Điền Viên Cẩm Tú

Chương 111: Quân lính mạc gia

“Mấy vị khách quý cứ xem đi, đây chính là tất cả các kiểu hoa cài đầu mà tiệm chúng ta có. Mọi /1 người cứ chọn từ từ, xong rồi nói số lượng cho tiểu2nhân là được.” Chưởng quỹ nhiệt tình nói.
ấy vị khách từ từ, xong rồi nói số


Mấy huynh muội thoáng chốc được thấy nhiều hoa cài như vậy thì có chút kinh ngạc.
Kiểu dáng của hoa cài8đầu ở đây rất nhiều, nhiều đến mức các nàng gần như không xem hết. Hơn nữa, kiểu dáng hoa cài đầu mới mẻ độc đáo, cũng được chế tác rất tinh xảo.


Đám Tử La chọn6suốt nửa canh giờ mới lấy được hơn một trăm kiểu hoa cài.
“Mỗi kiểu này chúng ta muốn hai mươi chiếc, không biết giá cả thế nào?” Tử Thụ nói kết quả mà họ vừa bàn3bạc với nhau cho chưởng quỹ.


“Giá cả thiếu gia đã dặn dò rồi, lấy theo giá vốn của chúng ta, mỗi cái là hai văn tiền.”


Mấy huynh muội nghe cái giá này xong đều giật mình,5rẻ hơn các nàng nghĩ nhiều. Mấy kiểu hoa cài này rất giống loại Lưu Hoành mua cho tỷ muội Tử La, nhưng có hơn mười kiểu, cho dù là kiểu dáng hay chế tác đều tốt hơn loại của Lưu Hoành khá nhiều. Vậy mới nói, cái giá này hơi quá.


“Giá này thấp quá, dù sao cũng là buôn bán, nếu huynh muội ta đồng ý thì ngại quá.” Tử Thụ chắp tay nói.
“Đây là giá mà thiếu gia quyết định, tiểu nhân cũng không dám nhận nhiều hơn. Nếu không ngộ nhỡ thiếu gia biết, bát cơm của tiểu nhân cũng khó giữ.”


Cuối cùng, dưới sự kiên trì cung kính của chưởng quỹ, mấy huynh muội Tử La đành phải mua hai nghìn hoa cài với giá hai đồng, hết bốn lượng bạc.


Các nàng quyết định mua nhiều hoa cài đầu một lúc như vậy là vì nó không phải đồ ăn, có thể để lâu, các nàng có thể bán từ từ, không sợ hỏng hóc hay biến chất gì đó. Thứ hai là vì giá nhập hoa cài không cao, mấy huynh muội vẫn trả được.


Sau khi được chưởng quỹ và tiểu nhị nhiệt tình tiễn ra tận cửa, các nàng lại chuẩn bị đến cửa hàng mà Tiểu Vũ bảo mua giấy.
Mấy huynh muội đang chuẩn bị lên xe ngựa thì đột nhiên nhìn thấy có rất nhiều người chạy đến con đường này.


Tử Hiên tò mò hỏi một đại thúc đang thở hộc hộc vừa chạy đến bên cạnh: “Vị đại thúc này, xin hỏi tại sao mọi người đều chạy đến đây vậy?”
“Các ngươi không phải người ở đây đúng không?”
Tư Hiên gật đầu nói: “Hôm nay chúng ta mới từ trấn trên lên đây.”


“Chẳng trách. Mấy hôm trước chúng ta nghe nói, Mạc thiếu tướng quân sẽ đi qua huyện chúng ta. Vừa rồi lại có người nói là lát nữa ngài ấy sẽ đi qua con đường này nên chúng ta mới tới đây chờ để chiêm ngưỡng phong thái của ngài.” Người kia sùng bái nói.


“Đại thúc, người thúc nói đến có phải Mạc thiếu tướng quân, thiếu tướng của Mạc gia, nửa tháng trước đánh bại quân Hung Nô, giành lại năm thành biên cương mà bọn Hung nô đã chiếm của Đại Tề chúng ta hơn bốn mươi năm trước không?” Tử Hiên nghe xong cũng vô cùng phấn khích.


Tử La phát hiện, lúc đại thúc nói đến Mạc thiếu tướng quân thì vẻ mặt hai người Tử Thụ, Tử Hiên đều vô cùng hưng phấn.


“Thì ra tiểu ca cũng biết Mạc thiếu tướng quân hả? Ta nói rồi mà, con dân của Mạc Bắc tam phủ như chúng ta sao lại không biết đến uy danh của ngài ấy được.” Người kia nghe Tử Hiên nói thì như tìm được tri kỷ.


