Quý Hướng Không hất mặt cô ra, lùi về phía sau một bước. Khâu Anh trong nháy mắt liền cảm thấy cảm giác nghẹn thở, ngột ngạt đã không còn, không khí sau khi vượt qua tầng tầng lớp lớp khó khăn cuối cùng cũng trở lại với cô.
Anh yên tĩnh nhìn cô giống như nhìn một con thỏ sợ hãi đáng thương nức nở lau nước mắt, cười nhẹ rồi lắc đầu: "Cô thực sự là không có tí phòng bị nào rồi."
Khâu Anh còn không kịp lấy lại tinh thần, ngây ngốc sững sờ đứng chôn chân tại chỗ.
"Khóc là tốt rồi, ít nhất còn biết sợ" Mắt vừa đảo qua tấm áo cô bị anh dùng thủ đoạn nắm lấy nhàu lên, Quý Hướng Không thả lỏng ngữ điệu, "Lần này gặp phải tôi, coi như dạy cho cô một bài học, sau này đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Căng thẳng toàn thân cô cuối cùng cũng được giải thoát, những oan ức bị trận khủng hoảng vừa rồi tích tụ lại, bao nhiêu bực tức đều xông thẳng lên đầu, Khâu Anh chân mềm nhũn, mũi đau xót, ngồi sập xuống, oa oa khóc lớn. Cô khóc đến mức vô cùng thảm hại, vai không ngừng được vô thức run rẩy liên hồi, như là đã nhịn rất lâu.
Quý Hướng Không sững sờ, điệu bộ này một chút cũng không giống giả bộ, anh vốn tưởng rằng cô đã làm chuyện tương tự vài lần rồi, có điều hành động hơi vụng về, liền ra tay tàn nhẫn một chút, không ngờ phản ứng của cô lại như một tiểu cô nưỡng chưa va chạm nhiều. Nếu tự mình so sánh lại đôi chút, Quý Hướng Không anh chính là đồ lưu manh.
Anh còn chưa kịp hổ thẹn, Khâu Anh đã từ dưới đất bò dậy, giơ cao tay lên đánh anh một trận nên thân.
Anh hại tôi livestream bị người khác kiêu căng dùng thủ đoạn giết!
Anh hại tôi một phát bị quăng xuống bể bơi!
Anh hại tôi suy nghĩ lung tung, đêm ngủ cũng không yên!
Tôi cho anh chiếm một chút tiện nghi! Tôi cho anh ôm eo tôi! Tôi cho anh nắm cằm tôi!
Tôi còn tưởng anh, anh đối với tôi..... anh đối với tôi....
Mắt Khâu Anh đỏ chót, hành động căn bản không cách nào dừng lại được. Quý Hướng Không không trốn tránh, tùy ý để cô xem mình như đống cát, mãi cho đến khi trúng một cái tát vang dội từ cô.
Lý trí Khâu Anh cũng bị âm thanh lanh lảnh kia "Đùng" một cái kéo trở lại, bàn tay đỏ ửng đau đớn, máu nóng trong óc đều tan hết, cô luiuf về phía sau vài bước, hai tay che mặt lại, chờ anh xông ra trả thù mình.
Đợi nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, cô xuyên qua khe hở giữa ngón ta nhìn thấy Quý Hướng Không hững hờ đưa tay sờ lên gò má, trong ánh mắt ôn hòa mang theo ý cười, phảng phất nhìn con mèo nhỏ vừa khóc lóc om sòm lên tiếng đùa giỡn: "Không tức giận nữa rồi hả?"
Khâu Anh mau chóng rụt cổ xuống, không cách nào bùng phát như trước, một chút sức lực cũng không có để chỉ trích người khác. Cô nhặt túi xách dưới đất lên, phủi phủi quần áo: "Tôi lừa anh trước đó là tôi không đúng, bây giờ anh chỉnh tôi, chúng ta hòa rồi. Sau này, nước sông không phạm nước giếng, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi."
Quý Hướng Không ôm lấy hai tay, như có điều gì không đúng, nhìn cô: "À, các cô làm MC, thu nhập một tháng bằng quà của fan cũng không thiếu tiền..."
