Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 84: Hoa mới trên đường cũ

Ngược lại phản ứng
của Lộ Dao cực nhanh, dấn lên một bước, dùng sức mấy cái xé vạt áo dưới
của Âu Dương Khiêm, buộc mạnh lên đùi để cầm máu, còn chưa đợi máu chảy
chậm lại, Ân Lê Đình ở bên ra tay nhanh như chớp, nháy mắt che kín mấy
đại huyệt trên chân Âu Dương Khiêm. Chốc lát máu chảy chậm hẳn lại. Lộ
Dao bên này vừa tỉ mỉ quan sát vết thương vừa gọi lớn: “Các người khiêng thẳng hắn vào phòng mé tây hậu viện, đi từ sảnh giữa. Chủ quản Từ? Chủ
quản Từ?”

Từ Thiên đã đến từ nãy, vội vàng lên tiếng: “Lộ đại phu, ngài cứ sai.”

“Đặt bàn ở phòng tây, đem đồ của ta đến đó. Đi gọi Cù đại phu, mang tới mấy cái áo choàng nữa.” Lộ Dao nói rất nhanh.

Từ Thiên không nhiều lời vô ích, lập tức quay đi căn dặn xuống dưới, tự mình đi lấy dụng cụ của Lộ Dao.

Bên này Lộ Dao lôi Đàm Tú Trữ, “Mau lên!” Chạy thẳng một đường ra đằng sau. Vừa đi vừa nghe Trương Tư Thanh thuật lại chuyện đã xảy ra. Hóa ra lúc
Âu Dương Khiêm đến Hồng Tụ trai mua phấn, một quầy hàng bị chưởng quầy
vụng về đụng đổ. Âu Dương Khiêm kéo chưởng quầy kia, khổ nỗi động tác
không nhanh, ngược lại bị quầy hàng nặng trịch đổ xuống đè gãy cẳng
chân.

Lộ Dao đẩy Ân Lê Đình vào thẳng trong nhà, để sai vặt thay áo choàng giúp chàng. Trước khi ra cửa còn dặn: “Lục ca huynh đi cùng
muội, thủ pháp cầm máu của huynh rất giỏi.”

Nói rồi nàng lôi Đàm Tú Trữ còn chưa hoàn hồn sang một phòng chữa bệnh bên cạnh. Chỉ huy mấy nha hoàn thay áo choàng giúp họ. Hai người vào phòng khám, thấy quả
nhiên Từ Thiên đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Ân Lê Đình và hai sai vặt
khác của Nhã An y quán cũng đến rồi, Âu Dương Khiêm nằm trên giường đã
nặng nề mê man. Lộ Dao thấy nước mắt còn vương trên mặt Đàm Tú Trữ, vẻ
mặt hoảng hốt, không nhịn được than: “Tú Trữ, không được khóc, nhìn ta
này.”

Đàm Tú Trữ mờ mịt nhìn Lộ Dao, nghe nàng nói: “Vừa nãy ta
xem qua, Âu Dương bị gãy lệch xương chày cẳng chân. Bây giờ cầm máu rồi, tính mạng không đáng lo, máu chảy chủ yếu do xương gãy đâm vào thịt mà
ra. Nhưng bây giờ nếu không nối lại xương chày của hắn, may vết thương
lại, nửa đời sau của hắn e rằng cái chân này phải bỏ.

Đàm Tú Trữ nghe xong run lẩy bẩy, Lộ Dao nói tiếp: “Tú Trữ, ta quen ca ca muội,
biết muội đã khám qua loại vết thương tàn phá xương cốt này rồi. Bây giờ ta muốn muội cùng ta đi vào xử lý vết thương này cho Âu Dương.”

“Hả?… không, không được… muội không được… Âu Dương huynh ấy, không được…”

Lộ Dao hỏi: “Không được? Sao muội không được chứ? Vết thương này tuy không nhẹ nhưng chung quy cũng chỉ là ngoại thương. Tú Trữ, muội là đại phu,
ca ca muội Lộc Trữ là đại phu, phụ thân muội Đàm lão tiền bối là danh y
Tuyên Châu, khá tinh thông ngoại khoa. Tú Trữ, nhớ kỹ bản thân muội là
đại phu, có lúc, không được cũng phải được.”


