Hạ Liên Phòng nghe, đáy mắt lóe qua một mạt ý cười. Mẹ con ba người Thượng Quan thị này, cũng là có ý tứ. Vì phụ thân, ngay cả chuyện tính tình thật sự của nữ nhi bị bại lộ mà Thượng Quan thị cũng không thèm để ý, chỉ vì duy trì hình tượng tốt đẹp của bản thân. Đáng tiếc, từ lúc mẫu thân chết, dù bà ta có vừa thiện lương vừa hiền thục, phụ thân cũng không có khả năng có tâm tư gì với bà ta. Trước đây còn có áy náy, nay, sợ là chỉ còn lại chán ghét cùng hiềm khích đi?
"Lục Ý, tuy nói muội là thứ xuất ta là đích xuất, nhưng vô luận thế nào chúng ta cũng là tỷ muội, sao muội có thể nói ta như thế? Hôm nay chúng ta cùng đi đón phụ thân hồi phủ, sao muội có thể nói năng lỗ mãng như vậy?" Thanh âm của Hạ Mạt Hồi mang theo khóc nức nở.
"Ta phi! Đón phụ thân hồi phủ làm cái gì? Nay phủ học sĩ là của chúng ta cùng mẫu thân, phụ thân trở về đối với chúng ta có chỗ tốt gì? Hơn nữa hắn cũng không thích chúng ta, chúng ta cũng không hiếm lạ hắn!" Như là bị chọt trúng chỗ đau, Hạ Lục Ý suýt nữa giơ chân, nàng ta hận nhất chính là thân phận thứ xuất của mình! "Ngươi có cái gì mà dám khoe lhoang trước mặt chúng ta? Chẳng qua là kẻ tang mẫu đáng thương mà thôi!"
"Ngươi ..." Hạ Mạt Hồi tức giận vô cùng, lại cái gì cũng không dám nói, chỉ khóc thút thít.
Hạ Hồng Trang cũng cười nói: "Nhị tỷ, ngươi chớ khóc, đợi một hồi bị đại tỷ thấy, không khéo lại nói tỷ muội chúng ta khi dễ ngươi. Lục Ý ngươi nói có phải không?" Nàng ta không nói những lời bất nhã kia, nhưng loại cả ɖú lấp miệng em đó, so với Hạ Lục Ý , là chỉ có hơn chớ không kém.
Tiếng khóc của Hạ Mạt Hồi phi thường áp lực, loại thương tâm đến cực điểm lại không dám biểu hiện ra kia, khiến người khác nghe xong trong lòng lâm vào đau xót. Giờ phút này nghe xong lời Hạ Hồng Trang nói, nàng tuy mang lệ, nói ra lại rất biết đại thế: "Các ngươi có khi dễ ta hay không, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không rõ ràng lắm sao? Đợi một hồi nếu đại tỷ biết..."
Nói chưa nói xong liền bị Hạ Lục Ý từ giữa đánh gãy: "Biết thì đã sao? Cho nàng mặt mũi gọi nàng một tiếng đại tỷ, còn thật cho rằng có thể quản được chúng ta? Không tin ngươi ngược lại đi ra ngoài nói thử, xem ai sẽ tin ngươi!" Dứt lời lại cười khanh khách, khi nhìn thấy cây trâm hoa nhài bạch ngọc trên đầu Hạ Mạt Hồi phi thường xinh đẹp, liền có ý cướp đoạt, "Nhưng mà nếu ngươi cung kính quỳ xuống dập đầu trước ta ba cái, lại đem cây trâm trên đầu ngươi tặng cho ta làm bồi thường, ta liền phát thiện tâm tha cho ngươi lần này, lát sau gặp mẹ ta, sẽ giúp ngươi cùng đại tỷ nói vài câu lời hay, để nương đối với tỷ muội các ngươi tốt hơn một chút."
Hạ Mạt Hồi vội đưa tay che cây trâm: "Không được, đây là thứ mẹ ta để lại cho ta!"
