Đích Nữ Truyện Ký

Chương 9: Không dấu vết ra oai phủ đầu

Là mộng.


Cô hồn vô chủ phiêu bạc chung quanh, vương vấn người thân trói buộc ở phủ học sĩ, nàng mắt mở trừng trừng nhìn ấu đệ bị Thượng Quan thị lấy danh nghĩa tôi luyện học tập đưa đến trong tay quyền quý, nhìn đứa nhỏ non nớt kia bị hạ lưu vô tình đùa bỡn, mà người có sắc mặt đáng ghê tởm lại cười ha ha. Màn nói dối khoác vẻ hoa mỹ này, nhận phải trí thương hại mệnh chỉ có ấu đệ nàng, Thượng Quan thị lại nhận được thanh danh tốt là trân trọng con riêng. Nàng lại nhìn đến mĩ lệ muội muội, bị tàn nhẫn cự hôn, trên thánh chỉ chói lọi, tuyên bố Hạ thị Mạt Hồi, vô tài vô đức, ỷ thế hϊế͙p͙ người, ác danh bên ngoài, không xứng nhập phủ hoàng thất làm phi. Mà kẻ bội bạc kia, lại nghênh cưới Hạ Hồng Trang làm chính phi. Hạ Hồng Trang mặc một thân giá y màu đỏ đứng ở trước mạt Mạt Hồi, cưỡng bách nàng quỳ xuống, cười nhạo châm chọc. Chỉ chớp mắt sau, là Mạt Hồi mặc giá y, bị nghênh vào Trương gia.


Lan Tiềm nhiễm thiên hoa, không ai đi cứu cậu, không ai nguyện ý giúp cậu một chút, Thượng Quan thị sợ gây phiền toái, ngay cả đại phu cũng không mời, liền dùng một chiếc chiếu bọc lại thân hình nhỏ bé, thừa dịp đêm khuya vắng vẻ, sai người lặng lẽ vứt xuống bãi tha ma. Mà mình chỉ có thể nhìn, bất lực. Lan Tiềm trong mắt đã không còn hi vọng, cậu còn bé như vậy, cậu còn muốn thi đỗ công danh, kiến công lập nghiệp sáng rọi cửa nhà, nhưng cả đời cậu đều đã bị hủy toàn bộ. Ánh mắt cậu u ám vô thần, phảng phất đã sớm chết đi.


Một dải lụa trắng quấn lên cổ Hạ Mạt Hồi, từng chút một, từng chút một siết chặt. Con ngươi của nàng bắt đầu phóng đại, sắc mặt trở nên xanh tím, dáng vẻ sắp gặp tử vong làm cho người ta run rẩy. Tân đế kia vừa lên ngôi liền ban một đạo thánh chỉ xuống dưới, triệt để phán định tội danh của nàng . Hạ thị Mạt Hồi, thất trinh vô đức, thông ɖâʍ với người khác, tội không thể miễn. Nàng không còn là phu nhân của Binh bộ thượng thư, mà là vạn nhân mắng chửi ɖâʍ phụ. Nàng trong bụng còn có đứa nhỏ chưa xuất thế, trượng phu của nàng Trương Chính Thư ôm Hạ Lục Ý dương dương đắc ý nhìn xuống nàng.


Dòng chính Hạ gia, rốt cuộc triệt để chết hết. Từ nay về sau, con cái đích xuất Hạ gia, vô năng đố kị, thanh danh mất hết, thế nhân giận sôi.


Một cỗ liệt hỏa hừng hực lao nhanh trong lồng ngực, thiêu đốt, bạo liệt. Đó là oan khuất, là thù hận, là tự ghét vì không có cách nào bảo hộ đệ muội, là chỉ có thể nhìn mà vô pháp ngăn cản phẫn hận cùng tuyệt vọng! Nàng theo một đời Phật, chết sau lại thành cô hồn dã quỷ, mắt thấy hết thảy bi kịch xảy ra, nếu ông trời muốn trách phạt, thì chỉ phạt một mình nàng là được, vì sao muốn liên luỵ đệ muội vô tội của nàng? Bọn họ còn nhỏ như vậy, bọn họ không nên biến thành thảm đạm tĩnh mịch như vậy, bọn họ phải có một cái tương lai tốt đẹp!


