Điền Viên Cẩm Tú

Chương 102: Không phải ruột thịt

Đào Hoa muốn từ chối. Nàng thấy làm gì có đạo lý nào bắt nàng mang của hội của mình cho tiểu thúc đi học chứ? Hơn nữa, đây cũng chỉ là anh em họ của chồng nàng mà thôi.


Chỉ có điều, nàng không tiện phản bác lại, bởi vì dù sao Hà lão bà cũng nói là mượn rồi. Nàng biết đó chỉ là một cớ, bà2ta sẽ không trả lại đâu. Trước đây cũng thế, bà ta từng “mượn” nàng rất nhiều thứ, nhưng đến nay vẫn chưa trả lại món nào.


Đào Hoa biết, hồi môn của nàng hôm nay khó có thể lấy lại toàn bộ, nhưng bọn họ còn lấy luôn cả đồ cưới mà mẹ nàng trao cho nàng, là một cây trâm đuối phượng bằng bạc được bà ngoại8truyền lại trước khi qua đời, cũng là vật kỷ niệm duy nhất của bà ngoại với mẹ.


Bình thường mẹ nàng còn không nỡ đeo, nếu không phải vì chuẩn bị đồ cưới cho nàng, thì mẹ nàng cũng không lấy ra đầu.
Do đó Đào Hoa nói, những thứ khác họ có thể lấy đi, nhưng cây trầm đuối phương này phải để lại cho nàng.


Bọn họ đương6nhiên không chịu, thậm chí còn không để ý còn có người ngoài là Hà Ngũ Nương đang đứng nhìn đã chửi Đào Hoa như tát nước vào mặt, nói nàng hẹp hòi, không nỡ cho một cây trâm cũ, không chịu trợ giúp gia đình chồng các thứ.


Đào Hoa thấy cây trâm đuối phương đã cắm trên đầu cô em chồng, lại nhìn Hà lão bà cùng3hai bà thím, trên đầu, trên tay họ ít nhiều đều có những đồ trang sức khác của nàng. Thậm chí bộ đồ cô em chồng đang mặc trên người cũng là bộ chính tay mẹ nàng may cho mang đi xuất giá.


Vì thế Đào Hoa liền hỏi họ, họ lấy đồ cưới đi chẳng phải là vì muốn cho Hà tủ tài có tiền đến Phủ Thành5đọc sách sao? Sao giờ lại nằm hết trên người họ vậy?
Mấy người đó còn chống chế, nói cái gì mà chỉ đeo chơi một lúc thôi.


Đào Hoa đương nhiên không tin lời giải thích của họ, nhưng cũng không tiện trực tiếp phản bác. Có điều nàng kiên quyết muốn lấy cây trâm đuôi phượng về. Mấy người đó nào chịu, Đào Hoa thấy họ muốn rời đi liền vội vàng chạy tới giữ cô em chồng, muốn đòi cây trâm.


Cô em chồng không cho! Đang lúc giằng co, cô em chồng liền đẩy Đào Hoa ngã xuống đất.
Bọn họ thấy Đào Hoa bị ngã, còn không ngừng kêu đau, nhưng họ lại nói Đào Hoa giả bộ, ngã một cái thì sao xảy ra chuyện được.


Hà Ngũ Nương sợ Đào Hoa xảy ra chuyện, bèn khuyên đám người đó mời đại phu tới xem sao. Ấy thế mà Hà lão bà còn mắng nàng lo việc bạo động, khinh thường đi ra ngoài.
Sau đó, Hà Ngũ Nương vẫn không yên tâm, đỡ Đào Hoa về phòng rồi gọi đại phu trong thôn tới khám cho Đào Hoa.


Đại phu nói ông ta không cứu được Đào Hoa. Đám người họ không những không chột dạ, không hổ thẹn, mà ngay khi đại phu nói Đào Hoa rất có thể một xác hai mạng thì lại sợ Đào Hoa sẽ chết ở nhà họ, làm ô uế nhà họ.