Khâu Anh đoán anh đây là đang nói móc chính mình, cô xoay người hướng về đầu ra con ngõ nhỏ mà chạy, vừa chạy được vài bước, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống từng đợt.
Cái gì mà sắc dụ, cái gì mà ăn mặc mát mẻ, cái gì mà leo lên xe người lạ, tôi cũng là lần đầu mà!
Lảo đảo chạy qua mấy con đường, Khâu Anh nỗi lòng hỗn loạn, hô hấp dồn dập, đại não dường như lại giống như trước, cứ rối tung lên. Cô dừng bước, mặt xám xịt nhìn về bức tường bị vẽ tung tành yêu ma quỷ quái phía trước, hai mắt tối sầm.
Đây là đâu hả?....
Ngắm nhìn xung quanh, cô ý thức được tình trạng của chính mình: lạc đường, hơn nữa lại còn tiến sâu vào ngõ cụt.
Nghe thấy phía sau truyền đến tai tiếng bước chân hỗn độn, trong lòng Khâu Anh hơi hồi hộp một chút, ngọn đèn đường đầu hẻm bỗng bị tấm màn đen bao phủ, đem thân thể cô khóa trong màn đêm.
"Vận may thật tốt nhỉ, tên Quý Hướng Không kia đem mình đi bốn phương tứ phía, từ đầu đến cuối cùng cắm mặt mà đi theo, đâu nghĩ tới việc chính mình cũng bị nhốt trong này luôn."
Như có cây châm lạnh đâm vào cột sống, một lúc sau thì có một cái nữa đâm ở dưới, Khâu Anh ôm lấy hai cánh tay, thân thể không ngừng được mà run lên.
Cô chậm rãi quay người lại, động tác giống như một con người máy bị kẹt, đầu hẻm đã bị chặn, ánh mắt cô vội vã liếc nhìn, đối phương có khoảng chừng bảy, tám người. Dẫn đầu bọn họ là cái tên mặt toàn đậu, phảng phất có người nhìn như vừa bị đổ một bát canh đậu đỏ lên, hắn trơ mặt tới gần, không có ý tốt xoa xoa hai tay nói: "Em gái, anh nằm mơ cũng muốn thấy gương mặt của em đấy."
Phía sau đám người kia, một nam nhân khí lạnh đầy người phụ họa nói: "Đúng vậy đấy, mỗi đêm đều xem livestream của em trải qua đêm dài luôn á!"
Hai huyệt thái dương Khâu Anh thình thịch nhảy lên, nhớ ra lúc trước từng phát một cái Weibo ở đài truyền hình, xem ra bị người có dụng tâm khác hiểu lầm rồi.
Tên da mặt đậu đỏ giơ tay heo của mình lên, mắt nhíu lại, không trong sạch nhìn: "Theo các anh đi hát karaoke đi?"
Khâu Anh nghiêng người né tránh: "Thật ngại quá, tôi còn có việc....."
Tên canh đậu đỏ vẫn không tha cho cô: "Các anh đưa nhiều du thuyền cho em như vậy, nếm lại chút ngòn ngọt cũng không quá đáng chứ?"
"Xin lỗi, anh hiểu lầm tôi rồi."
"Cái gì cơ, vừa làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ" Nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, "Nếu không phải là ngắm người đẹp ngực lớn, ai còn có tâm trạng ngắm cô chơi game livestream chứ?"
Hôm nay là cái ngày máu chó gì vậy?!!!
Khâu Anh há miệng run rẩy, đưa tay sờ về phía túi áo khoác, cô từ trước đến nay luôn mang theo bình xịt để phòng ngự, nhưng lần này mò hết rồi mà lại không thấy đâu. Một dòng hơi lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng cô, không ngừng leo lên phía trên.
Có lẽ lúc trên đường thay quần áo, đã rơi trong phòng thay đồ rồi.....
Cô muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị một cước đá bay điện thoại, một bàn tay to lớn thô ráp đầy mỡ nắm lấy tay, cảm giác buồn nôn tựa như đổ ập xuống đầu cô.
"Cô nghĩ rằng bản thân thanh thuần lắm hả? Còn có Bạch Liên Hoa đây, cách cái màn hình, không phải cũng là bán sao?"
