CHUYỂN NGỮ: LULU
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
“Hắn không phải kẻ thù, nhưng là người có thể lợi dụng được.” Mộc Khai Viễn giọng nói trầm thấp, uy nghiêm, hắn nói mắt vẫn nhìn vào Dung Xán, thấy gương mặt không có vẻ gì sợ hãi, trong mắt lại trầm ổn sắc bén, không khỏi làm hắn nhớ lại bản thân hai mươi năm trước.
Bọn họ dùng Miêu ngữ để nói chuyện, nghe a cha nói như thế, Mộc Diễm Sinh lập tức nhận ra a cha chắc chắn có mưu kế, nàng nhớ đến Dung Xán không hiểu Miêu ngữ, trong lòng cảm thấy lo lắng, dùng Hán ngữ nói: lại “A cha, hắn không phải kẻ thù, hắn đã cứu Lan Tư và con.”
“Hắn vốn dĩ phải cứu. Hắn không cứu, ta sẽ giết hắn.”
Hắn sờ sờ đầu con gái, trấn an: “Con gái, chúng ta muốn thuốc nổ của hắn, muốn bản vẽ chi tiết đại pháo kia, thuyền lớn của hắn có đầy đủ, không chỉ thuốc nổ, đại pháo, mà ngay cả súng Tây Dương và đạn Phích Lịch cũng đều có. Vì Điền môn, a cha nhất định phải có được mấy thứ này, con đừng quên.” Hắn luôn tốn không ít tâm huyết để âm thầm tiếp cận được Dung Xán và Tào Bang.
“Ngài không phải là vì Điền môn, ngài vì vị trí môn chủ.” Nàng khẽ kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngón tay kéo lấy tay áo của cha, nhìn mẫu thân xin giúp đỡ.
“Cha con sẽ có chừng mực.” Hoắc Tiểu Kiều cùng chồng đứng trên cùng một lập trường.
Mộc Khai Viễn thấp giọng nói: “Niệm tình hắn đã cứu các con, ta không đoạt tính mạng của hắn. Ta chỉ lấy hắn ra để trao đổi với thủ hạ của hắn thôi, thuốc nổ cùng bản vẽ đại pháo sẽ là đồ trao đổi. Trước đến nay con vẫn luôn làm việc cho ta rất tốt, lúc này dẫn hắn tới được đây, con làm rất khá, chuyện kế tiếp con không cần quan tâm nữa.”
“A cha, ngài muốn cái gì con sẽ mang cho ngài cái đó, tại sao lại dùng phương pháp này?”
Mộc Khai Viễn không trả lời, động tác ảo diệu, tay nâng lên, Mộc Diễm Sinh căn bản không kịp phản ứng, đầu vai bị cha điểm trụ huyệt đạo không thể động đậy.
“Xán lang, đi mau!” Nàng dùng Hán ngữ hô to.
“Buông nàng ấy ra!” Thấy nàng bị khống chế, Dung Xán cũng kinh ngạc, định ra tay cứu giúp.
Đợi đến khi một chưởng của Dung Xán đến trước mặt, Mộc Khai Viễn mới đưa tay ra đỡ, chiêu thức của hắn không biến hóa bằng Dung Xán, thuần túy là dựa vào sở trường nội lực, mà Dung Xán lấy nhẹ nhàng kết hợp với uyển chuyển, đánh vào sơ hở.
Một chiêu lại một chiêu ngươi tới ta đi, liên tục suốt hơn trăm chiêu rồi vận khí trong lòng bàn tay so công lực, “ầm” một tiếng, hai bên lui về phía sau. Dung Xán trên trán chảy mồ hôi, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, đứng thẳng đối mặt Mộc Khai Viễn.
“Khá lắm.” Mộc Khai Viễn không thể không đánh giá lại, dùng Hán ngữ nói: “Võ công của ngươi không tệ, lão phu lâu rồi chưa từng đánh một trận thống khoái như vậy, ta không muốn đả thương ngươi, chỉ đành thiệt thòi ngươi mấy ngày, đợi sau khi chúng ta liên lạc được với huynh đệ của ngươi, lấy được thuốc nổ cùng bản vẽ đại pháo rồi, ta sẽ thả ngươi.”
