Mấy ngày nay Vân Tuyết Phi luôn ở chung với Tư Nam Tuyệt, giống như phu thê thông thường, trong thời gian đó, trừ những lúc Tư Nam Tuyệt giở trò lưu manh, chiếm chút tiện nghi, tất cả đều rất tốt! Đây chính là cuộc sống kiếp trước mình theo đuổi, không ngờ sau khi sống lại, chẳng ôm bất cứ hy vọng nào, bản thân lại đạt được một cách chân thật! Không máu tanh, không sợ hãi, chỉ có nàng và hắn, nhìn mặt trời mọc, ngắm hoa nở hoa tàn!
"Tiểu thư, có chuyện gì mà cười đến ngọt ngào như vậy?" Ngũ Trà nháy mắt chọc ghẹo: "Không phải là đang nghĩ về Vương Gia đấy chứ!"
Gương mặt Vân Tuyết Phi đỏ lên, trừng mắt, gắt giọng: "Ngươi dám trêu tiểu thư nhà ngươi? To gan quá rồi, xem ra ta phải chỉnh đốn ngươi mới được" Đôi tay lặp tức vận động trừng phạt.
Ngũ Trà thấy thế nhảy cẩng lên, cầu xin tha thứ: "Ha ha ~ nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên chọc phá tiểu thư, đừng cù nô tỳ nữa!"
"Ngươi!" Vân Tuyết Phi dậm chân, nha hoàn này càng ngày càng không biết lớn nhỏ, dám chế nhạo mình, Hừ! Để coi mình trừng trị nàng ấy thế nào!
Không bao lâu, trong phòng tiếng nói tiếng cười vang lên liên miên!
"Vương phi, Tri Huyện phu nhân cầu kiến!" Nha hoàn ngoài cửa cung kính bẩm báo.
Vân Tuyết Phi ngưng đùa, cau mày, Tri Huyện phu nhân? Dựa theo trí nhớ của thân thể này, mẫu thân nàng vì sẫu não nên đã mất sớm, phu nhân kia ở đâu ra?
Sắc mặt Ngũ Trà vừa rồi còn đỏ thắm bỗng chốc trắng bệch, tay nắm chặt thành quả đấm tiết lộ sự khẩn trương của nàng, nàng lo lắng nói: "Tiểu thư, Mã di nương tới vương phủ chắc chắn không có chuyện tốt, chúng ta thẳng thắng từ chối gặp thôi?"
Mã di nương, trên danh nghĩa là tiểu thiếp, nhưng thực tế đã sớm thay thế mẫu thân số khổ của nàng làm chủ mẫu Vân phủ cao quý, nhớ lại những ngày tháng cơ cực ở Vân phủ, vị di nương này gần như là người có công lớn nhất!
"Không cần tránh, dầu gì đây cũng là địa bàn của chúng ta, ta muốn đường đường chính chính đuổi bà ta đi!" Nguyên chủ khổ nhiều năm không thể để vô ích như vậy, nếu mình đã chiếm thân thể này, thì phải làm Vân Tuyết Phi chân chính, nàng cao giọng phân phó: "Mang tới tiền thính chờ!"
. . . . . .
Mã Lan Thấm bị đưa đến tiền sảnh đã một canh giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nha đầu đáng chết Vân Tuyết Phi kia đâu. Mà hạ nhân vương phủ này thật kì lạ, không cho mình một ly trà, nói thế nào thì mình cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của vương phi! Xem ra lời đồn bên ngoài không đúng rồi, vương gia cưng chiều vương phi đều là vô nghĩa! Bà hoài nghi không biết có nên tiếp tục chờ hay không! Trong lòng Mã Lan Thấm thầm mắng!
Chẳng qua khi nhìn xung quanh, vương phủ này thật là lớn, thật có tiền, tiền sảnh lớn gấp ba lần nhà mình, hơn nữa xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều là đồ tốt mình chưa từng thấy! Tiện nha đầu đó đúng là đạp phải vận cứt chó, lão gia cũng thiệt tình, lúc đầu nếu để cho nữ nhi của mình gả vào thì tốt rồi!
Có tiếng bước chân vang lên, nha hoàn giữ cửa cung kính hành lễ: "Vương phi cát tường!"
Mã Lan Thấm bất chợt thấy nhiều đồ tốt như thế, không nhịn được sở khắp nơi, vừa sờ vừa nghĩ nếu như nó thuộc về mình thì hay quá, đột nhiên nghe được tiếng động ở bên ngoài, bà ta vội vàng sửa sang lại quần áo, trở lại chỗ đoan chánh ngồi xuống, chờ Vân Tuyết Phi tiện nha đầu kia đến chào hỏi mình!
Toàn thân quần áo hoa màu lam nhạt, áo khoác lụa mỏng màu trắng, đai lưng màu bạc nạm tơ vàng, chậm rãi đi tới, trâm vàng trên đầu rung động, khí chất cao quý bẩm sinh, khiến Mã Lan Thấm đột nhiên không dám nhìn thẳng, trong nháy mắt bà ta có cảm giác, nữ nhi Hân Nhan của mình không bằng một phần mười nữ nhân trước mặt này, nhưng khi nghĩ đến đây, bà ta lặp tức bác bỏ ngay, làm sao có thể? Nhất định hôm nay bà ta nhìn lầm rồi, nữ nhân kia là cái gai trong mắt mình, nữ nhi của nàng ta cũng chỉ có là bại tướng dưới tay nữ nhi mình!
