Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 203: Tứ nữ chi ước

Một đêm vô sự, Đám người Hoa Tinh ngủ một giấc thật ngon, thật bình yên trong Bách Hoa Môn. Sáng hôm sau, Dương Anh tự mình đưa đám người Hoa Tinh đi ăn sáng. Nàng cũng nói cho Hoa Tinh biết sau khi ăn xong có việc cần trao đổi. Hoa Tinh nghe thấy vậy cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, dường như trước đó đã nghĩ đến. Nhẹ nhàng gật đầu, Hoa Tinh đáp ứng chuẩn bị đi cùng nàng.

Sau khi ăn xong, Hoa Tinh để chúng nữ chơi đùa bên trong viện. Còn mình thì lại kêu Tử Ngọc Hoa, Nguyệt Vô Ảnh cùng nhau đi tới phòng khách của Bách Hoa Môn. Từ xa Dương Anh đã mỉm cười chào đón, nhiệt tình chào hỏi ba người Hoa Tinh. Hoa Tinh xoay chuyển ánh mắt, lướt trên thân thể thướt tha mềm mại của nàng, cười nói: "Y phục nàng mặc thật đẹp, càng tôn thêm vẻ xinh đẹp của nàng. Cứ thế này đi ra ngoài sợ rằng sẽ có vô số nam nhân đi theo nàng." Nói xong hắn cười ha hả.

Dương Anh nghe thấy vậy không khỏi liếc nhìn Hoa Tinh. Thấy ánh mắt lợi hại của hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình. Ánh mắt hắn giống như có thể nhìn xuyên qua quần áo vậy, khiến nàng cảm thấy rất mất tự nhiên. Nhanh chóng dời ánh mắt, Dương Anh cố giữ bình tĩnh nói: "Hoa công tử quá khen rồi. Nói như vậy nếu như bị người bên cạnh công tử nghe thấy sẽ tức giận sao."

Hoa Tinh cười nói:

"Các nàng bên cạnh ta đều nghe ta nói vô số lần, hiệu quả rất rõ rệt. Hôm nay khen ngợi nàng một chút để xem hiệu quả có rõ rệt như vậy không."

Nói xong, hắn còn cố ý nhìn Nguyệt Vô Ảnh, phát hiện thấy một tia cổ quái hiện lên trong mắt nàng. Hoa Tinh giả vờ không biết, nhưng không khỏi cười thầm trong lòng. Nữ nhân trời sinh đã có sự đố kỵ đó là điều không ai không có. Chỉ là mọi người có thể hiện nó ra rõ ràng hay không mà thôi.

Dương Anh nói tránh sang chuyện khác: "Sắp đến rồi, lần này môn chủ muốn trao đổi với công tử một chút vì tình hình Võ lâm lúc này. Hy vọng công tử có thể chỉ bảo nhiều hơn." Nàng vừa dứt lời thì đoàn người đã đi vào phòng khách.

Người bên trong đại sảnh cũng không nhiều lắm, chỉ có ba người là Bách Hoa Môn chủ Hoa Ngọc Như và Chung Văn Quyên, Kiều Phượng Ngâm. Vừa thấy Hoa Tinh đã đến, ba nàng lập tức đứng dậy chào đón vô cùng nhiệt tình. Sau khi nói mấy câu khách sáo, mọi người cùng ngồi xuống. Hoa Tinh nhìn các mỹ nữ Bách Hoa Môn, khẽ cười nói: "Nghe nói môn chủ có việc cho gọi, không biết là có chuyện gì? Chỉ cần ta biết, ta tất nhiên sẽ nói ra hết."

Hoa Ngọc Như hôm nay vẫn giống như hôm qua, mặc một bộ y phục rực rỡ phối hợp với dáng người lả lướt gợi cảm càng làm tôn thêm khí tức mê người của nàng. Khẽ mỉm cười với Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như mở miệng nói: "Lần này thực ra Ngọc Như muốn hỏi Hoa công tử mấy vấn đề. Đồng thời muốn rõ hơn về động tĩnh của Tế Nam lúc này. Cũng tiện cho việc chúng ta tìm ra phương pháp ứng phó."

Hoa Tinh cười nói: "Ở đây là địa bàn của Bách Hoa Môn, sao nàng lại hỏi ta? Ha ha, nếu như ta biết, nàng cứ hỏi. Không biết Hoa môn chủ muốn hỏi ta chuyện gì?"