Miệng hắn khẽ nhếch, liếc mắt nhìn con gái, “Con gái ta trước giờ tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đỉnh, không chỉ hào kiệt Điền môn mà anh hùng thiếu niên các bộ tộc cũng muốn cùng lão phu bàn chuyện chung thân. Nay nó có tình ý với ngươi, lão phu há lại ngăn cản, ngươi giúp ta đạt thành mục đích thì cũng coi như chuyện này đã thành.”
Hiểu rõ điều kiện mà hắn đưa ra, lòng Dung Xán chợt nảy, giữa chân mày thản nhiên lại thêm nếp nhăn, tầm mắt theo bản năng quét về phía Mộc Diễm Sinh đang ở trong lòng mẫu thân, mắt hai người ngừng lại. Trong đôi mắt dịu dàng như nước kia phủ lên một tầng đỏ ửng, hàm răng khẽ cắn cánh môi, nàng cúi đầu, đóa hỏa hỏa diễm này bày ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.
Hắn thừa nhận hắn có động tâm với nàng.
Lúc này, trong lòng Dung Xán rất phức tạp, có chút không cam lòng lại có chút bất lực.
Rung động trong lòng không phải trong nháy mắt đã quyết định được mà còn phải trải qua thử thách mới có thể trở thành tình thâm ý trọng. Hắn cùng với nàng hai bên đều có tình, cũng đều bị đối phương hấp dẫn.
Hắn sao có thể vì nàng mà ruồng bỏ tình nghĩa huynh đệ, khiến mình rơi vào trong hiểm cảnh để kẻ khác lợi dụng uy hiếp chứ?
Mắt sắc bén quay lại nhìn Mộc Khai Viễn, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Nàng vừa ý ta, nhưng ta lại chẳng thèm cần nàng. Đừng đem ta tính chung với những anh hung hào kiệt tranh giành đến người chết ta sống như thế, ta chẳng có chút hứng thú nào với nàng ta cả.”
“Đồ khốn!” Mộc Khai Viễn tức giận quát, mười ngón tay nghe răng rắc.
“Xán lang…” khuôn mặt nhỏ nhắn Mộc Diễm Sinh phút chốc trắng bệch, chần chờ gọi hắn, giống như muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì, cánh môi giật giật, cuối cùng lộ ra nụ cười, mắt đẹp cụp xuống, che giấu tâm tư.
Động tình, khó tránh khỏi đau lòng, là tâm trạng như thế nào? Chỉ có mỗi nàng mới hiểu.
Cho dù vẻ mặt Mộc Diễm Sinh không chút biểu tình, bậc làm cha mẹ sao có thể để người khác làm nhục con gái được.
Mộc Khai Viễn trong lòng giận dữ, mắt sắc như tên, râu tóc dựng lên. Hắn giận dữ cười, “Ngươi rất cam đảm. Được, tốt lắm. Đã như thế, nhiều lời vô ích lão phu cũng không cần phải nể mặt ngươi nữa.”
“Ông muốn bắt ta, chưa chắc có thể.” Dung Xán không dám lơi lỏng, khí tụ đan điền.
“A cha –” đáy lòng cảm thấy tình thế cấp bách, Mộc Diễm Sinh há miệng kêu lên, dùng giọng nói dịu dàng, chậm rãi nói: “Hắn, hắn dù sao cũng đã cứu con gái — ”
“Hắn vũ nhục con!” Mộc Khai Viễn quở trách, càng nói càng giận, “Con gái của Mộc Khai Viễn ta tuyệt đối không để người ta tủy tiện vũ nhục được, hôm nay hắn đối xử với con như vậy, ta muốn hắn trả giá.”
