Chủ nhân điền trang là một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, họ Vương, tên Mông, trông có vẻ giống
với người đọc sách. Hắn ra giá chín lượng bạc một2mẫu.
Vừa nãy chị em Tử La đã xem rồi, đất ruộng ở đây đều là ruộng nước loại tốt, so với giá thị trường cũng khoảng trên dưới mười lượng bạc.8Đây bán chín lượng một mẫu cũng không tính là đắt, còn rẻ hơn cả giá thị trường. Mấy chị em Tử La khá hài lòng với cái giá này.
“Nhưng mà6ta có một điều kiện, mọi người phải đồng ý với điều kiện này, ta mới bán điển trang này cho mọi người.” Vương Mông nói.
“Điều kiện gì thế?” Lưu chưởng3quỹ nghi ngờ hỏi.
Tử La cũng tò mò nhìn Vương Mông.
“Là vậy, bình thường địa chủ cho tá điền canh tác trên đất ruộng, địa chủ và tá điển cùng chia5doanh thu sáu, bốn, Nhưng trước giờ nhà ta vẫn chia tỉ lệ năm năm. Vì thế sau khi bán ruộng cho mọi người, ta hy vọng mọi người có thể chia cho tá điền năm phần địa tôi.”
“Nói mọi người nghe, các bác không phải là người đầu tiên tới xem điền trang này, trước khi mọi người đến đã có rất nhiều người tới đặt vấn đề, nhưng mà sau khi nghe điều kiện này, họ lại không đồng ý, thế cho nên đến bây giờ vẫn chưa bán đi được. Vì vậy ta mong mọi người có thể nghĩ thật kỹ, bởi vì sau khi mua mọi người phải ký khế ước đảm bảo chỉ lấy năm phần hoặc ít hơn mà thôi, hơn nữa mọi người không được tùy tiện đuổi các tá điền cũ đi.”
Mấy chị em Tử La nghe xong cũng bắt đầu suy tư.
Giá điền trang trên thị trường là mười lượng một mẫu, bây giờ Vương Mông bán chín lượng thì họ lời được hai mươi lượng, nhưng sau khi mua xong, một trăm mẫu ruộng địa tô lại thu hoạch ít hơn người ta mười mẫu, tính một hai năm thì không bao nhiêu, nhưng về lâu về dài lại là con số lớn, khó trách người trước không mua.
Nhưng mấy chị em Tử La cũng không phải muốn chèn ép tá điền, hơn nữa Tử La cũng biết, những tá điền bình thường đều là người nghèo khó. Họ không đủ năng lực để thay đổi được hoàn cảnh của trăm triệu tá điền trên đời, nhưng trong phạm vi của mình, họ có thể giảm nhẹ gánh nặng cho một số tá điền cũng tốt, xem như họ không thẹn với lương tâm. Vì thế, Tử La cảm thấy điều kiện của Vương Mông có thể chấp nhận được.
Quả nhiên, Tử Thụ nhanh chóng gật đầu với Lưu chưởng quỹ.
“Chúng ta có thể chấp nhận điều kiện này, nhưng mà ta muốn gặp mấy tá điền xem thử rồi mới quyết định có cần thay họ không. Hơn nữa nếu họ có làm chuyện gì gây hại, bọn ta muốn đuổi họ.”
“Lưu đại thúc nói phải. Cháu chỉ không muốn nâng mức địa tô, vả lại ý của cháu là nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ không đuổi họ thôi. Nhưng mà thúc yên tâm, những tá điền này đã trồng trọt cho Vương gia mười mấy năm. Họ đều là người thành thật, địa tô của Vương gia bao nhiêu năm qua đều do họ cung cấp.”
“Vương gia bọn cháu không phải nguyên quán ở đây, bọn cháu theo cha tới đây chạy nạn. Năm đó may mắn được các thôn dân giúp đỡ, chúng cháu mới ở lại an cư. Sau này gia phụ bắt đầu làm ăn, nhà họ Vương dần trở nên giàu có.”
