Đây là một đề nghị to lớn, nguy hiểm, rồi lại tràn ngập hấp dẫn.
Nếu nàng có thể tiếp xúc được trung tâm quyền lực, nàng sẽ không cần phải hết sức cẩn thận với kẻ thù kiếp trước nữa, cũng có thể có đầy đủ năng lực để bảo hộ thân nhân, thậm chí nàng có thể đem nhị hoàng tử kéo xuống ngựa!
Hạ Liên Phòng trước nay không bởi vì mình là một nữ tử liền tự coi nhẹ bản thân, điều này có liên quan tới sự chỉ bảo từ nhỏ của Hạ phu nhân, cũng là đạo lý do bản thân nàng đọc vạn quyển sách nghiệm ra được. Cho nên chỉ cần có người dám cho, nàng liền dám nhận. "Mong Vương gia chỉ giáo cho? Triều đình có vô số văn võ bá quan, thế gia vọng tộc, vì sao vương gia lại tìm thần nữ?" Hai người bọn họ lần này cũng mới chỉ gặp mặt lần thứ ba, Thanh vương lấy đâu ra tự tin rằng nàng có cái năng lực cùng gan dạ sáng suốt kia để hợp tác cùng hắn?
"Bản vương biết, ngươi muốn có quyền lực. Nhưng thứ như quyền lực này không phải muốn là có thể lấy được. Trong hoàn cảnh này khiến ngươi tất yếu phải leo lên một nhóm người nào đó mới có thể giúp ngươi đạt được mong muốn." Thanh vương không khách khí chút nào chỉ ra điểm yếu của Hạ Liên Phòng. "Chớ có nói với bản vương ngươi lấy lòng Thái Hậu không có mục đích khác." Nếu không phải thấy hai mắt nàng trong veo, không hề quỷ dị, hơn nữa có ý tưởng to gan kia, bằng không sao hắn sẽ mặc kệ để nàng thân cận với Thái Hậu?
Hạ Liên Phòng một chút cũng không thấy bất ngờ khi Thanh vương nhìn thấu ý đồ của mình. Nàng cắn cánh môi dưới, hỏi: "Nói như vậy, vương gia sớm đã tính toán tốt, muốn liên thủ cùng thần nữ? Chỉ là thần nữ có tài đức gì lại lọt vào mắt vương gia?"
"Tĩnh quốc công đối với Đại Tụng cùng Hoàng Thượng đều rất trung tâm, Hạ Lịch cũng vậy." Hắn lại đột nhiên nói một câu nói như thế.
Nha đầu kia băng tuyết thông minh, phía sau cũng không cần hắn nói nhiều hơn nữa.
Đúng vậy, Phủ Tĩnh quốc công cùng phủ đại học sĩ trung tâm với Hoàng Thượng, cho nên tuy rằng trong lòng bọn họ có sự lựa chọn cho Hoàng Đế đời tiếp theo cũng quyết sẽ không can thiệp vào quyết định của Hoàng Thượng. Loại trung tâm này Hoàng gia không thể thiếu, nhưng trước mắt Phủ Tĩnh quốc công, phủ đại học sĩ đều đứng tại phái trung lập, bọn họ không ủng hộ ai, cũng không phản đối ai, vạn sự lấy Hoàng Thượng làm chủ.
Nhưng loại trung thành này đợi đến khi Hoàng Đế đời tiếp theo đăng cơ liền thành tâm bệnh. Cho đến lúc này, giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn*, tân đế làm sao có thể chứa chấp Phủ Tĩnh quốc công cùng phủ đại học sĩ lúc trước không tỏ thái độ ủng hộ hắn? Huống chi, dù có thể cam đoan Tĩnh quốc công trung tâm, nhưng đời con, đời cháu, thậm chí hậu đại của Tĩnh quốc công, có ai có thể dám cam đoan, nói bọn họ cũng trung quân ái quốc, tuyệt không hai lòng như Tĩnh quốc công? Cho dù là một cái gia tộc lớn mạnh thâm căn cố đế như thế, hơn nữa Tĩnh quốc công tay cầm một phần tư binh phù, đối với hoàng thất mà nói đều là uy hϊế͙p͙ lớn! Huống chi, người có thể ngồi lên cái vị trí kia đều có dã tâm cùng lòng nghi ngờ lớn nhất thiên hạ!
