Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 33: Song Kiều Tình Thâm

Trường An yên bình, vì sự xuất hiện của Hoa Tinh, bắt đầu trở nên hỗn loạn. Mới đến Trường An ba ngày, Hoa Tinh đã mang đến chấn kinh vô tận cho Trường An. Thân phận Phượng Hoàng đặc sứ vì hắn đã tăng thêm một phần thần bí, đồ đao vào tay, thiên hạ cúi đầu, khiến tên hắn rung động võ lâm. Giống như là sấm động trời quang, chấn động Trường An, chấn động Trung Nguyên, chấn động võ lâm thiên hạ. Hoa Tinh xuất hiện, làm Phượng Hoàng Thư Viện vốn không quá sôi nổi tăng thêm mấy phần huyền bí, khiến người ta khó mà nhìn rõ.

Phía dưới Anh Hùng lâu, Hoa Tinh với ba nữ tử và Cô Ngạo cùng nhau trở về khách sạn. Trên đường không ít người chú thị, chủ yếu là vì Mai Hương và Thu Nguyệt rất mỹ lệ. Nhìn Hoa Tinh, Mai Hương vẫn còn đỏ mặt, không nhịn được kiều mị nguýt hắn một cái,quả thực là dụ người vô tỷ. Mai Hương nói: "Hoa Tinh, xin lỗi chuyện vừa rồi, ta không nên kiến thức Chiến Vân, khiến ngươi hiện nay dây vào địch nhân như thế, tương lai nhất định vô cùng phiền phức. Nhưng đúng là ta nhìn không quen gã khinh thị ngươi, cho nên nhịn không được làm ầm ĩ với hắn, xin lỗi." Ánh mắt lộ ra vẻ áy náy.

Hoa Tinh đưa mắt ngó nàng, thấy ánh mắt khiếm khuyết của nàng, bất giác có chút không nỡ. Mai Hương luôn luôn hồn nhiên hoạt bát, vui tươi động người, lúc này cả khuôn mặt có vẻ day dứt, khiến Hoa Tinh không nhịn được muốn thương tiếc nàng hết sức. Hoa Tinh nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trong mắt hiện ra vẻ chiều chuộng, nói: "Hương nhi không cần để ý, Hoa Tinh trước giờ không hề giận nàng. Huống hồ nàng cũng vì bảo vệ ta, mới cãi nhau với Chiến Vân. Ta làm sao có thể tức giận, ta cao hứng còn không kịp nữa. Lại nói, đắc tội với tên Chiến Vân thì đã làm sao, gã cũng chỉ là số một Long Bảng mà thôi. Ngay cả người trên Địa Bảng, ta cũng có thể dễ dàng giết chết, sao phải để ý gã. Đụng đến sợi lông của ta, chẳng qua, ta lại để đồ đao vào tay, nhất định giết bọn chúng lợn chó cúi đầu." Nói xong trên mặt lộ ra ý cười tà tà, đặc biệt dụ người.

Mai Hương bị câu cuối cùng của Hoa Tinh chọc cho gây cười, không nhịn được bật ra tiếng cười mềm mại, âm thanh cực kỳ mỹ diệu động người. Thu Nguyệt và Trần Lan cũng bị lời nói của Hoa Tinh làm tức cười, chỉ có Cô Ngạo mặt vô biểu tình. Vừa đi, Mai Hương vừa nói: "Hoa Tinh, bọn ta đều biết võ công ngươi lợi hại, không coi Chiến Vân ra gì, nhưng sau lưng Chiến Vân có cao thủ tuyệt thế, đến lúc ta e rằng ngươi sẽ xảy ra chuyện, ta thực là lo lắng."

Mọi người đều nhìn Hoa Tinh, trong mắt đều có sự lo âu và nghi vấn giống nhau. Hoa Tinh nhìn bốn người, mắt có ý cười tà nói: "Đó là việc tương lai, không cần lo cho ta. Đến lúc gặp sư phụ Chiến Vân rồi nói đi, nói không chừng cũng có thể vượt ra ngoài dự đoán, phải không? Hắc hắc." Trên mặt lờ mờ hiện ra vẻ tà dị, huyền bí ngụy dị, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì, thế nào cũng nhìn không ra hắn có một chút lo lắng. Quả thực quái nhân số một.