Ngày xưa như chó vẫy đuôi mừng chủ, giờ đây quần áo hoa lệ mềm mại vượt mặt cả bà ta. Hiện tại Vân Tuyết Phi tiện nha đầu này là vương phi, tạm thời có thể không so đo, nhưng Ngũ Trà chỉ là một đứa nha hoàn vậy mà ăn mặc còn tốt hơn mình. Hơn nữa cây trâm hồng ngọc trên đầu vừa nhìn liền biết là loại hàng tốt nhất, lão gia luyến tiếc mua cho mình, thế mà lại bị con nha hoàn này cài lên, trong lòng không khỏi phát bực!
"Mã di nương tới vương phủ có chuyện gì vậy?" Vân Tuyết Phi trông thấy vẻ mặt tham lam nọ, không vui hỏi.
Di nương! Mã Lan Thấm vốn đang mê mẩn nghe đến hai chữ di nương sắc mặt tức khắc lúc trắng lúc xanh. Nếu là trước kia, bà ta đã sớm cho nha đầu này hai cái bạt tay rồi, nhưng hiện tại tiện nhân này là vương phi, mình tạm thời không thể động tới! Vì mục đích hôm nay, bà ta chỉ có thể nhịn!
Mã Lan Thấm khó chịu lau lau khóe mắt, nặn ra mấy giọt nước mắt: "Lão phu nhân lớn tuổi, đại phu phỏng đoán sống không được mấy ngày nữa, lão gia bảo người về nhà thăm bà một lần cuối!"
Lòng Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp một chút, tình cảm mãnh liệt trào dâng lên ngực, trong đầu đều là cảnh tượng tổ mẫu đối đãi tốt với mình. Ở Vân phủ điều mà Vân Tuyết Phi không bỏ được chính là vị Vân lão phu nhân này, năm đó lão phu nhân cực kỳ thích Tô Uyển, phản đối Vân Hoài Thiên nạp thiếp, nhưng vì e ngại phụ thân Hộ bộ thượng thư của Mã Lan Thấm, cộng thêm Vân Hoài Thiên kiên quyết muốn cưới, lão phu nhân trong cơn tức giận đã làm bạn cùng Thanh Đăng Cổ Phật. Sau khi Tô Uyển qua đời, bà bắt đầu hỏi tới chuyện tình trong phủ, khắp nơi áp chế Mã Lan Thấm, không để cho Vân Hoài Thiên nâng bà ta lên làm phù chánh, nếu không có Vân lão phu nhân, sợ rằng nguyên chủ của thân thể này chẳng biết đã chết bao nhiêu năm rồi!
Chứng kiến sắc mặt Vân Tuyết Phi thay đổi lớn, Mã Lan Thấm cũng biết nàng ta đã dao động, trong lòng âm thầm đắc ý, lão gia thật thông minh, bắt xà bóp bảy tấc, hiểu rõ điểm chí mạng của nó ở đâu!
Mã Lan Thấm giả vờ nàng đều thấy cả, nhưng nghĩ đến tổ mẫu, trong lòng nàng vẫn lo lắng không yên, mặc kệ sự việc là thật hay giả, nàng cần phải trở về xem một chút!
Sau thời gian yên lặng ngắn ngủi, mặt Vân Tuyết Phi không chút thay đổi nói: "Bổn vương phi đã hiểu, nếu di nương không còn chuyện gì nữa thì xin mời người về cho!" Nhìn Mã Lan Thấm vừa cầm khăn lau mắt, vừa nhìn chung quanh, trong mắt kia ngoại trừ tham lam, làm gì có đau long chứ, khiến người ta cảm thấy ngán ngẫm!
Vừa dứt lời, Mã Lan Thấm cuối cùng cũng ngừng tay, một lần nữa thả ánh mắt lên người Vân Tuyết Phi, từ trạng thái không thể tin chuyển thành tức giận, bà ta run rẩy chỉ vào Vân Tuyết Phi chất vấn: "Đây đối xử với ta bằng thái độ này sao?"
Vân Tuyết Phi không để ý đến bà ta, cười thản nhiên, nhưng lại không đạt tới đáy mắt: "Di nương muốn bổn vương phi đối xử với ngươi thế nào đây? Trước kia ta là dòng chính nữ, hiện tại ta là vương phi, di nương có tư cách gì đòi hỏi bổn vương phi?"
Mã Lan Thấm tức giận nói không nên lời, vẻ mặt hết trắng lại xanh, cánh của tiểu tiện nhân này đã cứng cáp rồi, làm vương phi thì càng khinh rẻ mình, cũng không ngẫm lại bản thân mình là bước ra từ Vân phủ. Nếu không có Vân phủ nàng ta có thể ngồi lên vị trí hộ quốc vương phi sao? Lão gia thiệt tình, sớm đoán được hôm nay, ban đầu nên để cho nữ nhi Vân Hân Nhan của bà gả vào đây, thì bây giờ mình đâu cần phải chịu ấm ức! Và những thứ đồ tốt này sẽ là của Mã Lan Thấm bà, bà không cần chỉ có thể xem mà không thể lấy, chịu đựng bực bội như thế!
"Ngũ Trà, tiễn khách!" Hiện tại Vân Tuyết Phi cảm thấy rất khó chịu khi thở chung bầu không khí với vị phụ nhân này, nàng không thể không đồng cảm cho nguyên chủ, bị bà ta lấn áp nhiều năm như vậy.
Trông thấy mặt Mã di nương trắng xanh đan xen chẳng thế thốt ra lời, Ngũ Trà cười thầm, bình tĩnh làm một tư thế xin mời.
Cho dù da mặt Mã Lan Thấm có dày đi chăng nữa, nhưng khi người ta đã hạ lệnh đuổi khách, bà ta còn ở lỳ đây hoài sao? Chỉ có thể bất đắc dĩ, hung ác trợn mắt nhìn đôi chủ tớ nọ, tức giận đi ra ngoài!