Điền Viên Cẩm Tú

Chương 124: Một ánh mắt, nhớ vạn năm

“Được đấy! A La, các muội cũng đi đi, lát nữa ta sẽ về nhà mang theo mấy gã sai mặt và nha đầu, chúng ta đi Tây Giao chơi thoải mái luôn!” Dung Phong nghe vậy hưng phấn nói.
Mọi người nghe xong đều không có ý kiến gì.
Thế là Dung Phong đưa Tử Thụ, Tử Hiến2và Chu Viễn về nhà mình chọn ngựa.


Tử La, Tử Vi, cùng Tử Đào, Tiểu Lục, Mạc Vân Thiên và Lưu Hoành thì ở lại Lưu Hương Lầu chuẩn bị đồ ăn.
Lưu Hương Lầu thiếu cái gì chứ không bao giờ thiếu đồ ăn. Chỉ một lát sau, đám Tử La đã chuẩn bị đồ ăn xong8xuôi.


Mọi người chuẩn bị xong, Lưu Hoành liền chuyển đồ lên xe ngựa, rồi cùng tỷ muội Tử La đến đầu phố phía Tây chờ đám người Dung Phong.
Đám Tử La đến đầu phố phía Tây một lát thì mấy người Dung Phong cũng đến.
Khoảng hai khắc sau, mọi người đã đến Tây Giao.


Đám Tử La lập6tức bị phong cảnh tuyệt vời nơi đây mê hoặc.
Mọi người dừng lại trên một bãi đất trống, bắt đầu xuống xe ngựa.
Tiếp đó, Dung Phong dặn dò hai gã sai vặt đi kiếm củi nhóm lửa, còn hai nha hoàn thì chuẩn bị đồ ăn.


Đám nam tử như Tử Thụ, Tử Hiên cũng hỗ trợ chuẩn3bị củi lửa, nữ tử như Tử La thì hỗ trợ làm đồ ăn.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn của mọi người đã chuẩn bị xong.
Vì mới ăn trưa không lâu nên mọi người cũng không đói, đám người Dung Phong, Từ Thụ liền rủ nhau đi cưỡi ngựa.


Ở đó chỉ còn lại Tử La, Tử Vi,5Tử Đào, Tiểu Lục, còn có Mạc Vân Thiên cùng thuộc hạ Mạc Tam, Mạc Tử. Đương nhiên gã sai vặt và nha hoàn Dung Phong mang đến cũng ở lại giúp bọn họ.


Tử La không đói bụng. Nàng nhìn Tử Vi nướng đồ ăn cũng thấy nhàm chán liền muốn học cưỡi ngựa. Lúc nãy nhìn thấy đám người Tử Thú cưỡi ngựa, nàng đã động lòng rồi.


Tử La rất muốn học cưỡi ngựa, tiếc là dù ở hiện đại hay đến thế giới này vẫn không có cơ hội. Tử La rất muốn biết cảm giác ngồi trên lưng ngựa chạy bằng bằng thế nào. Chỉ nghĩ tới cảm giác tự do thoải mái ấy, Tử La đã thấy thích rồi. Nhưng Tử La biết đám Tử Thụ sẽ không cho phép nàng cưỡi ngựa đầu.


Tử La chống cằm nhìn theo hướng đám người Tử Thú cưỡi ngựa đi. Mạc Vân Thiên liền dắt một con tuấn mã đỏ thẫm, cả người tỏa ra luồng dã khí bất kham đi về phía Tử La.


Tử La nhìn Mạc Vân Thiên mặc trường bào đen dắt theo con tuấn mã đi về phía mình. Cảnh sắc vùng ngoại ô sau lưng cùng hắn hòa làm một thể, giống như một bức tranh sơn thủy tuyệt vời đến nỗi khiến nàng nhìn tới sững sờ,


“A La, ta dạy muội cưỡi ngựa!” Mạc Vân Thiên đi đến trước mặt Tử La, vươn tay ra nói.
Tử La sửng sốt một lát mới phản ứng được, cười vui vẻ: “Được!”


Mạc Vân Thiên nhìn Tử La vui vẻ nhảy nhót đứng dậy, trên váy Tử La có thêu một con mèo mập đang bắt bướm, còn nàng thì trắng trẻo đáng yêu, đôi mắt linh động. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ vui mừng bên trong đôi mắt ấy, khiến tâm tình của hắn cũng vui vẻ theo.