Thấy ngũ quan đối phương không hài hòa vặn vẹo đồng thời lao đến, từ ngữ văn chương trôi chảy chửi rủa vô cùng thậm tệ, đầu Khâu Anh như bị tà khí tàn nhẫn gõ cho một cái, cô dùng sức hướng tới cánh tay hắn, tàn nhẫn cắn mạnh một cái.
Tao đánh chết mày!"
Thấy hắn giơ cao bàn tay định đáp mạnh xuống mặt mình, Khâu Anh nhắm chặt mắt lại, tường chừng như vô cùng đau đớn, nhưng cơn đau lại chậm chạp mãi không đến nơi.
Một bóng người cao to đã diệt toàn bộ đoàn người vừa rồi trước mặt nàng.
Trái tim Khâu Anh điên cuồng đập "thịch thịch thịch" liên hồi.
"Ơ, Quý Hướng Không?" Tên mặt canh đậu đỏ hất cằm lên, liếc mắt nhìn hắn, "Bọn tao đến tìm Khâu Anh, liên quan gì đến mày chứ?"
"Cô ấy không quen biết chúng mày."
Một tiểu đệ sau lưng hắn nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh Tùng, mấy ngày trước trong diễn đàn lan truyền, hai người họ đã sớm trở thành một cặp, Khâu Anh là cái bô mới của hắn đấy..."
"Thế là thế quái nào?" Tên mặt canh đậu đỏ được gọi là anh Tùng quay đầu lại đạp cho tên tiểu đệ của mình một cước, "Tên này có nhiều bô như vậy, dựa vào cái quái gì mà toàn bộ món hàng trắng trẻo đều bị hắn cướp rồi?"
Hắn dứt lời khiêu khích liền đưa tay nhắm thẳng vào chóp mũi của Quý Hướng Không, ác nói ác ngữ uy hiếp nói: "Mau tránh ra, tao nói cho mày biết, xung quanh đây đều là người của tao, còn không đi, e rằng sẽ phải bỏ mạng ở đây đấy."
"Mày bảo chúng nó đến xử tao hả?" Quý Hướng Không hai tay khoanh trước ngực, không hề có cái ý nhượng bộ gì cả.
"Tao hỏi lần nữa, mày có cút đi không?"
"Không"
"Tỏ ra khí phách đúng không?" Anh Tùng hơi nheo mắt lại, sau đó đột nhiên hướng xuống đất nhổ một bãi nước bọt, "Mày không phải cái tuyển thủ chuyên nghiệp chó má gì đó sao? Thời đại này chỉ cần chơi cái game rách nát ấy mà cũng thành thần tượng được à?"
Hắn quay đầu, ra lệnh cho mấy thằng đệ phía sau: "Đánh gãy tay thằng này cho lão tử! Để tao xem nó còn thi đấu kiểu gì được?"
Nhìn thấy Quý Hướng Không bị mấy tên kẹp lại định đánh, đầu óc Khâu Anh nhất thời nổ một trận trống vang rền. Không được! Không được để liên lụy anh bị thương!
Máu nóng dâng lên tận đầu, cô xông thẳng lên phía trước: "Chúng mày không phải đến tìm tao sao? Mắc mớ gì đến anh ta hả?"
Thấy những tên hung thần mình đầy hỏa khí kia ngừng động tác lại, đem tầm mắt chuyển sang phía cô, Khâu Anh mạnh miệng, ngẩng cao đầu, trượng nghĩa nói: "Bổn cô nương hầu các ngươi"
Cô biết bản thân lúc này đang vô cùng thảm, trừng mắt tới mức muốn rách mí, cắn chặt môi, chỉ có vậy mới có thể kiềm chế giọt nước mắt sắp tràn khỏi bờ mi mong manh kia. Nhân sinh như một vở kịch, dựa cả vào kỹ xảo mà tồn tại. Cô cố tình tạo ra cái bộ dạng cái gì cũng không sợ, nhưng nội tâm từ lại đã bị dọa nhão thành bùn.