Đàm Tú Trữ bị giọng điệu nghiêm túc của Lộ Dao trấn át, ngơ ngác nhìn nàng, không biết nên trả lời ra sao.

“Giờ, muội đứng lên, cùng ta đi xử lý vết thương cho Âu Dương. Đừng để tiếng tăm danh y truyền đời của Đàm gia muội quét rác.”

Đàm Tú Trữ đến đây, là vì bảo vệ danh tiếng trăm năm của Đàm gia không sụp
đổ sau khi Đàm Lộc Trữ qua đời. Vì thế, câu cuối cùng này của Lộ Dao
khích nàng lấy lại hơi sức, cắn răng đi tới trước bàn, ráng đè nén nước
mắt, lại nghe Lộ Dao nói: “Tú Trữ, ta biết nằm trên bàn là Âu Dương,
muội không chịu nổi. Nhưng là một đại phu giỏi, luôn sẽ gặp tình huống
thế này một hai lần. Cái gì mà y giả không thể tự chữa cho mình chứ,
toàn là nói hươu nói vượn.” Chỉ vào Âu Dương Khiêm “Bây giờ người này
cần muội. Hôm nay có ta ở đây, nếu sau này không ai giúp muội nữa, xảy
ra chuyện giống như vậy, chẳng lẽ muội tính nhìn hắn què nửa đời còn
lại?”

Đàm Tú Trữ đau nhói lòng, nhìn Âu Dương Khiêm hôn mê bất
tỉnh. Lúc Đàm Lộc Trữ lây ác hạch xuất huyết ở Tuyền Châu, người chữa
trị là Âu Dương Khiêm. Khi đó Lộ Dao từng muốn để Đàm Tú Trữ cùng đi
nhưng thấy nàng nước mắt vòng quanh, ruột gan rối bời, chung quy không
nhẫn tâm. Dáng vẻ nàng, khiến Lộ Dao nhớ lại nhiều năm trước, lần đầu
tiên mình làm đại phu cứu viện: sợ hãi lúng túng, sợ trước lo sau.

Đàm Tú Trữ đứng trước bàn đối mặt với cẳng chân gãy gập máu me bầy nhầy,
giơ hai tay lên song không biết hạ xuống như thế nào. Chợt nghe Lộ Dao
nói bên tai: “Đầu tiên làm thủ thuật mở ổ [91]. Xác nhận cầm mái, dùng
rượu rau sam tẩy rửa dị vật, vết máu chung quanh vết thương, quan sát
mức độ tổn thương của vết thương. Muội làm trước, phương pháp Khiên Dẫn, Phục Vị sau đó ta có thể dạy muội một cách xử lý còn hữu hiệu hơn các
biện pháp bình thường khác.” Nói rồi đứng cạnh Đàm Tú Trữ, dùng kềm mảnh gắp vải trắng sạch đã tẩm qua rượu thuốc đưa cho Đàm Tú Trữ “Rất đơn
giản, muội đã làm rất nhiều lần.”

Đàm Tú Trữ nhìn vải bông kềm
mảnh trong tay mình, trong mắt đầy ngập do dự không quyết. Lộ Dao khẽ
thở dài, nhẹ nhàng từ đằng sau nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng,
cực kỳ chậm rãi từng chút một xử lý vết thương bị xương gãy làm rách.
Đàm Tú Trữ vốn đang bàng hoàng không thôi, bây giờ bỗng bị nắm tay làm
chuyện mình vô cùng quen thuộc từng chút một, nghe Lộ Dao nhỏ nhẹ nhắc
đi nhắc lại yếu quyết phục vị và mở ổ. Những điều đó nàng đều nhớ kỹ và
quen thuộc, vì thế dần dần, cảm giác tay chân luống cuống mới rồi tan
biến dần, thay vào đó thao tác nhanh dần lên. Lộ Dao thấy thế, thở hắt
ra, rút tay mình về, đứng bên giảng giải cách phục vị cho nàng.