Đi qua chợ, Hoa Tinh thấy có bán trái cây, sắc mặt liền vui vẻ, đi tới mua mười mấy cân. Có táo, chuối, lê, còn có đào Tây Thục Tần Xuyên vừa chín tới. Hoa Tinh đưa cho Cô Ngạo, năm người cùng nhau trở về khách sạn. Trong phòng trọ, sau khi Trần Lan rửa sạch đào đưa cho Hoa Tinh, lại đưa cho Mai Hương và Thu Nguyệt. Cô Ngạo tự mình động thủ.

Thu Nguyệt vừa ăn, vừa khen ngọt, Mai Hương cũng vui vẻ khen không dứt miệng. Nhìn Cô Ngạo, Thu Nguyệt hỏi: "Hoa đại ca, ta muốn hỏi quan hệ của đại ca với Cô Ngạo được không?"

Hoa Tinh nghe nói, nhìn Thu Nguyệt, thấy tí ti rụt rè đáng yêu trong mắt nàng, tựa hồ chỉ lo mình không hồi đáp nàng, tỏ ra thanh thoát động người. Hoa Tinh hàm tình im lặng nhìn nàng, cười nói: "Đương nhiên có thể. Thu Nguyệt sau này cô có chuyện gì không hiểu đều có thể hỏi ta, đừng quên lời ta đã nói với cô hôm qua, biết không? Đó là sự nhận lời của ta đối với cô, vĩnh viễn không thay đổi."

Thu Nguyệt nghe nói, liền đỏ mặt, nhớ lại câu nói của hắn hôm qua, lòng vừa thẹn vừa mừng, tràn đầy hạnh phúc. Nguyệt nhi vợ ta, đợi ta lấy ngươi. Mấy chữ ngắn ngủi, tiêu biểu sự chấp thuận cả đời, in sâu trong lòng thiếu nữ. Thu Nguyệt nhịn không được nhìn hắn, trong mắt hàm chứa hết thảy nhu tình.

Hoa Tinh ngậm cười khe khẽ gật đầu, coi như là trả lời Thu Nguyệt. Nhìn Mai Hương và Trần Lan đều có vẻ mặt hiếu kỳ, Hoa Tinh cười nói: "Sau này, Cô Ngạo sẽ ở cùng bọn ta, bây giờ gã là người hầu của ta, hoặc là nói thuộc hạ cũng được. Kỳ thực trước đây ta cũng có tùy tùng, có điều hiện nay đang ở Thư viện, không đi theo đến, bằng không thì năm thằng cha không mở mắt hôm qua, cũng không cần ta phải xuất thủ rồi." Bộ mặt anh tuấn, hiện ra ý cười dửng dưng, tràn đầy lực mê hoặc cực mạnh, đặc biệt dụ người.

Ba nữ tử nhìn nhau một cái, đối với lời nói của Hoa Tinh đều có chút hiếu kỳ, không ngờ trước đây Hoa Tinh còn có một tùy tùng, có thể đối phó với cao thủ trên Địa Bảng. Đã có võ công như thế, sao lại có thể đi làm tùy tùng cho người khác? Bất khả tư nghị, khiến người ta khó mà tin. Cô Ngạo vẻ mặt cũng có chút tò mò, nào dè trước đây có người giống mình, làm việc như nhau. Lòng cũng đầy hiếu kỳ đối với thân phận người đó, yên lặng nhìn Hoa Tinh.

Mai Hương có vẻ không tin, khẽ hỏi: "Hoa Tinh, huynh nói ngày trước huynh có tùy tùng, có phải thực không, sao trước giờ huynh chưa từng nói? Người đó là ai, rất lợi hại à, có thể đối phó với cao thủ Địa Bảng ư?"