Tiếp theo, nếu như bọn họ dẫn cô đi đến nơi có nhiều người, cô đã có phương pháp chạy trốn, nếu là nơi ít người liền tùy cơ ứng biến, thực sự có chút không ổn....Có điều, trước khi chết cũng phải cởi giày cao gót để lại trên đầu chúng nó mấy cái lỗ thủng mới được.
Mấy năm trước cô từng xem một vở kịch trên truyền hình, một thiếu nữ gặp nạn thì xuất hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nhân ngay trước mắt, Khâu Anh hít một hơi tự trấn an bản thân, trong tầm mắt cuối cùng chỉ hiện ra tiêu đề vụ thảm án giữa Huyết Lâm Lâm và chính mình.
Nhìn thấy bọn lưu mình từng bước một áp sát mình, cổ tay cô bõng truyền đến một hơi nóng, Quý Hướng Không dùng sức kéo cô lại giấu sau lưng, một quyền đấm thẳng vào mặt của mấy tên phía trước, động tác gọn gàng đem tay đối phương vặn về phía sau lưng, ngay sau đó liền giơ chân đẩy ngã một người khác.
Thấy bọn họ thực sự lao vào đánh nhau, Khâu Anh cởi giày cao gót, run rẩy nắm chặt trong tay, đang muốn giúp đỡ. Quý Hướng Không đảo mắt qua phía cô, cao giọng hét:" Cô đứng yên đó đợi tôi"
Khâu Anh như em bé lập tức lùi lại.
"Nghe tao này," Quý Hướng Không nhanh nhẹn tránh khỏi một cú đánh thẳng, nghiêng đầu đều đặn sang hai bên, "Chúng mày tốt nhất nên dừng tay lại đi."
Tiếng nói của anh vừa phát ra, thanh âm sắc bén như tiếng sáo trúc lan từ xa đến gần, ở bên tai tạo thành tiếng hồi âm dài vô hạn thật chói tai.
Khâu Anh không tin được chớp mắt vài cái, nhìn thấy một người vừa vung nắm đấm lên, nhắm thẳng về phía hàng lông mày anh tuấn của Quý Hướng Không rồi bỗng dừng lại. Bị cơn gió từ tay thổi mạnh, tóc anh bay sang hai bên, để lộ hàng lông mày cực kỳ ưa nhìn.
Quý Hướng Không nhếch miệng lên, từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Tao đã báo cảnh sát."
Bất kể là trên sân khấu thi đấu hay là đang đối mặt với nguy hiểm với tình huống vừa rồi, vẻ mặt anh vẫn y như vậy.
Đợi phong ba bão táp lắng lại, Quý Hướng Không quay đầu đi về phía Khâu Anh. Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, đầu óc cô lại trống rỗng, chỉ cảm giác đại não vang lên câu danh ngôn của thủ tướng Anh quốc Churchill nói trong Chiến tranh thế giới thứ 2.
"Ilikeamanwhogrinswhenhefight (Tôi thích một chàng trai vừa cười vừa chiến đấu)"
"Từ lúc ra khỏi đài truyền hình tôi đã cảm giác có người theo dõi, vì thế nên cố tình đưa cô đi đường vòng càng xa càng tốt, đám người kia lá gan cũng thật lớn mà!"
Thấy cô gái bên cạnh vẫn im lặng, Quý Hướng Không nói tiếp: "Sau này, nếu đi ra ngoài một mình, nên cẩn thân một chút, đừng để lộ vị trí của mình"
Viền mắt Khâu Anh đỏ hồng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh"
Sau khi lấy khẩu cung ở cục cảnh sát xong, Quý Hướng Không trong lòng vẫn không yên, cố tình đưa Khâu Anh về nhà. Trong một thời gian ngắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Khâu Anh mọi thứ đều hỗn tạp, cả đường đi đều không mở miệng nói nửa lời.
sau khi đi qua công viên, Quý Hướng Không bỗng nhiên hét lên xe mình không đi được, hai người liền tìm nơi nào ít người nghỉ ngơi một chút. Sắc trời đã tối, cách đó không xa, các dì các bác đang vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm, một đám nhóc chân đạp ván trượt đang đuổi nhau, nhẹ nhàng lướt qua tầm nhìn của họ.
