Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 88: Kỳ thư giấu trong tuyết

Lúc này Lộ Dao đã có chút mất sức, nhìn bồ câu
ngoài cửa sổ bay xa dần, nàng nhắm mắt, thở dài trong lòng, bỗng nhiên
trong óc thoáng qua lời Phù Điền Thiếu Lâm Tịnh Bi: lẽ trời nhân quả đã
tự định sẵn. Giờ nghe lời này, nàng hoàn toàn hiểu được nhân quả báo
kiếp này do đâu. Chuyện trái lẽ trời, hai kiếp luân hồi nàng chỉ làm qua một việc. Nhưng dù chỉ một việc này cũng đã đủ nàng trả một đời. Lúc ấy nghe xong, nàng từng trầm mặc nửa ngày, kế đó cười nhạt. Đúng như nàng
nói với Ân Lê Đình, sai thì phải sửa, nợ phải đền, thế nên nàng và Thu
Nhiên bình thản không hề sợ hãi bất cứ báo kiếp nào, cũng không hề để
tâm lời ấy. Nhưng lúc này nhìn đôi mắt lo âu của Ân Lê Đình, cái sự bình thản không lo trước kia hoàn toàn không còn nữa. Bởi chuyện đến bây
giờ, bất luận nhân quả báo kiếp nào vận trên người nàng, khổ sở nhất
không phải bản thân mà là người trước mắt đây.

Ân Lê Đình cảm
giác tay mình chợt lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy Lộ Dao thò tay nắm lấy
tay mình. Nó không ấm áp như trước nữa, da tay lạnh buốt, song chàng có
thể nhận ra tình cảm bịn rịn lạ thường trong ấy. Bất giác Ân Lê Đình
dùng hai tay mình ủ tay Lộ Dao, nhẹ nhàng vuốt ve, định làm nó ấm lên,
nhẹ nhàng nhắc đi nhắc lại: “Tiểu Dao, sẽ không sao đâu. Đến trúc cốc
rồi hóa giải hàn khí, tất cả sẽ không sao nữa… không sao nữa.”

Lộ Dao nghe giọng Ân Lê Đình, mở mắt nhìn chàng, cười rất khẽ: “Ừ, sẽ không sao nữa… lục ca… huynh đừng lo lắng mà…”

Thành tây Gia Hưng, khách điếm Vân Thăng.

Lúc này trời đã tối hẳn, tiểu nhị búng búng cái khăn trên tay, ngáp dài,
đứng dậy định đi đóng cửa. Vừa ra tới cửa, ván cửa chưa kịp nhấc lên thì thấy một chiếc xe ngựa từ phía bắc chạy tới. Công tử trẻ tuổi đánh xe
thân hình tuấn tú, thời tiết cuối thu đầu đông thế này mà chỉ mặc một
chiếc áo đơn màu xanh nhạt. Một tay chàng ghì cương ngựa, dừng xe vững
vàng trước cửa điếm, kế đó quay người chui vào xe, cẩn thận bế ngang một người ra. Khiến người ta kinh ngạc là, người này mặc đồ hoàn toàn khác
với công tử trẻ tuổi kia, trên người mặc áo lông cáo bạc rất dày mà chỉ
có mùa đông đất bắc mới mặc, xỏ giày da dê, ngay cả đầu cũng trùm mũ
lông cáo, toàn thân bọc kín mít, trong lòng còn ôm một cái lò sưởi tay
bằng đồng. Hai người chính là Ân Lê Đình và Lộ Dao đã đi năm ngày đường.


Tiểu nhị đâu quản được nhiều thế, thấy mối làm ăn tới vội vàng chạy lên
“Khách quan mời vào trong, nghỉ chân lót dạ hay ở lại ạ?”

“Ở
lại.” Ân Lê Đình bồng Lộ Dao vào khách điếm, tìm một chiếc ghế gần bếp
than nhất đặt Lộ Dao xuống, cẩn thận kiểm tra lò sưởi tay một chút,
tránh tia lửa bắn ra, bấy giờ mới đặt vào tay Lộ Dao, thắt lại cổ áo
choàng cho nàng, vỗ vỗ nàng: “Tiểu Dao muốn ăn gì?”

Lộ Dao khe khẽ lắc đầu: “Muội không đói, lục ca.”

Ân Lê Đình than thở trong dạ “Không đói cũng ăn một chút, uống chút canh nóng cũng có thể ấm lên một chút.”