Hoa Ngọc Như nhìn mọi người, mở miệng nói: "Lần này theo tin tức mà chúng ta điều tra được thì đã biết bốn phái Hoa Sơn, Võ Đang, Hằng Sơn, Thanh Thành đều đã phái cao thủ chạy đến Tế Nam, tin rằng trong vòng một hai ngày tới là sẽ đến được đây. Lần này, tứ đại môn phái đều đồng thời xuất hiện ở Tế Nam, không biết Hoa công tử nghĩ bọn họ sao lại đến đây không?"


Hoa Tinh cười nói: "Môn chủ là đang dò xét ta phải không. Trên đường đi, Dương Anh luôn đi theo chúng ta, nàng cũng không biết thì ta sao có thể biết được chứ? Tuy nhiên theo suy đoán của riêng ta, thì ta cho rằng bọn họ lần này đến đây chỉ sợ chỉ vì hai việc. Thứ nhất là Cẩm hập thần bí, thứ hai là bí kíp võ công trong Hắc long đàm.

Hoa Ngọc Như nhẹ giọng nói: "Điểm này chúng ta cũng đoán như thế. Trừ những điều đó thì sợ rằng còn có người có ý đồ với Hoa công tử. Nhưng có lẽ những người đó không dám trực tiếp đến tìm Hoa công tử. ngoại trừ những chuyện này ra thì còn có mấy môn phái thần bí cũng đột nhiên xuất hiện ở Tế Nam, trong đó có một Tây tà môn. Những người này vô cùng thần bí, võ công rất cao cường. Chúng ta đã có mấy người chết trong tay chúng. Lần này bọn họ đến đây, Hoa công tử cho rằng là vì sao?"

Hoa Tinh hơi chấn động trong lòng, thầm nghĩ những người này nhanh thật. Đối với mục đích của những người này hắn đương nhiên là biết, không phải là nhắm vào Diệp Tinh sao. Trầm ngâm một chút, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: "Những người đó sợ rằng hơn phân nửa đến đây là vì Hoa Tinh ta. Cũng hay, có thể ở đây giải quyết toàn bộ bọn chúng, tránh hậu họa về sau." Nói xong, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ tàn khốc, lạnh lẽo.

Hoa Ngọc Như nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nàng mơ hồ cảm nhận được một khí tức vô cùng nguy hiểm trong con người Hoa Tinh. Nàng nhìn sang ba cao thủ của Bách Hoa Môn, trao đổi ánh mắt với các nàng một chút. Sau đó Hoa Ngọc Như mở miệng nói: "Ngoại trừ những người này thì Mộc Tây Tạp cao thủ đệ nhất Tái ngoại cũng đã xuất hiện ở Tế Nam. Đồng thời Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt đứng hàng thứ ba trên Thiên bảng cũng chỉ còn cách nơi này không đến hai trăm dặm, cùng lắm chiều nay sẽ đến được Tế Nam. Nghe nói lần này hắn đến đây là vì tìm Hoa công tử tính sổ. Không biết đối với chuyện này, Hoa công tử có phản ứng gì không?

Hoa Tinh khẽ cười nói:

"Điều phải tới cuối cùng cũng sẽ đến, trực tiếp đối mặt là được. Ta rất ít khi sợ ai, cho nên ai tới tìm ta, ta cũng không né tránh. Về phần Mộc Tây Tạp nếu như gặp hắn, ta thật ra muốn đấu với hắn một trận. Tốt nhất là có thể tìm một lý do khiến hắn vĩnh viễn nằm lại đây không thể trở về nữa. Ở đây cảnh sắc rất tuyệt, rất thích hợp cho hắn ngủ thật dài. Hắc hắc." Nói xong hắn cười tà quái, trên khuôn mặt anh tuấn càng tỏa ra mị lực mê người.

Chung Văn Quyên ở một bên mở miệng hỏi:

"Hoa công tử tự tin có thể khiến cho Mộc Tây Tạp lưu lại đây sao? Người này không dễ đối phó như vậy đâu. Hắn nếu như không có một chút bản lĩnh thì cũng sẽ không dám một mình tiến vào Trung nguyên, tìm hiểu động tĩnh của Võ lâm Trung nguyên."