Quý Hướng Không nghiêng người về sau dựa vào lan can, đôi chân dài phía trước đan vào nhau, anh nghiêng người nhìn Khâu Anh ngồi ở bậc cầu thang phía trước. Cô xinh đẹp ngồi bó gối, gục vai, cúi đầu rất thấp, so với cảm giác lần đầu gặp mặt, cách biệt thật lớn!
Quý Hướng Không đang định nói gì đó phá tan không khí ngượng ngịu này, Khâu Anh đã đem đầu đập vào bàn tay, âm thanh nặng nề xuyên qua vạt áo truyền tới tai anh: "Muốn cười thì cứ cười đi, tôi biết anh nhìn không nổi bộ dạng này của tôi."
"Hả?"
"Anh cũng giống như bọn họ, cảm thấy tôi cả ngày chỉ khoe khoang tạo dáng, không làm gì cũng có tiền mà thôi."
Quý Hướng Không bỗng có cảm giác mình vừa nhìn thấy ảo giác, cô giống như đang cố gắng đem thân thể mình không ngừng thu nhỏ, thu nhỏ lại.
Anh nhún vai, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, khuỷu tay tùy ý đặt trên đầu gối: "Tôi có thể nói gì đây."
"Có thể anh không tin, nhưng chủ động tiếp cận anh là do tôi nhất thời bị ma quỷ ám mới làm." Khâu Anh như nhớ ra thứ gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, ngữ điệu gấp gáp giải thích, "Tôi không có ý định bỡn cợt lòng người! Chỉ muốn nhờ vài chuyện..."
Quý Hướng Không nhướn mày, đầy hứng thú hỏi: "Ấy? Tại sao lại là tôi?"
Khâu Anh rụt cổ một cái, thẳng thắn ngoan ngoãn mà trả lời: "Cảm giác anh là một nam nhân ai cũng không cự tuyệt, sẽ..... sẽ không để ý lắm."
Quý Hướng Không lấy tay che ngực làm giống như bị bệnh tim co thắt, Khâu Anh biết anh đang đùa, lúng túng thế nào lại nói câu xin lỗi.
Từ năm mười tám tuổi, cô liền cắt đứt quan hệ kinh tế với người trong nhà. Nhưng nếu muốn tiếp tục đi học, ngoại trừ quay về vẫy đuôi cầu xin bọn họ, thì chỉ có tự mình xoay xở lần mờ. Đời sống của thơ ca và viễn xứ, nhưng trước mắt nhiều hơn hết chỉ có củi gạo và dầu muối.
Cô từng làm vũ công, rửa bát đĩa, giao thức ăn, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều tiền. Lựa chọn làm nữ MC, đơn giản là vì cái nghề mới toanh này cô đã từng làm mà thu nhập cũng cao nhất nữa.
Cô không ăn trộm, không lừa đảo, không làm tiểu tam, luôn muốn dựa vào năng lực của mình để tự nuôi sống chính mình, mà sao hiện thực bao giờ cũng có cảm giác lừa người hơn trong lý tưởng nhỉ?
"Vào lúc tôi bắt đầu làm MC livestream, không có đủ tiền vốn, không có cách nào tuyên truyền rộng rãi, không có người chống lưng, độ hot không thể cao lên để vào top đề xuất được, website không cho đăng video lên, không một ai quan tâm hỏi thăm nửa lời. Nhưng cho dù như vậy, dù cũng chỉ có mấy người xem livestream, tôi vẫn sẽ không ngừng nói chuyện, nói đến khi miệng lưỡi đều khô khan hết, đến khi nụ cười cứng nhắc. Từ Tiểu học tôi đã học múa dân tộc, hát cũng không sai nốt, còn có thể chơi đàn piano, có đêm tôi chỉ được ngủ vài tiếng rồi lại dậy nhảy rồi hát. Khán giả nói không thích xem múa dân tộc, tôi liền bắt đầu học nhảy K-pop, cái gì mà Girls Generation, mà Apink, còn có nhóm Firework hot nhất bây giờ. Bọn họ muốn xem cái gì tôi liền học cái đó. Nếu đã có tiền, đây chính là một công việc, mà đã là công việc, tôi nhất định phải tận tâm để làm tốt nhất có thể."