“A cha à –” nàng lại gọi, khóe miệng cong lên, ngữ điệu ôn nhu mềm mại lại còn mang theo nũng nịu, thở dài, “Ôi, ngài cùng mẹ không phải đều biết tính tình con luôn tự do thoải mái sao? Kỳ thật là ta cũng chỉ đùa giỡn với hắn thôi, nếu không, cuộc sống không còn gì vui nữa rồi! Điền Môn chúng ta anh hùng hào kiệt vô số kể, lại còn biết ta là con gái của môn chủ làm gì có ai dám đùa giỡn với con chứ. Người này, hắn không sợ con, rất hợp để đùa giỡn.” Mắt đẹp nhìn Dung Xán rồi lại nhẹ nhàng dời đi, nàng tiện đà nói: “Hắn luôn đối xử vô tình với con còn con cũng chẳng thật lòng với hắn, cả hai chẳng ai nợ ai, ha ha a… Mộc Diễm Sinh con là ai chứ, là bông hoa của Điền Môn, sao có thể làm mất uy của cha, để người ta bắt nạt?”
Hai nam nhân vẫn đang giằng co, Mộc Khai Viễn âm thầm xem xét lời nói của con gái, nhìn Dung Xán. Vẻ mặt hắn hững hờ, ánh mắt lạnh, khóe miệng cũng lãnh, khuôn mặt góc cạnh như tạc tượng lạnh lùng che giấu suy nghĩ thật trong lòng.
“A cha, ngài đừng tức giận, hắn muốn đi thì cứ mặc kệ để hắn đi đi. Chuyện này không đáng, con đã vạch trần trước hắn rồi, đùa giỡn cũng chẳng vui nữa, giữ lại vô ích. Ôi ôi, thời gian vừa rồi con thấy rất nhàm chán. Những thứ như thuốc nổ cùng bản vẽ đại pháo kia, ta sẽ tự có cách lấy được, sao chúng ta phải dựa vào hắn chứ?” Nàng ung dung nói, mặt mày vui vẻ, “Mẹ, xem a cha kìa! Đột nhiên lại điểm huyệt con, người giải giúp con đi? Cả người chẳng thoải mái gì cả.”
“Con ngoan.” Hoắc Tiểu Kiều trìu mến vỗ vỗ nàng, khôn khéo dỗ, “Đợi a cha con bắt được hắn xong thì sẽ giải huyệt cho con thôi. Thủ pháp hắn cực kỳ quái dị, ta cũng không hiểu đó.”
“Nhưng mà — ”
“Được rồi, không tốn đến nửa khắc đâu.” Bà ngắt lời con gái. “Con đã không có tình cảm với nam tử người Hán kia, vậy thì a cha con khi xuống tay sẽ không cần kiêng kỵ gì nữa.”
“Mẹ, con, nhưng mà, con…” Hoàn toàn ngược lại đấy. Nội tâm lo lắng nhưng không thể để lộ ra, nàng nhìn về phía Dung Xán, thấy hắn vẻ mặt hờ hững, nhưng khóe miệng khẽ nhếch cùng cằm dưới kia, nàng biết, nàng luôn biết, hắn tức giận. Ôi…
Lúc này, phía sau Dung Xán vang lên tiếng bước chân, hai thân ảnh nhanh chóng xuất hiện, là Mộc Lan Tư cùng Trại Mục Tư áo trắng tuấn dật. Lần này, Dung Xán lại bị bao vây tứ phía.
“A tỷ!” Thấy tỷ tỷ không có việc gì, Mộc Lan Tư khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được mừng rỡ, vốn định chạy đến nhưng không khí quái dị xung quanh làm nàng không thể bước đi.
Dung Xán cười lạnh, liếc mắt nhìn về phía viện binh rồi quay đầu lại nói.
“Ngươi cho rằng như vậy thì có thể vây khốn ta?”
Ngừng lại một chút, Mộc Khai Viễn mới nói: “Ta không nghĩ như vậy.”
Đối với sự thừa nhận thản nhiên của hắn, Dung Xán nhướng cao mày kiếm.
“Có lẽ sẽ bị thương, nhưng nếu muốn chạy trốn, lấy tu vi võ nghệ của ngươi mà nói thì không phải là việc khó. Cho nên, ta sẽ chặn đứt đường lui của ngươi.” Nói xong, hắn hét lên một tiếng, thanh âm mạnh mẽ vang tận mây xanh.
Dung Xán nhìn lên, hai bên đỉnh núi xuất hiện rất nhiều người, hoặc cầm đao kiếm, hoặc cầm dây cung, dày đặc người của Điền môn.
Dù cho hắn là phật, cũng khó mà thăng thiên.