"Cái gì mà mẹ người, mẹ ngươi đã sớm chết, thi thể hiện tại sợ là đã nát bét! Hiện tại phu nhân phủ học sĩ là mẹ ta, mẹ ta mới là chủ tử! Xem đại tỷ kia của ngươi, một bộ yếu đuối, là kẻ dễ bị bắt nạt! Ngươi nếu thông minh chút, thì phải lấy lòng ta cho tốt, như vậy ngươi ở trong phủ mới sống nổi! Đệ đệ vạn nhất không qua nổi về chầu trời, ngươi ngày sau đều phải dựa vào mẹ ta mà sống đáy! Nếu chọc tức ta, ta liền để mẹ ta đem ngươi gả cho gia đinh phủ trong, nhìn ngươi còn đắc ý cái gì! Mau đưa đây!" Nói xong, không chút do dự tiến đến đoạt cây trâm, Hạ Mạt Hồi liên tiếp lui về phía sau, lại bị dồn đến góc tường. Nàng đem cây trâm nắm chặt ở lòng bàn tay, bi phẫn muốn chết: "Ngươi! Không cho ngươi rủa đệ đệ ta! Nó sẽ tốt lên !"
"Ta rủa nó? Ta rủa nó lúc nào?" Hạ Lục Ý liên thanh cười lạnh."Nó trúng độc là thật, sắp chết cũng là thật không phải sao? Ngươi tưởng tỷ đệ ba người các ngươi ở trong lòng phụ thân có bao nhiêu trọng yếu? Nếu thật sự quan trọng, hắn sẽ ba năm không trở về phủ nhìn các ngươi một cái? Sớm đã bị từ bỏ, còn ở đây làm cái mộng tưởng hão huyền gì!"
Hạ Hồng Trang nghe vậy, che miệng cười khẽ, hờn dỗi đẩy Hạ Lục Ý một phen: "Xem ngươi nói này, biểu ca không phải đã tới sao? Nghĩ đến Lan Tiềm đệ đệ rất nhanh sẽ không có chuyện gì. Nói đến Lan Tiềm đệ đệ cũng thật là bất hạnh, đại tỷ vừa ra Phật đường, nó liền bị bệnh, thật là khiến người ta lo lắng." Ngụ ý là, lúc Hạ Liên Phòng ở Phật đường trong nhà không có ai gặp chuyện không may, kết quả nàng vừa ra, Hạ Lan Tiềm lập tức trúng độc, chẳng lẽ không phải bị khắc sao?
Các nàng hai tỷ muội kẻ xướng người hoạ, còn thỉnh thoảng nhìn nhau cười, hoàn toàn không biết cách một bức tường mỏng manh là Hạ Lịch cùng Thượng Quan thị. Giờ phút này Hạ Lịch sắc mặt đen đáng sợ, Thượng Quan thị thì sắc mặt trắng bệch, nếu có thể, bà ta thật sự muốn tiến lên che lại miệng hai cái nữ nhi kia, nhưng Hạ Lịch đứng ở bên người, bà ta nào dám vọng động?
Hạ Liên Phòng hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, ra vẻ buông xuôi nói: "Phụ thân, chúng ta vẫn là đừng đi qua đi, nếu phụ thân không muốn hồi phủ, Liên nhi liền đi trở về ngay." Nói xong xoay người liền muốn đi, lại bị Hạ Lịch kéo lại. Nàng ưu sầu ngẩng đầu, đôi mắt cực kỳ giống vong thê đong đầy nước mắt, lại không dám rơi xuống.
Lúc ông không ở trong phủ, hài tử của ông rốt cuộc là bị bắt nạt như thế nào! Đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng tát vang dội! Hạ Lịch lộp bộp một cái trong lòng, vội vàng mấy bước nhanh vượt qua cổng vòm hình tròn, liền thấy Hạ Mạt Hồi bụm má, cả người co thành một đoàn, lại căn bản không dám hoàn thủ, mà là nơm nớp lo sợ nhắm mắt lại.