Khâu Anh cúi đầu nhìn đôi bàn chân mình, ngoài trừ thời gian livestream, cô còn phải học hành. Lúc đó thường đói bụng đến mực dạ dày đau đớn kinh khủng vẫn phải tiếp tục liều chết, đầu đau như búa bổ vẫn nhìn vào sách vở, không chịu đi ngủ. Chỉ có như vậy, trong lòng cô mới có cảm giác chân thật, cảm giác rằng bản thân đã cố gắng như vậy, sau này trên đường đi ông trời cũng sẽ chiếu cố cho một chút may mắn, có thể sáng hơn ngày Diễm Dương một chút cũng được rồi.
"Sau đó, lượng khán giả từ từ tăng lên, có điều một số công ty muốn ký hợp đồng với tôi, lại đưa ra một vài yêu cầu cực kỳ quá đáng, tôi đều từ chối" Cô tự mình cười cợt chính mình, "Người ta luôn ấn tượng với hình ảnh đại gia cặp kè nữ MC gamer-stream, tôi không muốn biến thành một người như vậy."
Cũng vì như thế, cô đã biến thành mục tiêu công kích trên mạng, các nữ MC livestream của các công ty lớn đều không cho cô vào tầm mắt, phối hợp xa lánh cô. Công ty lợi dụng dư luận tuyên truyền cô đến mức mất hết tên tuổi, khiến cho ứng dụng livestream cũng lấy cái lý do "Độ hot không cao" cố gắng bắt cô ký cái hợp đồng đó.
Ký tên đóng dấu liền nhận được một số tiền không nhỏ, nhận ra lịch đóng học phí kỳ sau đang đến càng ngày càng gần, đường đi của cô không hiểu sao lại càng ngày càng lệch đi như vậy.
Khi độ hot bất đầu tăng lên, lượng khán giả trong livestream cũng lại tăng thêm vài kiểu người, cô thường xuyên nhận được rất nhiều những bình luận dùng từ ngữ ô uế hiển thị trên màn hình, có người nghe tin đồn trên mạng chưa hiểu chuyện gì đã lao vào mắng cô, có người còn đạp lên sự thành công của người khác, tùy tiện giẫm đạp lòng tự tôn của cô, có người lại xem cô như con hề đến xem náo nhiệt. Đối diện với những loại người như vậy, cô vẫn miễn cưỡng cười đùa, rõ ràng trong lòng cảm giác buồn nôn đã dâng đến tận cổ, vậy mà vẫn còn bật ra câu nói: "Nếu các bạn thích hãy gửi cho mình một vài món quà tặng nha!"
Chỉ là đừng để ý quá nhiều đến những lời lẽ đó là được rồi, nhân cách tốt mới có thể thỏa mãn yêu cầu trên hợp đồng đã ký, nhịn một chút nào.
Lúc nào cũng vậy, cô cũng tự lừa dối chính mình. Vào thời điểm trời tối người yên, áp lực trên vai Khâu Anh lại càng lớn, đến mức cô lúc nào cũng có thể bật khóc.
Cô rất chán ghét, cực kỳ chán ghét bản thân cô bây giờ.
Trong lúc vô tình, Khâu Anh đã đem tất cả những vết thương tích tụ trong nội tâm bấy lâu nay nói thẳng ra, rất nhanh liền cảm thấy hối hận. Cô nói những lời này để làm gì chứ, Quý Hướng Không không chừng sẽ cho rằng cô đang diễn trò để tìm kiếm sự thương hại của người khác.
"Trên người cô thoa cái gì vậy?" Quý Hướng Không bất thình lình hỏi một câu.
"Hả?"
"Thơm quá" Quý Hướng Không đưa bàn tay lên chóp mũi ngửi ngửi, "Trước có nắm cổ tay cô, mùi thơm đến bây giờ vẫn không bay đi."
Thấy hắn bắt đầu di chuyển vai gần về phía mình, Khâu Anh đỏ mặt, di chuyển sang phía ngược lại, "Anh làm cái quái gì vậy?"