Ân Lê Đình đứng sau lưng hai người, lẳng lặng nhìn, nhớ ngày đó trong
thành Tuyền Châu Lộ Dao say rượu kể lại chuyện xưa, trước mắt dường như
hiện ra dáng vẻ Lộ Dao nhiều năm trước cũng lúng túng không dám cho
thuốc châm cứu như Đàm Tú Trữ bây giờ. Khi ấy may có Cố Nhược Trường bên cạnh nàng nhẫn nại chỉ dạy cởi bỏ tâm kết, trau dồi tay nghề. Bây giờ,
vô số thị phi hỗn loạn trôi qua rồi, tiểu nữ hài luống cuống tay chân
năm xưa đã trưởng thành, trút bỏ đi vẻ non nớt gượng gạo, vang danh bốn
bể trên con đường y thuật, dũng cảm kiên cường làm người, đã có thể chỉ
dẫn những thứ này cho người bên cạnh.

Về Cố Nhược Trường, lúc
chàng vừa mới biết trong lòng cũng từng có chút chua chát. Nhưng lần đó
nghe Lộ Dao say rượu kể lại những gì Cố Nhược Trường đã làm lại không
thể không bội phục thậm chí cảm động, ghi nhớ. Đến bây giờ, bất chợt cảm thấy Lộ Dao may mắn gặp được Cố Nhược Trường, mà chàng cũng may mắn,
duyên phận run rủi gặp được Lộ Dao. Nhất thời trong lòng cảm khái vô
hạn, cuối cùng hóa thành nụ cười rạng rỡ, treo trên khóe môi mãi không
tan đi.

Thật lâu sau, Lộ Dao và Đàm Tú Trữ xử lý xong vết thương của Âu Dương Khiêm, Đàm Tú Trữ đưa Âu Dương Khiêm hãy còn mê man chưa
tỉnh ra phòng sau nghỉ ngơi. Lộ Dao quay người liền thấy Ân Lê Đình bị
dẫn tới làm kềm cầm máu đang cười như nắng xuân trăng thu, cả người cơ
hồ khiến nàng không dời mắt được, kềm lòng không được hé môi hỏi: “Lục
ca? Chuyện gì mà cao hứng thế?”

“Huynh đang nghĩ, Tiểu Dao, nếu muội đi làm phu tử nhất định dạy học rất tốt.”

Lộ Dao nghe xong cười lanh lảnh: “Sao cơ? Lục ca còn nhớ chuyện muốn làm đồ đệ của muội? Bây giờ đổi ý rồi? Muốn bái sư?”

“Không bái sư không được à?”

Lộ Dao nghe xong chớp chớp mắt cười đáp: “Người khác không được, lục ca
thì có thể. Dù sao muội cũng học trộm của Võ Đang các huynh không ít
rồi. Đổi lại y thuật bí truyền của muội, đỡ mắc công lục ca về Võ Đang
bị Trương chân nhân trách phạt đúng không? Dăm ba tháng trong phòng tối
không dễ chịu đâu à!”

Ân Lê Đình ngẩn ra, không dè Lộ Dao còn
ghi nhớ câu nói đùa của Trương Tùng Khê ngày ấy, vô thức nói: “Người
khác sợ rằng không được, Tiểu Dao đương nhiên có thể.”

Lộ Dao
khẽ đảo đôi mắt to tròn, có vài phần tươi cười xấu xa: “Ồ? Người khác
không được? Vì sao muội thì được?” Mấy ngày nay nàng càng lúc càng ưa
nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Ân Lê Đình.

Quả nhiên Ân Lê Đình lại bị
câu nói của Lộ Dao chặn họng, mặt ửng đỏ song chỉ cười mà không nói, ánh mắt lấp lánh nhìn Lộ Dao. Lộ Dao thấy đôi mắt như lưu ly của chàng,
bỗng không mở lời được, kềm lòng không đậu nhón chân, nhẹ nhàng ấn một
nụ hôn cực nhẹ lên môi Ân Lê Đình. Cũng ngay lúc đó, cạch một tiếng, cửa phòng khám mở ra.