Hoa Tinh cười nói: "Y ư, kêu bằng Hoa Phúc, võ công cũng không tệ, đối phó với tiểu nhân vật tự nhiên là không có vấn đề, đáng tiếc ta chưa kịp dặn y làm việc, ta đã đến Trung Nguyên rồi. Tương lai bọn ngươi tự nhiên sẽ biết thân phận y, bây giờ không nói cái này nữa. Cô Ngạo, ngươi đi đặt hai phòng nữa, ngươi với tiểu Tuyết cứ ở lại đây, có chuyện cũng phối hợp tốt. Ta đến đây ba ngày, nên đã đắc tội không ít người, chẳng qua là bọn chúng đều không dám bạo gan đi tới gây sự, nhưng cũng không dám khẳng định là không có ai đến tập kích. Khi ta ở đây, đương nhiên tất cả an toàn vô sự, nhưng nếu như ta rời khỏi, bọn ngươi mấy người đến tập hợp với nhau, cố gắng đừng tách ra, để tránh xảy ra chuyện." Mục quang quét qua bốn người, sắc mặt có chút nghiêm túc. Hiển nhiên cái này không phải chuyện đùa, không được sơ ý.

Cô Ngạo đứng dậy đi ra, Hoa Tinh và ba nữ tử khẽ giọng nói cười. Suốt buổi chiều đều ở trong phòng, không đi đâu cả. Chập tối, Cô Ngạo mang về một tin tức. Cô Ngạo nói: "Công tử, ta mới từ bên ngoài nghe được một tin, vừa truyền đến Trường An. Sáng sớm hôm nay, Phượng Hoàng Thư Viện chiêu cáo thiên hạ, Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, hết thảy hành động bên ngoài đều đại diện cho Phượng Hoàng Thư Viện, mọi hành động, Thư viện nhất loạt thừa nhận và gánh vác tất cả trách nhiệm. Đặc sứ ở ngoài, tiêu biểu cho Thư viện, có quyền thực hiện mọi quyết định, Thư viện hết sức giúp đỡ."

Ba nữ tử đều lấy làm kinh ngạc, mặc dù Hoa Tinh tự xưng là Phượng Hoàng đặc sứ, nhưng trước đây Phượng Hoàng Thư Viện chưa chính thức công bố tin này, đều không thể khiến người ta hoàn toàn tin tưởng. Hiện tại Thư viện đã công bố thân phận đặc sứ của Hoa Tinh, như vậy đối với thân phận hắn, đã không thể có người nào dám hoài nghi nữa. Ba nữ tử kinh ngạc nhất là, đặc sứ Hoa Tinh này, quyền lực dường như rất lớn. Ở ngoài có thể quyết định tất cả, như vậy có gì khác biệt với Thư viện chủ nhân đâu, chẳng qua là danh xưng không giống mà thôi.

Trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười, ánh mắt có phần tà dị nói: "Quả là nhanh nhỉ! Xem ra bọn y cũng phải về đến Thư viện rồi, nếu không tin tức không thể truyền đến mau như vậy. Có lẽ không quá mấy ngày, thì sẽ có người đến liên hệ với ta rồi, Trường An cũng không ở lâu nữa, có chút việc, hắc hắc, cũng nên sớm quyết định thôi." Nhìn bốn người, Hoa Tinh nói tiếp: "Bây giờ ta ra ngoài xem thử, bọn ngươi ăn cơm rồi nghỉ ngơi cho khỏe, Thu Nguyệt đi với ta nhé, ta đích thân đưa cô trở về, tránh khỏi xảy ra chuyện gì." Hai người lên đường rời khỏi.

Đưa Thu Nguyệt về xong, Hoa Tinh mua mấy bộ y phục rồi đi ra ngoài thành. Trong một khu rừng nhỏ không người, Hoa Tinh thay y phục mới mua, sau đó lấy ra một tấm kiếng nhỏ, ngó nghiêng bộ mặt mình, cười nói: "Phải đổi gương mặt ban đầu này, nhưng dịch dung rất mất thời gian, hãy cứ sử dụng Bách Hoan Vô ảnh của ta được rồi, hắc hắc."

Chỉ thấy bộ mặt anh tuấn của Hoa Tinh, dần dần phát sinh biến hóa, trong chốc lát đã biến thành một bộ mặt khác, quả thực là huyền bí mà lại quái dị, khiến người khó mà hiểu. Lẽ nào đây đúng là cái gọi là Bách Hoan Vô ảnh ư? Không sai, chính là loại võ học này. Bách Hoan Vô ảnh vốn là một loại tuyệt thế võ công, nhưng Hoa Tinh thông minh tuyệt đỉnh, vận dụng phương pháp này để dị dung, lấy võ công thâm hậu của mình, biến đổi hình dáng cơ thịt bộ mặt, do đó đạt được mục đích biến đổi dung mạo. Ngắm nghía bộ mặt tầm thường này. Hoa Tinh cảm thấy rất vừa ý. Nhẹ nhàng cầm bao y phục, thân hình Hoa Tinh lóe lên, đã biến mất tung tích.