"Tôi xác nhận lại một chút, là mùi nước hoa hay mùi ở người cô?"
"Anh....anh tại sao lại sắc lang như vậy hả?
Quý Hướng Không nói như cây ngay không sợ chết đứng: "Tôi vốn như vậy mà..."
Khâu Anh nghẹn lời không biết nói gì, vừa mới bi thương kể ra câu chuyện cẩu huyết như tự truyện của nữ chúa, quả nhiên là đàn gảy tai trâu.
Thấy cô cuối cùng cũng từ cảm xúc ăn năn hối hận trở lại bình thường, Quý Hướng Không lúc này mới từ từ mở miệng: "Cô càng nổi tiếng thì sẽ càng nhiều người lao vào chửi rủa cô, dù là hiểu lầm cũng không trốn được" Anh hơi dừng lại một chút, "Muốn có được cái này, thứ khác nhất định phải mất đi"
Mấy câu kiểu này phát ra từ chỗ anh, Khâu Anh nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Mọi người thường thường chỉ tin tưởng vào thứ mình đã từng chứng kiến, còn những chuyện xảy ra phía sau, họ đều không hứng thú" Thanh âm của anh ngày càng trầm thấp, ngữ điệu chậm lại, "Vì thế, con người ta khi quyết định làm một thứ gì đó, nhất định phải chịu đựng những hậu quả phía sau đó"
Khâu Anh sửng sốt. Một lúc lâu sau mới gật gù cảm thán.
"Cô ấy hả? Có phải là quá sức, đi nhầm phương hướng rồi không hả?" Quý Hướng Không thả tầm mắt xuống "Tại sao lại dùng Iconquer để kiếm tiền? Sao cô không đường đường chín chính chứng minh bản lĩnh của mình bằng cách trở thành một bình luận viên?
"Bình luận viên?
"Hiện tại, tuy là ngành thể thao điện tử phát triển rất nhanh chóng, nhưng những bình luận viên chuyên nghiệp ưu tú đều rất hiếm có, đặc biệt là nữ bình luận viên. Phần lớn nữ bình luận viên đối với trận đấu đều lý giải không chuyên sâu, giống như đặt bên cạnh một chiếc bình hoa vậy."
"Nhưng tôi...."
"Cô mới bước chân vào IConquer chưa lâu mà đã nổi tiếng như vậy, nếu như rèn luyện thêm một chút kỹ năng chiến thuật, tiềm lực không phải rất lớn sao?" Quý Hướng Không nhẹ nhàng vỗ đầu cô, "Nếu đã là công việc, nhất định phải tận tâm để làm tốt nhất có thể, câu này là cô nói mà"
Trái tim Khâu Anh kịch kiệt nhảy lên, cô buồn bực mất tập trung đứng lên, ngồi ngờ ngồi lâu quá, chân cũng tê dần rồi, suýt nữa thì ngã xuống cầu thang, may mà Quý Hướng Không đã đưa tay đã cô trước một bước.
"Lạch cạch..." tay cô không cẩn thận đụng phải túi của Quý Hướng Không, một món đồ gì đó bay qua, cô theo bản năng quay lại, là ví tiền kiểu nam.
Đợi đã, cô đã nhìn thấy rõ tấm hình kẹp trong ví, khóe miệng không khỏi co quắp một hồi.
Đây không phải là người có khí chất hơn người trong nhóm nhạc nữ Firework Miya sao?
Đem nữ minh tinh mình yêu thích đặt trong ví tiền, anh ta nghĩ mình là học sinh cấp 2 hả?
Thấy Quý Hướng Không khom lưng nhặt ví tiền, rót rén cất đi, Khâu Anh ý thức được chuyện gì xảy ra, thấp thỏm mở miệng: "Anh.... Trước đây từng xem livestream của tôi à?"
"Có xem qua." Quý Hướng Không cười nhạo nói, "Cái bản nhảy cover Miya của cô còn được đại đa phần khen lấy khen để."
Trời ạ! Trong mắt hắn không phải là đang trách mắng cô cover bừa bãi hả?
Khâu Anh ứa mồ hôi lạnh, cái tên này.... không thể nào.... khó trách vừa rồi sao anh ta lại ra tay ác độc như vậy!