"Nói cho ngươi biết, ta đã sớm muốn đánh ngươi, hôm nay liền để cho ngươi học một ít quy củ, nên biết ai là ngươi không nên dây vào!" Hạ Lục Ý càn rỡ nói xong, giơ tay lên cao lại muốn tát một cái nữa.
"Dừng tay!"
Kèm theo tiếng trầm thấp tức giận ngăn lại, Hạ Lục Ý quay đầu muốn trách cứ người dám can đảm ngăn cản mình, kết quả lại là phụ thân ba năm chưa thấy! Nàng ta sợ choáng váng, tay phải cũng không dám buông xuống.
Hạ Liên Phòng vội nhào qua đem Hạ Mạt Hồi ôm vào trong lòng, kéo xuống tay nhỏ bụm mặt của nàng, liền thấy gương mặt như hoa như ngọc in rõ năm dấu ngón tay! Nàng đau lòng không thôi, rõ ràng đã sớm dặn dò nàng, chỉ cần làm ra vẻ là đủ, Kiều nương ngầm bảo vệ, ai biết nàng lại vẫn ngây ngốc dán vào!
"Phụ, phụ thân!" Hạ Lục Ý bị dọa sợ, nàng ta xưa nay cực sợ người phụ thân này, bởi vì ông lãnh khốc lại nghiêm khắc, đối với nàng ta chưa bao giờ có chút ôn nhu nào, nay bị nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh của bản thân như thế, không biết sẽ nghênh đón trừng phạt như thế nào!
Hạ Hồng Trang cũng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng ta thông minh hơn muội muội, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Phụ thân, muội muội tuổi nhỏ, đối nhị tỷ nói năng lỗ mãng, kính xin phụ thân tha cho nàng!"
Thượng Quan thị vốn không dám nói chuyện ở trước mặt Hạ Lịch, nhưng thấy một đôi nữ nhi khóc quá thê thảm, đau lòng không thôi, nhân tiện nói: "Lão gia, là tỳ thϊế͙p͙ không dạy dỗ tốt Hồng Trang, Lục Ý, kính xin lão gia xem tại các nàng còn nhỏ tuổi, bỏ qua chuyện cũ, tỳ thϊế͙p͙ cam đoan quyết sẽ không có lần tiếp theo !"
Hạ Lịch không nói gì, chỉ là thâm trầm nhìn chằm chằm hai thứ nữ, trong ánh mắt đen nhánh kia là sự chán ghét không cách nào hình dung, khiến Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý đều không khỏi lạnh phát run.
Nhưng ông cũng chỉ là nhìn chằm chằm các nàng nhìn một lát, liền lập tức chạy vội tới trước người Hạ Mạt Hồi, đem nàng từ trong lòng Hạ Liên Phòng lôi ra, động tác êm ái sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Có đau hay không?"
Hạ Mạt Hồi e dè nhìn ông, theo bản năng tránh khỏi động chạm tràn ngập phụ ái của ông. Loại xa lạ, bài xích, kia khiến Hạ Lịch nhất thời tim như bị đao cắt. "Nếu đau, phụ thân liền vì con giáo huấn lại các nàng có được không?"
Nàng bất an lắc đầu: "... Không cần, các muội muội sẽ tức giận ..." Nói xong, lui vào trong lòng Hạ Liên Phòng, ôm chặt lấy Hạ Liên Phòng, tựa như Hạ Lịch là hồng thủy mãnh thú gì đó. "Đại tỷ... Muội, muội nhớ mẫu thân ..." Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ không để cho người khác bắt nạt tỷ đệ ba người bọn họ như thế!