Lộ Dao biết nếu mình không ăn nhất định Ân Lê Đình không yên tâm, vì thế chậm chạp gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ân Lê Đình xử lý vạt áo giúp nàng một chút, chừng đó mới quay sang nói với tiểu nhị: “Làm phiền tiểu ca cho một gian phòng thượng hạng, chuẩn bị
đồ ăn nước nóng, nhớ làm thêm một phần canh gừng. Còn nữa, phiền tiểu ca chuẩn bị giúp một lò sắc thuốc đem lên phòng.”

Điếm tiểu nhị
gật lia lịa, ngẩng đầu mới nhìn rõ nữ tử ngồi trên ghế sắc mặt tái nhợt
lạ thường, vô cùng mệt mỏi. Làm nghề này đương nhiên biết chuyện của
khác đừng có hỏi nhiều, thế là dẫn đường cho hai người trước.

Ân Lê Đình bồng Lộ Dao đi vào phòng, không quan tâm việc thả đồ đạc xuống, đặt Lộ Dao nằm lên giường trước. Cởi áo choàng lông cáo ra giúp nàng,
cởi giày, tung chăn đắp kỹ cho nàng, lại phủ áo lông lên trên, quay đầu
nói với tiểu nhị: “Nhờ tiểu ca xách thêm hai chậu than được không?”

Tiểu nhị làm việc bao nhiêu năm, lần đầu tiên gặp cảnh thế này. Nghe Ân Lê
Đình dặn dò, đáp một tiếng rồi quay đi, ra cửa còn lầm bầm kinh ngạc:
“Lần đầu tiên gặp công tử tuấn tú như thế, sao lại lấy một con ma ốm
chứ?”

Âm thanh tuy nhỏ song chẳng những Ân Lê Đình mà cả Lộ Dao
cũng nghe rõ mồn một, dù thân thể khó chịu vô cùng cũng không nhịn được
“phì” cười thành tiếng, đôi mắt đẹp dù mệt mỏi cũng đánh giá Ân Lê Đình. Bên này Ân Lê Đình thấm khăn trắng bằng nước nóng, ngồi bên giường nhẹ
nhàng lau hai má Lộ Dao, nghe Lộ Dao trêu đùa bằng giọng nói hơi khàn:
“Võ Đang Ân lục hiệp tuấn tú có bằng lòng lấy con ma ốm muội không?”
Hứng thú hiếm hoi trỗi dậy, cười nguýt Ân Lê Đình.

Mấy ngày nay
Ân Lê Đình lo âu khổ sở, giờ thấy Lộ Dao cười mình song chẳng đỏ mặt như trước nữa. Chu đáo đặt gối đầu cho nàng, lại chỉnh lại tóc mai, lên
tiếng: “Tiểu Dao chỉ cần muội mau khỏe lại, muốn làm sao cũng được.”

Lộ Dao mở miệng định cười, bỗng nhiên ho lên. Mấy ngày nay hàn khí xộc
lên, xâm chiếm lá phổi nàng, ho khan càng lúc càng dữ dội. Ân Lê Đình
vội vàng đỡ nàng, một tay khẽ vuốt lưng nàng giúp nàng dễ chịu, trong
lòng càng khổ sở.

Lộ Dao ho nửa ngày mới ổn lại, hớp từng ngụm nước trong tay Ân Lê Đình.

“Lục ca đừng lo, ho xong là tốt rồi.”

Mấy ngày nay Ân Lê Đình nghe câu này vô số bận, làm sao không lo được chứ?

