Cuối cùng bánh chèo cũng được bày lên bàn! Mọi người đều ăn vội vài cái cho đỡ thèm, sau đó mới từ từ | thưởng thức.
Tử La nghĩ bây giờ nên trồng ít cải thảo, dù sau thì mảnh đất sau vườn cũng phải tận dụng triệt để mới được, như vậy mùa đông đến cũng không phải sầu lo chuyện không có rau ăn nữa. Nàng nói: “Đại tỷ, chúng ta trồng một ít cải thảo đi, cái này ngon quá, trồng ngay ở sau nhà ý.”
Tử Vi ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng phải thì nói: “Được, ngày mai ta sẽ sang xin Trần thẩm ít hạt giống cải thảo và củ cải trồng sau vườn, A La thông minh quá.”
“Vậy mai ta và Tử Hiên sẽ xới đất.” Tử Thụ cũng nói.
“Muội cảm thấy cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt hơn đó.” Tử Đào vui vẻ nói.
“Đúng vậy! Tiểu muội đúng là phúc tinh của chúng ta.” Tử Hiên cũng cười nói.
“Nhị ca lại trêu muội, huynh còn nhớ mấy chữ đại ca dạy chúng ta trưa nay không? Còn không mau ăn nhanh rồi đi ôn tập đi.” Tử La nói. Trưa nay ăn cơm xong, Tử Thụ đã dạy mọi người viết tên của mình trên đất bùn.
“Chuyện đó sao làm khó được ta. Ta cực kỳ thông minh đấy nhé!” Tử Hiên nói.
“A...! Vậy chúng ta sẽ thi xem ai học giỏi nhất, nhị ca, huynh có dám không?”
“Có gì không dám, ta mà sợ một đứa nhóc như muội chắc.” Tử Hiên nói xong thì thấy hối hận ngay. À La vô cùng thông minh, đại ca mới chỉ dạy con bé một lần, nó đã đọc được tên mình rồi, còn nhanh hơn cả mình nữa. Đương nhiên không phải là cậu không học được, chỉ là cậu hơi hiếu động, không chịu ngồi yên thôi. Cùng lắm thì sau này chăm chỉ một chút, cậu không tin không bằng được tiểu muội.
Nếu Tử La biết Tử Hiên nghĩ như vậy, nhất định sẽ nói: Xem kìa, không phải đã rơi vào lòng bàn tay của ta hay sao. Tử La biết nhị ca là một cậu bé vô cùng thông minh, chỉ là hơi nghịch ngợm, cho nên nàng phải khích tướng vài câu mới được.
Tử Thụ nghe mọi người đều thích học như thế thì vô cùng vui vẻ, nói: “Hôm nay ăn cơm sớm, giờ mới giờ Dậu, lát cơm nước xong, ta sẽ dạy mọi người viết chữ tiếp.”
Hôm sau, cả nhà đều dậy sớm. Ăn sáng xong, mọi người đều ra sau vườn chuẩn bị trồng rau. Trước tiên, mấy người nhổ hết đám rau thưa thớt ở đây lên trước, buổi trưa làm một nồi canh rau thập cẩm, dù gì chỗ rau này cũng đủ ăn một bữa no nê. Tiếp theo, Tử Vi và Tử Hiên rẫy cỏ, Tử Thụ xới đất, còn Tử La và Tiểu Lục thì đi sau nhặt cỏ dại.
Tử La thấy trong đất có rất nhiều sâu và giun, nhớ đến đám gà con lông xù ở nhà, nàng bèn nói với Tử Vi: “Tỷ tỷ, chúng ta mang mấy con gà con ở nhà ra đây ăn sâu được không?”
Tử Vi thấy dưới đất đúng là có rất nhiều giun dế, nói: “Được, muội và Tiểu Lục mang gà con tới đây đi, muội đúng là tiểu quản gia mà.”
