Dịch Và Thời An

Chương 42: Tôi buồn ngủ quá

Dịch Nghiêu mới từ bệnh viện ra ngoài, liền nhận được điện thoại của Dịch Kính Viễn. “Buổi họp báo ký giả sắp bắt đầu, sao còn chưa tới?” Dịch Kính Viễn bên kia ồn ào, Dịch Nghiêu đỡ cái trán bị quấn băng gạc: “Anh hai, em có chút chuyện, không thể đến được.” “Sao?” Dịch Kính Viễn hỏi, Dịch Nghiêu hàm hồ nói mấy câu, Dịch Kính Viễn bán tín bán nghi cúp điện thoại.

“Về nhà? Hay là, đi chỗ khác?” Dịch Nghiêu cúp điện thoại, cười híp mắt nhìn Thời Ngộ An. Thời Ngộ An cúi đầu không để ý tới nàng, Dịch Nghiêu tiến tới, ôn tồn dụ dỗ: “Sao nào? Ba em cũng đã đồng ý, em còn không cao hứng a?” Thời Ngộ An lắc đầu, buồn buồn nói: “Chị bị như vậy, em làm sao còn có thể cao hứng đây?”

Dịch Nghiêu xoa xoa lỗ mũi, đưa tay nắm lấy tay của cô, nhẹ giọng nói: “Em không nên suy nghĩ nhiều, là tôi cố ý.” Vẻ mặt Thời Ngộ An không hiểu, Dịch Nghiêu có chút lúng túng: “Không phải là khổ nhục kế sao, Giang Trừng đã dùng qua a, tôi xem hiệu quả tốt vô cùng. Mới vừa rồi, mẹ em quả thật...” “Dịch Nghiêu!” Thời Ngộ An nổi giận, dùng sức đẩy nàng một cái “Chị có phải là bị bệnh thần kinh không a!”

Dịch Nghiêu bị Thời Ngộ An đẩy một cái lảo đảo, cô muốn đi đỡ nàng, nhưng vẫn là cố gắng nhịn được. Dịch Nghiêu đỡ cửa bệnh viện, vai rủ xuống, nhẹ giọng nói: “Được rồi, là tôi sai rồi.” Đối mặt với Dịch Nghiêu như vậy, Thời Ngộ An có tức giận cũng không thể bộc phát, cô hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.”Ngộ An, em đây là không cần tôi nữa sao?” Dịch Nghiêu ở phía sau sâu kín toát ra một câu.

“Em không cần lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tôi.” Thời Ngộ An dừng chân, Dịch Nghiêu đi tới giữ tay Thời Ngộ An lại “Em như vậy, tôi sẽ cảm thấy em là bởi vì áy náy mới quen với tôi.” Thời Ngộ An quay đầu lại trừng nàng, Dịch Nghiêu cười xoa xoa mặt của cô: “Ôi chao, tôi nói đùa thôi, chúng ta về nhà đi.” Thời Ngộ An không nói lời nào, mặc cho Dịch Nghiêu lôi kéo cô lên xe.

Hai giờ chiều, Dịch gia mở buổi họp báo ký giả ở đại sảnh Dịch thị đúng hạn cử hành. Trừ Dịch Kính Viễn, còn có Dịch Trữ tự mình trấn giữ, các ký giả cũng không dám quá phận, cả buổi họp báo vẫn là đâu vào đấy tiến hành. Dịch Kính Viễn tùy tiện nói mấy câu thì để cho các ký giả có thể bắt đầu hỏi, hắn và Dịch Trữ đều không muốn lãng phí thời gian.

“Xin chào Dịch chủ tịch, chào Dịch tổng, tôi là ký giả của giải trí Thần Quang, xin hỏi hai vị đã sớm biết tính hướng của Dịch đại tiểu thư sao?”

“Phải.” Dịch Kính Viễn lời ít mà ý nhiều.

“Xin chào Dịch chủ tịch, chào Dịch tổng, tôi là ký giả của báo Kim Kết, xin hỏi các vị có ý kiến gì về việc Dịch đại tiểu thư các vị vẫn lấy làm kiêu ngạo lại là đồng tính luyến ái?”

“Tôn trọng cùng ủng hộ. Trước khi nói đến a Nghiêu là thiên tài của Dịch gia, là ánh sáng của đại học X, thì điều đầu tiên a Nghiêu là người nhà của chúng tôi.” Vẫn là Dịch Kính Viễn trả lời.

“Chào hai vị, tôi là ký giả của Tốc ký tin tức, nghe nói trước khi Thời tiểu thư ly hôn cũng đã cùng Dịch đại tiểu thư quen nhau, này là thật sao?”