“Lộ đại phu, trang chủ muốn ngài mau tới biệt trang, nói là có vị phu nhân sắp lâm bồn rồi!” Cái người thình lình
xuất hiện này lại là chủ quản Nhã An y quán Kì Tân. Ông ta chỉ thấy Lộ
Dao, Ân Lê Đình hai người gần như dùng tốc độ nhanh như chớp giật tách
ra, Lộ Dao hít một hơi, ngó nghiêng tứ phía làm như không có chuyện gì,
liền đó phóng ra khỏi phòng khám, bám theo sau là Ân Lê Đình thiếu điều
dán mặt vào vạt áo.

Kì Tân nhìn bóng hai người, có phần không
hiểu, sau lưng có người vỗ vai ông ta một cái. Lần trước ông ta đi Thu
Linh trang tìm Lộ Dao, kết quả bị Phó Thu Nhiên vét sạch tiền thưởng
Trung Thu hãy còn sờ sờ trước mắt, không khỏi run lên, thấp tha thấp
thỏm quay đầu nhìn, cuối cùng thở phào. Thì ra là Từ Thiên. Ai dè Từ
Thiên mở miệng lại là: “Kì lão đệ, vi huynh khuyên đệ một câu, chủ động
đi nhận sai với trang chủ đi, có lẽ còn giữ được hai ba phần tiền thưởng cuối năm.”

Kỷ Hiểu Phù sinh nở coi như thuận lợi, đương nhiên
nếu không có cái người hoàn toàn không cần hình tượng, phát điên y chang sư tử đực Dương Tiêu kia. Vốn dĩ Lộ Dao vào phòng, Ân Lê Đình ở bên
ngoài lôi kéo Dương Tiêu nóng ruột quay mòng mòng vì Kỷ Hiểu Phù đau
khóc. Có điều không tới một lát, Lộ Dao ngẩng đầu gọi với ra ngoài
phòng: “Lục ca huynh cho y vào đi.”

Chuyện này không hợp quy củ, có điều Ân Lê Đình ngẩn ra liền buông tay. Thế là Dương Tiêu xông vào
như một trận gió rốt cuộc thay thế cánh tay Lộ Dao bị Kỷ Hiểu Phù đau
đớn nhéo gần xanh tím.

Kỷ Hiểu Phù là người tập võ, thân thể
khỏe mạnh, trước khi sinh lại có Đàm Tú Trữ và Âu Dương Khiêm giúp chăm
sóc thân thể, trong mắt Lộ Dao mà nói sinh nở có thể nói là rất thuận
lợi. Song đổi lại trong mắt Dương Tiêu, rõ ràng là vô cùng không thuận
lợi. Mỗi lần Kỷ Hiểu Phù la đau, Dương Tiêu còn căng thẳng hơn cả bản
thân nàng ấy, bắt đầu tra hỏi Lộ Dao có cách nào ngừng đau hay không.

Lộ Dao bị Dương Tiêu biến thân từ Quang Minh tả sứ thành tên lưu manh phố
phường trong nháy mắt ầm ỹ đau cả đầu, lườm Dương Tiêu một cái: “Không
có.”

“Không có?! Không phải muội được tôn là thần y sao?”

Lộ Dao lườm y cái nữa, công việc trong tay vẫn không ngừng, vừa giúp Kỷ
Hiểu Phù thở đều vừa nói: “Thật muốn ta nói phương pháp khiến nàng không đau, ta cũng có một cách.”

“Cách gì? Nói mau.” Dương Tiêu có phần hổn hển.

Lộ Dao nhún nhún vai: “Đừng để nàng mang thai, đơn giản vậy thôi.”

Một câu triệt để khiến Dương Tiêu câm họng, lỗ tai Lộ Dao rốt cuộc cũng được yên tĩnh mấy khắc.


Cả quá trình không tới hai canh giờ, với cái nhìn của Lộ Dao thì rất
nhanh, đương nhiên không phải người nào cũng nghĩ vậy. Vì thế, khi Dương Tiêu rốt cuộc thở hắt ra coi chừng Kỷ Hiểu Phù mệt mỏi thiếp đi, trái
lại Lộ Dao có cơ hội hiếm thấy bồng bé con mới ra đời bị phụ thân phớt
lờ mà quan sát, trong lòng khá cảm khái, bởi vì nữ hài tử này là Dương
Bất Hối.