“Vâng.” Tử La vui vẻ đáp, sau đó gọi Tiểu Lục mang đám gà con đang thả dưới gốc hải đường đến đây. Mười con gà con được Tử La và Tiểu Lục nuôi rất tốt. Hai đứa trẻ rất thích đám vật nuôi này, còn thường xuyên cho chúng nó ăn, thấy chúng vừa tới đã lao vào đám đất tranh giành con mồi thì vô cùng vui vẻ.
Mãi đến giữa trưa, mọi người mới xới được hơn nửa mảnh đất. Lúc này, Tử Vi nói: “A Đào, A La và Tiểu Lục về trước đi, mặt trời lên cao lắm rồi. A Đào về nấu cơm, thì nấu cháo ngô nhé.” Mặc dù đã đến cuối thu, nhưng mặt trời giữa trưa vẫn khá gay gắt, nhất là đối với những người lao động chân tay thế này.
“Vâng, A La, Tiểu Lục, chúng ta về thôi.” Tử Đào gọi.
Tử La và Tiểu Lục lúc này mới theo nhị tỷ đi về. Về đến nhà, Tử Đào dặn Tử La và Tiểu Lục rửa rau, còn mình thì đi nhóm lửa. Đến tận khi ba người nấu cơm xong, mấy người Tử Vi mới tạm dừng lại.
Lúc ăn cơm, Tử Thụ nói: “Mảnh đất sau vườn cũng sắp làm xong rồi, nhị đệ, cơm nước xong, để sang hỏi Trần thẩm xem có hạt giống rau gì không.”
Tử Hiên vừa ăn, vừa nói: “Được, để lát đệ đi hỏi.”
Tử Hiên đến trước nhà Trần thẩm, nhìn thấy Đào Hoa tỷ đang ngồi trước cửa thêu thùa thì hỏi: “Đào Hoa tỷ, đang thêu thùa sao? Trần thúc, Trần thẩm có nhà không?
“Hiện ca nhi đấy hả, trừ Thiết Đản đến trường thì Thiết Trụ và cha mẹ ta đều ở trong nhà.” Đào Hoa đáp, sau đó hỏi: “Sao hôm nay ta không thấy Tử Vi và Tử Đào vậy?”
“Hai người đó đều ở nhà, hôm nay bọn ta ra sau vườn xới đất trồng rau, cho nên bây giờ mới đến hỏi nhà tỷ xem có hạt giống gì không, bọn ta không hiểu mấy chuyện này lắm.” Tử Hiên đáp.
“Chuyện này có khó gì đâu, hình như nhà ta vẫn còn mấy cây cải thảo non đấy, để hỏi mẹ ta đi.” Đào Hoa nói, nàng rất giống mẹ ở tính cách nhanh nhẹn, tốt bụng.
Tử Hiên vào nhà cùng Đào Hoa, Trần thẩm và Trần thúc đang ăn cơm. Đứa con trai út Thiết Trụ của hai người thì đang ngồi chơi con quay. Nhìn thấy Tử Hiên, anh bạn nhỏ Thiết Trụ vô cùng mừng rỡ: “Hiện đại ca, hôm nay chúng ta cùng Xuyên Tử ra đầu thôn chơi con quay được không?”
“Chiều nay ta còn phải ở nhà giúp mọi người trồng rau, không đi được đâu, đệ cứ đi đi.” Tử Hiên nói.
“Thằng khỉ này, mới mấy ngày không đánh, mày lại muốn leo lên nóc nhà người ta lật ngói à, bảo mày đến trường với đại ca thì không chịu, cả ngày chỉ biết chơi bời. Mày xem Hiển ca nhi bằng tuổi mày đi, có hiểu chuyện bằng người ta chưa?” Trần thẩm nghe thấy thằng con trai nhỏ nhà mình muốn đến đầu thôn chơi thì tức giận mắng, sau đó nói với Tử Hiền: “Hiện ca nhi đúng là khác với thằng quỷ này.”
“Thật ra Thiết Trụ cũng rất chịu khó, lần trước cậu ấy còn lấy rau dại giúp chúng cháu mà.” Tử Hiên cười đáp.