Đi đến đại viện tiểu Bình và Tú Quyên ở, Hoa Tinh thấy bốn phía không có người, nhẹ nhàng xoay người tiến vào. Chân khí toàn thân mau chóng xoay tròn, tình hình trong vòng ba trượng lân cận hoàn toàn hiện ra trong não Hoa Tinh. Hoa Tinh rất dễ kiếm được hai người tiểu Bình và Tú Quyên.

Khi hai nữ tử trông thấy Hoa Tinh, trên mặt đều lộ ra thần sắc chấn kinh. Không biết hắn tiến vào bằng cách nào, không có chút động tĩnh. Nhìn bộ mặt bình thường, xa lạ như vậy, căn bản là không quen, người này là ai nhỉ? Chẳng nhẽ là …? Nghĩ đến đây, hai nữ tử trao đổi một ánh mắt, đồng thời đề tụ công lực toàn thân, cẩn thận phòng bị người trước mặt.

Tiểu Bình mở miệng hỏi: "Ngươi là người nào, sao tiến vào đây? Đến đây có mục đích gì, nói nhanh."

Hoa Tinh cười nói: "Ta ư, là phu quân bọn nàng, trèo tường tiến vào, đến đây đương nhiên là vấn an bọn nàng, đồng thời ấy à, hắc hắc." Ý cười tà dị trong mắt, nhìn được tâm lý kinh động của hai nữ tử, giống như là có chút hiểu, nhưng mà lại không dám khẳng định.

Tiểu Bình cười nói: "Chớ hồ thuyết bát đạo, bọn ta vốn không biết ngươi, có ý đồ gì mời nói nhanh ra, nếu không bọn ta không khách khí đâu."

Hoa Tinh thấy biểu tình của bọn nàng, vốn định trêu bọn nàng, nhưng sợ làm quá đáng, bọn nàng sẽ tức giận. Bởi vậy Hoa Tinh cười nói: "Vậy được rồi, nếu như ta quả là người bọn nàng đang tưởng niệm, bọn nàng phải để ta vui vẻ phẩm hàm mùi vị mỹ lệ của bọn nàng một lát, thế nào? Nếu như ta không phải là người bọn nàng nghĩ, thì mặc bọn nàng xử lý, bọn nàng thấy thế nào?" Nói xong nhìn hai nữ tử, ánh mắt hiện ra ý cười tà, không chứa hảo ý.

Tú Quyên chỉ nhìn hắn, không hề mở miệng. Vẫn là tiểu Bình nói: "Được, bọn ta tin ngươi một lần, ngươi nhanh xuất hiện bộ mặt thực đi, để bọn ta xem xem là ai."

Ánh mắt Hoa Tinh thoáng qua vẻ kỳ dị, cười khẽ nói: "Nhìn kỹ, đến lúc đó không được phép nuốt lời đấy" Nói xong cơ thịt trên mặt từ từ biến hóa, rất nhanh khôi phục bộ mặt anh tuấn vô bì, ngậm cười nhìn tiểu Bình và Tú Quyên.

Lúc Hoa Tinh nói câu không được phép nuốt lời, hai nữ tử cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác rõ ràng, đột nhiên nghĩ đến điều gì. Đến lúc vừa thấy Hoa Tinh khôi phục bộ mặt vốn có, hai nữ tử ngoài sự kinh ngạc ra, càng thêm vui mừng. Bọn họ không quá để ý Hoa Tinh sao có thể dị dung thần kỳ như vậy, bọn họ nghĩ đến chính là Hoa Tinh đến thăm bọn họ, trong lòng vui sướng không nói cũng rõ.

Tú Quyên yên lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút bẽn lẽn, trên mặt hiện ra mấy phần vui sướng và hạnh phúc. Tiểu Bình cười đầy vẻ cao hứng nói: "Ngươi tiểu hoại đệ đệ này, thích giở trò xấu, chọc ghẹo bọn ta, coi ta có thể khoan dung ngươi." Đồng thời nhào đến.