Hoa Tinh cười nói:

"Nắm chắc, đối với ta mà nói không có gì là không được. Lưu lại hắn cũng là vì Võ lâm thiên hạ. Nếu có một ngày Thiên tà giáo ở quan ngoại xâm lấn Võ lâm Trung nguyên thì sợ rằng không có một ai vui vẻ cả. Nếu tất cả mọi người không hy vọng như vậy thì ta đây sẽ nhận việc tiêu diệt Mộc Tây Tạp, chặt đứt lợi trảo của bọn chúng. Như vậy dù như thế nào cũng có một chút tác dụng."

Hoa Ngọc Như vỗ vỗ tay, cười nói: "Lòng tốt của Hoa công tử tin rằng Võ lâm thiên hạ đều sẽ cảm kích công tử. Bây giờ ta còn muốn hỏi một chút Hoa công tử còn biết động tĩnh gì không? Có cao thủ nào khác đã bí mật tới Tế Nam rồi không?" Truyện được tại TruyệnFULL.vn

Hoa Tinh nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Trong phòng thoáng cái trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Hoa Tinh. Tất cả đều muốn biết hắn còn biết bao nhiêu bí mật. Ngẩng đầu lên, Hoa Tinh mở miệng nói: "Theo ta biết, Lâm Vân của Võ lâm thư viện rất có thể đã đến đây. Hắn bây giờ đã tu luyện thành công Thiên anh đại pháp, võ công tà ác nhất trên thế gian. Võ công đột nhiên tăng lên mấy chục lần, đã không kém ba vị cao thủ Thiên bảng hàng đầu. Nếu như hắn đến đây thì sẽ rất nguy hiểm. Thứ hai, trên đường chúng ta gặp mấy địch nhân thần bí, chính là một nhân vật rất đáng chú ý. Trong tay hắn có Chấn Thiên Cung, hầu như có thể bắn chết bất cứ ai. Đây chính là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. cuối cùng chính là Lý Nhạc, chưởng môn Túy kiếm phái tin rằng cũng sẽ tới Tế Nam. Về phần còn có cao thủ nào khác nữa hay không ta cũng chưa thể đoán được đây đủ. Nhưng tin rằng hẳn là vẫn còn vài nhân vật không ai ngờ đến. Tổng kết lại một câu, Tế Nam lúc này đã trơ thành tâm điểm của cả Võ lâm Trung nguyên, quan hệ rất lớn, vô cùng kinh người."

Hoa Ngọc Như nghe thấy thế không khỏi biến sắc, khẽ thở dài nói: "Như vậy, Bách Hoa Môn chúng ta ở trong Tế Nam thành này sẽ trở thành vật hy sinh sao. Chiến hỏa diễn ra sợ rằng đến lúc đó muốn tránh cũng không thể tránh."

Hoa Tinh nhẹ nhàng gật đầu nói:

"Môn chủ nói không sai, khi sự việc xảy ra, Bách Hoa Môn các nàng muốn đứng ngoài cũng không thể. Tuy nhiên có một số việc chỉ tránh né cũng không thể nào được. Luôn luôn phải đối mặt mới có thể giải quyết vấn đề. Nếu đã gặp phải thì phải dũng cảm kiên cường đi tiếp. Ta tin rằng Bách Hoa Môn cũng biết điều đó."

Hoa Ngọc Như khẽ cười nói:

"Nếu được như Hoa công tử nói thì hay nhất. Tương lai nếu như Bách Hoa Môn gặp nạn thì xin Hoa công tử hỗ trợ." Nói xong nàng nhìn thẳng vào mắt Hoa Tinh, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra suy nghĩ của hắn. Nhưng mà Hoa Ngọc Như rất nhanh đã cảm thấy thất vọng. Bởi vì ánh mắt của Hoa Tinh quá bình tĩnh, không nhìn ra một chút ba động.

Khẽ cười một tiếng, Hoa Tinh hỏi: "Nếu thật sự Bách Hoa Môn xảy ra chuyện, ta tự nhiên sẽ không thể đứng goài. Nhưng đến lúc đó môn chủ sẽ báo đáp ta như thế nào?"

Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài phần háo sắc, Hoa Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sương mù của nàng.