Nàng không dám để cho ông đi giáo huấn người bắt nạt nàng, bởi vì nàng sợ các nàng trả thù! Bởi vì nàng căn bản vô pháp tự bảo vệ! Hạ Lịch nhận thức được nguyên nhân là do mình buông tay mặc kệ mang đến, ông nhắm chặt mắt, rồi lại mở. Đây là kết tinh tình yêu của ông cùng thê tử, là hòn ngọc quý trên tay ông từng đặt ở trong lòng bàn tay thương yêu mà! Ba năm trước ông xoay người liền đi, đem ba đứa con tuổi nhỏ ném ra sau đầu, còn tưởng rằng mẫu thân sẽ hảo hảo chăm sóc, nhưng hôm nay xem ra, nếu bọn họ được chăm sóc tốt thì sao có thể biến thành như vậy! Ông đã bao giờ nhìn thấy trên mặt hai nữ nhi lộ ra biểu tình sợ hãi bất an như thế!
Hạ Liên Phòng bước lên một bước, sợ hãi nói: "Phụ thân, Liên nhi cần phải trở về... Nếu về muộn, sợ là tổ mẫu sẽ trách cứ ..."
"Phụ thân cùng các con trở về." Suy trước tính sau, Hạ Lịch rốt cuộc làm ra quyết định. Ông nhìn hai nữ nhi trước mặt, từ trên dung nhan cực kỳ tương tự thê tử, thấy được sự vui sướng làm ông vừa đau lòng lại xót xa. Thê tử đã mất, ông dù không muốn lại vào triều làm quan, muốn quy y cửa Phật, ít nhất cũng phải đợi đến khi trai gái thành gia lập nghiệp, ai nấy tự có quy túc!
Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi nhìn nhau, đáy mắt đều có ý cười, nhưng ý cười này chỉ là một cái thoáng qua. Xa xa là Kiều nương mang theo Cầm Thi, Diêu Hoàng một đường chạy chậm lại đây, thấy Hạ Lịch cùng Thượng Quan thị, không ngừng bận rộn hành lễ: "Bái kiến lão gia, nhị phu nhân."
"Các ngươi đi đâu, để nhị tiểu thư một mình ở chỗ này?" Hạ Lịch nhíu mày.
"Hồi bẩm lão gia, là tứ tiểu thư sai lão nô đi ra xe ngựa đem áo choàng lấy đến cho nàng, lại ra lệnh Cầm Thi, Diêu Hoàng đi lấy nước trà điểm tâm, thế nên mới để nhị tiểu thư một mình." Kiều nương vội vàng nhận tội, cung cung kính kính cúi đầu. Chuyện bà biết võ công, chỉ có Hạ phu nhân đã qua đời cùng với người Phủ Tĩnh quốc công biết được, vừa nãy Hạ Lục Ý cố ý đuổi mấy người họ đi, chính là vì giáo huấn Hạ Mạt Hồi, Kiều nương biết chuyện này, cho nên sau khi bà lấy áo choàng xong liền ở gần đó giám thị, đang chuẩn bị làm theo lời đại tiểu thư dặn lấy cục đá nện Hạ Lục Ý làm cho nàng ta không thể ra tay với nhị tiểu thư, ai ngờ nhị tiểu thư lại xoay người cản góc chết, cố ý chịu tội này!
Nghe xong lời này, Hạ Lịch thản nhiên hỏi: "Các ngươi là nha hoàn bà mụ của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, hay là tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư?"
"Là lỗi của chúng nô tỳ, thỉnh lão gia trách phạt!"
"Lần này bỏ qua, nếu còn có lần sau, thì tự mình thu thập hành trang hồi Phủ Tĩnh quốc công đi, phủ học sĩ không cần nô tài không biết chủ tử của mình là ai." Mấy câu nói đó nói rất bình thản, nghe dường như đang quở trách Kiều nương cùng Cầm Thi, Diêu Hoàng, nhưng kỳ thật lại là ám chỉ Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý dĩ hạ phạm thượng, không hiểu quy củ.
Thượng Quan thị nghe được sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó coi.