Rất nhiều năm sau đó, Mạc Vân Thiên vẫn còn nhớ rõ khung cảnh hôm nay, nhớ tới ánh mắt vui vẻ Tử La nhìn về phía hắn, còn cả câu trả lời: “Được!”
Một ánh mắt, nhớ vạn năm.


Sau này khi Mạc Vân Thiên gặp khốn khó, lâm vào tuyệt cảnh thì đều nhớ lại này hôm nay. Tử La vui vẻ xinh đẹp khiến hắn có thêm khát vọng được sống, bằng mọi giá phải sống sót để gặp lại nàng thêm lần nữa, để được nhìn nàng mãi vui cười thế này.


Rất lâu sau Mạc Vân Thiên mới phát hiện tình cảm lúc này của mình.
“Đại tỷ, A La đi cưỡi ngựa với Tần đại ca nhé?” Tử La mong ngóng nhìn về phía Tử Vi.
“Chuyện này... Nhưng A La, muội không biết cưỡi ngựa mà!” Tử Vi hơi khó xử.


“Yên tâm đi Đại tỷ, Tần đại ca sẽ lo cho muội” Tử La luôn có một loại cảm giác tin tưởng không thể nói thành lời đối với Mạc Vân Thiên.
Nhìn Tử La vui vẻ như thế, Tử Vi cũng không đành lòng từ chối. Nàng liền nhìn về phía Mạc Vân Thiên, hy vọng hắn cam đoan với mình.


“Ta sẽ lo cho A La!” Mạc Vân Thiên cũng không phụ sự kỳ vọng của Tử Vi, nói.
“Đại tỷ, tỷ xem, Tần đại ca đã đồng ý rồi.”


Tử Vi không hiểu sao Tử La có thể thân quen với Mạc Vân Thiên đến vậy, nhưng bây giờ không phải lúc tìm hiểu kỹ. Nàng thấy Tử La thích cưỡi ngựa như vậy, lại nghĩ tới thân thủ của Mạc Vân Thiên. Nàng liền biết Mạc Vân Thiên là người bất phàm, Tử La cùng hắn đi cưỡi ngựa chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nên đành đồng ý.


Thấy Tử Vi đồng ý, Tử La vui vẻ suýt nữa nhảy cẫng lên.
Sau đó Mạc Vân Thiên bể Tử La lên ngựa, hắn cũng ngồi lên theo.


Tử La ngồi trên lưng ngựa, ban đầu hơi căng thẳng, nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng. Có Mạc Vân Thiên ở đây, nàng cần gì phải lo lắng chứ? Mạc Vân Thiên sẽ không để nàng xảy ra chuyện đâu!
Tử La và Mạc Vân Thiên ngồi trên ngựa đi một lát liền không thấy đám người Tử Vi đầu nữa.


Tây Giao rất yên tĩnh, nhất thời trong đất trời dường như chỉ còn lại Tử La và Mạc Vân Thiên, cùng con ngựa mà bọn họ đang cười nữa.
Tử La không nói lời nào, Mạc Vân Thiên cũng im lặng, bầu không khí chợt có chút lúng túng.


Tử La không thích cảnh ngượng ngùng này, hơn nữa nàng cũng có nhiều chuyện muốn hỏi Mạc Vân Thiên, thế là Tử La quyết định mở miệng: “Huynh có phải là Mạc Vân Thiên không?”
“Ừ!” Tiếng nói của Mạc Vân Thiên từ sau lưng Tử La truyền đến.


Tử La mặc dù chắc chắn hắn chính là Mạc Vân Thiên, nhưng nghe thấy chính miệng hắn thừa nhận, Tử La vẫn cảm thấy rung động.


Thì ra thiếu niên nàng cứu trên núi còn có bối cảnh như vậy. Mặc dù trước đó Tử La đã biết Mạc Vân Thiên thần thế bất phàm, nhưng nàng không ngờ hắn lại là Thế tử Trần Bắc Hầu danh tiếng vang dội. Không, bây giờ Mạc Vân Thiên đã là Trần Bắc Hầu rồi. Lần trước, huynh muội Tử La có nghe mọi người nói chuyện Mạc Vân Thiên lần này lên kinh thành sẽ được phong hầu.


“Vậy sao Dung đại ca lại nói huynh là Tần Vân? Huynh và Dung đại ca có quan hệ gì?” Tử La quay đầu lại tiếp tục hỏi Mạc Vân Thiên.
“Dung Phong là biểu đệ của ta, bà ngoại ta họ Tần.” Mạc Vân Thiên nhìn Tử La nghiêm túc nói.