Hoa Ngọc Như hơi tách ra khỏi ánh mắt rực lửa của Hoa Tinh, trong lòng đang suy nghĩ nên trả lời hắn như thế nào. Ánh mắt của hắn, chỉ cần không phải đứa ngốc thì ai cũng thấy được ý của hắn. Thế nhưng Hoa Ngọc Như có thể trả lời hắn như vậy sao, không thể. Bởi vì nàng là môn chủ Bách Hoa Môn môn. Tuy rằng nàng cũng có ham muốn cá nhân, nhưng rất nhiều lúc vì Bách Hoa Môn nàng không thể không lấy đại sự làm trọng.

Dương Anh ở một bên thấy Hoa Ngọc Như không tiện trả lời vấn đề này, không khỏi mở miệng nói:

"Hoa công tử hy vọng chúng ta đáp ứng công tử như thế nào?" Chỉ một câu nói đã chiếu tướng lại Hoa Tinh.

Hoa Tinh dời ánh mắt khỏi Hoa Ngọc Như, nhìn sang ba người Dương Anh, Chung Văn Quyên và Kiều Phượng Ngâm, cười tà quái nói: "Thực ra yêu cầu của ta rất thấp. Ta chỉ hy vọng môn chủ đồng ý với ta để ta sau này khi rời khỏi Bách Hoa Môn có thể chọn bốn mỹ nữ là được. Bách Hoa Môn mỹ nữ như vân, bốn người không phải nhiều đúng không? Sao, yêu cầu cũng không có gì quá đáng cả." Nói xong, hắn càng cười tươi hơn.

Hoa Ngọc Như nghe thấy thế không khỏi biến sắc, nhìn Hoa Tinh. Nàng không ngờ rằng hắn lại tham lam như vậy. Liếc nhìn ba cao thủ trong môn phái, Hoa Ngọc Như lạnh lùng nói:" "Miệng Hoa công tử không hề nhỏ chút nào, thoáng cái đã đòi bốn người. Không biết mỹ nữ mà Hoa công tử muốn có tiêu chuẩn gì?"

Hoa Tinh mỉm cười nói: "Cái này cũng không dễ nói. Như vậy được rồi, đến lúc đó các nàng có thể chọn bốn người trong các nữ nhân bên cạnh ta. Sau đó dựa theo dung mạo của các nàng mà chọn bốn người. Như vậy có được không?" Nói xong, hắn nhìn bốn mỹ nữ Bách Hoa Môn.

Hoa Ngọc Như trầm ngâm, cẩn thận suy nghĩ bốn nữ nhân có dung mạo kém nhất bên cạnh Hoa Tinh. Nhưng mà một lúc sau đã có kết quả. Bên cạnh Hoa Tinh tổng cộng có tám nữ nhân, trong đó Trần Lan, Ám Nhu, Lý Thải Tú và Mai Hương kém nhất. Đến lúc đó lấy tiêu chuẩn như vậy để lựa chọn sợ rằng Hoa Tinh cũng không chiếm được tiện nghi. Vì Bách Hoa Môn, Hoa Ngọc Như cũng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, Hoa Ngọc Như nói: "Được rồi, tạm thời cứ quyết định như vậy đi. Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta trong tương lai nếu thực sự gặp nguy hiểm cần công tử trợ giúp thì việc này mới được tính. Nếu như không có xảy ra chuyện gì thì hiệp nghị ngày hôm nay sẽ không có hiệu quả. Công tử có đáp ứng không?" Nói xong nàng nghiêm túc nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn vẻ nghiêm túc của Hoa Ngọc Như càng làm nàng tăng thêm vẻ kiều diễm, thực sự quá mê người. Khí chất lạnh lùng mang theo một tia thánh khiết càng thêm xinh đẹp mỹ lệ. Hoa Tinh cười cười thần bí, nhẹ giọng nói: "Được, một lời đã định. Đến lúc đó hai bên không thể đổi ý. Nếu như các nàng đổi ý thì phải đáp ứng gia nhập liên minh với Phượng Hoàng thư viện, được chứ? Bây giờ ta chính là viện chủ, mặc dù không chính thức công bố, nhưng cũng không khác gì cả." Nói xong hắn còn hắc hắc cười vài tiếng đắc ý.