(*Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn: Phiên âm Hán văn nguyên câu là: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong". Ý tứ là: "Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết")
Ai có thể bảo đảm tân đế sẽ tràn ngập tín nhiệm với Tĩnh quốc công cùng Hạ Lịch như đương kim Thánh Thượng? Ai có thể bảo đảm tân đế đăng cơ, Phủ Tĩnh quốc công cùng phủ đại học sĩ còn có thể bình yên vô sự? Sợ là đến lúc đó, không thể tránh được huyết vũ tinh phong.
Kiếp trước Hoàng Thượng mãi chưa lập trữ quân, sau này Hoàng Thượng bạo bệnh băng hà, nhị hoàng tử bởi vì chiếm được Tề Lỗ nhị Vương cùng Tín Dương hậu duy trì nên mới đăng lên Đại Bảo trở thành tân đế. Mà vị tân đế này, tựa như lời Thanh vương chưa nói hết, hạ độc thủ với Phủ Tĩnh quốc công, mấy vị biểu ca người thì chết người thì tàn, ngoại tổ phụ bị bệnh liệt giường. Càng miễn bàn lúc ấy Thượng Quan thị đã là chính thất phu nhân phủ đại học sĩ, phụ thân ả lại là phụ tá dưới trướng Tề vương, Thượng Quan gia tộc quả thực thanh danh đại chấn, lên thẳng mây xanh, còn có thêm một Hoàng Hậu, do đó trở thành Thượng Quan thế gia có địa vị không thể rung chuyển!
Nhị hoàng tử tuyệt đối không thể trở thành tân đế! Cái vị trí kia ai cũng có thể ngồi, duy độc nhị hoàng tử thì quyết định không thể!
Hạ Liên Phòng đột nhiên nói: "Trong lòng Hoàng Thượng phải chăng đã có lựa chọn cho người làm trữ quân?"
Thanh vương chỉ cười không nói: "Liên Phòng thông minh như vậy, không bằng thử đoán xem?"
Đương kim hoàng thượng có mười sáu con trai và năm con gái, nhưng bởi đủ loại duyên cớ, nay chỉ còn lại mười trai ba gái, trong đó tứ, cửu hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra, thất hoàng tử của Thục phi nương nương, cùng với nhị hoàng tử của Đức phi nương nương tương đối bộc lộ tài năng, được chú mục nhất, những hoàng tử khác đều bình thường lại không có thế gia nhà mẹ đẻ nâng đỡ, không đáng giá nhắc tới. Mà nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử có hi vọng trở thành trữ quân nhất trong số các vị hoàng tử, chỉ là Hoàng Thượng chưa bao giờ tỏ thái độ nên căn bản không ai biết được ý tưởng chân chính của Hoàng Thượng.
"Suy nghĩ của Thiên tử, há là một tiểu nữ tử như thần nữ có thể phỏng đoán được?" Hạ Liên Phòng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, một khắc trước khi ván cờ kết thúc nàng liền ra hiệu cho Hạ An kêu hạ nhân trong thư phòng đi hết ra ngoài, để tránh bị người khác nghe được một số chuyện nào đó không nên nghe. "Chỉ là thần nữ không rõ, chẳng lẽ vương gia không tìm thấy người thích hợp hơn sao?"