Mặc dù Mạc Vân Thiên không nói nhiều, nhưng Tử La cũng hiểu rõ ý của hắn. Hẳn là Mạc Vân Thiên không muốn cho mọi người biết thân phận, nên hắn mới lấy họ của bà ngoại ghép với tên mình làm tên giả.
“Tháng Chạp, ta từng thấy huynh ở thị trấn” Tử La ngầm nói: Ta biết thân phận của huynh rồi đó.


“Ừ, ta cũng thấy muội”
Tử La nghe vậy liền kinh ngạc nhìn Mạc Vân Thiên: “Thì ra huynh cũng thấy bọn ta. Thảo nào lúc đó ta cứ cảm thấy huynh đang nhìn ta. Ta còn nghĩ mình bị ảo giác nữa chứ!”
Nói xong những câu này, Tử La lại không biết nói gì nữa, thế là cả hai đều im lặng.


Tử La cùng Mạc Vân Thiên cưỡi ngựa đi một lát, nàng chợt nhìn thấy phía trước là một rừng hoa đào lớn.
Lúc này hoa đào đang nở rộ, đẹp vô cùng.
“Nhìn kìa! Hoa đào đẹp quá!” Tử La chỉ vào rừng hoa đào, vui vẻ hét lên.
“Vậy chúng ta sẽ đi qua đó. Ngồi chắc vào!”


Dứt lời, Tử La liền cảm giác Mạc Vân Thiên ôm chặt nàng, sau đó ngựa chạy nhanh hơn.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã đến rừng hoa đào.
Tử La rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là mê hoặc ánh nhìn, nàng đúng là bị rừng hoa đào làm cho hoa cả mắt.
Tựa như bọn họ đi lạc vào một thế giới toàn hoa.


Tử La đang định hái một nhánh hoa đào, còn chưa kịp nói với Mạc Vân Thiên thì hắn như thể đã hiểu ý của nàng, giơ tay lên hái.
Khi Mạc Vân Thiên đưa mấy nhánh hoa đào cho Tử La, nàng không nhịn được hỏi: “Sao huynh biết ta muốn hái?”


Mạc Vân Thiên nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tử La, trông ngốc nghếch vô cùng, không khỏi mỉm cười.
“Muội không thích?” Mạc Vân Thiên hỏi ngược lại.


Thực ra Mạc Vân Thiên muốn nói là: Vẻ thích thú hiện rõ trên mặt muối thế kia, chỉ còn kém viết mấy chữ “Ta muốn, ta muốn” nữa thôi. Nhưng Mạc Vân Thiên cuối cùng vẫn giữ lại, không nói thẳng ra.


“Đương nhiên là thích! Chúng ta hái thêm một ít về tặng cho Đại ca, Đại tỷ, và mấy người Lưu đại ca, Dung đại ca nữa được không?” Tử La không thèm để ý Mạc Vân Thiền trả lời, tiếp tục vui vẻ nói.
“Được!” Mạc Vân Thiên đáp.
Tử La hái hoa xong liền tiếp tục đi dạo trong rừng hoa.


Tử La không nói lời nào, Mạc Vân Thiên lại càng im lặng, bầu không khí lại trở nên trầm mặc.
“Mạc đại ca, hôm nay trên đường có phải giận A La không?” Tử La nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được phải gọi Mạc Vân Thiên là gì, liền dứt khoát gọi là Mạc đại ca đi.
“Đúng”


Tử La chỉ tò mò bây giờ Mạc Vân Thiên đối với nàng rất tốt, nhưng sao hôm nay trên đường hắn lại hung dữ như vậy chứ?


Hôm nay Mạc Vân Thiên ôm nàng cả một đoạn đường nhưng không hề nói gì, hơn nữa trên mặt còn mang vẻ không - thể - trêu. Lúc đó Tử La cảm thấy hơi sợ nên bây giờ mới tò mò đoán.
Nàng không ngờ Mạc Vân Thiên lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.


“Vậy, sao huynh lại giận? À La không làm gì khiến Mạc đại ca tức giận mà?” Tử La suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra nguyên nhân, không nhịn được nghi ngờ hỏi.
“Muội nghĩ muội có mấy cái mạng?” Giọng nói Mạc Vân Thiên chợt trở nên lạnh lùng.


Mà Tử La nghe Mạc Vân Thiên hung dữ nói vậy, đột nhiên trong lòng sáng tỏ, hiểu rõ ý của Mạc Vân Thiên.