“Đúng vậy thì sao?” Dịch Kính Viễn nhíu mi.

“Vậy cái nhìn của ngài đối với tác phong cá nhân có vấn đề của Thời tiểu thư ra sao? Ngài cảm thấy Thời tiểu thư có thể xứng với Dịch đại tiểu thư sao?”

“Cuộc sống tác phong của Tiểu An không có vấn đề chút nào, có một số việc nếu các người không rõ ràng lắm xin đừng suy đoán lung tung.”

“Xin hỏi Dịch tổng, ngài có nghĩ tới chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào cho Dịch gia hay không?”

“Chưa từng suy nghĩ, cũng không cần phải suy nghĩ. Tháng sau tôi sẽ đi Đức, tổng giám đốc của Dịch thị sẽ vẫn là em gái tôi, không có gì thay đổi.”

“Dịch tổng, các vị thật sự có thể tiếp nhận việc Dịch đại tiểu thư yêu đồng tính sao? Vạn nhất cuộc sống tác phong của Thời tiểu thư thật sự có vấn đề, các vị vẫn yên tâm Dịch đại tiểu thư cùng nàng quen nhau sao?”

Dịch Kính Viễn vừa muốn mở miệng, Dịch Trữ đã hừ một tiếng: “Chuyện riêng của Dịch gia chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ để cho người khác hỏi tới, lần này mở buổi họp báo ký giả, là bởi vì chúng tôi thản thản nhiên nhiên không sợ người khác nói cái gì, nhưng đó cũng không phải là lý do để cho các người có thể được voi đòi tiên!” Các ký giả hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nói thêm một chút vấn đề quá đáng nào nữa.

Sau khi buổi họp báo ký giả chấm dứt, Dịch Kính Viễn ở lại công ty, Dịch Trữ trực tiếp trở về nhà. Đến cửa Dịch gia, Dịch Trữ xuống xe, thấy Túc Cẩm Dung cùng Túc lão gia tử đang đứng ở cửa. Túc Cẩm Dung thấy ông từ trên xe bước xuống, vội vàng nghênh đón, kêu một tiếng dượng. Túc lão gia tử Túc Minh Tiên cũng đi tới, nhẹ giọng hừ một cái.

“Cẩm Dung, còn có lão gia tử, hai người sao lại tới đây?” Dịch Trữ có chút lúng túng, Túc Minh Tiên thật ra thì cũng không hơn Dịch Trữ mấy tuổi, chẳng qua là Dịch Trữ cưới con gái người ta, cũng không thể xưng huynh gọi đệ đi, huống chi Túc Minh Tiên trước giờ nhìn Dịch Trữ cũng không thuận mắt. Túc Minh Tiên trợn mắt không nói lời nào, Túc Cẩm Dung vội vàng đi theo giải thích: “Chuyện của Nghiêu nghiêu huyên náo thật lớn, buổi chiều hôm nay không phải là Dịch gia có buổi họp báo ký giả sao, ông nội sợ xử lý không tốt, vô cùng lo lắng, liền tới đây xem một chút.”

Dịch Trữ gật đầu một cái, nhìn Túc Minh Tiên một chút: “Chúng ta đi vào nói đi?” Túc Minh Tiên không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, Túc Cẩm Dung nháy mắt với Dịch Trữ, Dịch Trữ lập tức hiểu rõ: “Như Chỉ đi ra ngoài du lịch rồi, ngày hôm qua tôi có gọi điện thoại cho nàng, đoán chừng còn phải hai ngày nữa mới có thể trở về tới.” Túc Cẩm Dung rất vui mừng, dượng của hắn thật biết nói chuyện. Túc Minh Tiên rầm rì một tiếng, chống gậy bước vào cửa Dịch gia.

“Lần trước không phải em đã nói chị cách Giang Trừng xa một chút rồi sao? Dịch đại thiên tài, chị thật đúng là đủ ngu ngốc mới có thể dùng mặt đi đón bàn tay, dùng đầu đi đỡ cái gạt tàn thuốc a.” “Em đừng có cằn nhằn tôi nữa, nhận cũng đã nhận rồi...” Dịch Trữ vừa đi vào phòng khách liền nghe thấy một đoạn đối thoại như vậy, thầm nghĩ không ổn, quả nhiên khi Dịch Nghiêu quay mặt sang, trên trán quấn băng gạc, mặt còn chưa có hết sưng.