“Trước kia chúng ta có nghe các bậc cha chú kể về sự tích của Trấn Bắc Hầu - Mạc gia, nhưng Mạc thiếu tướng quần thế hệ này và chuyện ngài đánh bại quân Hung Nổ, chúng ta mới được bạn học và phu tử kể lại. Òa, Mạc thiếu tướng quân cách thật đấy.” Tử Hiên nói.


“Đương nhiên, vị Mạc thiếu tướng quân này chính là chiến thân trời sinh, nghe nói lần này ngài chỉ đem theo Mạc gia tứ kỵ xông vào lều của thủ lĩnh quân địch, chính tay giết chết hắn ta, ra vào lều trại được canh phòng cẩn thận như chỗ không người.” Người kia thao thao bất tuyệt như thể hắn được tận mắt nhìn thấy.


Mấy người bên cạnh đám Tử La cũng mồm năm miệng mười phụ họa.
Đột nhiên, Tử La cảm thấy vô cùng hứng thú với vị Mạc thiếu tướng quân trong miệng mọi người.
Mọi người sôi nổi trò chuyện xong, phía trước đột nhiên có tiếng ồn ào, có người cao giọng kêu: “Mạc thiếu tướng quân tới.”


Nhất thời, cả đám người bỗng kích động hẳn lên.
Đám Tử La đợi mấy phút thì nhìn thấy một đội nhân mã đi tới.


Cuối cùng cũng đến. Tử La nhìn qua, đây chắc chắn là một đội quân thiết huyết* phải tắm mình trong máu tanh, lăn lộn trên chiến trường lâu ngày. Bởi vì họ chưa đến gần, các nàng như đã nghe được mùi máu tươi, cảm nhận được sát khí nồng đậm.


* Đội quân thiết huyết: Đội quân có lòng dạ, ý chí kiên cường.
Tử La nghĩ, đội quân này chắc chắn không phải hạng người tầm thường. Có lẽ, vị Mạc thiếu tướng quân này thật sự đúng là anh hùng một đời.


Lúc nhánh quân đội đến gần, Tử La thấy cả đội đều mặc giáp nặng, phía trước có kỵ binh mở đường, tiếp theo là bốn thiết kỵ uy phong lẫm liệt. Bên cạnh Tử La đã có người kích động nói nhỏ: “Nhìn đi, tứ kỵ trước mặt chúng ta chính là Mạc gia tứ kỳ, phía sau là thế tử Trần Bắc Hầu, Mạc thiếu tướng quân.”


Tử La nhìn về phía chủ tướng cưới tuấn mã đỏ thẫm, đột nhiên cảm nhận được một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Cuối cùng nàng cũng biết thế nào gọi là một người có thể chống lại thiên quân vạn mã.


Khôi giáp dày cộm nặng nề che phủ hơn nửa khuôn mặt của vị Mạc thiếu tướng quân này, hơn nữa bởi vì khoảng cách khá xa nên Tử La không nhìn rõ được mặt của hắn.


Nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt lạnh như bằng của Mạc thiếu tướng quân, khí thế trên người hắn gần như có thể đóng băng người khác, làm người ta có một loại cảm giác cực kỳ áp bức. Thậm chí Tử La còn có ảo giác rằng, vị Mạc thiếu tướng quân này đang nhìn về phía các nàng. Tử La lắc đầu ném loại ảo giác này đi.


Lúc nhìn lại cũng không thấy được cảm giác đó nữa.
Tử La thầm nghĩ, khí thế của vị Mạc thiếu tướng quân này quá mạnh mẽ. Một cái nhìn lơ đãng của hắn cũng có thể khiến bọn họ có ảo giác bị hắn nhìn chằm chằm.


Lúc này, đột nhiên có người hô: “Mạc thiếu tướng quân uy vũ! Mạc thiếu tướng quân uy vũ.”
Nhất thời, bách tính hai bên cũng kích động hô to: “Mạc thiếu tướng quân uy vũ! Mạc thiếu tướng quân uy vũ!”
Cả khoảng trời đều là tiếng hô hào vang dội.


Tử La nghĩ, có lẽ đây chính là sự kính yêu từ tận đáy lòng của dân chúng đối với người anh hùng dân tộc, đối với những tướng sĩ bảo vệ biến thành, bảo vệ an toàn cho biên cương đất nước.


Nghe những tiếng hổ “Mạc thiếu tướng quân uy vũ” đều nhịp xung quanh, Tử La không khỏi bị cuốn theo, cảm thấy tự hào không thôi.
Đến tận khi có quan truyền lệnh truyền ý của Mạc thiếu tướng quân ngăn mọi người hô hào lại. Đám người mới dần yên tĩnh, nhưng tâm trạng vẫn vô cùng kích động.