"Anh... là người hàn à?"
Ánh mắt Quý Hướng Không đáp trên mắt cô: "Cô nghĩ thế à?"
Sắc mặt Khâu Anh ửng hồng, nhếch miềng cười ngớ ngẩn, giơ một mảnh giấy vừa uốn người vừa hát....
"Vẻ mặt ấy của anh là gì? Còn là nam sinh ngây thơ yêu thích minh tinh màn bạc nữa hả?"
Khâu Anh liếc mắt nhìn tấm ảnh, rồi lại quay qua dò xét từ đầu đến chân anh, thời đại nào rồi mà con gái vẫn dán trên trán mình hai chữ "ngây thơ" cơ chứ?
Cô ngượng ngùng nói: "Hình mẫu cao thế này, muốn tìm bạn gái không đơn giản đâu"
Quý Hướng Không nghiêm túc gật gù: "Quả thực đơn giản"
Khâu Anh lườm một cái, thấy đối phương lâu rồi không có chút phản ứng gì, cô quay đầu đi.
Ánh đèn đường màu da cam ấm áp phác họa đầy đủ đường nét ngũ quan của Quý Hướng Không, anh buông mí mắt nhìn xuống mặt đất, lông mi vừa dài vừa dài, sống mũi cao hướng xuống mặt đất nhìn thành một đường thẳng hẹp dài, tóc mái che khuất con mắt.
Đây là vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của anh, âm thanh rầu rĩ phát ra: "Tôi cũng không phải ai cũng không cự tuyệt, nếu là thật lòng yêu tôi, tôi sẽ cự quyệt."
Khâu Anh kinh ngạc nhìn anh, bị ma quỷ xui khiến thế nào lại mở miệng".....tôi không thật lòng chỗ nào?"
Vừa dứt ời, cô liền có chút hối hận. Quý Hướng Không mang đôi mắt đào hoa cong thành một đường, đem mắt dí vào mặt cô, lộ ra ý cười xấu xa: "Cô nghĩ thử xem?"
Mặt Khâu Anh nhất thời đỏ ửng lên, dùng bàn tay ngăn khuôn mặt anh lại, mãnh liệt đẩy một cái: "Không nghĩ"
Người này quả nhiên nghiêm túc không quá ba giây!
Lúc Khâu Anh về đến nhà cũng đã quá 11 giờ, cô vừa mở máy tính ra thì tùy ý chọn một bộ phim, âm lượng mở tối đa.
Nam chính nữ chính đang cãi nhau, chẳng bao lâu, cô lại vô tâm ngồi xem kịch, rồi lại buồn bực đi tới đi lui, mở tủ lạnh lấy một lon nước, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng mười mấy phút trước cùng Quý Hướng Không.
"Cái này...." Âm thanh cô có chút run rẩy, "Tôi có thể tiếp tục giữ liên lạc với anh không?"
Quý Hướng Không quay đầu lại nhìn cô, con ngươi đen kịt mà thâm thúy, trông không có vẻ gì gọi là bão giông đang phun trào.
Cô giống như vừa bị phát hiện quay cóp, nhanh chón chột dạ, ánh mắt của anh phảng phất phá tan nỗ lực "thật lòng" của chính mình, đưa cô ẩn giấu giữa bóng đêm ngày giữa nơi ánh nắng chiếu sáng rực trên đầu.
Một lúc sau, cô nghe anh lạnh nhạt nói: "Còn chưa muốn về nhà à?"
Vậy là không muốn giữ liên lạc rồi.
Khâu Anh cầm lon coca không để ý liền đánh rơi xuống đất, âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên, sau đó lăn đi khắp nơi, cang vọng khắp không gian hồi lâu, không thể dừng lại.
Nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình mang theo tiếng khóc nức nở chạy vào đầu cô, mãi không thoát ra.
"Làm sao bây giờ, trông thật giống mình đang thích anh ta"
Khâu Anh đứng chôn chân tại chỗ, đầu ngón tay lạnh toát.
Cảm giác trong lòng cô giống như có cơ chế gì đã, toàn bộ đều sẵn sàng phun trào bắt cứ lúc nào.