Hoa Tinh cười nói: "Tiểu đệ sao dám, ta đúng là vô cùng tưởng niệm các vị, đặc biệt đến vấn an các vị đây, thư thư nên khen thưởng một cái mới phải." Liền ôm cơ thể nẩy nở dụ người ấy, hữu thủ nhẹ nhàng di động trên người tiểu Bình, hưởng thụ vẻ mỹ lệ động người ấy.

Tiểu Bình nguýt hắn kiều mị, để mặc tay hắn vuốt ve trên người. Nhẹ nhàng tựa người vào ngực hắn, song thủ nhẹ phất nơi ngực hắn, khẽ nói: "Hoa đệ, ngươi sao nhớ đến thăm bọn ta, ngươi rất bận phải không?" Tơ tơ u hương từ trong vòm miệng mê người truyền vào mũi Hoa Tinh, khêu gợi tình dục hắn.

Hoa Tinh nhìn người ngọc trong lòng, ánh mắt hiện ra vẻ tà dị. Đồng thời bước tới ôm Tú Quyên, hướng về phòng Tú Quyên đi tới. Ngồi trên giường, Hoa Tinh ôm hai nữ tử, thâm tình hỏi: "Hai vị khỏe chứ, tưởng niệm ta không?"

Tú Quyên nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn mắt hắn, trong mắt lộ ra nhu tình vô tận và đau buồn nhàn nhạt. Trong mắt tiểu Bình cũng đầy vẻ thâm tình, nói: "Bọn ta đều rất khỏe, chẳng qua là vô cùng tưởng niệm ngươi, thế nhưng bọn ta đều hiểu rõ, giữa bọn ta và ngươi, cuộc đời này e rằng không có kết cục. Nhưng bọn ta lại không nhịn được tưởng niệm ngươi, có lẽ đây gọi là thiên ý lộng người." Ngữ khí có u oán lờ mờ xua không đi.

Hoa Tinh chấn động trong lòng, có lẽ tiểu Bình nói là, mình đối với bọn nàng biết đâu không có kết quả, nhưng đã có duyên phận gặp nhau, vậy mình nhất định phải nỗ lực, tranh vận mệnh với trời, biến điều không thể thành có thể. Hoa Tinh quyết tâm, cuộc đời này tuyệt đối không thể bỏ bọn nàng, cũng có thể cách thức khác một chút, nhưng mình quyết không cho phép bọn nàng rời xa mình. Có lẽ đây chính là tâm lý ích kỷ của nam nhân. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hoa Tinh nghĩ đến đây, tâm tình đã tốt hơn nhiều, việc tương lai để mai sau nói, hiện tại quan trọng là nắm bắt thời gian trước mắt, quý trọng hết sức. Cười khẽ nói: "Không được nói nhảm, nếu như không có duyên phận, bọn ta sao lại có thể tương ngộ, nếu như không phải ý trời, ta sao lại có thể cứu các vị, nếu như không có tình cảm, bọn ta há lại có thể ngồi ở đây. Cho nên các vị không cần nghĩ quá nhiều, bọn ta phải làm là quý trọng tốt thời gian trước mắt, cố gắng lưu lại càng nhiều hồi ức tốt đẹp. Để khi già, từ từ dư vị đoạn hồi ức ngọt ngào này, như vậy không phải là rất tốt ư?" Nói xong song thủ ôm chặt bọn nàng, lấy cái này để biểu đạt sự quý trọng và thương tiếc bọn nàng.

Tiểu Bình nhìn Tú Quyên, trong mắt hai người đều có vẻ tỉnh ngộ. Đúng rồi, hà tất nghĩ nhiều việc không vui như vậy, lo cho ngày mai ư? Bất kể tương lai thế nào, chí ít bọn ta đã từng gặp nhau, yêu nhau sâu sắc, có hồi ức tốt đẹp với nhau. Như vậy thì đủ rồi, phải không? Nhân sinh vốn là buồn nhiều hơn vui, hà tất lại cưỡng ép làm việc trái tâm ý mình, vậy cũng chỉ tăng thêm đau lòng mà thôi. Khoảnh khắc này, Tú Quyên và tiểu Bình đã vứt bỏ hết lo nghĩ trong lòng, thản nhiên đối diện Hoa Tinh, ông trời đã cho bọn họ gặp nhau, thì chứng tỏ bọn họ có ngàn tơ vạn lũ quan hệ. Đã không thể làm ngược, sao lại không cởi mở tâm tình, thản nhiên đối diện đoạn cảm tình này.