Thanh vương đưa tay nhặt lên một quân cờ ngắm nghía, lãnh đạm nói: "Bản vương lúc trước vẫn chưa có ý nghĩ này, là sau khi nhìn thấy ngươi mới linh quang chợt lóe. Hơn nữa, sẽ không có ai thích hợp hơn ngươi." Binh phù bốn phần, hai phần tại trogn tay Hoàng gia, nhưng Phủ Tĩnh quốc công mới là gia tộc được Hoàng gia tín nhiệm, Tín Dương hậu bên kia, tuy rằng cũng có tài nhân xuất hiện lớp lớp như Phủ Tĩnh quốc công nhưng Thanh vương lại không có hảo cảm gì với họ. Huống chi, hắn không cảm thấy trong Tín Dương hầu phủ có vị thiên kim nào có thể có sự gan dạ sáng suốt cùng khí phách như Hạ Liên Phòng.
"Thế nào, Liên Phòng, nàng có nguyện lớn mật đánh cược với bản vương một phen này không?"
Hạ Liên Phòng chấn định nhìn hắn, mắt phượng đen láy trầm tĩnh như thủy, trong đó không có chút bối rối cùng bất an nào, nàng tỉnh táo một cách dọa người: "Có thể bảo đảm tính mạng cho Hạ gia cùng Lam gia ta không?"
"Tất nhiên, bản vương đảm bảo."
Nhắc tới cũng buồn cười, câu bảo đảm này nếu là từ miệng Hoàng Đế nói ra Hạ Liên Phòng sẽ không tin, nhưng Thanh vương nói thì nàng tin tưởng hoàn toàn! "Như thế thì tốt, thần nữ cung kính không bằng tuân mệnh."
Hắn đem tràn ngập tín nhiệm để phó thác, nàng liền hồi báo bẳng một mảnh thật lòng.
Hai người ngóng nhìn nhau, bỗng nhiên nhìn nhau cười, rất có loại cảm giác gặp được tri âm.
Hạ Liên Phòng bưng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, yết hầu khô khốc khẽ dịu đi, ngẫm nghĩ lạ hỏi: "Vương gia lần này ở Yến Lương lâu như vậy phải chăng là có chuyện gì?"
Ánh mắt Thanh vương chuyên chú nhìn nàng, tâm thần đều dán lên lông mi vừa đen dày vừa cong của nàng, thậm chí đáy lòng có xúc động muốn đưa tay ra sờ thử, may mắn bị câu hỏi của Hạ Liên Phòng gọi lại lý trí: "Có."
Hạ Liên Phòng biết vậy cũng không hỏi thêm nữa. Bây giờ cũng không thích hợp để nàng biết quá nhiều chuyện không nên biết. Chỉ là, lựa chọn trở thành cái "Điểm" này, hệ số nguy hiểm của nàng liền gia tăng a, một khi đã như vậy, nàng đương nhiên nàng phải vớt lại chút lợi tức mới được: "Nếu vương gia cùng ta có ước hẹn sóng vai này, như vậy, mặc kệ ta làm cái gì vương gia đều sẽ không cản trở ta đúng không?"
Thanh vương liếc nàng một cái: "Đó là đương nhiên, nàng muốn làm cái gì cứ việc làm, nếu không được, bản vương sẽ ở phía sau làm chỗ dựa cho nàng. Chỉ cần không làm tổn thương Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, nàng cứ tùy ý."
Nói cách khác, dù nàng tính kế đám người Tề vương hắn cũng sẽ không nhúng tay.
Rất tốt, nàng muốn chính là cái hứa hẹn này. "Vậy ta xin tạ ơn vương gia." Nàng không tự xưng thần nữ nữa, bởi vì từ giờ khắc này, hai người bọn họ đã đứng trên cùng một vị trí.
Nói đến cũng là dính hào quang của phụ thân cùng ngoại tổ phụ nha! Bằng không nàng nơi nào có tiền vốn để liên thủ với Thanh vương như vậy?