Thế là, đám người đó liền đuổi Đào Hoa ra ngoài, rồi nói với mọi người là sang năm Hà tủ tài sẽ đến Phủ Thành thi cử nhân, Đào Hoa chết ở nhà họ sẽ làm ô uế nhà họ, ảnh hưởng tới vận mệnh nhà họ, khiến việc thi cử của Hà tú tài không thuận lợi. Do đó họ mới phải đuổi Đào Hoa ra khỏi nhà.


Hà Ngũ Nương không còn cách nào khác đành phải đưa Đào Hoa về nhà mình. Sau đó nhờ một người chạy lên trấn trên mời cha con Hà Đại Sơn đang làm công ở đó về.


Cha con Hà Đại Sơn từ trấn trên trở về, mang theo đại phu của Bình An Đường. Chuyện sau đó thì mấy người Tử La đã được nghe Đại Sơn kể lại rồi.
“Hà gia này đúng là quá vô liêm sỉ! Còn ngang nhiên cướp hồi môn của cháu dâu nữa.” Trần thẩm tức giận nói.


“Hà gia không cho ở riêng à? Sao Đào Hoa tỷ phải giặt hết quần áo cho nhà họ chứ?” Tử La hỏi.
“Đúng là Hà gia không ở riêng. Trong thôn, nhà họ là một trong số ít những nhà có bốn đời ở chung với nhau. Chỉ cần hai người già đó còn sống, Hà gia sẽ không cho ở riêng đầu...”


Tử La vẫn không hiểu lắm, bởi vì nàng không biết rằng, hai vợ chồng già đó không muốn buông quyền làm chủ, cho nên dù có cháu chắt, họ vẫn không cho ở riêng. Hai vợ chồng già đó còn quản lý cả khoản tài chính trong nhà nữa kia.


“Nói thế nào thì Đào Hoa tỷ cũng mang trong mình máu mủ nhà họ, sao họ lại nhẫn tâm với Đào Hoa tỷ như vậy được?” Tử Vi thắc mắc.
“Hi! Thực ra con trưởng của Hà gia không phải là ruột thịt của Hà gia, chuyện này trong thôn rất nhiều người biết...”


Trong tiếng thở dài của bà lão, mọi người đều kinh ngạc không thôi, không ngờ con trai trưởng của Hà gia lại không phải là con ruột của họ.
Năm đó, sau khi bà Hà lão bà gả cho Hà gia, mấy năm rồi vẫn chưa sinh được đứa con nào cả.


Đại tỷ của Hà lão bà được gả vào thôn bên cạnh. Đúng lúc này chồng của vị tỷ tỷ đó qua đời, mà người này cũng mắc bệnh nặng, không qua khỏi. Bà ấy sợ sau khi bà ấy chết, gia đình chồng sẽ ức hϊế͙p͙ đứa con trai mới sáu tuổi của bà.


Cho nên bà ấy thỉnh cầu em gái mình, cũng chính là Hà lão bà giúp bà nuôi nấng con trai bé bỏng. Mới đầu Hà lão bà không nhận, nhưng mọi người xung quanh đều khuyên Hà lão bà nhận nuôi đứa bé kia, biết đâu sau khi nhận nuôi, bà ta lại có con cũng nên.


Sau đó Hà lão bà mới chịu nhận nuôi đứa bé này, đứa bé này chính là Hà Lão Thực - cha của Hà Đại Sơn. Mà cũng khéo, hai năm sau, Hà lão bà thật sự mang thai, liên tiếp sinh ra hai đứa con trai.


Trước khi sinh con, Hà lão bà đối xử với Hà Lão Thực cũng tạm ổn, nhưng khi đứa con trai đầu tiên ra đời, thì Hà lão bà đối xử với Hà Lão Thực ngày càng tồi tệ.
Sau đó, Hà Lão Thực bắt đầu trở thành đầy tớ của Hà gia, mọi việc nặng ở Hà gia đều rơi vào tay ông.


Hà Lão Thực, người cũng như tên, là người vô cùng thật thà, chất phác, chịu thương chịu khó. Khi Hà Lão Thực hơn hai mươi tuổi, Hà lão bà vẫn không có ý định tìm vợ cho Hà Lão Thực, trong khi hai đứa con của bà ta còn nhỏ hơn Hà Lão Thực đều đã cưới hết rồi.