Nhẹ nhàng, Tú Quyên tựa đầu vào lồng ngực Hoa Tinh, tựa vào lòng nam nhân kém mình hơn chục tuổi, yên lặng khép mắt lại. Tai áp vào ngực hắn, nghe tiếng tim dập dồn mạnh mẽ của hắn, tất cả đều chân thực như thế, mà lại ngọt ngào như thế. Nhẹ nhàng giao cho người yêu mình, cảm giác ấy cũng là thứ hạnh phúc khó tả, nhớ lại chuyện xưa, cuộc đời nhạt nhẽo, có thể có bao nhiêu kỷ niệm, còn lưu ở đáy lòng, Có lẽ ngoài bi thương, đã không còn lại chuyện gì nữa rồi. Trong lòng trống rỗng, ngoại trừ cô đơn lạnh lẽo, chỉ có ưu thương nhàn nhạt, ngẫu nhiên còn có thể lay động, đôi khi thức tỉnh mình.

Làn gió đêm hờ hững, thổi từ cửa sổ vào, mang theo luồng khí mát mẻ, vỗ về ba tâm hồn khuấy động. Tiểu Bình ngắm nhìn Tú Quyên nhắm mắt, tiểu thủ nhẹ nhàng ve vuốt ngực Hoa Tinh, mở miệng nói khẽ: "Hoa đệ, bọn ta đều nghe nói việc hai ngày nay của ngươi, quả thực khiến bọn ta ngạc nhiên, không ngờ ngươi lợi hại như vậy, dễ dàng giết chết hai cao thủ Địa Bảng, nhất cử danh dương võ lâm, khiến người thiên hạ lác mắt"

Hoa Tinh nhìn bọn nàng cười nói: "Cái này cũng chẳng có gì, ta đến Trung Nguyên vốn là vì lập uy, đúng lúc vừa vặn gặp bọn chúng, nhất định muốn kiếm phiền phức, bởi vậy ta liền lấy bọn chúng khai đao."

Tiểu Bình cười nói: "Nghe nói lúc ngươi giết bọn chúng, sử dụng chính là một cây sát trư đao, thực không?" Ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh cười đáp: "Đương nhiên là thực, cô không nghe người khác nói à? Lúc đó đồ đao vào tay ta, giết bọn chúng lợn chó đều cúi đầu, hắc hắc." Cười mấy tiếng tà dị.

Tiểu Bình rung người, lườm hắn một cái, không nhịn được tiếng cười. Hoa Tinh cũng cười hắc hắc, hữu thủ nắm nhũ phong mơn mởn tròn trịa, tận tình xoa bóp, hưởng thụ cảm giác mỹ diệu khó tả. Tiểu Bình chỉ nguýt hắn mấy cái, mặc hắn tận hứng.

Tiểu phòng an tĩnh yên lặng một hồi, tiểu Bình lại hỏi: "Nghe nói hôm nay lúc ngươi ăn cơm, trên Anh Hùng lâu, lại giáo huấn người mà thiên hạ không muốn dây Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân một trận phải không? Ngươi quả thực không sợ trời sợ đất, cũng không biết bớt phóng túng một chút. Làm sau này mắc món nợ hết sức nguy hiểm, cũng không biết người khác lo lắng cho ngươi." Trong ngữ khí trách cứ càng có nhiều yêu thương.

Hoa Tinh cười hắc hắc nói: "Thư thư yên tâm, ta sẽ không việc gì đâu, tạ tạ cô quan tâm. Hôm nay ta vốn không định đi gây Chiến Vân, có điều vì liên quan đến Mai Hương, cho nên mới xuất thủ dạy dỗ gã một trận. Đồng thời cũng xem như là lập uy vậy, ta phải nói cho thiên hạ biết, tốt nhất đừng chọc ta, bằng không chẳng khác nào trêu tử thần, đến lúc hối hận thì không kịp."