“Đúng vậy, mẹ chẳng nhìn ra điểm tốt của con gì cả, lát nữa ta sang giúp Hiện đại ca trồng rau nhé.” Thiết Trụ giờ phút này đã ném luôn chuyện đi chơi con quay ra sau đầu, rõ ràng, cậu ta chẳng phải là đối thủ của Tử Hiên. Từ
Hiên mới nói một câu đã kéo cậu ta sang chuyện khác rồi, lại còn chủ động muốn đến giúp đỡ nữa. Lúc này, chúng ta đã có thể nhìn thấy manh mối Thiết Trụ bị Tử Hiền sai đâu đánh đó. Nếu Tử La nhìn thấy bộ dạng này của Thiết Trụ, nhất định sẽ nói “Đây đúng là kiểu bị bán còn giúp người ta đếm tiền trong truyền thuyết mà.”
“Hiến ca nhi, có chuyện gì sao?” Lúc này, Trần thúc mới hỏi.
“Nhà cháu muốn chồng ít rau ở sau vườn, nên đến hỏi xem Trần thẩm có hạt giống gì không.”
“Bây giờ sắp đến mùa củ cải và cải thảo, cải thảo non nhà thẩm vẫn còn một ít, đủ để trồng khoảng hai luống. Vườn sau nhà cháu có năm luống đất, thì ba luống còn lại các cháu có thể trồng củ cải hoặc một số loại rau khác, nhà thẩm cũng có hạt giống củ cải đấy, lấy một ít về mà trồng.” Trần thẩm nói.
“Vâng, cháu cảm ơn thẩm thẩm.” Tử Hiên khách khí nói.
“Cảm ơn cái gì chứ, thẩm cũng chẳng ăn hết được, nào, đi với thẩm ra sân sau lấy cây non về trồng.” Trần thẩm nói xong liền đứng dậy ra sau vườn.
Nói ra thì cũng là duyên phận, Trần thẩm có một đứa con gái, hai đứa con trai, ngoài con gái Đào Hoa năm nay mười bốn tuổi, con trai lớn Thiết Đản và con trai nhỏ Thiết Trụ đều lần lượt bằng tuổi Tử Thụ và Tử Hiên. Ngoài chuyện bọn họ là hàng xóm của nhà Tử La, thì đây cũng là nguyên nhân rất lớn khiến hai nhà thân thiết. Thử nghĩ xem, hai nữ nhân mang thai, lại còn là hàng xóm có thể không thân nhau được sao? Hơn nữa, tính cách thiện lương của mẹ Tử La cũng rất hợp với tính tình hào sảng của Trần thẩm.
Ra khỏi nhà Trần thẩm, trên tay Tử Hiên, ngoài mấy cây cải thảo non thì còn có thêm hạt giống củ cải, cộng thêm một cái đuôi Thiết Trụ nữa. Lúc này, Thiết Trụ đang thao thao bất tuyệt kể chuyện mấy hôm trước về nhà bà ngoại, giờ đang nói: “Nói đến nhà Nhị bá của huynh, tiếc là lúc đó ta không có ở đấy, nếu không ta nhất định sẽ nhét bùn vào mồm lão ta, cho lão thối mồm luôn.” Lúc đó, cậu theo Trần thẩm sang bà ngoại chơi mấy ngày, đến hôm nay mới được Trần thúc đón về, giờ nhìn thấy Tử Thụ mới được nói.
“Thôi bỏ đi! Ngay cả ta, đại ca ta còn không cho ra tay, sao đến lượt ngươi, ngươi bị Trần thẩm đánh chưa đủ sao?” Tử Hiên nói.
“Hừ, chẳng lẽ cứ để họ bắt nạt như thế ư? Ta không nuốt được cục tức này đâu, A La còn bị họ đẩy xuống sông đấy.” Thiết Trụ vẫn cực kỳ tức giận.