Đối với nguyên nhân Thanh vương lưu tại Yến Lương, Hạ Liên Phòng không biết, nhưng điều này cũng không gây trở ngại nàng hành động, sau này có thời gian nhất định có thể để nàng tìm ra vết tích. Thanh vương làm người lãnh đạm, chỉ để ý an nguy của Thái Hậu cùng Hoàng Đế, điều này xét ở bất cứ phương diện nào đối với Hạ Liên Phòng đều là một cơ hội tốt. Nàng nhịn không được suy nghĩ, kiếp trước lúc này mình đã bị bệnh, mệnh đều không còn một nữa, ngay cả xuống giường cũng khó chứ nói gì gặp mặt Thanh vương? Sợ là không dưng bỏ lỡ thời cơ tốt này rồi!
Nghĩ tới kiếp trước mình không tranh với đời, không có đầy bụng tài hoa lại tự cho là thanh cao, Hạ Liên Phòng liền cảm thấy trào phúng. Ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, còn nói gì mà Phật pháp từ tâm? Khó trách bị rơi vào kết cục như vậy, quả nhiên là tự tìm!
Nhưng nàng lại nhịn không được suy ngẫm, kiếp trước mình không xuất hiện, có phải Thanh vương liền không từng có ý tưởng tìm kiếm một cái "Điểm" kia hay không? Cuối cùng nhị hoàng tử đăng cơ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hạ Liên Phòng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách nhị hoàng tử được Tề Lỗ nhị Vương cùng Tín Dương hậu ủng hộ. Huống chi, cho dù là chiếm được ba người này duy trì, cũng chẳng qua chỉ có một phần binh phù trong tay Tín Dương hậu, hắn lấy cái gì ra để tranh cùng tứ hoàng tử? Lại không phải một phần kia có thể thắng được với ba phần của người khác... Khoan đã!
Hạ Liên Phòng đột nhiên có một cái ý tưởng lớn mật đến mức gần như khiến nàng mất đi vẻ ngoài bình tĩnh, "Vương gia, ta có một thắc mắc, vương gia có thể giải đáp giúp ta hay không?"
Thanh vương gật đầu."Nàng cứ nói ra nghe thử xem."
"Vương gia lần này không trở về biên cương, chẳng lẽ là bởi vì có người đang âm thầm chiêu binh mã? !"
Thấy ánh mắt Thanh vương trầm xuống, Hạ Liên Phòng liền biết mình đoán đúng rồi. Nàng vốn chỉ suy đoán, nhưng Thanh vương phản ứng như vậy đã chứng thực điểm này. Đây chính là nguyên do nhị hoàng tử có thể đăng lên hoàng vị! Hắn có một đội quân riêng!
Có thể khiến Thanh vương điện hạ vang danh thiên hạ lộ ra vẻ mặt như thế, đội quân này chắc chắn có quy mô không nhỏ.
"Sao nàng lại đoán được?" Chuyện này trừ hắn cùng Hoàng Thượng ra, không có a biết được, ngay cả bên Tĩnh quốc công cũng đều không có nói cho biết. Thanh vương cũng không cảm thấy Hạ Liên Phòng sẽ có nhị tâm, hắn tin tưởng Hạ Lịch, tin tưởng Phủ Tĩnh quốc công, cũng tin tưởng người thiếu nữ trước mắt này. Nhưng đồng thời hắn lại mơ hồ cảm thấy đề nghị của mình không có sai lầm, chỉ từ chuyện hắn ở Yến Lương một thời gian tương đối dài, cùng với vài câu ít ỏi giữa hai người liền đoán ra có người đang âm thầm tự chiêu mộ đội quân, Hạ Liên Phòng thông minh quyết không thua nam tử!