Tiểu Bình nhìn hữu thủ sử hoại của hắn một cái, kiều mị nguýt hắn, ánh mắt di chuyển đến nhũ phong mỹ lệ dụ người của Tú Quyên, tỏ ý Hoa Tinh đến đó đi. Đồng thời cất tiếng dịu dàng nói: "Thư thư biết ngươi lợi hại, võ công ngươi cao cường, nhưng nếu ngươi đắc tội quá nhiều người, vậy cũng không hay. Cái đó gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, khó đảm bảo người khác không dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó ngươi, bởi vậy từ nay về sau ngươi phải cẩn thận, biết không?"

Hoa Tinh cười khẽ, xuôi theo mục quang tiểu Bình nhìn tới, tả thủ nhẹ nhàng ngắt lấy trái cây chín mọng ấy. Cặp mắt khép hờ, vẻ mặt say sưa, khẽ đáp: "Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận. Cô cũng đừng lo, ta chính là Phượng Hoàng đặc sứ, người nào muốn tiếp cận ta, muốn dùng âm mưu ngụy kế hại ta, e rằng không phải là điều dễ dàng."

Tú Quyên đang dựa vào lòng Hoa Tinh, cơ thể run lên một cái, song phong trước ngực đã rơi vào tay Hoa Tinh, bị hắn xoa bóp đến toàn thân vô lực, không nhịn được khe khẽ run rẩy. Mở mắt nhìn hắn, trên mặt phù hiện đám mây hồng. Gương mặt cao quý mỹ lệ tăng thêm ba phần kiều diễm, đặc biệt mỹ lệ. Nhìn được vẻ say sưa ngây ngất trong mắt Hoa Tinh, Tú Quyên không nỡ quét đi hứng thú của hắn, nhẹ nhàng buông song thủ, mặc hắn tự ý phẩm hàm.


Song thủ Hoa Tinh tận tình hưởng thụ trên người hai nữ tử, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Cúi đầu nhìn hai nàng, Hoa Tinh có mấy phần thỏa mãn. Đời này có thể có được hai người bọn họ, có lẽ là ông trời tưởng thưởng hắn, làm sao an bài bọn họ, đã trở thành vấn đề Hoa Tinh suy nghĩ. Song thủ yên lặng chà xát ngọc nhũ mềm mại, thể hội kỹ càng sự mỹ diệu vô bì, trong lòng Hoa Tinh đang quay cuồng như gió.

Nếu như mang bọn họ trở về Thư viện, có lẽ tạm thời chưa được, một là bọn nàng có thể sẽ không chấp nhận, hai là ba người Trầm Ngọc Thanh có thể không tiếp nhận bọn nàng, cũng là vấn đề. Bởi vì thân phận bọn nàng rất đặc thù, bọn nàng đều không phải là thiếu nữ gì, đều có bối cảnh thân thế nhất định, ở cùng với mình, là không được mọi người hiểu. Đời này mình muốn phải quang minh chính đại lấy bọn nàng, vậy đã không phải là việc thực tế rồi. Duy chỉ một biện pháp là để bọn nàng ở bên cạnh mình, không có danh phận, lại có thể đối xử công bằng yêu quý bọn nàng tốt hơn, đây cũng là cách duy nhất Hoa Tinh có thể làm được.

Có lẽ tương lai cũng có chỗ trống xoay sở, nhưng đó đã không phải là việc Hoa Tinh có thể làm chủ. Điều đó được quyết định ở tâm tư mấy nữ nhân của Thư viện, kết quả thế nào, Hoa Tinh cũng không dám khẳng định. Hiện tại cái Hoa Tinh nghĩ là, trước mắt nên an bài bọn nàng thế nào, việc tương lại để tương lai rồi nói, hôm nay đến đây, là vì giải quyết vẫn đề hiện nay.

Lúc này Tú Quyên mở miệng nói: "Hoa đệ, ngươi vẫn chưa ăn cơm ư, ta đi làm cơm cho ngươi, được không? Ngươi buông tay ra trước được không?" Nói xong, sắc mặt hơi đỏ nhìn ma thủ đang hoạt động trước ngực mình, lòng có mấy phần xấu hổ và ngọt ngào.