Khi nỗi đau trong ngực sắp chọc thủng nàng, Hạ Liên Phòng mở mắt.
Lục nương cầm tấm khăn mềm mại trên tay, đang lau chùi mồ hôi lạnh trên trán cho nàng, lo lắng nói: "Đại tiểu thư, ngài có phải đã gặp ác mộng hay không?"


"Lục nương!" Hạ Liên Phòng chặt chẽ bắt lấy tay bà. Lúc này Lục nương, còn rất trẻ, không phải dáng vẻ tóc trắng già nua trong trí nhớ nàng, Lục nương còn hảo hảo, còn chưa có bị Thượng Quan thị đuổi ra khỏi phủ, đánh gãy chân, chọc mù hai mắt. Tất cả bất hạnh đều còn chưa xảy ra, nàng còn có cơ hội cứu vãn.


Đại tiểu thư đột nhiên nhào vào ngực mình, Lục nương cũng bị hoảng sợ, chuyện này không hợp lễ phép, nhưng thiếu nữ trong lòng thân mình tinh tế nhu nhược, run rẩy giống như ngọn cỏ trong gió, trong lòng bà yêu thương vạn phần, vội an ủi: "Đại tiểu thư đây là làm sao, có chuyện gì cứ nói ra, để lão nô chia sẻ cùng người."


Hạ Liên Phòng ở trong lồng ngực ấm áp của bà lắc đầu, sau một lúc lâu, mới nói: "Lục nương, đã giờ gì rồi?"
"Còn có một khắc đồng hồ mới tới giờ Dậu, không vội. Đại tiểu thư muốn rửa mặt chải đầu thay quần áo không?"
"Ân, Cầm Thi Sắt Từ trở lại chưa?"


"Sớm đã trở lại, nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia bên kia đều ổn thỏa, Chu nương Kiều nương còn có bốn nha hoàn cũng đều trở lại, ăn mặc chi phí cũng dã đổi thành nhất đẳng, đại tiểu thư yên tâm." từ khi Hạ Liên Phòng sinh ra, liền do một tay Lục nương nuôi lớn, trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, Lục nương tất nhiên biết rất rõ.


Hạ Liên Phòng gật đầu, mượn tay Lục nương vén chăn lên đứng dậy, do bà hầu hạ thay chiếc áo màu vàng sáng, kết hợp chiếc váy xanh nhạt, tuấn tú phong lưu không ngờ. Nàng trước đây thiên vị màu sắc mộc mạc, nhưng sinh được dung mạo như vậy, sắc thái mộc mạc tuy rằng đặc sắc, nhưng cũng là không địch nổi diễm sắc.


Búi tóc vừa mới chải xong, Lục nương liền đem cây trâm Bích Ngọc Liên hoa cầm trong tay cài vào, mỹ nhân trong gương đồng khí sắc không thể nghi ngờ liền tốt lên vài phần. Lúc trước Hạ Liên Phòng ở Phật đường lâu, màu da vốn đã trắng nõn nay xem ra càng thêm trắng mịn trong suốt, nếu không cẩn thận sợ là sẽ hù dọa được người khác. Cây trâm màu xanh ngọc bích làm cho nàng có thêm vài phần nhân khí, mà màu sắc này tuy rằng dễ khiến người khác chú ý, nhưng cũng không có bức người, cho nên phần mĩ lệ này cũng sẽ không có vẻ quá mức phô trương.


Chờ đến Phúc Thọ viên, Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm đều đã đến, Chu nương Kiều nương còn có Diêu Hoàng, Ngụy Tử, Yên Nhiên, Y Nhân tứ tỳ theo hầu ở phía sau bọn họ. Thấy thế, Hạ Liên Phòng thoáng thả lỏng. Mấy người này đều là theo chân mẫu thân làm hồi môn tới đây, đối với mẫu thân cùng ba người tỷ đệ bọn họ đều là trung thành và tận tâm, Thượng Quan thị nghĩ hết biện pháp cũng không thể lung lạc, thế nên mới tìm không ít tội danh đem người đuổi đi.


"Đại tỷ, tỷ đã tới rồi." Hạ Lan Tiềm cười tủm tỉm tiến lên kéo tay nàng, không nói lời gì liền đem nàng kéo đến bên cạnh Từ thị. Từ thị quan sát khí sắc của Hạ Liên Phòng, khẽ gật đầu nói: "Nữ nhi gia chính là cần trang điểm xinh đẹp, lát nữa tổ mẫu cho người đặt làm chút trang sức mới cho cháu, năm nay Yến Lương thình hành tạo hình sắc hoa, ngay cả lão thái bà này nhìn đều không tránh khỏi muốn động tâm đâu."