Hoa Ngọc Như nhìn bốn cao thủ trong môn phái, trong mắt bốn người đều lộ ra một tia kinh ngạc, dường như đều có chút hoài nghi lời Hoa Tinh nói. Kiều Phượng Ngâm hỏi:

"Hoa công tử nói thật chứ, vì sao chúng ta không nhận được một chút tin tức gì? Đồng thời Phượng Hoàng thư viện dường như cũng chưa từng tuyên bố với bên ngoài công tử là viện chủ. Cho nên việc này sợ rằng rất khó khiến người khác tin tưởng. Phải biết rằng Phượng Hoàng thư viện tổng cộng chỉ có ba vị viện chủ, nhưng chưa bây giờ nghe nói xuất hiện vị viện chủ thứ tư."

Hoa Tinh cười cười thần bí, hắn liếc nhìn Trung nguyên và Nguyệt Vô Ảnh cũng đang kinh hãi, cười nói:

"Phượng Hoàng thư viện đúng là không xuất hiện vị viện chủ thứ tư. Nhưng Phượng Hoàng thư viện trong tương lai chỉ có một viện chủ mà thôi. Chuyện này bây giờ nói còn sớm một chút, nhưng sau này các nàng sẽ biết. Bây giờ không nói đến điểm này nữa, nói chuyện khác đi."


Hoa Ngọc Như chấn động trong lòng, dường như đã mơ hồ hiểu được ý của Hoa Tinh. Nàng nhìn Hoa Tinh với ánh mắt khiếp sợ. Khẽ thở dài một tiếng, nàng đột nhiên có một suy nghĩ mình đáp ứng hiệp nghị với Hoa Tinh có phải đã đem mình cũng cuốn vào trong đó. Trên đường Hoa Tinh đến đây đã gặp vô số cao thủ cường đại, nhưng không có ai có thể làm hắn bị thương. Điều này không chỉ cho thấy hắn có võ công rất cao siêu, còn cho thấy rằng hắn rất thông minh. Hiệp nghị lần này chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.

Dương Anh nhìn thấy môn chủ đang suy nghĩ, nhẹ giọng kể cho Hoa Tinh một vài chuyện về Bách Hoa Môn. Nàng muốn Hoa Tinh chú ý sang chuyện khác. Những người khác cũng ở bên cạnh nói chuyện với nhau. Sau một lúc trò chuyện Hoa Tinh rời khỏi nơi đây, Nguyệt Vô Ảnh đi ở sau cùng.

Nhìn thấy Hoa Tinh đã đi xa, Nguyệt Vô Ảnh quay đầu lại nhìn bốn người Bách Hoa Môn, than khẽ nói:

"Nếu như các ngươi hiểu được Hoa Tinh thì không nên đánh cuộc với hắn. Có vài việc hắn chỉ luôn thắng chứ không bao giờ thua. Ví dụ như truy đuổi nữ nhân. Không nên bị hai mắt của mình đánh lừa. Ta vẫn nhớ Như Thủy đã nói với ta một câu. Tỷ tỷ của Ám Nhu là Ám Vũ vô cùng xinh đẹp, tuyệt đối xinh đẹp hơn Dư Mộng Dao của Phượng Hoàng thư viện. Như vậy, Ám Nhu cũng sẽ không xấu đến như bây giờ mọi người thấy. Tuy rằng chưa từng có người thấy được mặt thật của Ám Nhu, nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút là cũng có thể đoán được rằng muội ấy không thua kém gì Ám Vũ. Ý đồ của Hoa Tinh, các ngươi bây giờ đã rõ rồi chứ? Bốn người mà hắn nói thực ra chính là bốn người các ngươi. Còn những người khác, hắn không thèm để ý đến." Nói xong, nàng cũng xoay người rời đi.

Nhìn Nguyệt Vô Ảnh đã đi xa, Hoa Ngọc Như quay đầu lại nhìn ba người, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải ta đã làm sai rồi không, khi đã đáp ứng Hoa Tinh. Nếu như tương lai thực sư như Nguyệt Vô Ảnh nói, mọi người có hận ta không?"