Mấy hôm nay Lộ Dao và Ân Lê Đình liên tục đi gấp. Kì thật Chiết Liễu trấn
cách Gia Hưng không hề xa, chiếu theo lộ trình ban đầu của Lộ Dao và Ân
Lê Đình thì chỉ đi hai ngày là tới. Thế mà hai ngày đường bây giờ hai
người đi đủ sáu ngày. Ân Lê Đình không dám đánh xe đi nhanh quá, bởi hàn khí trong người Lộ Dao mỗi ngày phát tác một lần, lúc phát tác cả người lạnh như băng, hàn khí bức người, giày vò như thế sao mà chịu đựng nổi? Lại thêm lúc này đã gần hết thu, dù là miền nam thì trời vẫn lạnh. Ân
Lê Đình trải chăn bông thảm len trong xe thật dày, đặt lò sưởi, dùng
chăn chiên bịt kín cửa sổ xe, cả xe ngựa ấm áp như mùa xuân. Cứ việc như thế, toàn thân Lộ Dao vẫn lạnh buốt. Từ lúc phát hiện hàn khí này không cách nào áp chế được, bằng không càng phát tác dữ dội hơn, Ân Lê Đình
cũng không dám dùng Võ Đang Cửu Dương công áp chế nữa, mỗi ngày chỉ biết truyền ít nội lực cho Lộ Dao, chỉ mong khí huyết nàng lưu chuyển nhanh
hơn song hiệu quả rất nhỏ. Phương thuốc Lộ Dao kê lần thứ nhất, dùng
xong chẳng hề công hiệu. Thấy sắc mặt Lộ Dao mỗi ngày mỗi tái, tinh thần càng lúc càng ủ rũ, chàng lo âu vô cùng, thậm chí không biết kiếm đâu
ra một đống sách thuốc. Biết rõ y đạo thâm sâu vô cùng, dù tốn năm ba
năm công phu cũng khó thành nhưng vẫn không nhịn được chong đèn đọc đêm. Có điều dù không hiểu y thuật đi nữa, lâu nay chàng đã thấy Lộ Dao hành y dùng thuốc, cho dù không phải thuốc vào bệnh ra cũng chưa từng thấy
cảnh liên tục dùng thuốc nhiều ngày như thế còn chưa thấy hiệu quả thế
này. Mấy bận chàng hỏi Lộ Dao, nàng chỉ quấn chặt lông cáo dày cộp, bảo
tất cả đến trúc cốc lại nói.

Chuyện Lộ Dao không dám nói là, hàn khí này còn khó trị hơn nàng nghĩ lúc đầu rất nhiều, càng nguy hiểm hơn là, lúc nàng kêu Ân Lê Đình thay nàng châm cứu xua tan hàn khí lần đầu
tiên, đầu óc ù ù cạc cạc đã dùng sai cách. Nếu hàn khí này tập trung một chỗ, tuy khó chịu nhưng lại dễ hóa giải bằng nội lực. Song giờ hàn khí
lan tỏa nhập vào kinh mạch không ngừng di chuyển, thuốc và kim châm khó
mà trị được, cho dù đến được trúc cốc, có thể dùng nội công hóa giải hay không thật sự nàng cũng không dám chắc. Nàng hành y bao nhiêu năm nay,
từ đầu chí cuối đều cực kỳ cẩn thận, chưa từng chẩn nhầm dùng nhầm thuốc bao giờ. Lần đầu tiên phạm sai lầm, lại sai ngay chính trên người mình.

Ân Lê Đình đút đồ ăn tiểu nhị mang lên cho Lộ Dao. Vốn Lộ Dao chẳng có
khẩu vị gì, song thấy Ân Lê Đình khổ sở lo âu, cũng gắng gượng lên tinh
thần ăn một ít, kế đó lại nhanh chóng chìm vào hôn mê. Nhìn Lộ Dao mê
man thiếp đi, Ân Lê Đình nhíu chặt chân mày. Hàn khí trên người Lộ Dao
mấy ngày nay chỉ tăng không giảm, sao chàng không phát hiện được. Ban
ngày còn đỡ một chút, đến đêm hàn khí phát tác càng lợi hại hơn, không
sao ngủ được. Mặc kệ dùng bao nhiêu thuốc an thần, thậm chí mấy lần
chàng điểm huyệt ngủ của nàng, không được một lát hàn khí trong cơ thể
tản ra đau tới mức tỉnh lại, đóng băng cả chăn lông. Mỗi lần như vậy, Lộ Dao đều giống như cái đêm trong hàn đàm trên núi Võ Đang, vô thức nhích lại gần nơi ấm áp. Vì thế gần như là thường xuyên, tối nào Lộ Dao cũng
ôm lò sưởi rúc trong lòng Ân Lê Đình. Lúc này Ân Lê Đình cũng bất chấp
rụt rè đỏ mặt, càng không kể đến lễ nghĩa. Hồi đó bên bờ hàn đàm, lòng
Ân Lê Đình thấp thỏm bất an không sao ngủ được, bây giờ lại lo âu sợ sệt cả đêm không ngủ.

Nhìn Lộ Dao dựa trong lòng mình, Ân Lê Đình nhẹ nhàng vuốt ve đôi má lạnh lẽo của nàng “Tiểu Dao…”

Cứ như thế, lúc hai người đến được trúc cốc ngoại ô nam Gia Hưng thì đã là ngày thứ bảy rồi.