Nàng làm sao mà biết được? Tất nhiên là căn cứ tình hình kiếp trước đoán ra, bằng không sao nàng nghĩ tới có vài người sẽ vì cái vị trí kia mà làm ra chuyện như vậy? Hạ Liên Phòng nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhìn vào mắt Thanh vương, nghiêm túc nói: "Nếu có thể, ta cũng không muốn dính dáng đến chuyện này, nhưng sự tình liên quan đến gia nhân của ta nên thỉnh mong vương gia không cần giấu diếm, ta —— "
Lời còn chưa dứt, liền nghe được nữ tử ương ngạnh kêu gào: "Các ngươi cút ngay cho ta! Bản tiểu thư là đến tìm phụ thân, đám cẩu nô tài các ngươi lại dám ngăn cản? Thật là không coi bản tiểu thư làm chủ tử có phải hay không? !"
Là Hạ Lục Ý.
Hạ Liên Phòng nhíu mi lại, nhìn về phía Thanh vương, nhẹ giọng nói: "Vương gia khi nào tới tìm ta chơi cờ nữa?"
Thanh vương nghe vậy, nhếch đôi môi mỏng, nói: "Bản vương còn muốn ở Yến Lương đãi một thời gian, sợ là sẽ làm phiền nhiều hơn."
Hai người đều hiểu ý nhau, đáy mắt đều chợt lóe một mạt ý cười, Hạ Liên Phòng cất giọng nói: "Hạ An, cho nàng ta đi vào."
Liền thấy mành được vén lên, Hạ Lục Ý một thân xiêm y bích lục hấp tấp xông vào, mở miệng một cái chữ phụ thân còn chưa kêu xong liền nhìn thấy Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương đang đánh cờ. Nàng ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó mắt liền lộ ra vẻ si mê, nếu không phải ngại với khí thế lãnh khốc giá lạnh khắp người Thanh vương, sợ là đã sớm chống nạnh đi lên hỏi danh tính.
Có lẽ là vì có mỹ nam tử ở bên, Hạ Lục Ý giơ tay nhấc chân đều ra vẻ thục nữ hơn rất nhiều. Nàng ta cực hạn đoan trang đi bước nhỏ về phía trước, sửa lại dáng vẻ tùy hứng điêu ngoa, cúi người hành lễ chào Hạ Liên Phòng rồi khẽ giọng hỏi: "Đại tỷ, phụ thân có ở đây không ạ?"
Ngoài miệng hỏi phụ thân, ánh mắt lại không ngừng quay quanh người Thanh vương.
Công tử thật tuấn tú nha! Thấy hắn mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, bên hông treo một khối Mặc Ngọc vô giá, chắc là phi phú tức quý, rồng giữa biển người. Nếu có thể trèo lên... mình sẽ không cần gả cho cái tên Thượng Quan Ngộ kia nữa? (Mia: ặc ặc, tí tuổi đã vô liêm sỉ vậy rồi)
Nhưng người này tại sao lại lãnh đạm như thế, liếc mắt nhìn mình một cái cũng không thèm?
Hạ Lục Ý rất có tự tin vào mĩ mạo của mình, nàng ta tự thấy mình thành thục nẩy nở hơn Hạ Liên Phòng, dáng người lại yểu điệu mềm mại, ai có thể không bại dưới gấu quần của nàng ta? Nhưng công tử này lại coi như không nhìn thấy mình... Chẳng lẽ là do Hạ Liên Phòng nói xấu mình?! Hạ Lục Ý càng nghĩ càng khẳng định, phụ thân không ở thư phòng, hai người này cô nam quả nữ, Hạ Liên Phòng tất nhiên sẽ bôi đen mình để tự đề cao bản thân, mình nhất định không thể để nàng toại nguyện!
Trách không được mẫu thân luôn nói đích xuất không có ý tốt, chuyện bỉ ổi như vậy mà Hạ Liên Phòng cũng làm được, quả thật là cùng một dạng với mẫu thân kia của nàng ta, là kẻ không mặt có liên sỉ!