Hạ Liên Phòng che miệng cười khẽ: "Tổ mẫu quen trêu ghẹo, nhìn ngài một chút cũng không thấy già."


"Chính là chính là, tổ mẫu còn rất trẻ tuổi đâu!" Bởi vì Hạ Liên Phòng xuất hiện, Hạ Lan Tiềm cũng không hề lạnh mặt không thích nói chuyện như mọi khi, mà là biểu lộ ra vẻ ngây thơ của trẻ con, dựa vào bên người Từ thị. "Nhị tỷ, tỷ nói có phải hay không?"


Hạ Mạt Hồi rót chén trà đưa đến trước mặt Từ thị, nói: "Đó là đương nhiên." Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi có chút hồng, nàng bình thường quen nói thẳng, đột nhiên nịnh nọt Từ thị, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.


Hạ Liên Phòng mỉm cười nhìn một màn trước mặt, nàng đệ muội a... Là đơn thuần ngây thơ như vậy, ánh mắt của bọn họ vẫn là sạch sẽ sáng ngời như thế, những điều tốt đẹp này, nàng vĩnh viễn đều sẽ không để nó biến mất.


Tổ tôn bốn người vui vẻ hòa thuận ấm áp, đang nói được cao hứng, thanh âm của Thượng Quan thị liền truyền đến: "Tức phụ xin thỉnh an mẫu thân."
Có lẽ là tâm tình tốt, Từ thị cười nói: "Ngồi đi ngồi đi, đều là người một nhà, khách khí cái gì?"


Nghe xong lời này, thần sắc của Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm đều biến đổi, bọn họ chán ghét Thượng Quan thị, vô luận thế nào đều sẽ không từ bỏ được. Ngược lại là Hạ Liên Phòng, tươi cười ôn nhu bình thản, đứng dậy nhẹ cúi chào Thượng Quan thị: "Nhị phu nhân đã tới, Liên nhi bên này có lễ."


"Liên nhi mau mau mời ngồi, lão phu nhân nói là người một nhà, không cần khách khí." Nói xong ngồi xuống, ngồi tại nơi chỉ có chánh thất phu nhân mới có thể ngồi, nghĩ đến thường ngày cũng là ngồi quen rồi.


Hạ Liên Phòng tươi cười trầm tĩnh như thủy, nàng nhìn đệ muội liếc mắt một cái, thấy hai người bọn họ thần sắc đều là bài xích, lông mày liền nhẹ nhàng chau lại, không dấu vết đưa mắt nhìn Từ thị, thấy bà ta vẫn chưa phát hiện, liền cố ý đem đề tài rời đi: "Đúng rồi, hai vị muội muội đâu, sao vẫn còn chưa tới?"


Hạ Mạt Hồi thầm nghĩ: đại tỷ nhắc tới làm gì, đây không phải là nâng bậc thang cho nhị phu nhân xuống sao? Nếu bà ta thuận thế cầu xin tổ mẫu thì phải làm thế nào cho phải?


"Liên nhi." Thượng Quan thị hốc mắt nhất hồng, bi thương nói: "Hồng Trang cùng Lục Ý đang giặt quần áo, nói là chọc tức tổ mẫu, đích thực bất hiếu, cho nên cam tâm bị phạt, muốn đi Phật đường vì tổ mẫu niệm kinh cầu phúc, phù hộ ngài trưởng mệnh trăm tuổi, phúc thái an khang."


Từ thị vừa nghe, trong lòng liền mềm nhũn. Hai đứa cháu gái này tuy là thứ xuất, nhưng cũng là mỗi ngày đến trước mặt bà ta thỉnh an hiếu kính, ngày ngày ở bên hầu hạ bà ta, thật sự là một ngày cung không ngừng nghỉ. Nếu các nàng nếu đã nghĩ thông suốt thì liền thuyết minh rằng đã hiểu chuyện, biết sai. Nghĩ như vậy, bà ta liền cảm thấy mình phạt có chút nặng, đang chuẩn bị mở miệng bỏ qua, Hạ Liên Phòng lại vừa vặn nói: "Tổ mẫu, hai vị muội muội nếu đã biết sai, ngài liền khoan dung, tha cho các nàng lần này có được không? Ngoại tổ phụ thường nói, trong nhà phụ từ tử hiếu, phu nghĩa phụ đức, huynh hữu đệ cung, tỷ muội đồng lòng, mới được an bình hòa thuận. Liên nhi vừa ra Phật đường, bữa tối đầu tiên này muồn được ăn tận thiện tận mỹ* mới đúng nha." (* hết sức tốt, hết sức đẹp)


