ Thụ và Lưu chưởng quỹ quan sát đôi lão bộc một cách cẩn thận, sau đó hỏi thêm vài vấn để rồi cho bọn họ đi xuống.
Sau đó, Lưu chưởng quỹ nói bọn họ cần thương lượng riêng một chút.
Dương Chí thấy vậy bèn bước ra tiền viện, để lại không gian cho huynh muội Tử La bàn bạc.
Sau khi Dương Chí đi, huynh muội Tử La và Lưu chưởng quỹ bắt đầu trao đổi suy nghĩ của mình.
“Hai lão bộc này khá thành thật! Ta nhìn người nhiều năm rồi, cũng rất chính xác đấy. Chỉ có điều, các cháu muốn mua hai người này thật sao? Các cháu phải hiểu là nếu mua bọn họ về, sau này các cháu sẽ có hai người há miệng chờ nuôi. Lưu bá bá nói hơi khó nghe một chút, nhưng hai lão bộc này chẳng biết sống được mấy năm nữa. Ông lão kia chân còn không linh hoạt, đi đường cũng phải dò dẫm từ từ, trừ trong cửa ra chắc cũng chẳng làm được gì. Sau này các cháu còn phải chăm sóc họ tới lúc lâm chung, gánh nặng này không nhẹ chút nào đâu. Các cháu phải suy nghĩ cho kỹ.” Lưu chưởng quỹ nói.
“Lưu bá bá, mấy huynh muội cháu đã nghĩ rồi, có lẽ bọn cháu sẽ mở một cửa hàng thức ăn, mục tiêu hướng về tầng lớp trung hạ lưu. Cụ thể là mở cửa hàng gi thì bọn cháu vẫn chưa ra quyết định, nhưng chúng cháu nghĩ, chắc chắn sau này sẽ cần người hỗ trợ, mua hai lão bộc như thế về cũng không tệ. Hơn nữa, cháu thấy hai người họ đến tuổi này rồi còn phải lo mình không có chỗ dung thân, thật đáng thương. Vừa nãy chúng cháu có thể cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ. Cháu nghĩ mua bọn họ về để bọn họ có chỗ nương thân lúc tuổi già cũng được, coi như là làm chuyện tốt.” Tử Thụ nói.
Tử Vi, Tử Hiên, Tử Đào cũng đồng ý với cách làm của Tử Thụ.
“Được. Thụ ca nhi, các cháu làm tốt lắm! Bá bá cũng đồng ý với các cháu.” Lưu chưởng quỹ cũng tán thành cách làm của huynh muội Tử Thụ.
Lưu chưởng quỹ hợp tác với huynh muội họ hơn một năm rồi, còn cùng huynh muội Tử La mua điền trang nữa. Thái độ đối đãi với tá điền, còn cả sự đồng tình với hai lão bộc lần này khiến ông cảm nhận sâu sắc được sự lương thiện, nhân nghĩa, hào phóng của huynh muội họ. Trong lòng ông càng thêm kiên định ý tưởng thâm giao với mấy huynh muội nhà này.
Sau đó, huynh muội Tử La quyết định mua tòa nhà này của Dương Chí.
Dương Chí thấy huynh muội họ quyết định mua nhà thì vui mừng khôn xiết. Hắn còn tưởng huynh muội họ thương lượng lâu như thế, cuộc mua bán này sẽ thất bại cơ.
“Thế này đi, ta đã nói với Lưu chưởng quỹ là định bán tòa nhà này với giá một trăm năm mươi lượng bạc. Bây giờ mọi người muốn mua thì... giá... giá... không thì đưa ta một trăm bốn mươi lượng bạc là được.” Sau khi Dương Chỉ nói giá xong thì có chút thấp thỏm, sợ huynh muội Tử La chê đắt, liền chủ động giảm mười lượng bạc cho họ. Chính bản thân hắn cũng biết cái giá này không thấp, không những thể hắn còn muốn huynh muội Tử La mua hai vợ chồng Chương thức nữa.