Dịch Trữ còn chưa nói tiếng nào, Túc Minh Tiên vội vội vàng vàng đi qua “Ai u Nghiêu Nghiêu, mặt mũi con làm sao vậy, còn có cái trán là sao?” Dịch Nghiêu bụm mặt, ấp úng: “Con không sao mà a, ôi chao, ông ngoại, sao ông lại tới đây?” Mặt Túc Minh Tiên tối sầm: “Đừng có mà nói sang chuyện khác, đàng hoàng giao phó cho ông, là ai đánh con?”

“Ba con đánh.” Dịch Nghiêu còn muốn nói sang chuyện khác, Thời Ngộ An đã thành thật khai báo, Dịch Nghiêu không nhịn được liếc mắt. Túc Minh Tiên ngồi trên ghế sa lon, mặt khó chịu nhìn Thời Ngộ An: “Cô chính là Thời tiểu thư đó?” Thời Ngộ An gật đầu một cái, Túc Minh Tiên nghiêm mặt, dùng gậy nện một cái trên mặt đất: “Cô làm sao mê hoặc cháu ngoại của ta đến đầu óc choáng váng?”

Dịch Nghiêu nhích đến bên người Túc Minh Tiên, nghiêm trang nói: “Ông ngoại, ông nhất định là đã điều tra qua, cũng không cần giả vờ giả vịt.” Túc Minh Tiên trợn mắt nhìn nàng một cái, Dịch Nghiêu cười nói: “Ông ngoại không phải là đến giúp con giải quyết vấn đề sao?” Túc Minh Tiên hừ một tiếng: “Con cho rằng ông cứ như vậy dễ dàng đón nhận? Không sợ ông chia rẽ các con sao?”

“Ông không sợ con giống như mẹ?” Dịch Nghiêu cười híp mắt, đoán đúng trong lòng Túc Minh Tiên. Quả nhiên, Túc Minh Tiên không nói, thở dài khoát khoát tay. Dịch Nghiêu vuốt vuốt cái trán có chút đau, nhẹ giọng nói: “Ông ngoại, trước tiên ông không cần nhúng tay, hôm nay mới vừa mở buổi họp báo ký giả, xem một chút tình huống ngày mai như thế nào đi. Nếu như Dịch gia thật áp không được, chỉ có thể làm phiền đến ông ra tay.”

“Các con muốn dừng lại chuyện này, nên hướng sâu tra xét.” Túc Minh Tiên ý vị thâm trường nói: “Con gái của Giang gia kia có vấn đề nha, phá hư lễ đính hôn mà thôi, hơn nữa chẳng qua cũng là hình thức, tại sao lại dính dấp đến con? Nghiêu Nghiêu, chuyện không đơn giản như vậy, bọn họ là nhắm vào con a.” Dịch Nghiêu trầm mặc, Túc Minh Tiên không nói nàng cũng không nghĩ tới chuyện này, thật đúng là cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Túc Minh Tiên vỗ vỗ lưng bàn tay của nàng: “Không phải đại sự gì, chờ xem, cho dù có chuyện ông ngoại cũng có thể xử lý tốt cho con.” Dịch Nghiêu gật đầu nhẹ nhàng cười “Cám ơn ông ngoại.” Ánh mắt Túc Minh Tiên vòng vo xoay chuyển, rơi vào trên người Thời Ngộ An, Thời Ngộ An yếu yếu cúi đầu, mắt Túc Minh Tiên trợn trắng: “Ông trở về trước còn có việc, có chuyện gì cứ tìm Cẩm Dung là được, không cần khách khí.”

“Con biết.” Dịch Nghiêu muốn đứng dậy đưa Túc Minh Tiên, ông ngăn Dịch Nghiêu lại: “Được rồi, xem con còn bị thương đây này, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, để ba con đưa ông là được.” Dịch Trữ bị điểm đến tên, vội vàng đồng ý: “Đúng vậy, Nghiêu Nghiêu, con với Tiểu An đi lên lầu đi, để ba đưa ông ngoại con, sau đó đi đón Sướng Sướng luôn, con nghỉ ngơi cho tốt.”

Dịch Nghiêu đúng là không quá thoải mái, cũng không có từ chối, Dịch Trữ đưa Túc Minh Tiên cùng Túc Cẩm Dung đi ra ngoài, Dịch Nghiêu nằm ở trên ghế sa lon nhắm mắt lại: “Ngộ An, tôi cảm thấy đầu choáng váng a.” Thời Ngộ An đứng ở bên cạnh ghế sa lon, đau lòng nhíu mày: “Không có chuyện gì chứ? Lên lầu nghỉ một chút có được hay không?” Dịch Nghiêu cong khóe miệng lên, đưa tay xoa xoa mặt của cô: “Đừng lo lắng, tôi đây như vậy cũng coi như tốt rồi, em không có nghe bác sĩ nói sao, có người cũng bị cái gạt tàn thuốc đập vào, phải may mấy mũi đây.”