“Món nợ này, ta sẽ nhớ kỹ, yên tâm.” Tử Hiên nói. “Đúng, có lời này của huynh là được rồi.” Thiết Trụ vỗ vai Tử Hiền.
Về đến nhà, Thiết Trụ nhìn thấy Tử La và Tiểu Lục đang cho gà ăn, liền lớn tiếng nói: “A La khỏe không, còn nhớ Triết Trụ ca ca không?”
Tử La nhìn tên ngốc này, nói: “Đầu óc muội cũng đâu có hỏng mất, đương nhiên là nhớ Thiết Trụ ca đẹp trai nhất
rồi.”
“A La ngoan, sao miệng dạo này ngọt thế: Lần sau Thiết Trụ ca sẽ mua đường cho muội ăn.” Thiết Trụ vui vẻ nói. Lại là đường, Tử La cũng chịu luôn rồi.
Tử Hiên thấy tiểu muội nhà mình chỉ dùng một hai câu đã khiến Thiết Trụ phổng mũi lên, không khỏi nghĩ: Tiểu muội đúng là không phải đèn cạn dầu, đừng tưởng cậu không nhìn thấy con bé trợn mắt nhé. Nhưng hình như cậu cũng quên mất một điều, chính cậu cũng không phải đèn cạn dầu gì đâu.
Buổi chiều, vì có Thiết Trụ hỗ trợ, mọi người xới nốt mảnh đất rất nhanh. Làm xong, mọi người cùng nhau trồng cải thảo và củ cải, rồi tưới nước cho chúng. Tử La nhìn hai luống cải thảo và ba luống củ cải thẳng tắp, cảm giác tự hào trào dâng trong lòng mỗi người sau khi hoàn thành công việc.
Tử La thấy mấy con gà đang bởi sâu và giun trong bãi đất trống ở vườn rau, đột nhiên nghĩ đến việc có thể nuôi giun cho gà ăn, nếu làm tốt, thì đây chính là phương pháp làm giàu đầu tiên của nhà mình. Thế là, nàng nói với đại ca đang tưới nước: “Đại ca, chúng ta nuôi giun cho gà ăn được không? Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều lượng thực.”
“Nuôi giun cho gà sao? Nuôi thế nào?” Tử Thụ trong chốc lát vẫn chưa hiểu.
“Mấy con giun này không phải ở trong đất ư? Chúng ta có thể nuôi trong bùn.” Tử La giả bộ khờ khạo, sau khi quan sát con giun một lúc, nói: “Chỗ mấy con giun sống hình như khá ẩm ướt, bên trong còn có cả vụn lá cây nữa. Như vậy, có phải chúng ta cũng có thể dùng đất ẩm và lá cây vụn để nuôi chúng không?”
“Chuyện này đại ca cũng không rõ lắm, nhưng nếu có thể nuôi giun cho gà ăn thì đúng là một cách tiết kiệm lương thực rất tốt.” Tử Thụ nghĩ ngợi rồi nói.
“Cách tiểu muội nghĩ ra không tồi đâu, sao để lại không nghĩ ra nhỉ? Hay chúng ta cứ thử một chút xem?” Tử Hiên nói.
“Đại ca, mọi người để muội nuôi thử đi, xem có thành công không, nếu không thành thì chúng ta cũng đâu có tổn thất gì, phải không?” Tử La nói.
“Đúng vậy, chúng ta thử đi đại ca.” Tử Hiên nói.
Nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử của đệ đệ muội muội, Tử Thụ cũng không khỏi mềm lòng, nói: “Vậy cũng được, Tử Hiên, chúng ta bắt mấy con giun trước đã.”
“Được.” Tử Hiên đáp, sau đó gọi to: “Thiết Trụ mau tới đây, chúng ta bắt giun đi.”
