Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu cả căn phòng sáng trưng, Tư Nam Tuyệt nhìn ngoài cửa sổ, nếu như không nhìn người bên trong, chỗ này lại là chỗ tốt, phong cảnh hoàn cảnh cũng không tệ!
Vân Hoài Thiên dẫn Lê Họa trang phục lộng lẫy đi tới, cúi người hành lễ: "Vương gia, thần chuẩn bị một chút rượu và thức ăn cho vương gia!" Nói xong ra hiệu cho Lê Họa bên cạnh nhanh chóng bưng qua, nhưng ánh mắt ám hiệu nửa ngày, Lê Họa bất động, ngược lại có chán ghét và không kiên nhẫn mờ ảo ở bên trong ánh mắt!
Vân Hoài Thiên không ngờ Lê Họa làm cho ông ta phát cáu, nhất thời lửa giận nổi lên, nhưng ngại vì vương gia ở chỗ này nên không dám phát tác, ông ta cố cười nói: "Lê tiểu thư đặt đồ ăn trong tay lên bàn là được!"
Lê Họa bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tới, nàng ta sớm biết Vân tri huyện không có lòng tốt khi chứa chấp nàng ta, không ngờ phu thê bọn họ có ý định này, chỉ vừa đúng lúc nàng ta nhân cơ hội này đến gần Tư Nam Tuyệt!
Tư Nam Tuyệt xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt lấy lòng của Vân Hoài Thiên, cau mày nói: "Đồ để xuống là được, tất cả đi xuống đi!"
Ánh mắt không dừng lại ở trên người của nữ nhân trước mặt một chút nào, Vân Hoài Thiên xoa xoa cái trán, trong lòng do dự có nên rút lui không làm nữa hay không, cũng đúng lúc này Lê Họa đứng ra nói: "Ngươi chính là Hộ quốc vương gia Tư Nam Tuyệt?" Nàng ta ăn nhờ ở đậu lâu như vậy, thật vất vả trông được cơ hội này, hôm nay nàng ta muốn rời khỏi nơi này!
Vân Hoài Thiên kinh hãi, quát lớn: "Lớn mật! Tục danh của vương gia mà ngươi cũng dám gọi hay sao?" Lê Họa không phải tiểu thư khuê các sao? Sao chút lễ nghi này cũng không biết, vừa vào tới liền chọc cho ông ta một cái phiền phức lớn như vậy? Ông ta cảm giác mồ hôi lạnh thấm ra làm ướt y phục, rõ ràng gió rất khô nóng, nhưng trong lòng ông ta lại lạnh lẽo, ông ta vội vàng giải thích: "Lê tiểu thư ngưỡng mộ vương gia mới có thể gấp gáp như thế, xin vương gia tha thứ!"
Lê Họa không kiêu ngạo không tự ti, cứ đứng ở nơi đó, mặc sa y màu xanh nhạt, trên vai khoác lụa mỏng màu trắng, tóc đen mềm mại như tơ lụa dùng một cây trâm ngọc bích đơn giản vấn lên, một đầu tóc đen rũ xuống, gió nhẹ vừa thổi, giống như Lăng Ba tiên tử!
Trong mắt Tư Nam Tuyệt đột nhiên hiện lên một chút khác thường, lạnh lùng mở miệng nói: "Vân đại nhân đi xuống trước, Lê cô nương lưu lại!"
Tay lau mồ hôi của Vân Hoài Thiên dừng tay, trong nháy mắt cảm giác vui mừng tràn ngập toàn thân, ông ta vội vã gật đầu: "Đúng, đúng, thần nên lui ra!" Trước khi ra ngoài trong mắt lóe sáng, luôn miệng dặn dò: "Lê tiểu thư phải phục vụ vương gia cho tốt, cần gì cứ gọi, bên ngoài có nha hoàn chờ đợi!"
Nghe được phục vụ, trong mắt Lê Họa thoáng qua vẻ chán ghét, trong lòng càng thêm chán ghét, nàng ta đường đường là thiên kim tướng môn, nhưng hôm nay phải ăn nhờ ở đậu, còn bị người ta coi như hàng hóa để tặng, tất cả đây đều là lỗi của người kia, nghĩ tới đây nàng ta càng nắm chặt vòng tay hồng ngọc trên tay hơn, nàng ta có thể cảm thấy trong tay khẽ thấm ra một tầng mồ hôi!
Đợi sau khi Vân Hoài Thiên rời khỏi đây, Tư Nam Tuyệt mở miệng nói: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Lê Họa không chút do dự giơ tay đeo vòng tay lên, dưới ánh mặt trời màu sắc cánh tay trắng nõn và vòng tay màu đỏ sáng long lanh càng thêm rõ ràng, mị hoặc mê người, nàng ta dịu dàng cười nói: "Chắc hẳn vương gia biết vòng tay huyết ngọc này! Có người nói cho ta biết, để cho ta mang vòng tay này tới đây, vương gia sẽ giúp ta, giúp ta báo thù!"
Tư Nam Tuyệt đưa mắt đặt ở trên vòng tay huyết ngọc quen thuộc kia, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, hơi lạnh xung quanh từ từ tăng trở lại, hắn tiếp tục mở miệng hỏi "Dựa vào một vòng ngọc, làm sao bổn vương có thể biết là nàng ta đưa cho ngươi, mà không phải ngươi trộm?"