Ân Lê Đình bồng Lộ Dao, đi theo lối mòn nhỏ ngoằn ngoèo trong núi mà Lộ
Dao chỉ. Trúc cốc này nằm giữa khe núi, bên ngoài thiết trận bát quái
dựa theo thế núi che mắt người khác. Đối với người từ nhỏ đã lớn lên
trong Đạo gia như Ân Lê Đình mà nói, trận pháp bát quái này không hề khó phá. Vừa vào trúc cốc, Ân Lê Đình quan sát bốn phía, khá là kinh ngạc.
Nơi này bốn phía là núi, trong cốc trúc xanh biêng biếc, cuối thu đầu
đông mà vẫn xanh mượt. Một bên sơn cốc có dòng suối chảy từ vách núi
xuống, hòa vào hồ đá trong cốc. Bên hồ có lối đi trải đá cuội, thông vào trong cốc. Đưa mắt nhìn, tận cùng lối đi là ba gian nhà trúc.

Lộ Dao lấy tinh thần mỉm cười với Ân Lê Đình: “Lục ca… thế nào? Có kém… khụ khụ, Võ Đang các huynh không…?”


Ân Lê Đình nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, đáp lời: “Linh động ý nhị, quả thực là thủy thổ dưỡng nhân.”

“Vậy, khụ khụ… vậy muội… không khiêm tốn đâu!”

Ân Lê Đình biết Lộ Dao cười nói để mình khỏi lo lắng, khẽ than: “Tiểu Dao, muội nhắm mắt nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều quá.”

Lộ Dao lại vươn tay sờ mi tâm Ân Lê Đình: “Ôi, lục ca, huynh cứ than thở
nữa… muội định đi tìm xem có… khụ… biện pháp ngừng than không đó…”

Lúc này Ân Lê Đình đã bồng nàng vào đến trước nhà trúc, đẩy cửa phòng, chỉ
thấy trong phòng bàn ghế giường tủ đầy đủ không thiếu món nào, toàn làm
bằng trúc. Trong phòng ngủ bên phải, giường trúc, tủ, bàn trang điểm
càng thanh nhã tinh xảo. Bên trái là thư phòng, tủ sách án thư bày la
liệt đủ loại sách vở, Ân Lê Đình mới nhìn đã nhận ra chắc chắn Lộ Dao ở
chỗ này không ngắn: chỗ bừa bãi nhất tất nhiên là thư phòng, cạnh cửa sổ thư phòng tất nhiên là giá thuốc đựng thảo dược phơi khô và lò thuốc.
Trước mắt Ân Lê Đình không để ý được nhiều, dọn sạch sẽ giường, bố trí
cho Lộ Dao nằm yên ổn thoải mái trên giường xong liền đến thư phòng ôm
toàn bộ sách vở võ công. Nhiều năm trước Lộ Dao chẳng hề để tâm mấy thứ
võ học này, học bữa đực bữa cái, căn cơ rất nông, bây giờ sách cũng
không nhớ là cuốn nào. Ân Lê Đình đưa từng quyển một cho nàng xác nhận.
Nhìn bao nhiêu bí kíp võ công như thế trong lòng chàng vô cùng kinh
ngạc, vì bất kể chưởng pháp, chỉ pháp hay là kiếm pháp, chỉ liếc mắt một hai trang đã nhận ra công phu đó cực kỳ cao minh. Có điều so ra, lòng
Ân Lê Đình càng dâng lên hi vọng lớn lao, có chiêu thức tinh diệu như
thế, nội công đương nhiên cũng không kém đi đâu.

Đến khi Ân Lê
Đình đưa một cuốn sách nhỏ màu xanh nhạt cho Lộ Dao, nàng nhìn hai hàng, âm thanh nhảy nhót: “Lục ca… là quyển này.”

Ân Lê Đình mừng
rơn, vội vàng cầm lấy nhìn kỹ, đọc được nửa trang đầu chàng ngẩng phắt
lên nhìn Lộ Dao: “Tiểu Dao, công phu này sao muội không luyện cho đàng
hoàng chứ!”

Chữ trong sách thanh tú tao nhã, quy quy củ củ viết: “Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng thừa. Nghĩa rộng lớn, lý sâu xa, chí
thâm sâu, phân chia trời đất, ngăn cách âm dương, biến hóa mặt ngoài,
dấu hiệu sinh tử, không mưu mà tự hợp, không hẹn mà u minh tương hợp…”