Lúc này, Thiết Trụ đang ở sân trước rửa rau cùng Tử Vi, Tử Đào, thấy Tử Hiên gọi mình thì vội vàng ra sau vườn, thấy Tử Thụ, Tử Hiên, còn cả Tử La đang đào cái gì đó, Tiểu Lục thì cầm một cái cái thùng nhỏ đi theo phía sau, cậu vội hỏi: “Sao thế, mọi người đang tìm cái gì vậy?”
“Bắt giun! Mau giúp đi!” Tử Hiên nói xong thì cầm một con giun giơ ra trước mặt Thiết Trụ.
“me!” Thiết Trụ nhìn thấy con giun mềm nhũn thì suýt nữa nôn ọe, nói: “Bắt mấy con kinh thế này làm gì vậy?”
“Ta nói này, sao lá gan của ngươi bé tí vậy, cả con giun này cũng sợ.” Tử Hiên khinh bỉ đáo.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến lá gan cả, thứ này ghế như thế, mọi người bắt nó là gì?”
“Thiết Trụ ca ca, chúng ta định nuôi giun cho gà ăn. Huynh xem, mấy con gà đang ăn rất vui vẻ kìa.” Tử La chỉ vào đám gà đang bới giun, nói.
Thiết Trụ cực kỳ kinh ngạc: “Sao mọi người lại nghĩ ra?”
“Thằng nhóc kia, mau tới giúp.” Tử Hiển thúc giục.
Chuyện này, chuyện này...” Thiết Trụ bắt đầu khó xử.
Không thể ngờ được, Thiết Trụ suốt ngày nghịch ngợm gây sự lại sợ mấy con giun này. Tử La không đành lòng nói: “Thiết Trụ ca ca, huynh có thể dùng que bắt nó giống muội này, rồi các ca ca sẽ nhặt sau.”
Đến lúc Tử Vi gọi ăn cơm, mọi người đã bắt được không ít giun rồi. Tử La bảo đại ca đến chỗ hàng rào râm mát cách xa nhà đào một cái hố, đổ nước vào để đất được ẩm, sau đó thả lá cây đã mục nát vào, rồi thả giun vào trong.
Mọi người đến tiền viện, Tử Vi nói với Thiết Trụ: “Thiết Trụ cũng ở lại dùng cơm đi. Ta nấu cả phần của đệ rồi.”
“Sao ta có thể không biết xấu hổ thế được, mẹ sẽ mắng ta đấy.” Thiết Trụ vò đầu nói.
“Ăn thì ăn đi, ngươi sợ thẩm thẩm từ lúc nào thế?” Tử Hiến không chút khách khí nói.
“Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Thiết Trụ mau tới đây, đệ đã bận rộn giúp bọn ta cả buổi rồi. Kệ Tử Hiên.” Tử Vi nói.
“Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.” Thiết Trụ tỏ vẻ nho nhã nói một câu.
Tử Hiên thấy vậy thì trợn mắt, thằng nhóc này đúng là biết giả bộ, không biết là lúc nãy ai ở trên đường nhớ mãi không quên đĩa bánh chèo hôm qua cậu mang sang nữa. Tối qua, cậu mang bánh chéo sang cho Trần thẩm, nhưng Trần thẩm không nỡ ăn mà để phần lại cho Thiết Trụ, tiểu tử này ăn xong cứ nhớ mãi không thôi.
Cơm chiều là Tử Vi dùng nước canh ninh xương hôm trước nấu cháo ngô, còn dùng tóp mỡ để làm bánh bột ngô nữa. Từ khi Tử Vi học được chút bí quyết ở chỗ Tử La, khả năng bếp núc của nàng đúng thật là đột nhiên tăng mạnh.
Trên bàn cơm, Thiết Trụ quên sạch chuyện mấy con giun, được ăn ngon, liền mở miệng nói sau này có chuyện gì cứ tìm hắn. Chuyện này khiến Tử la không khỏi cảm thán nói: Đúng là đồ tham ăn.
Trong lúc vui vẻ ăn cơm chiều, bọn họ không hề biết rằng, một âm mưu đang được hình thành. Đăng bởi: admin