“Chị còn nói.” Thời Ngộ An đỡ nàng vào trong lòng, nhẹ giọng oán giận: “Sau này không cho làm mấy việc ngu ngốc như vậy nữa, bác sĩ nói chị có thể bị lưu lại di chứng đấy, xem chị sau này làm sao.” Dịch Nghiêu tựa vào trong lòng cô, lảo đảo đứng lên, cười nói: “Vậy thì em phải chiếu cố tôi thật tốt, đừng để tôi bị hậu di chứng gì a.”

Thời Ngộ An ừ một tiếng, đỡ nàng đi lên lầu. Dịch Nghiêu đột nhiên thấp giọng nói: “Có thể để cho ba em đồng ý, đừng nói lần này, có bị đánh thêm nữa tôi cũng nguyện ý.” Thời Ngộ An nhếch miệng: “Không cho nói nữa.” Dịch Nghiêu ngoan ngoãn ngậm miệng, Thời Ngộ An đỡ nàng vào phòng, cho nằm ngay ngắn trên giường, cúi đầu hôn một cái lên vết thương trên trán của nàng: “Chị ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chờ chị tỉnh lại em sẽ thay thuốc cho chị.”

Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái: “Em không ở đây với tôi sao?” Thời Ngộ An cầm lấy một quyển sách từ trên tủ đầu giường, quơ quơ: “ Ở đây với chị, không có đi đâu hết.” Lúc này Dịch Nghiêu mới an tâm nhắm mắt lại, Thời Ngộ An mở sách ra, nhưng cũng không có xem, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm gương mặt của Dịch Nghiêu. Mặt của nàng vẫn còn chút sưng đỏ, cũng đã tốt hơn nhiều, Thời Ngộ An rất đau lòng, nhưng mà một chút biện pháp cũng không có.

Thời Ngộ An nhịn không được thở dài, Dịch Nghiêu lập tức lại mở mắt ra, Thời Ngộ An nhìn nàng mỉm cười: “Sao?” Dịch Nghiêu có chút mơ hồ, lắc đầu một cái, Thời Ngộ An đưa tay che mắt của nàng lại “Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi.” Dịch Nghiêu ừ một tiếng, Thời Ngộ An có thể cảm nhận được lông mi của nàng quét qua lòng bàn tay của mình, ngứa một chút.

Một lát sau, Thời Ngộ An thu tay lại, Dịch Nghiêu dường như đã ngủ thiếp đi. Thời Ngộ An nhớ tới thuốc vẫn còn để ở lầu dưới, cẩn thận đặt sách xuống, rón rén đi ra khỏi phòng. Đi tới lầu dưới cầm thuốc, Thời Ngộ An lại chuyển tới phòng bếp, bảo đầu bếp làm chút thức ăn bổ thân thể gì đó cho Dịch Nghiêu, lúc này mới lại lên lầu.

“Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.” Thời Ngộ An vào gian phòng, mới vừa xoay người lại đóng cửa, liền nghe thấy giọng của Dịch Nghiêu. Cô cho là Dịch Nghiêu đã tỉnh, đi tới nhìn, thì ra nàng vẫn đang ngủ say. Thời Ngộ An cười cười, đặt thuốc xuống, lại cầm quyển sách lên, ngồi vào ghế sa lon trước cửa sổ.”Ngộ An...” Dịch Nghiêu không rõ lầu bầu một câu, Thời Ngộ An không có đáp lời, vẫn chuyên tâm đọc sách, Dịch Nghiêu lại rầm rì nói cái gì, Thời Ngộ An không có nghe rõ.

Lật qua một trang sách, Thời Ngộ An nghiêng đầu đi nhìn người nằm trên giường, Dịch Nghiêu ngủ rất an tĩnh, dáng vẻ cũng không có bất kỳ khó chịu nào. Thời Ngộ An đứng dậy đi tới sờ sờ cái trán của nàng, cảm giác nhiệt độ coi như vừa đúng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi người hôn một cái lên khóe miệng Dịch Nghiêu, đi trở về chỗ cũ, ngồi ở trên ghế sa lon bên cửa sổ lại cầm sách lên.

=====================================

Mượn đất PR cho bộ Nữ nhân cổ đại thật đáng sợ [NP - XK]:))

Bạn nào hứng thú qua ủng hộ nha:3