Dương Bất Hối, trong nguyên tác là hòn ngọc minh châu
trên tay Dương Tiêu, cực kỳ giống Kỷ Hiểu Phù, xinh xắn động lòng người, cuối cùng dắt tay Ân Lê Đình trọn đời. Sự kiện sau cùng khiến Lộ Dao
giật thót, cái cảm giác trộm đồ của người khác như mây đen thình lình ập lên đầu nàng. Lúc ấy nàng vì muốn bảo toàn tình nghĩa tay chân của Võ
Đang mọi người mà quyết định thử nhúng tay vào hướng đi vốn có của số
mệnh, nhưng Ân Lê Đình, lại là một ngoài ý muốn, tuy rằng ngoài ý muốn
này khiến nàng cảm thấy tuyệt vời vô cùng. Nhưng tuyệt vời này vốn nên
thuộc về đứa bé trong lòng nàng đây.

Lộ Dao bỗng cảm thấy bất an lạ thường, lời Phù Điền Thiếu Lâm Tịnh Bi đại sư tự dưng hiện ra trong
óc: lẽ trời đã định, chẳng qua hai chữ nhân quả, ngày xưa gieo trồng đời này gặt quả, hôm nay gieo hạt đời sau được quả. Bây giờ nàng nhúng tay
làm rối nhân quả vốn có, vốn chẳng hổ thẹn với lòng. Có điều chuyện Ân
Lê Đình, bây giờ chẳng những nàng có lòng riêng còn chiếm lấy nhân duyên người khác. Trong vô minh, con đường này dẫn tới nơi nào, nàng không
thể biết được.

Ngay lúc này, bên tai nàng bỗng vang lên giọng nói dịu dàng ấm áp: “Tiểu Dao? Sao lại đứng ngây ra thế? Mệt phải không?”

Lộ Dao quay ngoắt lại, thấy đôi mắt trong veo của Ân Lê Đình đang lo lắng
nhìn mình, đón lấy hài tử trong tay mình “Nào, huynh bồng giúp muội,
giày vò lâu như thế muội cũng mệt rồi.”

Lộ Dao vô thức đưa hài
tử qua song bị cái nhìn của chàng làm cho càng thêm hoảng hốt. Nhớ tới
đủ loại chuyện trải qua trong một năm nay, bỗng siết chặt nắm tay. Lẽ
trời nhân quả, với nàng mà nói thì đã làm sao? Năm xưa nàng vì Cố Nhược
Trường có thể không tiếc ruồng bỏ tín niệm kiên trì nhiều năm, cho đến
bây giờ, dù có đau khổ thế nào cũng chưa từng hối hận. Hiện tại, chẳng
lẽ nàng không thể vì người trước mắt mà nghĩa vô phản cố lần nữa ư? Lẽ
trời nhân quả, đối với phần tình ý này mà nói thì tính cái gì? Nếu có
sinh tử luân hồi, như nàng và Phó Thu Nhiên mượn xác hoàn hồn xuất hiện ở thế giới này phá vỡ quy luật bình thường, vậy hà tất phải tính toán
những điều đó?

Nghĩ thế, Lộ Dao thở dài nhẹ nhõm, nở nụ cười
sáng lạn với Ân Lê Đình đã bắt đầu tỏ vẻ lo âu trước mặt, hai tay nắm
chặt cánh tay chàng, sán tới cười: “Mệt không chịu được, đi, chúng ta đi Thiên Hương lâu ăn một bữa thật ngon, sau đó tính hết phí tổn cho sư
huynh. Thần y đích thân đỡ đẻ, phí khám bệnh này không ít được.”

Ân Lê Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Lộ Dao “Tiểu Dao, có tâm sự vì sao không nói?”

Lộ Dao than thở, biết tất nhiên Ân Lê Đình cảm nhận được, nói nhỏ: “Lục
ca, muội cảm thấy, có thể gặp được huynh, bao nhiêu chuyện trước kia
cũng coi như đáng giá.”

Ân Lê Đình giật nảy mình, thình lình nắm chặt tay Lộ Dao, cúi đầu che giấu tâm trạng kích động của mình.