Chung Văn Quyên mỉm cười nói: "Môn chủ lo lắng nhiều quá đó. Thực ra Hoa Tinh nếu như không tốt thì Nguyệt Vô Ảnh sao lại đi theo hắn chứ? Mười năm qua Nguyệt Vô Ảnh có bao nhiêu nam nhân theo đuổi, nhưng chưa từng có một ai có thể đến gần nàng ta, mà chỉ có mình Hoa Tinh mà thôi. Mà Hoa Tinh này thực sự có một cỗ mị lực vô cùng đặc biệt. Còn về số phận của chúng ta đều là do thiên ý, muội đâu cần phải suy nghĩ nhiều làm gì? Bao năm qua, vết đau trong quá khứ đã chôn chặt trong lòng không hề trỗi dậy nữa. Có thể sẽ có một ngày ông trời sẽ cho chúng ta một lần nữa được lựa chọn. Phải không Phượng Ngâm?" Nói xong, nàng nhìn về phía chân trời với ánh mắt u buồn.

Kiều Phượng Ngâm khẽ thở dài nói:

"Có thể, việc này không ai dám khẳng định? Bao năm qua người dám nói như vậy trước mặt chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có Hoa Tinh mà thôi. Võ lâm đồn rằng Hoa Tinh vô cùng bá đạo với địch nhân, nhưng lại rất dịu dàng với mỹ nữ. Cả người hắn tràn ngập một cỗ khí tức tà dị làm cho người ta vừa hận vừa yêu, cũng là mỹ nam tử hiếm có trong thế gian. Bây giờ xem ra tuy rằng lời đồn có hơi quá nhưng cũng có điểm đúng. Giống như ánh mắt khi hắn nhìn nữ nhân cũng không hề che giấu. Tất cả đều rất rõ ràng hiện ra trong mắt mọi người. Như vậy sẽ khiến cho rất nhiều người khó có thể chấp nhận. Nhưng ta lại cho rằng còn tốt hơn nhiều so với những tên ngụy quân tử vô sỉ đê tiện."

Dương Anh nhìn ba người, nhẹ giọng nói: "Các tỷ không một mình ở cạnh hắn, nếu như một mình ở cạnh hắn thì sẽ biết rất nhiều lúc hắn thật sự rất đơn giản đã đột phá được hàng phòng ngự trong lòng một người, rất dễ dàng tiến vào thế giới nội tâm của các tỷ. Hắn rất quen thuộc với tính cách của nữ nhân. Giọng nói của hắn rất bá đạo, nhưng trong nháy mắt sau khi đột phá hàng phòng ngự trong lòng đối phương thì lại lập tức vô cùng dịu dàng nhỏ nhẹ, làm dịu trái tim các tỷ. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt khi phòng ngự bị phá vỡ, hình bóng của hắn đã ghi tạc trong lòng các tỷ, không thể xóa mờ. Đến khi các tỷ phát hiện ra thì dù có muốn quên hắn đi cũng đã không còn kịp nữa rồi."

Hoa Ngọc Như nhẹ giọng nói: "Muội nói như vậy có phải lúc muội mang hắn đến đây, trong lòng muội cũng đã in lại hình bóng của hắn, không thể nào quên nổi, đúng không? Nếu là như vậy, hiệp nghị của chúng ta với hắn không khác nào tự chui đầu vào lưới. Lúc này chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng tình huống sẽ không phát triển theo như hắn dự định. Nếu là như vậy thì tất cả những điều đã bàn định sẽ không tính đến nữa." Nói xong nàng liếc nhìn ba người một cái, rồi xoay người ra khỏi đại sảnh.

Nhìn Hoa Ngọc Như đã rời khỏi, Kiều Phượng Ngâm đột nhiên nói: "Được rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Hoa Tinh mặc dù đoán được suy nghĩ của chúng ta, nhưng hắn có thể không tốn một chút tâm tư đã dễ dàng có được chúng ta sao? Điều này là không có khả năng. Cho nên mấy người cũng không nên suy nghĩ nhiều. Nếu như hắn thật sự có thể làm trái tim chúng ta rung động, làm chúng ta hạnh phúc thì cần gì phải trốn tránh chứ? Nữ nhân của Bách Hoa Môn lẽ nào suốt đời cũng chỉ có thể sử dụng mặt nạ kiên cường để che giấu nỗi đau trong lòng sao? Nếu nói như vậy thì mọi người sống vì cái gì? Nữ nhân trước khi không tìm được người mình thích thì cần giữ mình trong sạch. Nhưng nếu như gặp được người mình yêu thì phải nắm thật chặt, không thể bỏ lỡ thời cơ. Nếu không sau này nhìn lại chỉ có thể hối hận."

Nói xong nàng khe khẽ thở dài.