Không biết là ai tặng đồ cho quân lính Mạc gia đầu tiên mà không ngừng có người mang đồ đi tặng.
Dù chỉ là chút lương thực, gà vịt, không đáng bao nhiêu tiền nhưng Tử La có thể cảm nhận được sự kính yêu của mọi người đối với vị Mạc thiếu tướng quân và các quân lính này.


“Mạc thiếu tướng quân truyền lệnh, ngài rất cảm ơn sự kính yêu của mọi người với ngài, nhưng quân lính Mạc gia có lệnh không thể nhận đồ của dân chúng. Vì vậy, các vị hương thân phụ lão, mong các vị hãy nhận lại đồ đạc cho.”


Thấy càng ngày càng có nhiều người đến tặng đổ cho quân lính Mạc gia, tình hình có phần mất kiểm soát, quan truyền lệnh lại tiếp tục nói to.
Đội quân Mạc gia ngày càng gần, huynh muội Tử La càng cảm nhận được rõ ràng sát khí mạnh mẽ của đội quân này.


Tử La thấy tất cả quân sĩ cưỡi ngựa mở đường đều vô cùng nghiêm trang, nhìn không chớp mắt, không chút biểu cảm, như thể chẳng hề nghe thấy sự tán thưởng của mọi người xung quanh.


Tử La nghĩ, quân lính Mạc gia quả nhiên là kỷ luật nghiêm minh. Nàng không khỏi âm thầm bội phục khả năng trị quân của vị Mạc thiếu tướng quân này.
Lúc quân lính Mạc gia sắp đi tới trước mặt các nàng, đột nhiên một vị quan viên mặc quân phục mang một đoàn người đi đến.


“Hạ quan là Trương Chi, Huyện lệnh của huyện Thanh Dương cùng các đồng liều* bái kiến Mạc thiếu tướng quân. Không tiếp đón được từ xa, mong Mạc thiếu tướng quân đừng trách phạt. Hạ quan đã mở tiệc tẩy trần cho ngài ở nha môn rồi, mong ngài có thể rời bước qua.” Huyện lệnh huyện Thanh Dương mang theo một đám đông liêu cung kính quỳ xuống giữa đường, nói to.


* Đổng liều; Chỉ những người làm quan cùng triều.
Mọi người thấy vậy cũng rất rít quỳ xuống.
Tuy Tử La có chút không quen với hành động này, nhưng cũng không muốn quá nổi bật mà đưa đến phiền phức cho mấy người Tử Thụ. Vì vậy, nàng chỉ do dự trong chốc lát rồi quỳ xuống theo họ.


“Các vị đều đứng lên đi. Mạc thiếu tướng quân truyền lệnh, ngài còn phải đến kinh thành phục mệnh, không tiện dừng lại.” Lúc này, quan truyền lệnh lại nói.
Thế là mọi người đều nhường đường.


Lúc quân lính Mạc gia đi qua trước mặt Tử La, hình như nàng lại thấy vị Mạc thiếu tướng quân này quay sang nhìn mình. Thậm chí nàng còn cảm nhận được sự quen thuộc như có như không, khiến tâm trạng nàng có chút xao động.


Có điều, lúc Tử La nhìn lại vị Mạc thiếu tướng quân này để xác nhận, người đó đã rời mắt đi rồi.
Tử La nghĩ, sao nàng có thể biết người này được. Nhất định là vì khí thế của người đó quá mạnh mẽ, nên nàng mới có ảo giác vậy thôi.


Chờ quân lính Mạc gia đi qua một lúc lâu, đám người mới lưu luyến rời đi.
Từ đầu tới cuối, vị Mạc thiếu tướng quân này không nói một câu nào, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự sùng bái của mọi người đối với hắn.


“Nam nhi phải như vậy mới không uổng phí cuộc đời chứ!”
Đám Tử La vừa định vào một tửu lầu ăn cơm trưa thì nghe thấy có tiếng người cảm thán, sau đó còn có rất nhiều tiếng phụ họa.


Mấy huynh muội vừa ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ, liền nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi của mọi người trong này về cảnh tượng hoành tráng của quân lính Mạc gia vừa rồi.


“Các ngươi không biết thôi, từ lúc quân Mạc gia vào thành đến lúc rời khỏi, đường mà quân lính Mạc gia đi qua lúc nào cũng tấp nập người, nói là nhà nhà đổ xô ra đường cũng không quá.” Một người kích động nói.


“Đương nhiên rồi, đây là quân lính Mạc gia còn không nói sẽ đi qua huyện chúng ta đấy, nếu không hôm nay còn nhiều người hơn nhiều, có khi còn chẳng tìm được chỗ ăn cơm ấy chứ.” Người còn lại tiếp lời.


“Này, quân Mạc gia đúng là uy phong, khí thế hệt như trong lời đồn vậy. Mạc thiếu tướng quân đúng là chiến thần của Đại Tề triều chúng ta.”