Hàng xóm xung quanh không chịu được nữa, thi nhau bàn tán về Hà lão bà. Hà lão bà không chịu nổi áp lực mới cưới cho Hà Lão Thực một người có nhà mẹ đẻ nghèo rớt mùng tơi, đến gần hai mươi vẫn chưa được gả đi, chính là Liễu thị, mẹ của Hà Đại Sơn bây giờ.


Vợ chồng Hà Lão Thực đều là người thành thật, hơn nữa Hà Lão Thực không phải ruột thịt của Hà gia, nên ông sống trong Hà gia luôn có chút tự ti. Còn Hà Liễu thị, bởi vì nhà mẹ đẻ quá nghèo, cho nên ở Hà gia cũng không ngẩng đầu lên được.


Thế là, đủ loại nguyên nhân gộp lại, vợ chồng Hà Lão Thực cứ sống trong Hà gia như những con người thấp kém. Nhiều năm sau, vợ chồng Hà Lão Thực sinh ra được một đứa con trai, chính là Hà Đại Sơn bây giờ.


Nhưng Hà Đại Sơn thông minh hơn cha mẹ hắn. Lúc mười lăm tuổi, hắn đã lên trấn trên làm công rồi. Đến tận khi kết hôn, hắn mới về lại thôn này.


“Kể ra Hà Đại Sơn đúng là một người thông minh nhanh nhẹn, tấm địa cũng tốt, chỉ là được sinh ra trong gia đình như vậy, hắn sống cũng không dễ dàng gì.” Bà lão thở dài nói.
Tử La nghe xong, cảm thấy đây đúng là một ổ máu chó.


Vận may của Đào Hoa tỷ thật sự quá tệ, không ngờ lại gả trúng một gia đình như vậy. Đúng là cực phẩm! Cũng may chồng của tỷ ấy còn được, nếu không, Đào Hoa tỷ không biết phải sống như thế nào đây.
Lúc này, ngoài sân lại ồn ào.


“Là Hà Đại Sơn, họ đã về rồi.” Bà lão nói.
Hà Ngũ Nương đi ra mở cửa.
“Hà tẩu, Đào Hoa sao rồi?” Hà Đại Sơn còn chưa vào tới cửa đã sốt ruột hỏi.


Tử La thấy vẻ mặt lo lắng của Hà Đại Sơn, cả biểu hiện ngày hôm nay của hắn, cảm thấy Hà Đại Sơn đối xử rất thật lòng với Đào Hoa tỷ.
Cho nên, Tử La cũng muốn giúp hắn và Đào Hoa tỷ một lần.


Nếu, Hà Lão Thực không phải là con ruột của vợ chồng Hà lão bà, thì họ có thể giúp nhà Đào Hoa tỷ thoát khỏi Hà gia.


Suy cho cùng, Tử La thấy cực phẩm Hà gia không phải dạng vừa. Nếu như Đào Hoa tỷ không triệt để rời khỏi Hà gia thì sau này Đào Hoa tỷ đừng hòng sống những ngày tháng êm đềm hạnh phúc.


Cho dù họ và Trần thẩm có thể giúp Đào Hoa tỷ thoát nạn lần này. Nhưng sau này thì sao, họ và Trần thẩm không thể có mặt kịp thời để giải nguy cho Đào Hoa tỷ mãi được.
Cho nên, phải để gia đình Đào Hoa tỷ thoát khỏi đám cực phẩm Hà gia này mới là cách giải quyết tốt nhất.


Tuy nhiên còn phải xem ý định của Hà Đại Sơn như thế nào rồi mới quyết định được. Nếu Hà Đại Sơn cũng nghĩ như vậy, tất nhiên Tử La không ngại giúp họ một tay. Nhưng nếu như Hà Đại Sơn cứ một mực tuân theo Hà lão bà, không có ý chống đối, thì Tử La cũng hết cách cứu họ.


Nàng không thể ép Hà Đại Sơn và Hà lão bà cắt đứt quan hệ được.
Bây giờ Tử La chỉ có mong Hà Đại Sơn sẽ không ngu muội hiếu thảo đến mức ấy thôi
Lúc này, Hà lão bà lại cất tiếng mắng.