Ban đầu Lê Họa vốn ôm tâm tình lo lắng khẩn trương, nhưng khác thường trong mắt Tư Nam Tuyệt vừa rồi không tránh được hai mắt của nàng ta, xem ra nàng ta cách báo thù càng gần hơn một bước, khẩn trương trong mắt nàng ta dần dần tản đi, thay vào đó là tự tin, mặt mũi trắng nõn hồng hào càng lộ ra vẻ xinh đẹp, nàng ta móc ra một lá thư từ ống tay áo, đi lên trước đưa cho Tư Nam Tuyệt: "Nô tỳ đã từng cứu một vị tiểu thư, nàng ấy cho nô tỳ vòng ngọc còn có lá thư này, để nô tỳ tìm Hộ quốc vương gia Tư Nam Tuyệt, nói hắn thấy vòng ngọc và thư sẽ bảo vệ nô tỳ, trợ giúp nô tỳ!"
Mở miệng một tiếng nô tỳ, không chút nào không nhìn ra bộ dạng hèn mọn, ngược lại cho người ta cảm giác là chuyện đương nhiên, Tư Nam Tuyệt hơi mỉm cười nói: "Bảo vệ ngươi có thể, nhưng báo thù cho ngươi, bổn vương không có bản lĩnh cao như vậy!"
Lê Họa cuống quít ngẩng đầu lên, vội vàng chất vấn: "Ngươi đường đường là Hộ quốc vương gia, dưới một người trên vạn người, làm sao sẽ không có năng lực báo thù cho ta? Hay ngươi vốn sợ phiền toái?" Hận ý trong mắt rất rõ ràng, nàng ta chờ thời gian dài như vậy, hèn mọn nhìn sắc mặt người khác ở trong Vân phủ, chính là vì hôm nay, nhưng người ở trước mắt lại nói với nàng ta hắn không có bản lĩnh, trên đời này còn có ai có thể báo thù cho nàng ta?
"Nếu như kẻ thù của ngươi là Hoàng đế thì sao?" Tư Nam Tuyệt cười như không cười liếc mắt nhìn Lê Họa, nhíu mày nói: "Bổn vương cũng không bản lĩnh cao như vậy để tạo phản!"
Sắc mặt Lê Họa trắng nhợt, tuyệt đối không ngờ Tư Nam Tuyệt biết thân phận của nàng ta, cũng bởi vì kẻ thù là Hoàng đế, người kia nói với nàng ta, chỉ có Hộ quốc vương gia mới có năng lực báo thù cho nàng ta, bất an hoang mang trong mắt nàng ta dần dần trấn tĩnh, châm chọc cười nói: "Vương gia không dám hay là không muốn? Hay cho rằng không đáng hao tốn tinh lực lớn như vậy để báo thù cho tiểu nữ?" Nàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Tư Nam Tuyệt: "Thiên hạ có hai phần binh lực, trong tay ngươi và cẩu hoàng đế đều nắm một phần, hơn nữa trong tay vương gia có long kỵ, chẳng lẽ vương gia còn không cảm thấy phần thắng lớn hơn sao?"
Tư Nam Tuyệt khẽ mỉm cười: "Xem ra ngươi hiểu bổn vương rất rõ!"
Một nụ cười kia lịch sự tao nhã, nhưng Lê Họa lại cảm thấy toàn thân đều lạnh, sắc mặt nàng ta khẽ trắng bệch, cánh tay không nhịn được run rẩy, nhưng con ngươi của nàng ta hết sức kiên định, mang theo hận, mang theo oán: "Vương gia không phải là ta, hoàn toàn không thể hiểu nỗi hận của tiểu nữ, cả nhà của ta bị cẩu hoàng đế diệt môn trong một đêm, hiện tại ta phải ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác, đều do cẩu Hoàng đế ban tặng, ngươi nói ta có thể không hận sao?"
Đây là cơ hội duy nhất của nàng ta, nàng ta nhất định phải nắm chặt, liền đánh cuộc địa vị nữ nhân kia ở trong lòng Tư Nam Tuyệt, quyết định chủ ý, nàng ta giương lên một nụ cười tự tin: "Tuyết Nhu tỷ tỷ nói ngươi nhất định sẽ giúp ta, chẳng lẽ Tuyết Nhu tỷ tỷ gạt ta?"
"Năm đó Lê tướng quân cấu kết người ngoài, mưu hại hoàng hậu, vốn nên chu di cửu tộc, Lê Họa tiểu thư may mắn còn sống, nên quý trọng cái mạng này thật tốt, mà không phải nghĩ tới báo thù!" Tư Nam Tuyệt lạnh lùng lưu lại một câu như vậy, di chuyển bước chân ra ngoài cửa, lúc này Phi Nhi cũng sắp tới đây.
"Đợi đã...!" Lê Họa nhận thấy được Tư Nam Tuyệt muốn đi, vội vàng ngăn Tư Nam Tuyệt lại: "Không đồng ý báo thù cho ta cũng được, ít nhất ngươi phải giúp ta!"