“Sau đó, chuyện làm ăn càng ngày càng lớn, nhà cháu mới mua mảnh ruộng này. Để báo đáp ân tình năm xưa, gia phụ cháu chỉ lấy năm phần địa tô mà thôi. Bây giờ nhà họ Vương bọn cháu muốn chuyển nhà đến phủ thành, ở đó có gia nghiệp xung quanh cho nên mới phải bán nơi này. Dù sao ở đây cũng khó mà quản lý, nhưng chúng cháu không đành lòng để họ phải đóng thêm một phần địa tô nữa, vì vậy mới có hai điều kiện trên. Nếu mọi người còn thắc mắc gì về chuyện tá điền, cháu có thể gọi họ đến cho mọi người gặp rồi quyết định.”
Vương Mông thấy rốt cuộc cũng có người đồng ý yêu cầu đó. Hắn chỉ lo mấy người này đổi ý nên vội vàng giải thích rõ tình hình điển trang cho mấy người Tử La.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Vừa nói xong đã có mấy tá điền xin gặp.
“Vừa lúc quá, hôm nay mấy tá điền đều tới, cháu bảo họ vào cho mọi người gặp.” Vương Mông nói.
“Cũng tốt, chúng ta muốn gặp xem.” Lưu chưởng quỹ đồng ý. Thế là mấy chị em Tử La ra cửa điện trang cùng Vương Mông.
“Vương thiếu gia à, nghe nói hôm nay ngài bán ruộng đúng không? Không biết địa tô của chúng ta sau này thế nào đây?” Một lão già hơn năm mươi thấy mọi người đi ra thì lo lắng hỏi.
“Thiết Ngưu thúc, cứ gọi cháu là Mông Ca là được rồi. Đúng là cháu đã bán ruộng. Đây chính là ông chủ sau này của mọi người đấy.” Vương Mông nói xong thì dẫn mười mấy tá điển đến gặp Lưu chưởng quỹ.
“Xin hỏi ông chủ Lưu sau này địa tô sẽ chia thế nào?” Một chàng trai khoảng hai mươi không nhịn được hỏi vội.
“Đúng đó, đúng đó, địa tổ sẽ chia như thế nào?” Mười mấy người khác cũng dồn dập hỏi.
“Mọi người cứ yên lặng đã.” Lưu chưởng quỹ ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi nói tiếp: “Mọi người yên tâm, chúng ta vừa đồng ý với Vương thiếu gia sẽ giữ mức địa tô năm phần như cũ, nói cách khác, sau này chúng ta không lấy thêm phần địa tô nữa.”
Nhóm tá điền nghe xong thì ai nấy đều kích động, tâm trạng phập phồng cũng giảm đi nhiều.
“Vậy thì tốt quá, ông chủ mới thật là nhân nghĩa.”
“Đúng đó, chúng ta an tâm rồi.”
Thế là tất cả mọi người nháo nhào bày tỏ lòng cảm kích với Lưu chưởng quỹ.
“Mọi người nghe ta nói hết đã. Chúng ta không lấy thêm địa tô, nhưng ta hy vọng mọi người nên nhớ bổn phận của mình, đừng làm hư hỏng mùa vụ của chúng ta. Nếu không chúng ta có quyền thu hồi đất. Đương nhiên, nếu mọi người chịu khó làm ăn, làm tốt bổn phận của mình, đóng địa tô đúng hạn, chúng ta sẽ không bạc đãi.” Lưu chưởng quỹ nói xong thì mấy tá điền đều đồng loạt lặng im.
Sau một lúc yên ắng, lão hán đứng đầu được gọi là Thiết Ngưu thúc trả lời: “Ông chủ Lưu cứ yên tâm. Nhất định bọn ta sẽ làm tốt trách nhiệm của mình, đóng địa tô đúng hạn. Chúng ta không phải là kẻ không biết tốt xấu, ông chủ đồng ý chia cho mọi người năm phần, nhiều hơn ngoài kia là đã nhân nghĩa lắm rồi. Những thứ khác thì bọn ta không hiểu, nhưng ông chủ Lưu có thể giữ mức địa tô giống với nhà họ Vương thì chắc chắn chúng ta sẽ đóng địa tô đầy đủ cho ngài như lúc trước. Nếu có ai không đóng hay dùng mánh khóe gì, không cần ông chủ đuổi, Cao Thiết Ngưu ta sẽ không để hắn yên.”