Hạ Liên Phòng tuy rằng không biết Hạ Lục Ý đang suy nghĩ cái gì, nhưng chỉ xem biểu tình của nàng đã đoán ra được bảy tám phần. Nàng đây là trêu ai ghẹo ai, một chữ đều còn chưa nói liền bị ghi hận? "Phụ thân đi Hạm Đạm trúc chỉ bảo việc học cho Tiềm Nhi, Lục Ý, muội tìm phụ thân có chuyện gì? Có thể báo trước cho biết đại tỷ, đợi phụ thân trở về ta liền chuyển cáo lại cho ông."
Hạ Lục Ý xì một tiếng khinh miệt dưới đáy lòng, là sợ mình ở thư phòng đãi lâu, được vị công tử này chú ý chứ gì? Vậy nàng ta cứ không đi đấy! "Thế thì thật phiền toái đại tỷ nha, muội vẫn ở đây chờ phụ thân trở về thì tốt hơn." Nói xong tự tìm cái ghế ngồi xuống, hoàn toàn không cảm thấy mình là một kẻ dư thừa.
Ánh mắt bỡn cợt của Thanh vương khiến Hạ Liên Phòng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nàng đang định tìm hiểu nhiều hơn, kết quả lại bị cái bao cỏ không có đầu óc này cắt ngang. "Nếu muội muốn đợi, vậy thì cứ đợi đi."
Trong mắt chỉ có công tử tuấn mỹ không giống phàm nhân, Hạ Lục Ý đã sớm quên mình đến thư phòng là muốn khóc lóc kể lể với Hạ Lịch chuyện Thượng Quan thị sinh bệnh, từ đó cầu xin Hạ Lịch đến thăm. Còn Thượng Quan thị bây giờ đang tự mình dùng nước lạnh áp lên trán, nghĩ mọi cách để bị nhiễm phong hàn!
Thanh vương nguyện ý nói chuyện phiếm tâm sự với Hạ Liên Phòng, một là bởi vì nha đầu này thông minh kỳ cục, hai là bởi vì lần đầu tiên hắn gặp nàng liền cảm thấy nàng không giống người thường, rất hợp ý hắn, nhưng đối với những nữ tử khác hắn vẫn tràn ngập chán ghét, không muốn tới gần. Con ngươi đen nhíu lại, thản nhiên nhìn về phía Hạ Lục Ý.
Hạ Lục Ý nguyên bản còn muốn ẩn tình mạch mạch nhìn nam tử tuấn mỹ đối diện, nhưng tầm mắt song phương vừa tiếp xúc, nàng ta lập tức hoảng sợ. Sao, sao lại dọa người như thế! Công tử này lại như là một Tu La không niệm nhân tình!
Nàng ta có chút sợ hãi, nhưng nhìn Hạ Liên Phòng ngồi đối diện người đó lại vẫn một bộ không có gì phải sợ hãi, trong lòng cảm thấy không phục, đang muốn mở miệng nói móc Hạ Liên Phòng vài câu chợt nghe thấy công tử tuấn mỹ kia lãnh đạm hỏi: "Vị tiểu thư ngồi đây chính là người dạo trước Bản Vương nhìn thấy tằng tịu với ngoại nam kia sao?" Hắn có bản lĩnh thấy qua là không quên được, cho nên mặt của Hạ Lục Ý, hắn đích xác có chút ấn tượng.
Thanh vương cũng đã sống hai mươi bảy năm, loại nữ nhân thấy người sang bắt quàng làm họ đã gặp nhiều, có dạng người gì mà hắn chưa gặp qua?
Hạ Lục Ý vừa nghe vậy, sắc mặt nhất thời khó chịu, nàng ta dù sao cũng là thiếu nữ chưa cập kê, dù tính tình không tốt cũng biết cần có thể diện. Bị nam tử quý khí bức người xem nhẹ như thế, phản ứng đầu tiên của nàng ta chính là rơi lệ.
Mia: Có thể diện gì đâu mà giữ, lòng tự trọng còn chả có.