Hoa Tinh nghe nói cười đáp: "Ta vẫn chưa ăn cơm, có điều có hai vị trong lòng, đẹp đủ để ăn, ta lại đói sao?" Vừa nói, song thủ vừa dùng lực vuốt ve, trên mặt hiện ra nụ cười tà tà, nhất định không buông tay.

Tú Quyên thấp giọng nói: "Hoa đệ, ngươi bỏ tay trước đi, đợi ta làm cơm cho ngươi ăn, ăn no rồi vui vẻ nói chuyện, lúc đó thư thư bồi ngươi nữa." Thanh âm càng lúc càng nhẹ, có lẽ nguyên nhân là vì xấu hổ. Tú Quyên đỏ rực gương mặt, nhẹ nhàng cúi đầu không dám nhìn hắn.

Hoa Tinh nghe nói, cười tà khí nói: "Cái này chính là cô nói đấy, đợi lát nữa ta muốn cô làm thế nào giao hết cho ta, không được nuốt lời nhé? Bằng không ta không buông tay." Tú Quyên khe khẽ gật đầu đáp ứng. Hữu thủ Hoa Tinh không nhịn được lại dùng lực vuốt ve một trận, rồi mới tiếc rẻ bỏ nàng ra.

Tú Quyên nhìn Tiểu Bình nói: "Ngươi ở đây bồi hắn một lát, ta đi làm cơm." Nói xong rời khỏi, đồng thời đóng cửa lại.

Nhìn bóng dáng Tú Quyên, tiểu Bình hiểu lòng nàng, biết nàng cho mình cơ hội một mình với Hoa Tinh, tiểu Bình cảm kích không nên lời. Quay đầu nhìn Hoa Tinh, trong mắt tiểu Bình lóe lên vẻ dụ người, yên lặng nhìn hắn, đôi môi khẽ mở, biểu lộ ra một chút ngọt ngào. Ánh mắt Hoa Tinh lóe lên vẻ hứng thú, cúi đầu hôn môi hồng dụ người, tận tình phẩm hàm. Tiểu Bình gắng sức hồi đáp hắn, hai cái lưỡi quấn quít nhau không ngừng. Song thủ Hoa Tinh rơi trên ngọc thố đầy đặn dụ người tận lòng thưởng thức, thần sắc trong mắt vô cùng hưng phấn.

Tận tình triền miên một trận, mi mắt tiểu Bình như tơ nhìn hắn, tràn đầy lực dụ hoặc vô bì. Nhẹ nhàng cởi áo, lộ ra làn da tuyết bạch căng mịn, đường rãnh sâu hun hút, tràn ngập vô biên mê hoặc, thâm thâm hấp dẫn ánh mắt Hoa Tinh. Song thủ mò vào trong yếm, mặc sức thưởng thức trái cây chín mọng, Hoa Tinh cực kỳ hưng phấn, cực kỳ đắc ý.

Tiểu Bình không cản trở hắn, mặc tay hắn tận tình tận hứng trên kiều đỉnh mỹ lệ của mình. Cặp mắt thâm tình nhìn hắn. Kiều mị nói một câu: "Đêm nay ở lại đây, được không?" Bảy chữ ngắn ngủi, ẩn chứa tơ tơ chân tình, lũ lũ tâm ý. Đối với Hoa Tinh mà nói, càng nhiều lực mê hoặc trí mệnh.

Trong tiểu phòng an tĩnh, mấy chữ ngắn ngủi, phiêu nhiên giữa không trung, thâm thâm chấn động Hoa Tinh. Không có thanh âm, không có lời nói, Hoa Tinh ngừng song thủ lại, yên lặng nhìn ánh mắt chứa đầy nhu tình, tràn đầy ái ý vô biên ấy. Trong phòng yên tĩnh, tỏ ra đặc biệt yên tĩnh, ở đây phiêu đãng tơ tơ thâm tình, tơ tơ ái ý, gắn liền hai trái tim vốn cách xa lại với nhau, từ đây khó rời xa nữa.

Không cần thanh âm, không cần lời nói, chỉ một ánh mắt, cùng lời trái tim, đã có thể biểu đạt tâm ý hai bên. Tiểu Bình thản nhiên cười, nhẹ nhàng khép mắt.