Mấy người còn lại cũng rốt rít phụ họa.
Mấy chị em Tử La yên lặng nhìn mười mấy tá điền đại diện, thấy họ cũng không phải kiểu người xảo quyệt gì, chắc sẽ không dùng mánh lới. Thế là Tử Thụ gật đầu với Lưu chưởng quỹ lần nữa. Thấy mấy chị em không có ý kiến gì, Lưu chưởng quỹ cũng không thấy có người xảo quyệt trong nhóm tá điền này. Ông nghĩ có thể tiếp tục dùng họ được.
Ông nói luôn: “Được rồi, mọi người có thể về trước, lúc nào có gì cần thông báo, ta sẽ phải người đi nói cho mọi người.”
Đợi mấy tá điền đi hết, Vương Mông tiếp tục bàn bạc chuyên bán ruộng với mấy người Tử La.
“Ta thấy khá yên tâm về phẩm hạnh của mấy tá điển này. Nếu Vương thiếu gia không còn vấn đề gì nữa, mai chúng ta sẽ đến đo đạc đất rồi ký khế ước luôn.”
Vương Mông nghe xong cũng không thấy không có vấn đề gì. Thế là họ hẹn sáng sớm mai đến đo rồi ký kết, mọi chuyện xong xuôi.
Ngày hôm sau, mấy chị em Tử La và Lưu chưởng quỹ, người môi giới đi tới điền trang lần nữa. Lần này Lưu chưởng quỹ còn dẫn theo hai tiểu nhị giúp đo đạc đất.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã xong phần đo đạc. Điển trang này có hai trăm mẫu bốn phần, Vương Mông lấy chẵn hai trăm mẫu đất. Tính ra là 1800 lượng bạc.
Lúc ký khế đất, Vương Mông thấy người ký tên là Tử Thụ, người đưa ngân phiếu cũng là Tử Thụ thì không khỏi giật mình.
Hắn cứ tưởng người mua là Lưu chưởng quỹ, không ngờ ông chủ thật sự lại là ba đứa nhóc Tử La.
Tử Thụ thấy Vương Mông giật mình như vậy thì cũng nói lo lắng của họ cho hắn nghe, hy vọng Vương Mông có thể giữ kín giúp.
Vương Mông giật mình một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Sau khi phản ứng lại, hắn mới vỗ ngực bảo đảm, chắc chắn hắn sẽ giữ bí mật.
Đo đạc đất, ký khế ước, sau đó đăng ký lại cho các tá điền trước kia, mấy chị em Tử La mời Vương Mông, người môi giới cùng đến Lưu Hương Lầu ăn một bữa cơm, xem như là cảm ơn.
Vương Mông cũng không chối từ. Thế là mọi người cùng nhau đi tới Lưu Hương Lầu.
Mấy chị em Tử La và Vương Mông tới Lưu Hương Lầu gọi món trước, sau đó chờ người môi giới tới nha môn làm khế ước đó quay lại.
Bởi vì mấy người Tử La cảm thấy, sang tên khể đất được rồi thì giấy chứng nhận gì đó cũng nên làm đầy đủ hết, vì thế người môi giới nhanh chóng làm khế ước đó. Người này đã chuẩn bị sẵn hai lượng bạc để giải quyết chuyện ở nha môn. Huynh muội Tử La đưa cho hắn nằm lượng, bởi vì họ rất hài lòng về lần mua bán này, cho nên ba lượng dư xem như tiền hoa hồng dành cho người môi giới.
Sau khi hắn quay lại, họ bắt đầu dọn món ăn ra.
Trong bữa ăn, chủ và khách đều vui vẻ. Mọi người càng nói càng hợp ý.