Từ thị vừa mềm lòng liền nghe được lời nói của Hạ Liên Phòng, cái gọi là phụ từ tử hiếu, phu nghĩa phụ đức, huynh hữu đệ cung, tỷ muội đồng lòng mười sáu chữ nãy, trong lòng vừa động, không khỏi nhớ mấy lời đại nghịch bất đạo của Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý. Vừa liên tưởng, lời này là từ trong miệng Tĩnh quốc công nói ra, đó là ngoại tổ phụ của tỷ đệ ba người Liên nhi, Hồng Trang Lục Ý chiếm Hạm Đạm trúc của Liên nhi, lại cả gan làm loạn như thế, vạn nhất truyền đến tai Tĩnh quốc công... Nghĩ tới lão già bảo thủ cố chấp kia dám ở trên Kim Loan điện quát tháo Hoàng Đế đối, một thân xương cốt cứng rắn đòi mạng, coi trọng nhất là luân lý cương thường. Từ thị trong lòng rùng mình một cái, tâm tư lúc trước muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ cũng không còn, lạnh mặt nói: "Liên nhi cháu quá mức mềm lòng, đã làm sai tất nhiên là phải bị phạt, bằng không tiếp theo chẳng phải vẫn sẽ tái phạm?"


"Tổ mẫu đừng giận." Hạ Liên Phòng vội bưng nước trà hầu hạ bà ta uống một ngụm, nhẹ giọng khuyên giải: "Kia dù sao cũng là tôn nữ của ngài, lúc Liên nhi bất hiếu trốn ở Phật đường, tất cả đều là các nàng thay thế Liên nhi hiếu kính ngài, nếu là phạt như vậy, truyền đi, người ngoài chẳng phải nói tổ mẫu không phải, nói ngài khắt khe thứ xuất?"


"Ai dám!" Từ thị vừa nghe lời này, liền càng tức. "Ta đối đãi các ngươi, chưa từng bởi vì trưởng - thứ khác biệt mà thiên vị! Trong phủ đại học sĩ này cho dù có kẻ lắm mồm cũng là bị người khác sai sử, cố ý bôi đen lão thái bà này!" Nói xong trừng mắt nhìn Thượng Quan thị, đều là cô ta dạy ra nữ nhi tốt! Nếu mình thật sự phạt các nàng, có phải liền sẽ truyền ra gái lời đồn đãi chính mình khắt khe thứ xuất cháu gái hay không? Chẳng lẽ Thượng Quan thị là định dựa vào cái này để uy hϊế͙p͙ bà ta sao!


Thượng Quan thị cúi đầu ủ rũ nghe, trong lòng lại thập phần thấp thỏm. Ở trong ấn tượng của bà ta, vị đại tiểu thư này từ trước đến giờ đều là người nhuyễn nhu dễ đắn đo, nay nàng nói ra như vậy, rốt cuộc là trùng hợp vẫn là cố ý? Nếu nói là trùng hợp, không khỏi cũng quá khéo, từng câu chọc thẳng buồng tim lão phu nhân. Nhưng nếu nói là cố ý, nét mặt cùng ánh mắt của nàng đều phi thường thành khẩn thật tâm, trong lúc nhất thời, Thượng Quan thị cũng mò không ra.


Nghe lời nàng nói, tuy là cầu tình giúp Hồng Trang Lục Ý, nhưng lại chọc lão phu nhân càng thêm tức giận, nguyên bản để mình nói vài lời hay, lại để cho hai nữ nhi đến đây hạ mình cầu xin, lão phu nhân nể tình hậu hạ lâu nay, tất nhiên sẽ không tiếp tục. Nhưng mà...


Mia: Có thể nói, căm ghét cũng là một loại động lực. Chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đến đoạt giải quyết đôi "mẹ chồng con dâu" khốn nạn này....